Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33.

Rowena rất lo lắng.

Cùng là tức giận, người nổi điên mắng chửi ít phải lo hơn người tức giận mà im lặng rất nhiều. Cùng là đau khổ, người thoải mái khóc đến cha chết mẹ chết còn tốt hơn là một người đau đến muốn móc cả tim ra mà ngay cả đầu mày cũng không chịu nhíu lấy một cái. Ngươi chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được chuyện họ sẽ làm ra khi mà kìm nén đã lên đến cực hạn đâu.

Trước khi năm học kết thúc, Rowena vẫn yên tâm vì Salazar luôn ở trong tầm mắt họ, với tính cách của mình thì y cũng sẽ không đột ngột làm ra chuyện gì đó gây ảnh hưởng đến đám nhỏ, dù ít hay nhiều. Nhưng kết thúc năm học thì khác, rời khỏi Hogwarts, y có ý muốn biến mất họ cũng không có khả năng sẽ tìm được.

Salazar đối với lo lắng của đám bạn tất cả đều nhìn thấy. Thứ cho y đã để họ phải hoảng hốt nhiều như vậy, nhưng quả thực thời gian này y không có tinh lực để giải quyết quá nhiều. Con người y trước giờ kiềm chế tốt, nhưng hiện tại ngay cả để có thể tỏ ra bình thường khi đứng lớp dạy đám nhỏ kỳ thực cũng phải cố gắng.

Kiên trì cho đến khi năm học kết thúc, ba người kia liền kiên quyết kéo y về nhà riêng của bốn người ở bên ngoài, gần như cả ngày đều thay phiên trông chừng y so với trông một phạm nhân còn khắt khe hơn rất nhiều. Salazar bất đắc dĩ, y cần thời gian bình tĩnh, cũng sẽ không có làm ra chuyện gì ngu ngốc, họ kỳ thực không cần nghiêm trọng đến như vậy.

"Có thông tin nói giáo hoàng bên kia đang cất giấu một thứ vũ khí bí mật gì đó. Ngay cả tầng lớp cao cấp cũng không dò hỏi được!"

Người được gài vào trong nội bộ giáo hội gần đây truyền tin ra ngoài có chút khó khăn, lần này lại bất chấp dùng đến cả thần hộ mệnh, đủ thấy sự tình theo ý họ nhất định nghiêm trọng. Salazar nhìn thấy, chỉ khẽ lắc đầu than một tiếng thật liều mạng. Đối với phần tin tức này, y nhớ cha mình có người ở trong tầng lớp lãnh đạo giáo hội rất có uy tín, đến hỏi một chút biết đâu thêm được thông tin.

Y sửa sang lại áo chùng. Rowena và Helga đi vắng, trông chừng y hôm nay là Godric, tuy nhiên Godric vừa rồi không biết ăn phải thứ gì, ôm bụng chạy vào nhà tắm một lúc lâu vẫn chưa thấy ra. Salazar để lại một mảnh lời nhắn cho hắn, đơn giản nói mình qua chỗ hai người Billy Weasley, không để hắn trở lại vì không thấy mình đâu mà lo lắng.

Salazar trí nhớ tốt, đường đi cũng không cần nhìn lần thứ hai, chưa kể con đường này y đi đã nhiều năm, liền từ chỗ của bốn người trực tiếp độn thổ đến nơi cần. Tuy nhiên Billy tính tình cẩn trọng, lại có trọng trách trông coi bảo vật của gia đình ở gần đó, cho nên xung quanh phạm vi nhà ở thiết lập rất nhiều phòng ngự và chống độn thổ. Y thậm chí còn cấm vận cả bản thân thì càng đừng nói người khác.

Vì vậy mà Salazar cũng chỉ độn thổ được đến gần đó rồi đi bộ vào.

Trong nhà im ắng, không có người.

Salazar nhớ bình thường Billy không phải người thích ra ngoài chạy lung tung, cha của y lại là một gã thê nô nổi tiếng, lúc trước mặc dù rất thích ra ngoài đi biệt tăm, giờ thì chỉ cần Billy không muốn hắn chắc chắn cũng sẽ không làm trái. Cùng một lúc đi vắng cả hai thế này đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.

Chỗ hang động trong khu rừng phía sau cũng không có người.

Salazar đảo hết một vòng tìm kiếm, cuối cùng cho ra kết luận hai người kia không có nhà.

Vốn nghĩ bản thân đã đi một chuyến công cốc, lại không nghĩ vừa vòng trở về liền thấy Elenor, nàng rắn sủng vật của cha y, đang vội vã bò ngang qua. Có lẽ do chuyện gì đó hấp dẫn nó, Salazar đứng cách đó không xa nó lại cũng không phát giác. Y định túm lại con rắn hỏi thăm, chợt nhớ ra nơi nó vừa rời khỏi là khu vườn của Billy, cũng là chỗ vừa rồi y kiểm tra lại bỏ xót.

Sủng vật thường sẽ theo bên người chủ nhân. Chưa kể cha y trước giờ là kẻ tùy tiện thích liều mạng, Billy lo lắng hắn, mạnh mẽ bắt hắn thu một sủng vật có khả năng giúp đỡ hắn khi gặp chuyện mới yên tâm để người ra ngoài một mình. Cha y không quá cao hứng, tuy nhiên vẫn tùy ý vơ lấy hai quả trứng rắn đang được người rao bán, còn tiện tay cho y một quả. Bất quá, không biết vận may của hắn biến thái đến mức nào, Merlin ưu ái cư nhiên để hắn một lần tùy tiện hốt về hai con tử xà. Phải biết loài rắn này kể từ khi con cuối cùng chết đi, hơn ngàn năm nay khắp giới pháp thuật chưa từng thấy xuất hiện một con nào.

Salazar rất nhanh chuyển hướng đi sang khu vườn.























Đầu hạ, nắng nhẹ.

Y còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp người nọ.

Một nơi xa lạ, kiến trúc xa lạ, con người ăn mặc kỳ quái, tất cả mọi người xung quanh không ai nhìn thấy y, chỉ có đôi mắt trong suốt của đứa nhỏ kia hiếu kỳ chiếu đến.

Y hoài nghi lại gần, nhận ra trong sắc xanh ngọc mênh mang cư nhiên phản chiếu hình ảnh của mình, hoảng hốt một trận, y không nghĩ ngợi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Lần cuối thấy lại thân ảnh đối phương, vóc dáng đã cao hơn rất nhiều, thiếu niên đứng bên dưới, ngẩng đầu nói với đứa nhỏ đang sợ hãi vắt vẻo trên cành cây cao.

"Buông tay đi, đừng lo, anh đỡ được!"

Mỗi sinh mệnh đều nên được trân trọng, nhưng cũng có những sinh mệnh không thể cứu vớt, cũng không nên tiếp tục tồn tại, vì nó sẽ tước đoạt những sinh mệnh vô tội khác.

"Khi hai tay nhuộm máu, em sẽ sớm nhận ra kỳ thực không có ai khác biệt!"

Đều là da thịt mềm, đều là máu đỏ, kẻ ác độc nhất, máu trong cơ thể vẫn rất ấm.

Bóng lưng người nọ quay đi hàm chứa rất nhiều cảm xúc ngổn ngang.

Tựa hồ bước đi trên con đường không có lối về, cũng không biết liệu có còn mạng để quay về?

Dưới ánh nắng nhạt màu ấm áp, vẻ mặt đối phương nhu hòa, thân người lại kiên định đứng thẳng. Trước khi đi quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ôm một con mèo màu bơ ngây ngốc tại chỗ, khóe miệng chậm rãi hé ra một nụ cười.

Hình ảnh y nhớ đến khắc sâu vào trong lòng.

Ôn nhu một giây đó, Salazar y liền biết mình đã không thể quay đầu.








Cảnh tượng trong ký ức đổ màu vào hiện tại, vẫn bóng dáng thanh mảnh đơn độc, chỉ có điều sống lưng không gượng ép thẳng cứng, có cảm giác như đã buông bỏ được rất nhiều, bất quá dù thanh thản, vẫn cảm nhận được ưu thương rõ ràng.

Y không tự chủ bước chân tiến lại.

Đối phương ở ngay trước mặt, rất gần, nhưng gần đến mấy y cũng không có can đảm chạm vào. Chỉ sợ khẽ động, người trước mắt liền hóa thành ảo ảnh tan biến.

Giống như đã lặp di lặp lại rất nhiều lần trong suốt hơn hai mươi năm qua.

Cứ như vậy im lặng mà nhìn bóng lưng đối phương, cho dù Merlin chỉ đang tiêu khiển, y cũng không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một tích tắc.

Người phía trước tựa hồ không phát giác, đứng im như vậy một lúc liền nhấc chân tiến về phía trước.

Salazar mím môi theo sau.

"Ah!"

Đối phương hình như bị cái gì đó ngáng chân, loạng choạng muốn ngã. Y không kịp nghĩ ngợi, phản ứng thân thể đã đi trước một bước.

"Cám ơn!"

Khuôn mặt thiếu niên bối rối quay lại.

Trái tim trong lồng ngực quanh năm trầm ổn, hiện tại điên cuồng đập như muốn vỡ òa, cảm xúc vui sướng tràn đầy cõi lòng. Tay xiết chặt vòng eo mảnh khảnh, cảm nhận được người nọ dựa vào mình, chân thực đến vậy, cũng thỏa mãn không gì sánh được.

May mà bản thân không vô vọng buông bỏ, nhiều năm như vậy tìm kiếm chờ đợi, rốt cuộc cũng đợi được đối phương chân thực xuất hiện.






















Godric bộ dạng hốt hoảng tìm được Salazar. Thở không ra hơi nói một tràng thật dài. Đại để cũng không biết Rowena ở bên ngoài gặp phải chuyện gì, về nhà bắt đầu nổi cơn thịnh nộ không áp xuống được.

Salazar bất đắc dĩ bị hắn lôi kéo trở về làm bia đỡ. Mặc dù tính tình lúc nóng lúc lạnh của bạn tốt diễn ra quá mức thường xuyên, không có gì lạ nhưng nếu ngộ nhỡ thực sự có chuyện thì vẫn khiến y lo lắng.

Người nọ nếu đã có thể xuất hiện ở gần nhà của cha y với Billy thì chứng tỏ cùng hai người có quen biết, hoặc không thì cũng chỉ ở gần đây. Người đã gặp, trừ khi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, bằng không y tự tin dù đi đâu mình cũng có thể tìm được. Salazar vì vậy không từ chối trở về xem Rowena với Godric.

Bất quá trước khi đi vẫn không kìm được quay đầu nhìn đối phương lần nữa.

Ánh mắt thiếu niên tuy mông lung không có điểm dừng cụ thể, nhưng nụ cười trong sáng nở ra sau đó tuyệt đối là dành cho y.

Salazar tâm tình chưa bao giờ vui vẻ đến như vậy. Godric nhìn thấy y đột nhiên cười một cái, nhất thời vẻ mặt như vừa gặp quỷ.

"Cậu có phải không khỏe chỗ nào không, về nhà mình đưa cho mấy chai độc dược, không cần dọa mình như vậy nha!"

Godric cẩn thận cách đối phương ra một khoảng, cảm thấy đủ an toàn mới thôi. Salazar cũng mặc kệ hắn.













Chờ khi chuyện của Rowena giải quyết xong, Salazar trở lại chỗ kia thì người đã đi mất từ lâu.

Một hàng xóm nói chưa thấy hai người Billy trở về, y hỏi đến một thiếu niên tóc đen mắt xanh, người nọ lắc đầu nói không biết.

Nhóm Rowena lần đầu thấy bạn tốt dốc tâm tư như vậy tìm một người, có vẻ rất xem trọng đối phương, lại nói tuy không biết là ai nhưng có thể nhìn ra chính nhờ người nọ mà cảm xúc u ám của Salazar thời gian này đã hoàn toàn bị quét sạch. Bọn họ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều cảm thấy rất tò mò, bất quá trước mắt vẫn là phải giúp bạn tốt tìm được người cái đã, sau đó thật tốt tra hỏi, y có thể nỡ lòng giấu họ được sao?

Vậy nên, trong tình huống thiếu niên nọ đóng cửa nhà, thực thỏa mãn làm một giấc ngủ trưa đến tận chiều muộn, căn bản không hề biết có bốn con người rảnh rỗi ngoài kia từ sáng đến tối đi gõ cửa từng nhà hàng xóm xung quanh để tìm cậu.

Sau đó hơn nửa tháng, Billy Weasley cùng kẻ kia nhà mình trở về, lần đầu tiên nhận được thăm hỏi vô cùng nhiệt tình của hàng xóm.

Mấy nhà có con trai đến tuổi lấy vợ con gái đến tuổi lấy chồng đều tận tình sang nhà nói chuyện lôi kéo từ sáng sớm đến tối muộn. Câu hỏi đến Siegfried nhiều nhất đều là "em trai của ngài đã có vợ chưa?" sau đó liền tiếp luôn "con gái ta..." thế này thế kia.

Siegfried lúc đầu còn mờ mịt, nhớ lại mẹ hắn chỉ sinh được một mình hắn, đâu có sinh thêm cho hắn đứa em trai nào? Sao đột nhiên lại có em trai từ trên trời rơi xuống vậy?

Cho đến khi có người tốt bụng mô tả cho hắn, nói ngày đó có một thanh niên rất đẹp, tóc đen, khuôn mặt rất giống hắn đến gõ cửa hỏi thăm người. Siegfried trì độn mới ngộ ra người bọn họ nhắc đến là Salazar.

Billy nhìn sắc mặt Siegfried đen như đáy nồi, nhịn cười đến đỏ cả mặt. Không như Muggle thích được khen trẻ trung, bị nói thành anh trai của con trai mình, Siegfried không biết là do Salazar trưởng thành hơn tuổi thật, hay là do khí chất của bản thân hắn không đủ nữa.

Nhưng kỳ thực thì hắn đã nghĩ nhiều, Muggle đánh giá quan hệ qua mắt thường, hai người khá giống nhau, hắn lại trẻ như vậy, Muggle không biết họ là phù thủy sẽ mặc nhiên nhận định họ là anh em, ai lại nghĩ được họ là cha con?

Không chỉ Salazar bị ngắm, ba người đi cùng y cũng không thoát nạn, trong đó Rowena còn bị nói thành em gái của Siegfried, tất nhiên, là vì trùng màu tóc đen.

"Ít nhất ngươi hãy vui vì họ cũng không kêu Salazar là anh trai ngươi, hay Rowena là chị gái ngươi!" Billy cười cười an ủi.

Siegfried u oán nhìn y.

Còn lại Godric và Helga thì đương nhiên thuộc về phần tiếp quản của Billy. Siegfried còn đang chống mắt xem y định giải quyết thế nào, chỉ thấy Billy bình thản nhấp một ngụm trà, tiếp đó tươi cười.

"Cô bé tóc nâu kia..." Ngừng một chút, quay sang nhìn Siegfried rồi mới tiếp, "Nhà ta và hắn là thông gia!"

Siegfried trợn mắt nhìn y nói dối mà mắt cũng không nháy lấy một cái.

"Còn thằng nhóc tóc vàng..." Billy ra vẻ nâng cằm, dõng dạc, "Nó thích đàn ông!"

Lại mỉm cười, "Trưởng bối trong nhà bọn ta đang nóng lòng tìm chồng cho nó, không bằng các vị, nhà nào có con trai muốn gả, liền lưu lại cùng bọn ta trao đổi một chút, thế nào?!"

Chớp mắt, trong nhà đã không còn một bóng người.

Siegfried bội phục quay nhìn y.

"Cao tay!"

"Có gì mà cao?!" Y kiêu ngạo hất hàm, "Còn tự nhận khi trước sinh ra trong Muggle giới, ngay cả chuyện bọn họ có chết cũng không chấp nhận tình yêu của hai người nam mà ngươi còn không biết?!"

Siegfried xấu hổ vuốt mũi, "Ngươi biết là, ta cũng chỉ ở Muggle giới với cha mẹ nuôi đến năm tám tuổi thì bị lão già kia (cha đẻ của hắn) đem về Slytherin mà!"

Cho nên nói mặc dù sinh ra trong Muggle giới, nhưng hắn lớn lên là ở giới pháp thuật.

Billy hạ mắt, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Nháo loạn hết một ngày, thời điểm hai người tìm đến được trang trại Hang Sóc, hoàng hôn đã tắt từ lâu.

Siegfried uể oải đến không muốn bước đi, Billy cau mày để hắn dựa, không khác gì kéo theo một cái thây người lết từng bước.

"Các ngài trở về rồi?!"

Có hai bóng người đứng bên ngoài không biết đang trao đổi chuyện gì.

Thiếu niên nhìn thấy họ trước tiên, vui vẻ vô cùng mà nở nụ cười, còn trước chạy về phía họ, phản ứng trái ngược hoàn toàn với người đứng cạnh cậu khi đó. Thanh niên tóc đen mắt đỏ chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, không khác những lần nhìn bọn họ trở về như trong quá khứ, tựa hồ chỉ cần xác nhận họ còn sống hay đã chết thôi vậy.

"Tổn thương dữ ha!" Siegfried bĩu môi, "Người ngoài nhìn vào khéo còn tưởng Harry mới là con trai của chúng ta!"

"Không phải..."

Billy tinh ý phát hiện ánh mắt cái người vẫn luôn lạnh lùng kia khi chuyển lên trên người thiếu niên lại rất khác biệt, vui vẻ cong lên khóe miệng.

"Không phải con trai..." Dừng một chút, lại tiếp, "Mà là con dâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro