Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.

Elenor dịch dịch lại gần, không có động tĩnh, đánh bạo nhích thêm hai cái nữa, vẫn yên lặng.

Thêm cái nữa, lại cái nữa, cuối cùng ở sau cái nhích thứ chín thì...

'Cạch!'

"..."

"Oa oa!"

Khắp căn nhà gỗ vang vang tiếng khóc thương tâm cùng cực.

"Harry, Harry, xin lỗi! Ta không cố ý, thực sự không cố ý đâu!"

Harry mở mắt, hai tay day trán, để cho con rắn nhỏ bên cạnh kêu khóc cho đã rồi mới chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ đầu nó mấy cái.

"Yên lặng nào!"

Nhận thấy vẻ mặt cậu ôn hòa, có vẻ không tức giận, Elenor cố nức nở thêm vài tiếng nữa mới dần nín.

Harry nâng đũa phép, lần thứ hai mươi tư trong vòng năm ngày cho cái kính của mình một bùa sửa chữa.

Đeo kính lên, tầm nhìn rốt cuộc trở lại rõ ràng.

"Ngài Weasley và ngài Slytherin đâu rồi?"

"Không rõ, chủ nhân ra ngoài cũng không cho ta theo, ném ở đây."

Elenor đập đập đuôi tỏ ý bất mãn.

Harry tự chỉnh lý lại đầu tóc cùng quần áo, cất đũa phép, đứng dậy ra ngoài. Elenor nhanh chóng bò theo sau.

Từ phòng của cậu đi ngang qua một gian thật rộng nữa mới đến khu phòng bếp kiêm phòng ăn. Định bụng làm chút gì đó, nhưng khi cậu đẩy ra cánh cửa khép kín thì đã thấy trên bàn ăn đặt sẵn đồ.

Một đĩa đựng tám cái bánh nướng phủ mật ong, một đĩa trứng ốp, một cốc sữa, dùng thần chú giúp bảo quản, mọi thứ đều còn ấm nóng như chỉ vừa mới ra khỏi chảo.

Harry cắt nhỏ mấy cái bánh để vào một đĩa khác, thong thả cùng Elenor hưởng thụ bữa sáng.

"Ta nhớ ra nè, chủ nhân trước khi rời khỏi nói là đi tìm người."

"Tìm người?"

"Phải, nhưng mà tìm ở đâu thì không biết được."

"..."

Harry đem chén đĩa rửa sạch, thu dọn xong liền rời khỏi phòng.

Trong nhất thời không biết nên làm gì, cậu suy nghĩ một hồi thì quyết định mang Elenor ra vườn đi dạo. Cô bé cuộn trên cổ tay cậu, phần thân trên dựng thẳng, theo nhịp bước chân của Harry mà lắc lư qua lại.

"Chủ nhân và ngài Billy là vì chuyện của Harry nên muốn tìm người hỗ trợ đi!"

"Ừ!"

Harry nhớ lại biểu tình của Billy ngày nào đó, y một vẻ mặt chân thành vỗ vỗ vai cậu, nói sẽ cố gắng tìm ra cách sửa chữa trận pháp rồi đưa cậu về nhà. Tương lai gia đình Weasley kia nhất định rất rất xem trọng cậu, Billy nói cậu là bạn tốt với hậu nhân của mình nên y cũng muốn chăm sóc cậu, mấy ngày này quả thực đã xem cậu thành con cháu trong nhà mà quan tâm rồi.

"Harry, nếu tìm ra cách sửa lại trận pháp, ngươi sẽ đi à?"

Giọng điệu của Elenor trở nên buồn bã. Khó khăn lắm ngoài cậu chủ nó mới tìm được một người thứ hai ôn hòa đồng thời cũng nghe hiểu nó nói gì, mấy ngày này nhận lệnh của chủ nhân ở lại bên cạnh coi sóc Harry, nó cùng cậu cũng dần trở nên thân thiết rồi. Elenor đơn giản nhanh chóng xem Harry thành bạn, nếu người này đi mất, nó nhất định sẽ buồn, rất buồn.

Harry xoa xoa cái đầu rắn nhỏ, "Sao vậy? Không muốn để ta rời đi?"

Elenor cũng không do dự gật đầu.

"Chủ nhân của ta là một kẻ hời hợt, mấy cái kiểu chu đáo tỉ mỉ làm không tốt như cậu chủ, lại còn rất ưa bạo lực, ta kể từ khi có nhận thức đều thích ở gần một người ôn hòa như cậu chủ hơn. Hiện tại là Harry ngươi, ở cùng ngươi cũng rất vui!"

Harry cười, gẩy gẩy cái cằm nâng cao của nó, "Hiện tại vẫn chưa có cách cho ta trở về, chúng ta vẫn còn thời gian. Phải rồi, cậu chủ đó là gì với chủ nhân của ngươi?"

Elenor, "Con trai, cậu chủ là con trai duy nhất của chủ nhân, cũng là gia chủ hiện tại của Slytherin."

"Vậy sao. Nghe ngươi miêu tả thì có vẻ là một người rất dễ tính?"

"Đúng vậy, tính tình của ngài ấy và chủ nhân ta rất khác nhau."

Kỳ thực, mặc dù người kia ít nói chuyện, ít cười, nhưng bởi vì làm người điềm tĩnh, không giống chủ nhân của nó chỉ cần không hợp đã đòi đánh nhau, như vậy với Elenor cũng đã đủ để tính là một người hiền lành.

"Ngài Billy còn nhiều lần hoài nghi hai người bọn họ không phải cha con ruột. Tính cách khác biệt quá nhiều."

Elenor ghé vào trên tay cậu, kể lể. Harry cong cong khóe miệng, tâm tình tốt vỗ nhẹ lên đầu nó mấy cái.

"Ah!"

Elenor chợt kêu lên một tiếng, Harry khó hiểu.

"Sao vậy?"

"Ta vừa nhớ ra một chuyện. Hôm qua ta đã hứa cho đám rắn nhỏ trong bụi cây gần nhà xem cái vòng tròn tròn kỳ lạ gắn trên mũi ngươi."

Harry nhất thời nghĩ không ra, "Vòng tròn tròn?"

"Chính là hai cái vòng trước mắt của ngươi kia kìa!"

Ý là nói cái kính của cậu sao?

Harry rốt cuộc hiểu ra, bật cười.

"Thứ này gọi là kính."

"Kính? Sao ngươi lại phải đeo thứ này làm gì?"

Harry nghĩ thấy giải thích vấn đề cận thị cho một con rắn thì cũng chưa chắc nó đã hiểu, vì vậy nói đại loại là do mắt cậu có bệnh, nhìn không rõ nên mới phải đeo.

"Vậy có thể cho ta mượn một lúc không, đám rắn kia rất muốn xem, hôm qua ta cũng đã lỡ hứa mất rồi!"

Elenor giọng điệu sầu khổ.

Harry luôn dễ mềm lòng, không khước từ được thỉnh cầu, bất đắc dĩ gỡ xuống kính mắt, lại tìm lấy một bao vải nhỏ gập gọn bỏ vào trong.

"Vậy đi nhanh một chút rồi về, không có thứ này ta nhìn không được xung quanh."

Elenor thấy cậu đáp ứng, hưng phấn reo to một tiếng, lại luôn miệng cảm ơn, sau đó ngậm lấy miệng túi vải.

"Hay là ngươi đi cùng ta?"

"Thôi khỏi,ta nghĩ bạn của ngươi chắc cũng không muốn chỗ ở của mình bị nhân loại soi mói đâu."

"Ừ, vậy thôi!"

Harry thả nó xuống đất, trước khi đi nó còn dặn cậu đừng đi lung tung. Harry đáp ứng ở tại chỗ chờ nó trở lại.

Tầm mắt chìm vào mờ mịt. Harry chỉ nghe mấy tiếng loạt xoạt khi Elenor rẽ ra cỏ dại dưới chân, tiếng động xa dần rồi mất hút, phỏng chừng Elenor đã ra khỏi phạm vi khu vườn đi tìm bạn của nó rồi. Harry không muốn đi theo, dù sao người và rắn khác biệt, cậu tối ngày nói chuyện với một con rắn đã giống người tự kỷ, giờ lại đòi đến cả một ổ rắn để nói chuyện tiếp thì...

Thôi, vẫn là đi dạo trong vườn đi.

Khu vườn do Billy kiến tạo, chia ra làm ba khu riêng biệt. Một trồng rau củ, một gieo giống thảo dược, khu rộng nhất trồng mấy cây ăn quả cũng đều đã lớn cao quá đầu người, cành vươn thật dài, từng tầng lá phủ màu xanh biếc.

Hiện tại là đầu hè, nắng cũng đã xuất hiện, dần dần dụ dỗ hòa tan cái không khí se lạnh vào khoảng giao mùa tràn ngập sắc xuân tươi tốt. Nắng tuy không gay gắt nhưng thời gian gần đến trưa, đứng dưới tán cây vẫn có thể thấy rõ một khoảng râm mát phủ xuống.

Harry lại đứng không phải trong giới hạn bao phủ của cây, để mặc dải nắng vàng ấm áp chảy xuống vai áo, cả người tựa như phủ một mạt sáng mờ mờ ảo ảo. Cậu hơi nghiêng đầu, lọn tóc đen nhánh rủ xuống gò má hơi có vẻ tái nhợt.

Xuyên qua thời không, pháp lực của cậu cũng coi như bị rút đi đáng kể, cơ thể yếu nhược cùng tốc độ hồi phục chậm đến bất thường. Tuy rằng Billy nói tình trạng này cũng chỉ là nhất thời, qua vài ngày liền không sao nữa, nhưng là một phù mất đi ưu thế pháp lực, cảm giác đương nhiên không thoải mái, còn có ảo giác nguy cơ tràn ngập tứ phía, đã thế Siegfried còn nói đùa với cậu, rằng tình trạng này có thể kéo dài đến cả tháng.

Quay nhìn khung cảnh mờ nhạt xung quanh, lại ngẩng nhìn bầu trời mơ hồ chỉ có mấy mảnh xanh xanh trắng trắng không thể phân biệt, Harry không tự giác nở một nụ cười khổ.

Cậu thế nhưng lại có thể xuyên.

Trận pháp vốn là xuyên không gian, như thế nào đến lượt cậu lại thành xuyên thời gian vậy? Hơn nữa còn tới ngàn năm lận?

Một ngàn năm, khoảng cách thời gian cực kỳ lớn. Một ngàn năm trong quá khứ mọi thứ khác biệt hoàn toàn với tương lai, từ ngôn ngữ cho đến hoàn cảnh sống. Harry lúc đầu không dám tin đây là sự thật, đến khi kiểm chứng tất cả không phải do cậu bị đập đầu vào đâu đó nên mê sảng, thì bản thân đành chấp nhận sự thực tàn khốc này. Đáng tiếc cái trận pháp ở nơi này vừa đón được cậu thì cũng đồng thời hỏng mất, sửa chữa cũng cần thời gian. Thứ duy nhất kết nối cậu với nơi này chính là năng lực nghe nói xà ngữ, cũng không đến mức bỏ mặc cậu lạc lõng.
Siegfried kết hợp xà ngữ để dạy tiếng Anh cổ cho cậu, Harry tin tưởng trước khi tìm được cách trở về, bản thân cậu ở đây cũng có thể chậm rãi hòa nhập.

Cậu nghĩ ngợi miên man, không tự chủ được bước chân bắt đầu di chuyển, hướng đến một gốc cây to gần đó. Thời gian này Hogwarts cũng đã được thành lập, tính ra theo Siegfried nói thì ngôi trường đó mở ra được gần hai mươi năm rồi, rất được hoan nghênh. Harry có cơ hội cũng muốn ghé qua xem thử, biết đâu có thể tận mắt nhìn thấy bốn Người sáng lập thì sao.

Cậu nghĩ lại thấy có phần kích động, sự tồn tại của bốn Người sáng lập đối với Hogwarts tựa như thần vậy. Không chỉ cho bọn nhỏ các cậu một ngôi nhà cùng một đại gia đình Hogwarts, họ còn là đỉnh cao tín ngưỡng mà các cậu hướng đến cùng biết ơn chân thành.

Hạ quyết tâm, Harry quyết định chờ sức khỏe tốt lên sẽ đến xem Hogwarts một lần. Thế giới có ai nhận được cơ may xuyên thời gian trở về quá khứ như cậu đâu kia chứ, ít nhất khi về lại tương lai cậu cũng có chuyện để kể cho các bạn của mình nghe.

Harry suy nghĩ rất nhập tâm, lại cũng bởi lơ đãng cùng không có kính mắt, cậu sau đó vô cùng hợp tình hợp lý mà đạp trúng cái gì đó, vấp ngã.

Than khẽ một tiếng, nhưng giữa lúc cậu đang hoảng hốt, thắt lưng đã có cảm giác bị ôm lấy, cùng một lực không mạnh không nhẹ kéo cậu lại phía sau.

Suýt nữa là hôn đất luôn rồi, Harry vững vàng đứng thẳng trở lại, thở phào một hơi.

"Không sao chứ?"

Bên tai vang lên một giọng nam, ngữ điệu ân cần. Harry lúc này mới phát hiện chính mình đang dựa vào người đối phương, vội vàng muốn tách ra. Thế nhưng gỡ thế nào cũng không được cánh tay đang ôm giữ thắt lưng mình, cậu không khỏi bối rối.

"Cảm ơn nhiều, ta không có chuyện gì, ngài có thể..."

Vừa nói vừa hơi hơi dùng lực đẩy cánh tay đối phương, ý bảo có thể buông ra được rồi.

Người nọ im lặng, sau đó cậu nghe như có tiếng thở dài, lực xiết ở thắt lưng rốt cuộc biến mất. Harry quay lại, khoảng cách của cả hai quá gần, cậu cẩn thận lùi lại vài bước, ngẩng đầu, cùng người kia đối diện.

Không có kính mắt, ngay cả ở khoảng cách này cậu cũng không nhìn rõ đường nét gương mặt đối phương, chỉ nhận ra người nọ hình như có một mái tóc đen dài.

"Xin hỏi ngài là ai?" Harry lên tiếng, cậu nói rất chậm, thời gian năm ngày cũng chỉ đủ để Siegfried dạy được cậu vài câu giao tiếp cơ bản.

"Ta đến tìm chủ nhân căn nhà này." Người nọ đáp, hình như nghe ra Harry nói không được trôi chảy nên cũng thả tốc độ nói của bản thân chậm lại.

Giọng của đối phương nghe rất hay, trầm thấp, nhẹ nhàng, có cảm giác rất ôn hòa. Harry đoán là người quen của Billy, thái độ liền hòa nhã thêm một chút.

"Vậy sao, nhưng không may là hai vị chủ nhân đều đã đi vắng rồi."

"Đi vắng?"

"Phải, ta cũng không biết khi nào họ trở về."

"Vậy là bận rồi?"

Nghe như đang tự hỏi mình vậy, Harry không đáp.

"Bạn thân à!"

Có tiếng người gọi từ xa, Harry nghe thấy cũng là giọng nam, không khỏi nhíu mày. Rốt cuộc thì có bao nhiêu người vừa đến đây vậy.

"Cậu hét cái gì? Mình cũng đâu phải sẽ chạy mất?"

Người nọ bất đắc dĩ đáp lời, Harry nhanh chóng cảm nhận được có thêm một người khác lại gần, cậu cẩn thận giật lùi lại phía sau, lưng cũng nhanh chóng dựa hẳn vào một gốc cây.

"Cậu ở đây làm gì vậy, hai vị kia không có nhà sao? Còn đây là ai?"

"Không biết, có lẽ mới chuyển đến ở gần đây. Hai người kia đi vắng rồi."

"Sao lại đi vắng đúng lúc cần như vậy? Thôi vậy, trở về đi, cô bạn thân của chúng ta đang phát hỏa ở nhà kìa!"

"Cậu lại chọc giận gì cậu ấy phải không?"

"Ai biết được, cậu về cùng đi, đề phòng cậu ấy  phát điên lại muốn chém mình."

"Cậu tự làm thì tự chịu!"

"A! Đừng vô tình như vậy chứ? Cậu có phải bạn của mình không vậy?"

"..."

Harry chữ được chữ không nghe hai người kia đối thoại, giữa một hồi ầm ĩ hình như lại nghe được họ nói mấy câu chào với mình, cậu giật mình liền nói tạm biệt, tầm mắt mơ hồ thấy hai thân ảnh đang lôi kéo nhau rời đi.

Không rõ có phải do bản thân tự tưởng tượng ra hay không, Harry cảm giác người nọ dường như quay lại nhìn mình. Cậu nở một nụ cười lịch sự tiễn đối phương, trước mắt vẫn mông lung như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro