Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48.

Trời càng ngả dần về hoàng hôn thì phù thủy trưởng thành đến cùng con cháu nhà mình lại càng đông. Tiệc khai giảng sẽ diễn ra vào buổi tối, dưới ánh nến lung linh trong đại sảnh đường rộng lớn.

Mấy người Godric là viện trưởng, các phù thủy đi qua đều sẽ dẫn theo con cháu đến chào họ một câu, sau đó mới đi tiếp. Phù thủy đối với biến động cảm xúc của đồng loại rất nhạy cảm, hầu hết họ đều phát hiện ra không khí rất không tốt giữa ba vị viện trưởng và hai vị khách lạ mặt, vì vậy trong lúc chào hỏi nhiều người cũng nhịn không được tò mò ngó qua ngó lại.

Severus không thích bị nhiều người nhìn như vậy, kiên nhẫn cũng bị mài hết sạch, anh làm một bộ mặt lạnh, âm trầm nói.

"Ta có lẽ nên trở về lâu đài Prince."

Godric đang có tâm tình bực bội, nghe anh nói vậy, bực mình gì đó bị quét đi bằng hết, vội vã giữ lại Severus đang muốn đi.

"Chờ đã, vừa mới đến sao đã muốn về rồi? Không chờ đến bữa tiệc à?"

"Ta đã đứng đây được nửa ngày rồi, ngài Gryffindor!"

Severus rất muốn gào lớn vào mặt hắn, nửa ngày, nguyên một nửa ngày lãng phí cho việc đứng đây giằng co với hai tình cũ của hắn, không, phải là một tình cũ và một tình đơn phương. Anh chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình lại mất thời gian một cách lãng xẹt như vậy, một nửa ngày, vâng, nếu anh tự giam cái thân mình trong phòng điều chế thì có khi hiện tại đã có thể giao đi một túi độc dược và kiếm được một nùi galleon rồi.

Có điều dù sao nơi này đang có nhiều học trò và phụ huynh như vậy, anh cũng không thể lớn tiếng với một vị viện trưởng, còn là một nhà sáng lập. Severus cố gắng nuốt giận.

"Ta nghĩ rằng không cần thiết, nhưng dù sao cũng cảm ơn vì lời mời." Lại quay sang, ôn tồn nói với Harry, "Trò nên ở lại, mặc dù trò sẽ không làm ra việc quấy khóc nếu ta lôi trò về, nhưng để tránh việc trò phải ấm ức với vị giáo sư cũ của mình, ta thấy tốt nhất trò vẫn nên ở lại."

Harry vuốt mồ hôi trên trán, nọc độc và kẹo ngọt được cho cùng một lúc, mùi vị vẫn kỳ quái như vậy.

"Con thấy, vẫn là thôi đi, con về với thầy."

Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh hiện đại, mấy người Rowena không hiểu được. Tuy nhiên Godric không cho rằng mình nhất định phải hiểu cái gì từ đoạn đối thoại đó, hắn kiên nhẫn không buông tay Severus ra, cố gắng thuyết phục anh.

"Ở lại đi, ít nhất cũng ở lại qua tiệc khai giảng, ta sẽ tự mình đưa con về."

Severus thử rút tay ra không được, lại không dám giật mạnh tay, xung quanh đang có bao nhiêu con mắt nhìn vào, một Slytherin như anh không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, mặc dù hiện tại cũng đã rất mất mặt rồi.

"Ta không muốn phải đứng đây nữa, ngài Gryffindor, cảm phiền buông tay, ta muốn về!"

Severus hạ giọng, nhấn mạnh từng chữ, anh tin tưởng cho dù khuôn mặt không biểu tình, người thông minh như Godric chắc chắn vẫn nhận ra được thái độ khó chịu của anh qua giọng điệu.

"Không sao, không muốn đứng đây nữa thì chúng ta vào trong."

Godric tỏ ra rất hồn nhiên, hơn nữa dứt khoát nói là làm, vô tư lôi kéo tay Severus cùng hắn đi về phía tòa lâu đài, mặc kệ hai nhân vật nào đó bị bọn họ lãng quên đang biến sắc mặt. Severus vừa tức giận vừa bối rối, bị Godric lôi đi. Anh vô tình quay lại nhìn, phát hiện ra khuôn mặt của Elias Slytherin đã thay đổi biểu tình rất khó coi, hoàn toàn đánh mất cảm giác ung dung ban đầu.

Severus biết rõ y là con người hai mặt đến mức nào, cũng chỉ có Carthmus Prince ngu ngốc mới cho rằng y là người tử tế. Trong ký ức của Carthmus, Elias Slytherin không ít lần đem đứa nhỏ ngây thơ đó ra đùa giỡn, lừa gạt, làm trò cho người khác cười cợt. Severus nhớ đến lý do Carthmus Prince phải chết tức tưởi, lại trông gương mặt khó coi của Elias Slytherin...

Anh không phản kháng Godric kéo mình đi nữa.

"Godric!"

Aurelia thấy hắn muốn đi, hoảng hốt đến mức gọi to tên của hắn, Godric không quay lại, cô nàng liền vội vàng đuổi theo giữ chặt một tay của hắn lại, nhưng Godric cũng không phải Severus, hắn lập tức giật tay ra. Aurelia ở trong quá khứ đã từng náo loạn ra rất nhiều chuyện đáng giận, thanh danh nát bét, nổi tiếng đến mức gần như không có ai là không biết về cô em họ này của Godric Gryffindor, đối với thái độ của hắn, mọi người cũng không cho ra dị nghị gì, thậm chí nghĩ nếu đổi lại là mình, có khi đã mắng chửi cô ta một trận trước mặt mọi người rồi.

"Godric!"

Lại một tiếng nữa vang lên, nhưng lần này không phải của Aurelia, mà là của Elias Slytherin.

Tiếng của Elias Slytherin vừa vang lên, bước chân của Godric lập tức đánh mất nhịp điệu dứt khoát.

Tất cả diễn biến đều được Severus thu gọn vào trong mắt, anh cười nhạt, dường như có dây thần kinh nào đó trong đầu vừa đứt phựt một cái, Severus không tiếp tục kiêng nể cái quái gì nữa, rút mạnh tay mình ra, quay đầu bước nhanh ra phía cổng, gần như chạy.

Thế nhưng, Godric vẫn phản ứng nhanh hơn.

"Carthmus!"

Hắn thì thầm một tiếng, kéo anh lại, ôm vào lòng, "ba" một tiếng, độn thổ mất tăm.

Từng hành động đều gọn gàng dứt khoát, cực kỳ nhanh, chuẩn, để lại những ánh mắt ngỡ ngàng của người xung quanh.

Harry lén lút quay lại nhìn, khuôn mặt của Elias Slytherin tái nhợt như xác chết vậy, ngược lại, mặt của Aurelia Gryffindor thì lại đỏ bừng vì phẫn nộ.

Một là người yêu cũ, một là người yêu đơn phương, quả nhiên phản ứng khác biệt.

Lại thêm một tiếng "ba" vang dội.

Một người đàn ông mặc áo chùng đen mang theo khí thế hắc ám cuồn cuộn xuất hiện.

Đối phương vừa lộ mặt, quần chúng hóng hớt xung quanh lập tức thẳng lại thắt lưng, đầu nghiêm túc quay về phía trước, cổ cũng không dám nghiêng, chỉ còn thiếu nước nhắm mắt và dùng hai tự bịt kín hai tai nữa thôi. Bước chân cực kỳ nhanh, dần dần chuyển luôn thành chạy, chỉ trong vài giây đã dẹp đi hết, bỏ lại xung quanh mấy người Rowena một vùng rộng lớn vắng lặng.

Harry hoang mang nhìn quanh, đời này còn có người khủng bố hơn cả Voldermort nữa, ít nhất khi Voldermort xuất hiện còn có người bu lại muốn giết gã, người này thì hay rồi, so với quạt máy công suất lớn còn xài tốt hơn.

"Salazar!"

Rowena cực kỳ hài lòng khi nhận ra bạn tốt vừa xuất hiện đã khiến cho hai con người bên kia phải thay đổi sắc mặt. Elias mặt đã tái lại càng tái, Aurelia còn đặc sắc hơn, từ khuôn mặt đang đỏ tưng bừng, tách một cái, bay màu.

Salazar lại như không phát hiện hai người kia, vừa đến lập tức hỏi Harry.

"Đói chưa?"

Xấu hổ là Harry chưa kịp trả lời, bụng của Rowena đã reo vang.

Harry há miệng, do dự, cuối cùng vẫn lễ phép gật đầu với cô.

"Cảm ơn đã đáp lời thay con!"

Rowena, "..."

Salazar quay nhìn bạn tốt.

"Sao cậu vẫn còn đứng ở đây?"

Rowena u sầu nhìn bụng của mình, "Bởi vì khách chưa chịu về!"

Salazar xoay cái cổ có chút mỏi.

"Vậy các người đang làm gì ở đây?"

Aurelia Gryffindor không dám hé miệng, Elias Slytherin cố gắng gượng cười, nói.

"Ta đưa Adelaide đến nhập học."

"Con bé đâu?"

"Chủ nhiệm Hufflepuff đưa nó đến nơi tập trung tân sinh rồi."

"Vậy ngươi còn việc gì ở đây à?"

"Không, ta..."

"Thế sao còn chưa chịu về?"

"Bởi vì ta..."

"Xin lỗi, tiệc khai giảng không có chuẩn bị phần cho hai người."

"Ta không dự tiệc, chỉ là..."

"Vậy mời về cho!"

Người tao nhã cố ý nói lời cộc cằn, quả thực khiến người khác tức chết.

Elias bị chẹn họng mấy lần, cố gắng nói thật nhanh.

"Ta chỉ là muốn gặp Godric nói vài câu."

"Thế đã nói chưa?"

Nói cả nửa ngày rồi ấy chứ, mặc dù đúng là chỉ có vài câu, nhưng quả thực đã ngốn mất nửa ngày, chủ yếu là nhìn nhau mà thôi, nhưng Elias nhớ lại thì phát hiện hình như chỉ có y nhìn Godric, hắn thì, nhìn người bên cạnh, là ai nhỉ? Phải rồi, một thằng nhóc là học trò cũ.

Người mà quá khứ trong mắt từng chỉ có một mình y, hiện tại tất cả chú ý đều đặt trên người kẻ khác, ngay cả một cái liếc mắt dư thừa cũng lười cho y. Elias càng nghĩ càng giận.

"Cũng đã nói xong đâu, chỉ được vài câu!"

Salazar thản nhiên, "Vậy thì về đi!"

Elias không dám tỏ ra tức giận, khó nhọc cười, "Chưa nói xong mà? Ta..."

"Không phải ngươi bảo chỉ nói vài câu thôi sao? Đủ vài câu rồi, không về đi còn muốn gì nữa?"

Elias, "..."

Salazar quay sang Harry, thái độ lập tức thay đổi, nhẹ nhàng nói.

"Ta mất thời gian cả buổi, đúng vậy, cả buổi, làm cho ngươi một cái bánh bí đỏ to, ngươi nên thử!"

Harry, "..."

Mặc dù y đã cố ý nhấn mạnh vế đầu tiên của câu nói, nhưng cậu lại chỉ chú ý vào thông tin, phần thông tin mà cậu cho là khủng khiếp nhất, Salazar Slytherin vào bếp, nấu ăn, còn là đặc biệt làm bánh cho cậu?

Merlin!

Bánh bí đỏ là một cái bánh nhỏ nhỏ xinh xinh, cầm vừa tay, cắn vừa miệng, với công thức làm bánh ở thời điểm này, ngay cả Helga cũng không dám tự ý gia tăng kích thước của nó, y làm cách nào biến nó thành một cái bánh to được vậy?

Harry cảm thấy, khi nãy cậu không nên đồng ý giáo sư trở về lâu đài Prince một cách nhẹ nhàng như vậy, cậu hẳn nên quỳ xuống ôm chân giáo sư khóc lóc thảm thiết cầu xin thầy ấy đưa cậu về lâu đài Prince ngay lập tức mới phải.

Mặt của Harry hiện tại còn tái hơn cả mặt của Elias và Aurelia, Salazar lại cho rằng trời tối dần nên gió lạnh, cậu bị lạnh nên vậy, vì thế vừa xót xa xoa xoa hai má cậu, vừa không thèm hạ giọng cằn nhằn.

"Phiền phức chính là phiền phức, ngươi ở đây nể mặt họ làm gì? Đứng lâu không mỏi chân à? Đi, chúng ta vào trong!"

Harry thấy y kéo tay mình, vội sợ hãi hô lên.

"Không độn thổ!"

Cậu ghét cực kỳ cái cảm giác độn thổ ké kia.

Salazar kịp thời dừng lại, gật gật đầu, chỉ là vẫn không buông tay của Harry ra, bàn tay nhỏ hơn tay y cả một vòng bị nắm gọn gàng, cùng nhau kiên nhẫn bước đi từng bước về phía lâu đài.

Salazar nghĩ đây hẳn là lần đầu tiên y kiên nhẫn đi từng bước chân về lâu đài trong trạng thái đói mốc đói meo như thế này. Quả nhiên kinh nghiệm của Godric không sai, yêu đương rất tốn sức.

Có điều, người kia yên lặng theo bên cạnh, bàn tay cũng ngoan ngoãn không rút ra, đi một đoạn, y thậm chí cảm nhận được những cử động rất nhỏ từ mấy ngón tay của đối phương, sau đó là một lực nắm lại rất nhẹ. Tay của y lạnh, của cậu lại rất ấm.

Cảm giác ấm áp này chưa từng thay đổi, giống như năm đó, y từ trên cây nhảy xuống, thiếu niên cậy mạnh nói có thể đỡ được, kết quả là cả hai cùng ngã ra đất. Cánh tay thiếu niên vẫn kiên cường ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, đó là lần đầu tiên y phát hiện thì ra cảm giác được ôm, lại có thể tốt đẹp đến như vậy. Thân thể thiếu niên rất ấm, nhưng ấm áp khi đó xa vời đến mức y không dám vọng tưởng nó sẽ thuộc về mình. Hiện tại cho dù có được, vẫn cảm thấy tốt đẹp như đang mơ vậy, một giấc mơ đã mơ suốt gần ba mươi năm.





























Harry không biết Rowena sau đó làm thế nào mà tiễn hai người kia ra về, cũng không tò mò hỏi cô, cậu cảm thấy mình không cần bận tâm hai nhân vật đó cho lắm, dù sao cũng là chuyện riêng của Godric.

Lễ phân loại và bữa tiệc khai giảng diễn ra sau đó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Harry. Giống với tương lai, các học trò từ năm thứ hai trở lên vào đại sảnh đường trước, tân sinh thì bị giáo sư dẫn đường "giấu" đi đâu đó, đến thời điểm mới dẫn vào.

Giáo sư làm nhiệm vụ dẫn đường hôm đó là một người thấp nhỏ, có mái tóc nâu dài, đường nét gương mặt không xinh đẹp, nhưng khi cười cả khuôn mặt đều bừng sáng, rất được đám nhỏ yêu thích. Helga nói với Harry, đó là người mà cô đã sắp xếp thay thế khi cô rời đi Hogwarts.

Hogwarts ở thời đại này, dưới sự cho phép của bốn người sáng lập, thi thoảng sẽ đón chào mấy vị phù thủy có danh tiếng, pháp lực cường đại hoặc tri thức sâu rộng đến ở lại trong trường vài ngày, hoạt động chủ yếu là đi xung quanh tham quan trường và dự thính các lớp học.

Có người là thám hiểm giả, sẽ kể chuyện phiêu lưu cho đám nhỏ nghe vào giờ tự học, có người sẵn sàng nhận lời nhờ cậy làm trợ giảng tạm thời. Có người lại chỉ vì muốn ra vào rừng Cấm hợp pháp mà sẵn sàng làm chân sai vặt đi bắt mấy sinh vật huyền bí cho giờ học chăm sóc sinh vật huyền bí của đám nhỏ. Lại có người đến chỉ để cùng các giáo sư tranh luận, cuộc tranh luận có khi diễn ra trong đại sảnh đường, có khi diễn ra ngay trên lớp học, các giáo sư mà bốn người sáng lập mời về cũng không phải người vô dụng, các cuộc tranh luận diễn ra đều khiến bọn nhỏ cực kỳ phấn khích.

Cùng vì lý do này mà khi Severus và Harry xuất hiện ở lễ phân loại, các học trò chỉ tò mò với hai người lạ mặt một chút, còn thì không có gì ngạc nhiên hay khó hiểu.

Harry đã nhìn chằm chằm vào cái mũ phân loại từ lúc vị giáo sư dẫn đường nọ mang nó ra cho đến khi đối phương đặt nó xuống cái ghế gỗ, trông nó còn rất mới và sạch sẽ, đúng vậy, mới và sạch sẽ, ngoài ra thì không còn gì nữa, giọng hát vẫn kinh khủng như vậy.

"Godric đã phê chuẩn việc hát trong lễ phân loại của cái mũ đó." Rowena nhận ra vẻ mặt đặc sắc của Harry, nhanh nhẹn tố cáo.

Godric ngồi cạnh cô đang chống cằm trề môi, nghe vậy chậc lưỡi một cái.

"Nếu không phải các cậu mất hết lòng nhân ái đối với bạn bè, đẩy cái mũ đó qua phòng của mình, để mình ngày ngày chịu đựng giọng ca thánh thót của nó thì mình đâu phải ra quyết định đau đớn như vậy?"

"Vậy là cậu liền nghĩ đến chuyện để cả ngôi trường này phải chịu đựng?"

"Đương nhiên, chúng ta là một gia đình lớn mà, vui cùng nhau, buồn cùng nhau, tai họa này cũng phải cùng nhau chia sẻ!"

Hắn tráng khí hào hùng tuyên bố.

Rowena khinh bỉ, "Vậy sao cậu còn chưa chịu cởi bỏ thần chú cách âm ra đi? Ngài Gryffindor!"

Godric vuốt ngực, "Hôm nay bụng mình không được tốt lắm, không nên chịu kích thích quá độ, nếu không lát nữa ăn tối sẽ khó tiêu!"

Rowena nhắc nhở, "Bụng của cậu ở phía dưới kìa."

Godric yên lặng chuyển tay đang vuốt ngực xuống vỗ bụng.

Rowena "xì" một tiếng, quay đi, "Khai giảng năm nào bụng của cậu cũng không tốt, còn đúng hẹn hơn cả giờ giấc của Slytherin nữa!"

"Ừ, sao lại vậy nhỉ?"

Godric cũng ra vẻ khó hiểu, Rowena lười cùng hắn tranh luận tiếp.

Đám nhỏ phía dưới đại sảnh đường, bởi vì vị viện trưởng nào đó nghiêm mặt nhắc nhở lời đánh giá của mũ phân loại hàng năm rất có ích, cho nên yêu cầu tất cả phải nghe, không những nghe, còn phải nghiền ngẫm thật kỹ ý nghĩa của nó, vì vậy một đám nhóc ngây thơ vào ngày này hàng năm đều phải căng tai ra để nghe thật kỹ mớ âm thanh kinh khủng kia, cho dù bọn nhỏ biết làm mấy câu thần chú cách âm tạm thời, nhưng mà, dù sao cũng là nhắc nhở của một chủ nhiệm, còn là người sáng lập, bọn nó cũng không thể làm như vậy, đúng không? Cho nên, nghe, tất cả cùng phải nghiêm túc nghe.

Trong số các giáo sư, có một trợ giảng nhỏ tuổi nhất là học trò Ravenclaw mới tốt nghiệp bốn năm trước, hôm nay cũng là ngày đầu tiên về trường với cương vị trợ giảng, ngồi trên dãy bàn giáo sư, nhìn nhóm đàn em đang khổ sở vật vã bên dưới, lại nhìn các vị giáo sư trên này an nhàn, rốt cuộc sau bao nhiêu năm ngậm đắng nuốt cay cũng nhận ra chân tướng khiến người ta phải phát khóc.

Harry rất chú ý đến lời bài hát của mũ phân loại.

Gryffindor dũng cảm, liều lĩnh.

Ravenclaw tham cầu trí tuệ.

Hufflepuff trung thành, nghịch ngợm.

Slytherin cẩn trọng, cầu toàn.

Lời bài hát đưa ra các đặc điểm nổi bật của từng nhà, tuy rằng hơi kỳ quái, nhưng Harry nghĩ đây có lẽ là sự khác biệt của Hogwarts ở thời đại này với thời đại của cậu. Có điều, lời bàn luận của mấy người Rowena sau đó lại khiến cậu khó hiểu.

Mũ phân loại vừa hát xong, Helga lập tức quay ra trách móc Godric, "Cậu xem, học trò nhà cậu đã làm gì? Mấy đứa nhỏ đáng yêu nhà mình, cậu thật là!"

Godric cười tủm tỉm, "Cũng bởi đám nhỏ nhà cậu dễ dụ quá đó mà, nhưng mà mình nói này, trẻ con thì nên nghịch một chút, đừng yên lặng quá, tốt mà!"

Helga làm một ánh mắt hung dữ.

Harry cẩn thận hỏi hai người.

"Lời bài hát của mũ phân loại là do nó tự sáng tác phải không ạ?"

Helga và Godric nhìn Harry, lại nhìn về phía bên cạnh cậu. Harry yên lặng quay lại, ngồi cạnh cậu là Salazar đang chống tay nghiêng đầu nhìn họ.

Tối nay mấy người Salazar đều đã thay đổi vị trí ngồi, các giáo sư khác và học trò bên dưới đều nhận ra chuyện này, Severus có ký ức của Carthmus Prince nên cũng biết, tính ra chỉ có Harry và các tân sinh mới nhập học là không mảy may biết gì.

"Là do nó tự sáng tác."

Salazar đơn giản trần thuật lại.

Harry nhân tiện hỏi tiếp, "Lời bài hát, có phải có ý nghĩa gì đó?"

Godric nhoài người sang, hỏi, "Harry, con từng là học trò Hogwarts mà? Lời bài hát của mũ phân loại có ý nghĩa gì con phải biết mới đúng chứ?"

"Con biết, nó nói ra đặc điểm nổi bật của từng nhà." Lược bỏ đi rất nhiều lời tự mãn và khoe mẽ bản thân nó trước đó.

"Thì đó!" Godric hài lòng gật gù, Rowena đẩy hắn ngồi trở về ghế.

Harry đắn đo, "Nhưng mà, lời bài hát con từng được nghe, không thể nói là đánh giá tích cực, có thể nói, ít nhất là về Slytherin."

Godric lại nhoài sang, Rowena không cản hắn.

"Thế nào là đánh giá không tích cực?"

Harry cẩn thận ngó giáo sư độc dược của cậu một cái, thấy đối phương không có ý ngăn cản mới nói.

"Slytherin..." Harry thậm chí không dám nhìn sang Salazar, "Âm hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!"

Bài hát của mũ phân loại thay đổi theo từng năm, nhưng tổng hợp lại thì đó là đánh giá khá chung mà các bài hát biểu đạt.

Hai mắt của Godric mở lớn đến mức Harry có thể thấy trọn vẹn tròng mắt màu xanh của hắn.

"Xảo trá, thủ đoạn?" Godric cau mày lặp lại.

Harry không thấy ở hắn biểu tình kinh ngạc nào, phản ứng chủ yếu là nghiền ngẫm.

"Có vấn đề gì sao ạ? Có vẻ ngài không ngoài dự đoán, ý con là, ngài không cảm thấy bất ngờ lắm với đánh giá như vậy?"

"Harry!" Godric thở dài với cậu, "Đó thực sự là một tin tức ta không muốn phải nghe nói, nhưng, đúng vậy, không khó tin. Harry, Salazar đã từng nói với bọn ta, một Slytherin như vậy, tàn nhẫn, ích kỷ, làm sai miễn đạt được mục đích, đó là một nhà rắn đang đi trên con đường tha hóa bất trị, và cậu ấy đã từng dự đoán về nó, cậu ấy đã từng!"

Godric ngồi lại vào ghế của mình.

"Khoảng cách một ngàn năm không phải là nhỏ, Harry!"

Salazar nói, Harry chuyển rời điểm nhìn từ Godric sang y, vẻ mặt của Salazar vẫn rất bình tĩnh.

"Cho dù ngươi nói với ta Hogwarts sẽ sụp đổ ở một ngàn năm sau, ta cũng không ngạc nhiên, không chỉ là chuyện của từng nhà. Có hưng thịnh tất có suy vong, chúng ta không quản được chuyện ở thời đại quá xa, chỉ có thể cố gắng trong thời đại của mình, bằng tất cả nỗ lực của mình, để thế hệ sau có thể sống tốt hơn một chút."

"Hogwarts có thể tồn tại đến bao giờ, đó là chuyện của hậu thế, lại tồn tại ra sao, cũng là chuyện của hậu thế, chúng ta không thể mãi mãi sống và chăm họ như những đứa trẻ không bao giờ lớn. Cho nên, chuyện mà ngươi vừa nói, tình trạng Slytherin như vậy, đó là một câu chuyện buồn, nhưng không ngoài dự đoán, cũng chẳng hề khó tin!"

Harry máy môi, "Chuyện này, đó chỉ là lời bài hát của mũ phân loại mà thôi. Ta chưa nói gì, sao các ngài lại mặc định đó là tình trạng của Hogwarts ở thời đại của ta?"

"Lời bát hát của mũ phân loại cũng chính là lời đáng giá phản ánh chung nhất hiện trạng của các nhà, Harry!"

Lần này là Helga đáp lời trước.

"Mũ phân loại không soạn lời bài hát lung tung, nó căn cứ theo biểu hiện nổi bật nhất mà từng nhà thể hiện ra để tổng kết lại thành một lời nhận xét."

Cô ôn tồn giải thích, "Con có lẽ cũng biết rồi, mũ phân loại có một phần từ cái đầu của bốn người chúng ta. Trí tuệ, tư duy, tình cảm, bởi vì nó có một phần của chúng ta, cho nên nó trung thành với Hogwarts, nó không mặn mà việc trung thành với chúng ta đâu, nhưng nó tuyệt đối trung thành với Hogwarts, và không chịu sự chi phối của bất cứ thế lực nào. Nói như vậy để con hiểu, đánh giá của mũ phân loại có thể không chi tiết, nhưng nó bao quát và không sai."

Helga nhìn Salazar một cái, lại mỉm cười với Harry.

"Nếu một ngày, Slytherin ở trong miệng mũ phân loại trở thành những con người bất chấp thủ đoạn, âm hiểm, đại loại vậy, thì cũng là do chính họ đã tự biến mình thành như vậy để kết quả nhận về lời đánh giá đó, chứ không phải do mũ phân loại tiêu cực."

Mấy người Salazar đều nhận ra vẻ mặt biến đổi kinh ngạc của Harry.

Helga vuốt tóc cậu, trong giọng nói của cô không che giấu được xót xa.

"Một ngàn năm, Harry, một ngàn năm, cho dù là nội bộ Hogwarts cũng không hoàn toàn truyền đạt lại tất cả những gì mà chúng ta đã cố gắng để lại cho các thế hệ sau!"

"..."

Rowena vẫn luôn quan sát quá trình phân loại.

Cô chỉ cho Harry xem một đứa nhỏ vừa được phân vào nhà Gryffindor mà mắt cứ hướng về phía Hufflepuff.

"Một lý do nào đó, đủ lớn để đè ép tất cả mong muốn và tham vọng tương lai của đứa nhỏ ấy!"

Điều này khiến Harry nhớ lại hoàn cảnh phân loại của bản thân cậu trước kia. Mũ phân loại đã phân vân giữa Slytherin và Gryffindor, trước khi đẩy cậu vào Gryffindor theo yêu cầu từ chính cậu.

Sau khi phân loại kết thúc, sẽ có một bài phát biểu chào mừng các tân sinh do bốn người sáng lập mỗi năm thay phiên nhau đứng lên nói. Năm nay đến phiên của Helga, để không làm mất thời gian của những cái bụng đói meo đang trông chờ bữa tiệc ngon lành, chủ nhiệm Hufflepuff giản lược hết sức có thể bài phát biểu, sau khi nhận lại tràng pháo tay vang dội, lập tức tuyên bố nhập tiệc.

"Sau khi ăn xong trở về phòng sinh hoạt chung, các học trò sẽ tập hợp tại đó, bốn chủ nhiệm sẽ dành thời gian nói chuyện trước khi cho họ đi nghỉ ngơi. Đó sẽ là một bài phát biểu, nhưng chi tiết hơn bài phát biểu vừa rồi của Helga và có cả những lưu ý của riêng từng nhà."

Salazar vừa giải thích cho Harry nghe, vừa nhanh tay chuyển hết những đĩa đồ ăn có xung quanh họ mà Harry thích đến bày trước mặt cậu và gần nhất có thể.

Godric đang định với tay ké một miếng từ bên đó, cái đĩa chớp mắt đã bị đưa ra xa, làm hắn chưng hửng. Bỗng ngay phía dưới nghe một tiếng "cạch" rất nhỏ, Godric nhìn xuống, một cái đĩa khác có món ăn tương tự vừa được đặt xuống ngay bên cạnh đĩa ăn của hắn. Severus thu tay về rất nhanh, nhưng Godric vẫn kịp nhìn thấy.

"Carthmus!"

Godric lại bắt đầu vũ điệu không xương, ngả dần về bên đó, Severus còn cố tránh thêm chắc chắn sẽ đụng vào người ngồi bên kia.

"Chờ khi bữa tiệc kết thúc, con muốn về lấu đài Prince luôn à?"

Severus gật đầu.

"Ta còn phải về phòng sinh hoạt chung của Gryffindor nói với bọn nhỏ vài câu, con có thể chờ không? Ta sẽ đưa con về."

Severus lắc đầu.

"Con thực sự không muốn ở lại Hogwarts cho dù chỉ là thêm một lúc thôi sao?"

Godric cụp mắt, Severus ngó thấy bộ dạng u sầu của hắn, cảm thấy rất khó hiểu.

"Con còn nhớ không? Mùa hè năm nào con cũng cùng ta đi thăm hỏi mấy đứa nhỏ chưa nhận được thư báo nhập học, khai giảng cũng sẽ về trường dự lễ phân loại và bữa tiệc buổi tối, sáng hôm sau mới về nhà, trong năm học cũng rất tích cực ghé qua Hogwarts. Từ khi con tốt nghiệp rời trường, kế hoạch hàng năm đều như vậy không thay đổi."

Godric xúc động kể lể.

"Nhưng khai giảng năm ngoái thì không, ta chờ con hết mấy ngày, ngay cả một ngón chân con cũng chẳng chịu thò tới Hogwarts. Ta thậm chí còn dặn gia tinh làm rất nhiều món con thích, kết quả con không tới, ta đến Prince gia hỏi thăm, con cũng không chịu gặp ta!"

Severus sẽ không nói chuyện trong lúc ăn, không đáp lời Godric, chỉ yên lặng để một đĩa thức ăn khác đến trước mặt hắn, căn cứ vào ký ức của Carthmus Prince, đây là món mà hắn thích.

Godric nhìn đĩa thức ăn, ánh mắt thay đổi phức tạp, nhưng khi Severus nhìn lên thì vẫn nở nụ cười vô tư với anh.

"Con nhớ đây là món ta thích ăn à?" Hắn cúi đầu, "Chỉ vì ta nói ta thích ăn? Nhưng mà Carthmus à, thực ra đây là món ăn mà ta ghét vô cùng!"

Severus khựng lại, Godric thong thả nói tiếp.

"Là bởi vì có một lần con đưa món ăn này cho ta, nói rằng con thích ăn, kêu ta thử xem có ngon hay không. Ta ăn và khen, mặc dù nó rất khó ăn, nhưng bởi vì con nói là con thích, vì vậy ta cũng gật đầu nói thích. Ta nghĩ rằng mình đối với con đủ tốt, con sẽ không bao giờ quay lưng với ta, nhưng tại sao, khi ta đến, con lại không muốn gặp ta?"

Không phải!

Severus cúi đầu, mày nhíu thật chặt.

Carthmus Prince cũng rất ghét món ăn này, mỗi lần ăn vào đều muốn nôn hết ra, nhưng bởi vì Elias Slytherin nói với cậu ta đó là món mà Godric Gryffindor thích, cho nên cậu ta mặc kệ bụng dạ khó chịu cũng vẫn ăn. Carthmus Prince đến chết mới nhìn thấu bộ mặt thật của y, trước đó cậu ta vẫn cho rằng Elias Slytherin là người tử tế, Elias cũng phát hiện cậu ta thích Godric, không biết là ghen tỵ hay vì gì, nhiều lần cố ý cho mấy gợi ý rất trái sự thật về Godric.

Carthmus Prince không có ý định chen ngang hai người bọn họ, đứa nhỏ đó trước giờ chưa từng tranh giành của ai cái gì, chỉ là đã chót thích một người, còn thích đến mức không cách nào buông tay được, cho dù chỉ có thân phận một học trò nhỏ quấn người cũng muốn nhìn thấy hắn. Cậu ta bẩm sinh đầu óc không được như người bình thường, suy nghĩ lại vô tư đơn giản, chỉ dựa vào Elias Slytherin nói bóng nói gió vài câu cho cậu ta làm ra mấy chuyện xấu hổ, đổi lại là người khác đã muốn phát điên và tránh xa cậu ta, nhưng Godric lại luôn bao dung vô điều kiện với đứa nhỏ này, đừng nói Severus, ngay cả mấy người Salazar cũng không hiểu nổi thái độ của hắn.

Godric chỉ than thở vài câu như là tiện miệng vậy thôi, sau đó vẫn tập trung vào đĩa ăn của mình. Severus âm thầm thở ra. Có điều, chừng vài giây sau, hắn lại nói với anh.

"Phải rồi, bức chân dung ta nhờ người đưa cho con lần trước con còn nhớ chứ?"

Có nhất thiết cứ phải lôi chuyện ra nói vào bữa ăn hay không? Mùi vị gì đó cũng muốn mất hết rồi!

Severus rất cáu, nhưng vẫn nhịn, miệng ngậm đồ ăn, lấy lệ gật đầu.

"Ta tìm được người đó rồi!"

Godric ném ra một câu, Severus nghe như trời vừa bổ xuống một tia xét. Đồ ăn còn chưa kịp nhai kỹ đã bị nuốt chửng, lễ nghi bàn ăn gì cũng vứt, anh cứng đờ hỏi lại.

"Ngài tìm ra người đó rồi?"

"Ừ!"

Trong mắt Godric ngậm một ý cười rất khó phát hiện.

Severus hoang mang, còn muốn hỏi thêm, nhưng người bên cạnh đến tận lúc này lại tuân thủ rất nghiêm quy tắc không nói khi ăn, miệng ngậm kín mít.

Làm sao có thể tìm ra được?

Anh không tin, Severus Snape đã chết ở một ngàn năm sau, Godric làm sao có thể tìm ra được?

Không lẽ, ở thời đại này có người giống anh?

Severus nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, nhưng tập trung của anh lại không dồn vào đó. Căn cứ vào tính cách của Godric, có khả năng rất cao hắn chỉ là đang nói đùa, hoặc là, đang có ý thăm dò anh.

Godric Gryffindor có vẻ biết rõ anh có liên hệ với người trong bức chân dung đó, cho nên luôn muốn thăm dò anh để tìm ra đối phương. Severus cảm thấy phản ứng quá khích của bản thân vừa rồi hình như là đã đạp trúng bẫy của hắn, vừa ảo não tự trách, vừa huy động tất cả tự chủ của bản thân để ổn định lại tâm trạng.

Chỉ cần anh kiên trì tỏ ra như không biết gì, hắn cũng không thể làm gì được anh.

Severus bình tĩnh trở lại, tiếp tục xử lý bữa tối như chưa từng có gì xảy ra.

Godric nghiêng đầu nhìn anh một cái, mỉm cười, nhưng không nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro