Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Em khuấy đảo trái tim tôi trong tầm tay của em

Không khí ngột ngạt của London đặc quánh như súp. Mồ hôi thấm đẫm trán Tom khi hắn đi một vòng. Trại trẻ mồ côi Wool không có đủ kinh phí để lắp đặt điều hòa không khí, vì vậy bà quản lý đã đặt một vài chiếc quạt điện trong những căn phòng khó chịu nhất. Không khí quá oi bức và chất lượng của những chiếc quạt quá kém đến nỗi những cánh quạt quay chỉ đẩy luồng không khí nóng xung quanh.

Đi bộ qua Wool giống như chẻ đôi một biển những khuôn mặt cứng đờ. Bên ngoài, Tom giữ cho khuôn mặt mình càng bình tĩnh càng tốt, mặc dù bên trong hắn rất hài lòng. Việc những đứa trẻ khác hiểu được vị trí của mình là điều hoàn toàn đúng đắn.

Tom không cần ai chào đón hắn, mỉm cười với hắn hay bắt chuyện với hắn. Hắn đã từ bỏ việc khao khát những điều đó từ lâu rồi.

Ngày xưa, hắn đã nghĩ rằng có gì đó không ổn với mình - bất kỳ ai mà hắn dành quá nhiều thời gian bên cạnh cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi hắn - nhưng bây giờ hắn biết rằng điều đó chỉ đơn giản có nghĩa là không ai xứng đáng với hắn. Nó giống như những câu chuyện về những thiên thần hay thần linh. Cừu không có nghĩa vụ phải nhận thức được hình dạng thật sự của những người đứng trên chúng.

Những đứa trẻ mới từ Burke's đã nhanh chóng nhận ra vị thế là một kẻ bị xã hội ruồng bỏ của Tom, mặc dù chúng chỉ mới ở đây được hai ngày. Trại trẻ mồ côi kia đã đóng cửa một cách lặng lẽ như một điếu thuốc bị dập tắt. Tom đã nghe lỏm được, khi bước chân chậm rãi, có chủ ý ngang qua cửa phòng bà Cole, rằng vấn đề là do quản lý quỹ sai. Những đứa trẻ ở Burke đã phải chịu đói khát trong nhiều tuần. Một đứa trẻ thậm chí đã phải nhập viện vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Tom vẫn chưa được yêu cầu nhận thêm một người bạn cùng phòng, mặc dù đó chỉ là vấn đề thời gian. Dù là ai, hắn cũng sẽ nhanh chóng xua đuổi họ như cách hắn đã xua đuổi những người trước đó. Một phòng riêng là một thứ quá xa xỉ để từ bỏ. Tom cần nó để luyện tập.

Billy Stubs rẽ vào góc, và Tom nhăn mặt ghét bỏ, lùi vào bóng tối để tránh một cuộc đối đầu. Hôm nay hắn dường như không phải là mục tiêu của Billy, đó là một phước lành trong cái nóng này, không phải là Tom không thể tự bảo vệ mình.

Billy đi thẳng đến chỗ một nhóm ba đứa trẻ đang chơi bi.

Những đứa trẻ đã nhanh chóng chấp nhận những người bạn mới đến từ Burke vào nhóm của chúng. Các nhóm đã được tái tổ chức một chút, điều mà Tom chỉ nhận thấy do quá buồn chán.

Tom không giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác ở đây, và hắn không thấy nhiều ý nghĩa trong việc tìm hiểu về chúng khi hắn đã biết chúng sẽ sống những cuộc đời rất khác nhau. Tom sẽ giàu có và quyền lực và được hàng ngàn người tôn thờ vào một ngày nào đó, trong khi những kẻ ngốc này sẽ may mắn lắm mới thoát khỏi bùn lầy.

"Cho tao bi," Billy đòi hỏi.

"N-nhưng chưa đến lượt cậu," một trong những đứa trẻ lắp bắp.

"Đến lượt tao khi tao nói vậy," Billy chế giễu.

"Đó không phải cách chơi đâu," một trong những đứa trẻ từ Burke tranh luận. Đó là một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc đỏ rực.

"Tao sẽ cho mày biết cách chơi như thế nào," Billy đe dọa. Cậu ta giơ tay lên, và cô bé đến từ Burke giật mình, quay sang một bên. Billy cười khẩy trước phản ứng đó.

Mặc dù Billy chỉ có hai tế bào não, nhưng cậu ta vẫn là một đứa trẻ mười tuổi khá lực lưỡng. Tom cũng đã từng ở phía bên kia của bàn tay đó quá nhiều lần. Ít nhất là cho đến khi hắn phát hiện ra sức mạnh của mình. Billy hiện tại đã để hắn yên phần lớn thời gian. Đó là một sự cân bằng mong manh mà Tom biết sẽ không kéo dài.

"Xin lỗi, Billy! Sally đến từ Burke's. Cậu ấy chưa biết luật lệ," Terry, người bạn cùng phòng thứ hai của Tom, cầu xin.

"Mày đang làm tình nguyện viên à?" Billy chế giễu.

Terry nhìn xuống đất và, thật đáng khen ngợi, gật đầu.

"Mày đang thầm thương trộm nhớ ai à, Terry?" Billy chế nhạo.

Cậu ta đẩy Terry xuống đất, liên tục đá cậu bé. Terry co lại thành một quả bóng nhỏ, hứng chịu những cú đánh với một loạt những tiếng rên rỉ  thảm hại. Hai cô bé mà Terry đang chơi cùng rụt người lại sau mỗi cú đánh như thể chính họ cũng đang cảm nhận được nó. Ngay cả Tom cũng nghĩ rằng đó là một hành động vũ lực quá mức. Chẳng lẽ cái nóng đã làm cho bộ não nhỏ bé của Billy bị ảnh hưởng sao?

Tom tự hỏi liệu mình có nên can thiệp không, nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Hắn không có tâm trạng để đầu của mình bị nhét vào bồn cầu.

Sau khi Billy đã thỏa mãn cơn bạo lực tàn ác của mình, cậu ta nhanh chóng cúi xuống và giật lấy những viên bi. Khi rời đi, cậu ta khạc nhổ một cái về phía Terry. Cậu ta bước đi với một dáng vẻ ngông nghênh ghê tởm như thể vừa giành được huy chương Olympic chứ không phải là bắt nạt thành công một đám trẻ con.

"Trời ơi, Terry!" cô gái kia khóc, quỳ xuống. "Cậu có sao không?"

Terry ngước nhìn lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Thật kinh tởm, nước mũi chảy đầy mặt.

"Đau quá," cậu ta rên rỉ. "Đau quá."

"Mình sẽ gọi bà Cole!"

"Đ-đừng," Terry lẩm bẩm. "Nếu Billy biết chúng ta mách lẻo thì sẽ càng tệ hơn."

"Harry," cô bé tới từ Burke lẩm bẩm.

"Cái gì?" cô gái kia hỏi. Tom ngay lập tức nhớ tên cô ấy. Có phải là Emma không nhỉ?

"Chúng ta phải đưa cậu ấy đến gặp Harry."

"Harry là ai?" Emma hỏi.

Tom tò mò lắng nghe.

"Cậu ấy là một cậu bé tới từ Burke. Cậu ấy - cậu ấy có thể giúp chúng ta."

"Cậu ấy bao nhiêu tuổi?" Emma nghi ngờ hỏi.

Cô bé từ Burke đếm trên ngón tay.

"Mình nghĩ cậu ấy sáu tuổi."

Nhỏ hơn Tom một tuổi.

"Sáu tuổi thì ổn," Emma nói. "Cậu có tin tưởng cậu ấy không, Sally?"

"Có," cô bé từ Burke trả lời ngay lập tức. "Cậu ấy đã bảo vệ bọn mình."

"Được rồi," Emma quyết định, đỡ Terry đứng dậy. "Phòng của cậu ấy ở đâu?"

"Mình không nghĩ cậu ấy có phòng riêng. Cậu ấy được cho là sẽ xuất viện vào hôm nay," Sally nói, với tay đỡ bên còn lại của Billy.

Thật là một mâu thuẫn thú vị. Đứa trẻ mà một trong những đứa nhỏ nhất của Burke coi là người bảo vệ đáng tin cậy lại chính là mắt xích yếu nhất.

"Làm sao chúng ta biết được cậu ấy đã trở lại chưa?" Emma hỏi.

"Chúng ta có thể đi hỏi bà Cole không?" Sally đề nghị.

"Chúng ta hãy đưa Terry về phòng cậu ấy trước. Nếu bà Cole nhìn thấy cậu ấy, bà ấy sẽ muốn biết chuyện gì đã xảy ra."

Mất hứng thú, Tom hoàn thành phần còn lại của vòng kiểm tra Wool. Hắn đi ngang qua văn phòng của bà Cole, nghe được một đoạn "con sẽ ở trong phòng 212." Vậy là có bạn cùng phòng mới. Tom cau mày khó chịu trước khi quay trở lại phòng của mình. Hắn lấy nhật ký ra từ dưới gối, phác họa một con rắn vòng nhỏ xinh xắn mà hắn đã nhìn thấy vào hôm nay trong công viên bằng một mẩu bút chì mà hắn đã lấy trộm từ văn phòng của bà Cole và gọt bằng dao bếp.

Hắn vừa vẽ xong lớp vảy thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tom nhét cuốn nhật ký của mình dưới gối. Cánh cửa mở ra, và bà Cole bước vào. Bà ấy được một cậu bé đi theo. Người bạn cùng phòng mới.

"Tom, đây là Harry Faye. Harry, đây là Tom Riddle. Hai đứa sẽ ở cùng phòng trong thời gian tới."

Tom nhìn chằm chằm với vẻ thích thú, nhận ra cái tên từ cuộc trò chuyện mà hắn đã nghe thấy trước đó.

Điều đầu tiên hắn chú ý là Harry rất nhỏ con. Quá nhỏ so với một đứa trẻ sáu tuổi. Cậu ta gầy gò, sự đói khát hiện rõ trên những đường nét thô ráp của cơ thể.

Điều thứ hai hắn nhận thấy là Harry khá xinh đẹp: hàng mi dài như mạng nhện và một khuôn mặt rạng rỡ vẻ ngọt ngào như thiên thần. Cậu có một mái tóc xoăn dày, đen như mực và một đôi môi hình trái tim dễ thương. Thật khó để trở nên xinh đẹp trong hoàn cảnh của họ. Tom biết điều đó từ kinh nghiệm cá nhân. Bạn bắt đầu thu hút sự chú ý không đúng chỗ. Và những đứa trẻ khác bắt đầu ghen tị khi bạn được gọi đi phỏng vấn thường xuyên hơn.

Harry rời mắt khỏi bà Cole và nhìn Tom một cách e dè. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Tom. Đôi mắt của Harry là hai đốm bọt biển, óng ánh như bụi sao được sử dụng để tạo nên tròng mắt của cậu. Tom nổi da gà.

Hắn rời mắt khỏi đôi mắt của Harry, thoáng thấy một vết sẹo hình tia chớp trên trán của Harry. Làm sao cậu ta có được nó?

"Harry vừa trở về từ bệnh viện, vì vậy hãy tử tế với cậu ấy, Tom," bà Cole nói.

Tom kìm lại thôi thúc muốn đảo mắt.

"Chào cậu, Faye," Tom chào hỏi, cười tươi để bà Cole có thể thấy hắn tốt bụng và dễ chịu như thế nào (và những lời buộc tội ngầm của bà ấy vô căn cứ như thế nào).

"Chào cậu, Riddle," Harry trả lời, ngồi trên chiếc giường đối diện.

"Ta sẽ để hai đứa làm quen nhé," bà Cole nói.

Cuối cùng bà ấy cũng rời đi

Tom cầm một cuốn sách lên, quyết định giả vờ không để ý đến cậu bé kia. Hắn chăm chú quan sát Harry từ khóe mắt mình.

Harry mở khóa một chiếc cặp da màu đen, sờn ở các góc và rõ ràng là đã qua sử dụng. Đồ đạc của cậu ta chẳng có gì nhiều, nhưng Tom không ngạc nhiên. Một vài cuốn sách. Một con thú nhồi bông hình sói sờn rách trông như được làm thủ công, có lẽ bởi một người cha mẹ đã qua đời. Harry cẩn thận gấp quần lót và áo sơ mi của mình, đặt chúng  vào ngăn kéo ở chân giường. Cậu ta gọn gàng so với tuổi của mình, điều đó khiến Tom cảm thấy nhẹ nhõm vì hắn không thể chịu đựng được một căn phòng bừa bộn.

Tom tự hỏi liệu mình có nên thông báo cho Harry rằng việc dỡ đồ ra đến mức này là không cần thiết không. Harry sẽ không ở lại lâu đâu.

Có tiếng gõ cửa nữa. Có phải bà Cole quên nói gì đó với họ không?

"Mời vào," Harry nói sau khi liếc nhìn Tom.

Đó là những đứa trẻ lúc trước.

"Harry!" Sally hét lên, chạy đến và ôm lấy cậu bé kia. Tom nhăn mặt khó chịu vì tiếng ồn.

"Ối," Harry rên rỉ, bị đẩy ngã ra sau. Emma và Terry nhìn Tom với vẻ sợ hãi trước khi tiến vào phòng. Tom chỉ có thể tưởng tượng cuộc tranh luận đã diễn ra để bọn trẻ có thể dũng cảm bước vào đây.

Khuôn mặt Harry sáng bừng lên với nụ cười rạng rỡ. Tom thoáng tự hỏi, cảm giác sẽ như thế nào nếu nụ cười đó hướng về mình.  Hắn nhăn mũi, ghê tởm trước sự yếu đuối của bản thân.

"Bà Cole nói với bọn mình rằng cậu sẽ ở đây," Sally nói.

Harry quay sang Tom.

"Cậu có muốn bọn mình đi chỗ khác không, Riddle? Mình không muốn làm phiền cậu đọc sách."

Tom chớp mắt trước sự quan tâm.

"Không. Không sao đâu."

Hắn tò mò muốn xem vở kịch này sẽ diễn ra như thế nào.

"Harry, mình rất giận cậu," Sally nói, kéo áo của cậu bé kia.

"Tại sao?" Harry hỏi, trông hoàn toàn bối rối.

"Cậu đã nói dối bọn này." Khiến Tom vô cùng kinh tởm và Harry thì tỏ ra kinh hãi, Sally bắt đầu khóc. "Cậu đã hứa là cậu sẽ ổn, nhưng cậu lại phải vào bệnh viện."

Harry đỏ mặt vì xấu hổ. Cậu liếc nhìn hai đứa trẻ khác và Tom với vẻ ngượng ngùng.

"Ra đây, ở hành lang một chút," Harry nói, kéo Sally ra khỏi cửa. Cậu đóng cửa sau lưng mình lại. Terry và Emma cứng đờ như những con bướm bị ghim. Tom phớt lờ chúng, cố gắng nghe cuộc trò chuyện.

"Nín đi, Sally. Mình ổn rồi. Thấy không?"

"Không, cậu không ổn," Sally hít mũi. sụt sịt. "Mình đã nói với cậu là cậu không cần phải chia sẻ. Mấy đứa nhỏ hơn chỉ là những đứa trẻ hư thôi."

"Không, không phải vậy. Họ cần nó," Harry lẩm bẩm. "Mình quen với việc hơi đói một chút rồi, Sally, nhưng những người khác thì không. Họ chỉ là những đứa trẻ. Mình có thể nghe thấy họ khóc vào ban đêm."

Sự ngạc nhiên len lỏi vào ý thức của Tom.  Vậy ra đó là cách Harry phải nhập viện. Bằng cách trở thành một kẻ ngốc. Cậu ta có biết những người tử vì đạo đều vô dụng không?

"Hứa với mình là cậu sẽ không bao giờ làm thế nữa," Sally nói.

Harry không trả lời, thay vào đó mở cửa.

"Làm ơn, Harry," Sally nói rồi đi theo Harry vào trong.

Harry quay đi chỗ khác.

"Ai đây vậy?" cậu ta hỏi, rõ ràng là một mánh khóe để chuyển chủ đề.

"Mình là Emma, và đây là Terry," Emma giới thiệu một cách e dè.

"Rất vui được gặp các cậu," Harry nói, vẫy tay nhẹ nhàng.

"Mình biết cậu vừa mới trở về, Harry, nhưng..." Sally lúng túng nhìn xuống đất.

"Có chuyện gì vậy?" Harry hỏi một cách dịu dàng.

Sally chỉ tay không thành lời về phía Terry, người đang dựa vào thành giường, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

"Một trong những cậu bé lớn tuổi hơn—"

"Billy," Emma cung cấp thông tin.

"Billy," Sally lặp lại—"bắt đầu đánh Terry. Cậu ta bị tâm thần. Cậu ta cứ đánh mãi, và chúng mình nghĩ là sẽ không bao giờ dừng lại."

Emma nấc lên một tiếng khóc.

"Làm ơn giúp bọn mình," cô bé cầu xin. "Mình sẽ làm việc vặt cho cậu trong một tháng."

Tom sẽ mặc cả ba tháng.

"Không cần phải như vậy đâu," Harry nói một cách kiên quyết. Tom gần như có thể cảm nhận được sự khó chịu của cậu ta bên dưới. Không quen với việc được cảm ơn sao? "Để mình xem mình có thể làm gì."

Đột nhiên, Harry cứng đờ lại, xoay người lại đối mặt với Tom. Chẳng lẽ cậu ta vừa nhớ ra rằng Tom cũng ở trong phòng?

Tom dựng lông, không thích điều đó một chút nào.

"Harry?" Sally hỏi.

"Riddle, cậu có thể ra ngoài một lát được không—"

"Không," Tom nói, cắt ngang lời Harry. "Đây là phòng của tôi, Faye, và tôi sẽ ở lại đây. Đừng dừng lại vì tôi."

Miệng Harry mím lại.

"Chúng ta có thể đến phòng cậu được không, Terry?" cậu ấy hỏi.

Terry lắc đầu.

"Mình ở ký túc xá nam và lúc nào cũng có người ở đấy."

"Ký túc xá nữ cũng vậy," Emma nói. "Chúng ta không có phòng riêng cho đến khi lớn hơn ở  Wool."

Harry nhìn Tom bằng ánh mắt tuyệt vọng. Một chút khoái cảm cuộn tròn bên trong Tom. Hắn đã tạo ra biểu cảm đó.

"Có lẽ ở bên ngoài?" Sally gợi ý.

Terry và Emma không phản đối.

"Vậy thì ra ngoài," Harry nói.

Bốn người họ rời đi, đóng sầm cánh cửa sau lưng lại. Tom cân nhắc việc bí mật theo dõi họ - hắn rất tò mò - nhưng quyết định không làm vậy. Bất kỳ kỹ năng sơ cứu ít ỏi nào mà Harry Faye sở hữu cuối cùng cũng sẽ khiến hắn chán nản.

Một tuần trôi qua và Tom vẫn chưa quyết định được cách làm cho Harry sợ hãi.

Thật lòng mà nói, sự hiện diện của Harry không tệ như Tom đã tưởng tượng. Cậu ta không lảm nhảm về những thứ vô nghĩa, cậu ta gọn gàng, và cậu ta luôn gõ cửa trước khi vào, điều này rất hữu ích nếu Tom đang luyện tập phép thuật. Cậu ta ngồi ăn cùng với những đứa trẻ khác, hoàn thành công việc đúng giờ và luôn đọc sách trước khi đi ngủ, giống như Tom.

Tom đã xem qua sách của cậu ta một lần khi cậu ta rời khỏi phòng. Harry có một bộ sưu tập truyện cổ tích, một cuốn sách được yêu thích có tựa đề Velveteen Rabbit ,  và hai cuốn sách về y học. Một cuốn về sơ cứu và vi khuẩn, và cuốn còn lại về các phương pháp chữa bệnh tại nhà. Có lẽ bọn trẻ đã tìm đến Harry về vết thương của Terry vì cậu ta quan tâm đến chủ đề này?

Vào ban đêm, Harry thường ngủ thiếp đi trong vài giây, cuộn tròn người lại và ôm chặt con sói nhồi bông của mình. Cậu ta không phải là người ngủ không yên giấc, điều mà Tom đánh giá cao, mặc dù đôi khi cậu ta sẽ run rẩy và phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Tom tự hỏi liệu đó có phải là ác mộng không.

Bất kể Harry yên tĩnh và chu đáo như thế nào, Tom cũng không muốn chia sẻ phòng của mình. Thời gian luyện tập của hắn đã bị hạn chế bởi việc vặt, và bây giờ hắn không thể luyện tập khi Harry ở xung quanh. Khi trường học bắt đầu, hắn hầu như không có thời gian rảnh.

Một buổi tối, Tom buộc một vài con nhện bò lên ga trải giường của Harry trong khi cậu bé đang rửa mặt trước khi đi ngủ. Đó là một thử nghiệm nhỏ để xem liệu Harry có nỗi sợ hãi rõ ràng nào mà Tom có thể khai thác hay không. Khi Harry trở lại, cậu ta không giật mình hay hét lên như những đứa trẻ khác. Cậu ta với tay về phía những con nhện, gom chúng lại bằng một động tác nhẹ nhàng. Tom kinh ngạc nhìn chằm chằm.

"Xin chào, làm sao các cậu vào được đây?" Harry lẩm bẩm, giọng điệu có vẻ rất thích thú. "Sao chúng ta không ra ngoài nhỉ? Chúng ta sẽ tìm một bụi cây thật đẹp để làm nhà mới cho các cậu."

Nhện sẽ không hiệu quả. Harry dường như nghĩ rằng chúng rất dễ thương. Cái quái gì vậy.

Tom sẽ phải nghĩ ra giải pháp khác.

Vào thứ Sáu, ngày mà Tom dự định đặt một con rắn vào giường của Harry, hắn được phân công làm vườn với Terry.

Cái nóng bên ngoài thật không thể chịu đựng được, và công việc khó khăn là nhổ cỏ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Khu vườn ở Wool là một đám cây bụi đỗ quyên thảm hại và một vài bông tulip được bao quanh bởi hàng mét nhựa đường xám xịt. Tom tự hỏi tại sao họ thậm chí còn phải bận tâm đến một "khu vườn". Thà lát phần còn lại bằng phẳng còn hơn. Họ có nghĩ rằng hoa sẽ tốt cho trẻ mồ côi sao?

Tom xắn tay áo sơ mi lên, cố gắng tìm chút dễ chịu.

Terry liếc nhìn hắn và do dự, rõ ràng là muốn làm điều tương tự. Dựa trên số ngày đã trôi qua kể từ vụ tấn công của Billy, những vết bầm tím của cậu ta sẽ chuyển sang màu xanh lục và vàng trong thời gian sớm. Tom giả vờ như không nhận thấy sự do dự của Terry, tiếp tục nhổ một cây cỏ dại cứng đầu không chịu ra khỏi đất dù hắn có kéo mạnh đến đâu.

Cuối cùng Terry cũng quyết định xắn áo lên, và Tom nhìn trộm với vẻ thích thú, tò mò muốn xem những vết tích.

Không có dấu vết nào.

Tom sững người.

Da của Terry nhợt nhạt và không bị tổn thương. Trông nó thậm chí còn khỏe mạnh hơn trước.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tâm trí của Tom trôi dạt đến khoảnh khắc khi những đứa trẻ khác đến gặp Harry, cầu xin sự giúp đỡ của cậu ta. Sự kín đáo của Harry. Sự tin tưởng của Sally.

Harry chắc chắn đã làm gì đó.

Một siêu tân tinh khủng khiếp của sự nghi ngờ và hy vọng lóe lên bên trong Tom, thiêu đốt tất cả những suy nghĩ khác của hắn.

Một vết thương như thế không thể lành nhanh như vậy... trừ khi... trừ khi...

Tom sẽ phải thử nghiệm nó.

Hắn phải biết.

Tom đã theo dõi Harry chặt chẽ trong những ngày tiếp theo, nhưng Harry không để lộ bất cứ điều gì. Thật bực bội và thú vị cùng một lúc.

Tom đã biết mình phải hành động trực tiếp hơn nếu muốn có câu trả lời.

May mắn thay, việc dàn dựng một sự cố khác để đạt được kết quả là khá dễ dàng.

Hắn đợi trong sảnh, biết rằng hành lang bên ngoài phòng ăn sẽ rất đông đúc ngay sau bữa trưa. Hắn có một vị trí quan sát tốt nhưng đủ xa để không ai có thể buộc tội hắn.

Billy Stubbs bước ra khỏi phòng ăn, và Tom theo dõi chuyển động của cậu ta với đôi mắt săn mồi đầy vui sướng. Gửi phép thuật của mình lao về phía cậu bé kia, Tom khiến Billy vấp ngã ngay khi cậu ta đang đi ngang qua một đứa trẻ khác trong hành lang. Tom đã chọn một đứa trẻ nhỏ vì hắn biết Harry rất yêu quý chúng. Billy ngay lập tức buộc tội đứa trẻ, Lawrence, đã đẩy cậu ta, và trong vài phút, Lawrence đã bị thương ở vai mà chắc chắn sẽ bầm tím trong một ngày.

Tom tiếp cận ngay khi Billy rời đi.

"Cậu có sao không?" hắn ân cần hỏi.

Lawrence nhìn hắn đầy nghi ngờ nhưng lắc đầu.

"Billy là một tên bạo lực," Tom nói. "Nhưng tôi sẽ cho cậu một bí mật. Nếu cậu nhờ bạn cùng phòng của tôi, Harry, giúp đỡ, cậu ấy có thể khiến vai cậu hết đau."

"Thật sao?" Lawrence hỏi.

"Cậu chỉ cần hứa là sẽ không nói với cậu ấy rằng tôi đã bảo cậu đến."

"Tại sao? Các cậu không phải là bạn à?"

Tom nhíu mày.

"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Cậu ấy đã mắng ai đó vì cậu. Molly gọi cậu là đồ quái dị, và Harry đã hét vào mặt cô ấy."

"Harry đã hét lên á?" Tom hỏi đầy hoài nghi, tim hắn co thắt một cách kỳ lạ. Hắn không cần ai bảo vệ, nhưng ý nghĩ Harry đứng ra bảo vệ hắn khi Tom thậm chí không ở đó không phải là không dễ chịu. Hắn không thể tưởng tượng được người bạn cùng phòng nhỏ nhắn, rụt rè của mình lại lớn tiếng, mặc dù vậy, Tom ước mình đã nghe thấy điều đó.

"Vậy là các cậu không phải là bạn à?" Lawrence hỏi.

"Không phải việc của cậu," Tom trả lời cộc lốc. "Giờ thì đi hỏi cậu ta đi."

"Được rồi," Lawrence nhún vai nói.

Sau bữa tối ngày hôm sau, Tom dồn Lawrence vào một góc.

"Cho tôi xem vai của cậu," hắn ra lệnh.

"Harry đã bảo tôi không được cho ai xem trong vài ngày." Lawrence nói.

"Tôi đã biết về cái đó rồi," Tom nói dối. "Nó không áp dụng cho tôi."

"Bởi vì cậu và Harry là bạn bè?" Lawrence hỏi.

Tom trừng mắt.

"Không phải việc của cậu. Bây giờ cho tôi xem," hắn ra lệnh.

Lawrence tuân theo, và Tom nhìn chằm chằm vào vai cậu ta với vẻ thỏa mãn. Làn da hoàn hảo không tì vết.

Hắn biết mà.

Lần tới hắn phải xem tác phẩm của Harry kỹ hơn.

Hắn muốn tự mình cảm nhận khả năng của Harry.

Với trái tim đang  tan vỡ của Harry, cơ hội tốt nhất để Tom tận mắt chứng kiến ​​tài năng của Harry là khi Tom bị thương khi bảo vệ một đứa trẻ khác. Hắn cẩn thận ghi nhớ những đứa trẻ được Harry yêu thích. Rõ ràng là Sally. Và một số đứa trẻ từ Wool cũng đã len lỏi vào thiện cảm của Harry.

Hắn chờ đợi nhiều ngày cho một cơn sóng gió hoàn hảo.

Nó đến sớm hơn dự kiến. Một trong những người nhận con nuôi đã tặng Lisa một con thỏ bông trong một cuộc phỏng vấn vào buổi sáng, và Billy nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt thèm thuồng.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm sau bữa trưa.

Billy yêu cầu Lisa đưa cho cậu ta món đồ chơi mới. Lisa từ chối. Cuộc tranh cãi leo thang.

Harry bước vào phòng ngay lúc Billy giơ tay lên.

Quá hoàn hảo.

Đôi mắt màu ngọc lục bảo lóe lên sự tức giận, nhưng trước khi Harry có thể can thiệp, Tom đã bước vào.

"Đủ rồi đấy, Billy Stubbs. Đừng có động tay động chân," Tom lạnh lùng nói, kéo Lisa ra phía sau mình.

Lisa nhìn hắn đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng Tom không để ý đến cô bé.

"Mày thật sự muốn cản đường tao đấy à, Riddle?" Billy hỏi.

"Mày thực sự chậm hiểu đến mức cần tao phải nói rõ ra cho mày à?" Tom ngọt ngào nói.

Ánh mắt của Billy chuyển sang giận dữ.

Tom ngã xuống sàn bởi cú đánh, nhưng hắn tận hưởng cơn đau vì giờ đây hắn cuối cùng cũng sẽ biết được sự thật.

Billy đã kịp đá ba cú vào người Tom trước khi giọng nói của bà Cole vang vọng xuống hành lang. Bà không vào, nhưng Billy ngay lập tức lùi khỏi Tom, vẻ hoảng loạn hiện lên trong mắt.

Tom kéo mình ngồi dậy với tâm trạng đắc thắng.

Một bàn tay chạm vào vai hắn. Tom suýt chút nữa đã đẩy nó ra cho đến khi nhận ra đó là Harry.

"Riddle! Cậu có ổn không?" Đôi mắt ngọc bích to tròn của Harry lo lắng nhìn hắn. Thật quá dễ dàng.

"Tôi nghĩ mình sẽ sống sót," Tom dũng cảm nói. "Lisa, cậu có bị thương không?"

Lisa lắc đầu, tia nghi ngờ vẫn còn trong ánh mắt cô bé. Tom đã lấy cắp chiếc ruy băng cài tóc yêu thích của cô bé ngay lần đầu tiên cô bé gọi hắn là đồ quái dị.  Hắn vẫn còn giữ nó trong tủ quần áo của mình.

"Đi thôi, mình sẽ giúp cậu trở về phòng," Harry nói, khoác tay qua người hắn. Tom thường không thích người khác chạm vào mình, nhưng với Harry thì lại khác. "Tốt hơn là cậu nên để Lisa yên, Billy, nếu không tôi sẽ mách bà Cole những gì cậu đã làm," Harry đe dọa.

"Cứ tự nhiên," Billy nói, chế nhạo. "Như thể bà ta sẽ tin hai đứa quái dị chúng mày vậy."

Harry giật mình mạnh, điều mà chỉ Tom nhận thấy vì Harry đang đỡ hắn.

Tom vòng tay qua người Harry với vẻ tự mãn của một người lính đang tận hưởng chiến lợi phẩm sau chiến tranh.

"Không sao đâu, Harry. Chúng ta đi thôi," Tom nói. "Billy không biết mình đang nói gì đâu."

Harry đỡ hắn lên cầu thang, lo lắng cho hắn cho đến khi Tom nằm yên trên giường. Thật tuyệt khi được trở thành trung tâm của sự chú ý của Harry.

Tom rên rỉ một cách thảm thiết, giả vờ như cơn đau nghiêm trọng hơn rất nhiều so với thực tế.

"Cậu đau ở đâu?" Harry lo lắng hỏi.

"Bên trái," Tom nói.

Harry do dự.

Chỉ một chút nữa thôi.

"Nó sẽ bầm tím rất nặng," Tom lầm bầm, đưa tay xoa mặt như thể đang buồn bã.

Harry đóng cửa lại.

Tom kịp thời giấu được nụ cười nham hiểm của mình. Chiến thắng cuối cùng.

"Mình có thể làm gì đó để giảm đau. Nhưng cậu phải hứa với mình một điều," Harry nói, quỳ xuống bên cạnh Tom. "À không, hai điều."

"Cái gì?" Tom thận trọng hỏi.

"Cậu - cậu không được nói với ai về nó. Cậu cũng không thể cho ai xem. Và... và cậu phải hứa rằng sau đó cậu sẽ không gọi mình là đồ q-quái vật."

"Ồ, Faye," Tom chân thành nói. "Tôi sẽ không bao giờ gọi cậu là quái vật."

Harry đỏ mặt.

"Cậu hứa chứ?"

"Tôi hứa," Tom dễ dàng nói. Họ móc ngoéo ngón út và bắt tay nhau.

Nhện nói với ruồi: "Hãy vào phòng tôi".

Tom kéo áo lên để lộ ra một vết bầm đáng sợ. Nó đã sưng lên, đỏ ửng và loang lổ.

Harry rít lên một tiếng thông cảm. Sau khi liếc nhìn Tom lần cuối, cậu nhắm mắt lại, thì thầm gì đó. Tom tự hỏi liệu cậu có đang cầu nguyện không, mặc dù có vẻ không phải vậy. Tom không thể nghe rõ những lời nói đó ngay cả với thính giác nhạy bén của mình.

Harry đột ngột im lặng, và ánh sáng bùng lên từ tay cậu như thể ngón tay và lòng bàn tay cậu được bọc trong những dải lụa ánh sáng.

Tom há hốc miệng kinh ngạc, da gà nổi lên.

Không khí tràn ngập phép thuật. Nó mềm mại, nặng như gấm, nhưng cũng ngứa ran, như thể bất cứ ai chạm vào da của Harry đều sẽ bị điện giật.

Hắn đã nghi ngờ bí mật của Harry, nhưng điều này nằm ngoài sự mong đợi của hắn.

Sự phấn khích dâng trào trong tim Tom.

Nó là thật. Tất cả đều là thật. Phép thuật là có thật.

Nó không chỉ ở trong đầu hắn. Hắn thực sự có sức mạnh.

Và Harry cũng có chúng.

Cảm giác phấn khích vì đã đúng khiến tâm trạng của hắn bay lên tận mây xanh.

Tom không còn đơn độc nữa.

Harry đưa bàn tay lơ lửng trên bụng Tom. Những vết bầm biến mất gần như ngay lập tức. Nó thật thanh thoát. Mạnh mẽ. Tom gần như đã ghen tị với Harry nếu hắn không cảm thấy quá vui mừng.

Hắn phải tỏ ra bình tĩnh.

"Nó ngứa ran," hắn tò mò nói. "Như một cơn ngứa."

"Những đứa trẻ khác cũng đã nói vậy," Harry nói.

Một cảm giác không tốt gặm nhấm một phần hạnh phúc của Tom. Hắn đáng lẽ phải là người đầu tiên nhìn thấy sức mạnh của Harry. Xét cho cùng, hắn là người duy nhất chia sẻ chúng. Có bao nhiêu đôi mắt không xứng đáng khác đã được chứng kiến khả năng của Harry  đang hoạt động? Để cảm nhận nó?

Tom bùng cháy.

"Xong rồi," Harry nói, đứng dậy. Cậu ấy trông kiệt sức. "Cậu cảm thấy thế nào, Riddle?"

"Cậu có thể gọi mình là Tom."

"Vậy thì Tom. Cậu có thể gọi mình là Harry."

"Harry," Tom nói, miệng hắn cong lên trên những âm tiết đầy chiếm hữu.

Hắn mỉm cười, cảm giác kéo căng môi thật kỳ lạ. Hắn không quen với việc mỉm cười.

"Thế nào?" Harry hỏi.

"Phép thuật của cậu thật thanh thoát," Tom nói. "Cơn đau hoàn toàn biến mất."

Khuôn mặt Harry đỏ bừng.

"Nó... nó không làm cậu sợ à?"

Tom lắc đầu.

"Nó đã làm những người khác sợ hãi sao?" hắn tò mò hỏi. Làm sao ai đó có thể sợ hãi phép thuật chữa lành? Đặc biệt là khi nó có lợi cho họ? Sẽ không có hy vọng cho sức mạnh của Tom nếu khả năng của Harry bị sợ hãi.

Harry gật đầu.

"Rất nhiều người," cậu ấy thẳng thừng. "Đó là lý do tại sao Billy gọi mình là quái dị."

"Cậu đã cho cậu ta xem à?" Tom hỏi, giọng nói thoáng lên sự tức giận.

"Không." Harry thở mạnh. "Cậu ta đã vô tình nhìn thấy mình đang chữa lành cho Lawrence."

"Không thể tránh khỏi," Tom nói, tự trấn tĩnh bản thân. "Billy là một thằng khốn nạn."

Harry cười.

"Cậu nói đúng," cậu ấy đồng ý rồi trở lại chiếc giường của mình.

Không khí thay đổi, và Tom có thể đoán được Harry muốn hỏi hắn điều gì đó. Hắn có cảm giác mình biết đó là gì.

Harry bồn chồn nghịch con sói nhồi bông của mình. Cuối cùng, cậu ấy dường như đã lấy hết can đảm.

"Tom, mình có thể hỏi cậu tại sao Billy lại gọi cậu bằng từ đó không? Một số đứa trẻ khác cũng đã sử dụng nó. Tất nhiên, chúng là những kẻ khốn khi nói vậy, nhưng mình chỉ tò mò muốn biết tại sao thôi."

Tom im lặng một lúc lâu, cân nhắc giữa lợi ích của việc kể cho Harry nghe và giữ im lặng. Cuối cùng, hắn quyết định thể hiện một chút. Hắncần phải đảm bảo sự quan tâm của Harry đối với bản thân hắn mạnh mẽ như sự quan tâm của hắn đối với Harry. Hắn cần phải cho Harry thấy họ khác biệt. Họ đặc biệt.

"Họ gọi mình như vậy vì mình cũng có thể làm được nhiều điều."

Tom nhấc con thú nhồi bông hình sói của Harry khỏi tay cậu, xoay tròn nó trong không trung như thể nó đang nhảy múa. Đôi mắt xanh lục lấp lánh của Harry mở to đầy kinh ngạc, sự phòng thủ của cậu tan chảy thành sự ngạc nhiên.

Tom tự mãn trước biểu cảm đó.

Hắn đặt con thú nhồi bông lên đầu Harry.

Harry khúc khích cười, với lấy con sói của mình,và trái tim Tom đập loạn nhịp khó chịu.

Hắn muốn đóng chai tiếng cười đó và giữ nó mãi mãi để phát lại bất cứ khi nào hắn muốn nghe nó. Bởi vì Tom đã làm được điều đó. Hắn đã làm cho ai đó cười. Và không phải ai khác mà là Harry. Việc đó càng thêm tuyệt vời khi nó được thực hiện bằng phép thuật của hắn, thứ đã khiến rất nhiều đứa trẻ khác ghê tởm hắn.

"Trước đây mình chưa bao giờ gặp ai giống như mình," Harry thú nhận. "Mình nghĩ mình đơn độc."

Tom cảm thấy như thể bản thân đang vuốt nhẹ tay xuống một tấm gương.

"Cậu không đơn độc nữa," Tom nói, giọng điệu đầy ẩn ý trong từng lời nói.

Hắn muốn có Harry. Hắn chưa bao giờ khao khát ai nhiều đến thế.

Tom giờ đây đã hiểu rằng một phần nào đó trong hắn chưa bao giờ từ bỏ việc có một... người bạn. Một người hiểu hắn hơn bất kỳ ai khác. Một người sẽ luôn đứng về phía hắn. Một người có thể bầu bạn với hắn khi hắn buồn chán.

Trong một khoảnh khắc, hắn biết mình sẽ làm bất cứ điều gì để có được lòng trung thành của Harry Faye.

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Đây là lần đầu tiên tôi viết một tác phẩm lịch sử và tôi đã rất tập trung vào việc nghiên cứu cho nó, nhưng chắc chắn nó có rất nhiều sai sót về mặt lịch sử. Thực lòng mà nói, đây chỉ là tự thưởng cho bản thân. Tôi cũng đang nộp đơn vào trường y nên tôi muốn có một chút niềm vui khi khám phá một hệ thống y học huyền diệu sau này. Một số lượng đáng kể các chương sẽ diễn ra khi Tom và Harry vẫn còn là những đứa trẻ, nhưng chúng ta cũng sẽ đề cập đến những năm học ở Hogwarts và sau đó nữa. Ngoài ra, tôi gặp khó khăn khi viết lời thoại cho trẻ con, vì vậy nếu Harry và Tom đều nghe có vẻ già dặn hơn, thì đó là lý do. Tuy nhiên, họ được cho là trẻ con.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro