Chương 59: Tới gần cùng buông lỏng
"Đã lâu không gặp, Severus."
- Ma vương cười mị hoặc, xà vương cả kinh ngẩn người.
Giáo sư ma dược cảm thấy không phải y điên rồi, chính là thế giới này điên rồi. Vì cái gì vừa mới là đối tượng trọng điểm bị hoài nghi, hiện tại đã xuất hiện ở văn phòng y. Hơn nữa đối phương rõ ràng đã đến đây được một lúc, thế nhưng chính mình lại không có bừng tỉnh phát hiện ra !
- Chẳng lẽ thật sự ngủ chung cùng một giường thành thói quen ?
Sevrus cảnh giác vội ngồi dậy, lưng gắt gao tựa vào thành ghế, đôi obisidian nhìn chằm chằm giận ma vương. Sau một lúc lâu, mới do dự lên tiếng hỏi, "Ngài tới đây từ khi nào ?"
Ma vương cười sung sướng, thân thể sát lại gần nam nhân tóc đen, "Có trong chốc lát, lúc mi đang ngủ."
Severus nhích về phía sau, quả thực hận không thể đem pháp lý của Slytherin giáo huấn lại chính mình, tay phải theo bản năng tìm kiếm đũa phép. Ma vương mỉm cười nắm trụ tay y, thản nhiên nói, "Muốn làm gì, còn đợi cho mi tỉnh táo lại sao ?"
Thân thể Severus cứng ngắc một trận, sau đó chậm rãi thả lỏng như đã hiểu ý ma vương, tay khẽ động có ý muốn rút về nhưng đối phương vẫn là nắm chặt lấy, thế nào cũng đều không chịu buông.
Nhìn bộ dáng phẫn uất giãy dụa của nam nhân, Voldemort không khách khí ngược lại còn trực tiếp đem y ôm chặt vào trong lòng. Tay còn lại vươn ra, từ phía sau lưng gắt gao chế trụ xà vương đang kích động.
"Là Dumbledore tìm đến ta, mi cũng không thể đuổi ta đi." Voldemort trêu đùa, ngón tay nhẹ nhàng mân mê phần tóc sau gáy, tinh tế vuốt ve, giống như đang thưởng thức một trân bảo nào đó.
Này nhìn như một động tác thân mật, da gà của xà vương nổi hết cả lên, sắc mặt càng lúc càng đen, hắc tuyến dăng đầy đầu, nhưng cũng không biết tại sao, bên tai lại bắt đầu có chút phiếm hồng. Thân thể cứng đờ bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ma vương, y chợt cảm thấy bản thân mình có vẻ đã quên luôn cả việc hô hấp.
Đối với thái độ chống cự công khai này, Voldemort không tức giận cũng không buông tay, tự cố định lại mục đích của bản thân, liền ôm như vậy trong chốc lát, ngẫu nhiên cúi đầu, dùng ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của y, như thể để xác định sự tồn tại của con người trong lòng.
Ngay lúc đại sư ma dược cảm thấy mình sắp hóa đá, chúa tể hắc ám lại mở lòng từ bi buông y ra, nhưng một bàn tay vẫn là nắm chặt lấy, biểu tình thản nhiên. Severus đột nhiên cảm thấy ma vương như vậy, tựa hồ ngày càng giống một con người bình thường.
"Dumbledore muốn tìm mi, ta liền thay lão đi tìm." Voldemort kéo vị giáo sư đang không được tự nhiên đứng lên, túm lấy y đi về phía cửa hầm.
Severus rất muốn hỏi, lão ong mật muốn tìm tôi ngài vì cái gì lại thích đi ôm rơm rặm bụng (1) ? Nhưng hiện tại bọn họ là hai người hai trạng thái, làm cho y không thể mở miệng hỏi.
- Được rồi, mi còn muốn sống, Severus ! Chọc điên ma vương không giúp mi được cầm cái vạc lâu hơn.
Mở cửa hầm ra, xà vương bắt đầu liều mạng muốn ma vương buông tay, y không muốn cho bất cứ kẻ nào thấy y cùng hắc ma vương có động tác hay ý tứ gì thân mật, nếu không, không biết chừng ngày mai sẽ xuất hiện một bài báo linh tinh nào đó với tin tức nổ cực mạnh: 'Giáo sư ma dược được chúa tể hắc ám bao dưỡng'
- Rita Skeeter nhưng là đã tốt nghiệp !
"Mi sợ người khác nhìn đến ?" Ma vương có chút khó hiểu nhìn đối phương kháng cự.
"Nếu tư duy của ngài còn được gọi là bình thường, ngài nên hiểu được, thân phận của ngài, quyết định của ngài, nhất cử nhất động của người đều sẽ bị người khác chú ý gấp đôi !" Cùng với ma vương ở chung lâu như vậy, giáo sư hắc y nói chuyện đã không còn khách khí giống như trước.
"Ta không thèm để ý." Voldemort không sao cả nói, "Chuyện của ta không cần người khác trí bình (2)." Hắn cảm thấy việc y dám sinh khí với hắn, này chứng tỏ đối phương có nhận thức rất cao về bản thân mình (3) !
- Nhưng y không thể không để ý !
Ma dược đại sư mắng lớn trong lòng. Năm đó khổng tước bạch kim cái gì cũng chưa làm, vậy mà vẫn ép buộc ra được một cái tin tức văn vở ái muội, hiện tại nếu để người khác nhìn thấy y cùng ma vương tay trong tay ở trường học, y còn có đường sống sao !
- Y thật sự không thể đối phó với tin tức ngập tràn hồng phấn chết tiệt đó.
Cau mày, Severus kề sát vách tường hành lang đứng bất động, đồng thời dùng ánh mắt tối sầm gắt gao trừng hắc ma vương. Sự thật đã vô số lần chứng minh, sức lực của y căn bản không thể cản được chúa tể hắc ám, ma lực thì khỏi nói, càng không đáng để so đo, cho nên giãy dụa chính là phí công vô ích, chỉ có làm cho đối phương cam tâm tình nguyện buông tay, y mới có khả năng thoát thân.
Nhưng là lúc này đây ma vương không có mềm lòng, chỉ nhìn đối phương một cái, liền kiên quyết lôi kéo y hướng về phía cửa lớn của hầm xà đi đến. Cho dù phản kháng hay tuyên cáo đều không hiệu quả, Severus vẫn luôn mang biểu cảm muốn chết không tiếng động kháng nghị, nhưng thời điểm cách phòng sinh hoạt chung Slytherin vài bước chân, xà vương đột nhiên đi nhanh vài bước, cùng ma vương sóng vai đi.
Voldemort nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi sách lược, lại nhìn tới phòng sinh hoạt chung phía trước có bao quen thuộc, sau đó như hiểu ra điều gì đó liền mỉm cười yêu nghiệt.
- Không để ý tới suy nghĩ của đám tiểu quỷ sao ?
Voldemort bỗng chốc phát giác, tâm tư Severus so với trong tưởng tượng của hắn đã muốn nhẵn nhụi (trơn tru, đẹp đẽ) hơn rất nhiều.
Nếu đây là môn mua bán (4), hắn tin y sẽ không có cự tuyệt ý tứ này. Dù sao nam nhân mà hắn biết vẫn luôn giữ phong thái của một Slytherin - tỉnh táo tới mức tự làm tổn thương chính mình - nhưng kể cả ma dược đại sư có cự tuyệt, hắn nghĩ, hắn sẽ không tức giận !
Tay vẫn nắm chặt lấy đối phương, dưới ánh mắt chỉ trích của y, khí thế xung quanh chúa tể hắc ám bỗng nhu hoà hơn, cước bộ cũng theo đó chậm lại như cố ý trêu chọc.
Ma dược đại sư đi bên cạnh ma vương, tận lực kéo ống tay áo để che đi bàn tay đang nắm của hai người, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt một mảnh trống rỗng, toàn bộ khí tràng (5) khai hoả làm vô số động vật nhỏ không khỏi kinh hãi trốn chạy.
Nhưng ngay cả như vậy, ma vương đại nhân vẫn là lợi dụng tốt điểm này, hắn cố ý khống chế đối phương, cứng rắn kéo y cùng đến văn phòng hiệu trưởng - một đoạn đường đi mất mười phút - đi thành nửa giờ !
Hai người, hoặc chính là một người trong đó, cũng không có chú ý tới, phía sau bọn họ đám tiểu xà đang vui mừng cười tới ngây ngất, vội vàng lấy giấy bút ra viết thư gửi về cho gia đình.
- Tình huống có biến, làm một Slytherin chân chính trước tiên cần phải điều chỉnh chiến thuật !
Ánh mắt màu rắm nắng (nâu nhạt) của Black nghi hoặc nhìn bạn cùng phòng, "Chủ nhiệm nhà cùng Lord có quan hệ rất gần gũi ?". - cả nhà nó đều là tử thần thực tử nên việc nó xưng hô cũng bị ảnh hưởng không ít.
"Không biết !" Con rắn nhỏ hung tợn đáp.
Khi hai người sóng vai đi vào, tất cả các giáo sư trong phòng đều không che giấu được sự kinh ngạc tới há hốc miệng. Chỉ có lão hiệu trưởng ngồi ở vị trí trung tâm là vẫn bình tĩnh giữ thái độ thản nhiên.
"Tôi đã đợi hai người rất lâu đó, Tom, Severus." Lão hiệu trưởng vui vẻ chào hỏi, tựa như trước mắt cụ đây không phải là đối thủ đã cùng cụ tranh đối suốt nửa đời người, mà là một cố nhân lâu ngày chưa gặp.
Voldemort từ lúc bắt đầu gặp mặt bạch phù thuỷ, biểu cảm của hắn đã lạnh đi rất nhiều, hơn nữa khi vừa vào cửa giáo sư ma dược liền không chút do dự buông tay khiến cho tâm tình của hắn càng trở nên tồi tệ.
"Dumbledore, ta nghĩ cụ đúng là một ông lão hồ đồ." Thanh âm duyên dáng mang theo ngữ khí trào phúng, ma vương khinh thường ra mặt, "Thời gian dài như vậy, cụ ngay cả tên của ta vẫn không có nhớ kỹ."
"A, đương nhiên không phải, Tom." Lão ong mật lại chuẩn bị giả ngây giả dại, "Tôi cảm thấy xưng hô thế này có vẻ sẽ thân thiết hơn. Mỗi lần nghĩ về cậu, tôi thường nhớ tới học trò xuất sắc nhất mọi thời đại, từ lâu tôi đã muốn hai ta tổ chức một buổi trà chiều để ôn lại chuyện xưa !"
"Nhưng ta không có lưu luyến chuyện tình năm xưa." Ma vương sắc bén phản bác, ngăn cản khả năng lão gia này tiếp tục ba hoa, "Ta nghĩ, cụ biết rõ ta là một người bộn bề nhiều việc, cho nên ta không có thời gian để lãng phí cùng cụ !" Voldemort từ không trung trống rỗng biến ra một cái ghế dựa, khiêu khích đặt đối diện với bàn hiệu trưởng. Hắn hất tay, ra hiệu cho các giáo sư phía sau im lặng, ánh mắt nhanh chóng liếc qua giáo sư hắc y đang đứng ở góc một cái rồi quay đi.
"Tôi biết, cậu có rất nhiều việc cần xử lý." Dumbledore nhìn như săn sóc nói, "Nhưng là học sinh trong trường học cũng cần được bảo hộ."
"Ta giả thiết cụ lên án không hề có căn cứ, Dumbledore." Ma vương ngẩng đầu lên, con ngươi huyết sắc càng thêm đỏ thẫm, "Cụ thông qua Lucius Malfoy mới nhậm chức ở Bộ Pháp Thuật gửi cho ta lá thư này, ta đã xem qua, lời nói vô căn cứ !"
"Chúng tôi có nhân chứng, Tom. Cậu chỉ là không muốn thừa nhận, ở giới pháp thuật này không có nhiều phù thuỷ cường đại giống như cậu." Lão phù thuỷ bày ra tư thế đàm phán.
Voldemort cũng không yếu thế bắt chéo chân, hai tay khoanh ở trước ngực, lưng dựa vào thành ghế, khoé miệng câu ra một cái giả cười, "Nhưng không phải là tuyệt vô cận hữu (6). Cụ cho rằng, bộ pháp thuật chỉ vì thấy một phù thuỷ cường đại mà tiến hành lên án ta sao ? Vậy ta càng có nhiều chứng cứ chứng minh, ta khi đó không có mặt ở hiện trường !"
"Không, không, Tom, tôi nghĩ cậu hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có hoài nghi cậu." Lão hiệu trưởng nhẹ nhàng nâng ánh mắt, con ngươi màu lam tràn ngập ý thành khẩn. "Tôi nghĩ nếu có thể hợp tác, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề này."
"Ta cũng không muốn sự tình tiếp tục phát triển, Dumbledore." Voldemort cười lạnh một tiếng, ngón trỏ tay phải nâng lên, nhìn như vô tình chỉ về phía bức tranh hiệu trưởng trống rỗng đang treo trên tường, "Nếu cụ từ chức, ta nghĩ đây sẽ là lựa chọn tốt nhất cho trường học. Cụ đúng không có tiền đồ để lãnh đạo mọi người ở Hogwarts."
Đối mặt lời nói khiêu khích công khai, biểu tình Dumbledore cũng dần trở nên nghiêm túc, thanh âm trầm thấp cắt qua sự xấu hổ yên tĩnh.
"Tom, nơi này là trường học." Giọng lão phù thuỷ lộ ra sự trách cứ, "Đây không phải chiến trường ngươi tranh ta đấu."
Lời này vừa nói ra, trong phòng có hai ánh mắt đều hiện lên tia ảm đảm, một người đương nhiên là lão hiệu trưởng đang đối diện hắc ma vương, người còn lại vẫn đứng ở góc không nói một lời, giáo sư ma dược.
- Là ai đem nơi này biến thành chiến trường ?
Là ngươi, hay là ta ?
- Là ai đem nơi này biến thành chiến trường ?
Là chúa tể hắc ám, hay là bạch phù thủy ?
"Vậy cụ có thể trả lời cho ta một cái vấn đề nhỏ hay không, Dumbledore, căn cứ theo đáp án của cụ, ta sẽ quyết định hành động tiếp theo." Trầm mặc thật lâu, Voldemort mang theo thanh âm áp lực mà phẫn nộ lên tiếng, tông giọng thể hiện sự bất mãn không chút che dấu. Các vị giáo sư thấy vậy không khỏi kinh hãi, bạch phù thuỷ cũng chậm rãi khuếch tán ma áp.
"Xin hỏi." Dumbledore ngồi ngay ngắn, vẻ mặt trịnh trọng mà kiên quyết, lúc này bạch phù thuỷ vĩ đại mới chính thức toả ra khí phách của mình.
"Ta đến Hogwarts chưa tới nửa ngày, vì cái gì đã thấy học sinh nhà khác công khai khi dễ học trò Slytherin. Mà cái loại hạ lưu này, mọi chuyện còn chưa được xử trí rõ ràng nhưng cũng không có một ai can ngăn, vô luận là linh hồn hay giáo sư, bọn họ thậm chí còn đứng ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi !"
Voldemort đem hai tay đặt tại trên đùi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt lạnh như băng nhìn bạch phù thủy vĩ đại, ma áp quanh thân theo mỗi âm tiết không ngừng tăng lên. Phía sau hắn giáo sư Filius Flitwick lại muốn hét lên.
Mà cùng lúc đó ở góc phòng, chủ nhiệm nhà Slytherin vốn luôn mang biểu tình đờ đẫn cũng đồng dạng ngưng trọng, y khẽ ngẩng đầu nhìn về phía bạch phù thuỷ đang trầm mặc, con ngươi tựa như bầu trời đêm, thâm thuý mà mãnh liệt !
- Điều này.... y cũng muốn biết đáp án !
- Kết quả cuối cùng của đời trước, là trách nhiệm của ai, là ai có thể từ chối trách nhiệm ?
Chính mình không thể, chúa tể hắc ám không thể, Dumbledore không thể, tử thần thực tử không thể, Hội Phượng Hoàng không thể, Slytherin không thể, Gryffindor không thể, hai nhà rắn cùng nhà sư cũng không thể ! Bao gồm bộ pháp thuật, bao gồm cứu thế chủ, bao gồm ma vương tiền nhiệm cũng đang bị cuốn vào cuộc chiến này, không ai có thể trốn tránh trách nhiệm.
Cuối cùng bọn họ đã thắng, nhưng bọn họ thật sự đã thắng sao ?
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho cuộc chiến tranh này, ai cũng đều không thoát !
"Có thể trả lời tôi sao, Dumbledore. Vì cái gì Slytherin phải chịu đựng sự kỳ thị của ba nhà còn lại, phải chịu đựng cái gọi là chính nghĩa đấu tranh với tà ác, phải chịu đựng sự vô tâm cùng sự hoài nghi bất tận không hồi kết của cụ. Chúng tôi - Slytherin - làm sai cái gì ?"
Voldemort chậm rãi quay đầu, khí chất vương giả toả ra quan sát biểu cảm từng người, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh hắc y kia, chăm chú nhìn thật lâu, có lẽ đây là lần đầu tiên y không có né tránh hắn, ma vương không khỏi lộ ra một nụ cười ôn hoà, sau đó quay đầu cùng chủ nhiệm nhà rắn nhìn về phía lão hiệu trưởng.
Dumbledore im lặng thật lâu không nói gì, cụ chậm rãi tháo mắt kính xuống, ánh màu lam nhìn thẳng đồng tử huyết sắc của đối phương, cụ tựa hồ thấy được bóng dáng của ai đó, bóng dáng thật gần mà cũng thật xa. Thậm chí cụ còn có thể cảm nhận được thân ảnh quen thuộc ấy đang sải bước trong hành lang Hogwarts, thanh tao và tiêu sái, tựa như tại những năm tháng ngắn ngủi đó, trong thung lũng xinh đẹp ấy, họ gặp nhau. Ba tháng hiểu nhau cùng trăm năm tranh đấu, số mệnh luân chuyển nhưng vẫn là ràng buộc Bạch phù thuỷ vĩ đại cùng vị cố nhân người Đức với mái tóc màu nắng hạ.
Cụ đeo lại kính mắt, nhưng nhãn quang (mắt) vẫn như cũ không có rời đi đôi hồng mâu của ma vương, xuyên thấu qua nhan sắc máu tươi, cụ giống như đang thấy được một ánh mắt tương tự, đôi mắt màu lam trạm - tựa như thiên không ngoài cửa sổ, trong suốt mà xinh đẹp.
"Tom." Thanh âm lão nhân khàn khàn cất lên đánh vỡ thời gian ngưng đọng, Bạch phù thuỷ vĩ đại nhất thế kỷ này chậm rãi đứng dậy, trước vô số biểu tình kinh ngạc của mọi người, cụ khẽ cúi đầu. Hành động tưởng như vô thức nhưng không phải là hèn mọn, ngược lại càng tôn lên vẻ cao lớn của cụ. Khuôn mặt khắc khổ chứa đựng sự bi thương, trầm mặc hồi lâu, cụ lên tiếng gọi, giọng nói kiên quyết mà chân thành.
"Tôi, có lỗi rất lớn..." Âm tiết đơn giản khơi dậy linh hồn cộng minh (7), làm cho mỗi người trong phòng đều cảm thấy kinh hãi cùng rung động.
Chậm rãi ngẩng đầu, bạch phù thủy bình tĩnh ngước mắt quan sát người từng là học trò của mình. Voldemort im lặng không đáp, bởi hắn cũng bị tình huống này làm cho kinh ngạc. Nhưng là một ma vương tiêu chuẩn, hắn tuyệt đối sẽ không thất thố tới mức giống đám giáo sư sau lưng. Mặc dù chính hắn cũng không muốn thừa nhận, hắn giao động !
Dumbledore ở trong mắt hắn, là một người vĩnh viễn sẽ không cúi đầu, cũng vĩnh viễn sẽ không tin tưởng Slytherin ! Hắn lấy danh nghĩa Merlin ra thề, đây là lần đầu tiên Albus Dumbledore dùng loại chân thành này đón tiếp hắn, không hề hoài nghi, không hề nhìn hắn bằng ánh mắt thành kiến căm thù.
Từ năm mười một tuổi, lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, đến bây giờ, đây là lần duy nhất !
Hắn không có ý thức được, biểu tình của bản thân đã nhu hoà đi rất nhiều, trào phúng ở đáy mắt cũng đã tự động thu hồi lại, môi hơi run nhưng vẫn là nhẹ nhàng cong lên, bao năm rồi, có lẽ lần đầu tiên ở đáy mắt hắn xuất hiện sự sâu sắc.
- Hắn nghĩ, hắn cũng không chờ mong Dumbledore sẽ giải thích, nhưng là hắn nhận.
Dumbledore quay đầu nhìn chủ nhiệm nhà Slytherin đang đồng dạng kinh ngạc, trong mắt lưu động sự xin lỗi mà ở đời trước y mới thấy duy nhất có một lần, đời này, chưa từng nghĩ sẽ lại thấy qua.
- Lần duy nhất ấy, là khi cụ nói cho y biết thời điểm cậu bé vàng sẽ chết, là khi chính y thả ra hình thái của thủ hộ thần - một con hươu cái xinh đẹp...
- "Vẫn là như vậy sao, Severus ?"
"Vĩnh viễn đều là." -
Nhớ lại cũng thật trùng hợp, một cỗ bi thương bộc phát trong lòng, trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên y muốn phát tiết cảm xúc của bản thân, âm thầm bảo chính mình phải duy trì sự bình tĩnh, nén lại giọt lệ sắp tràn khỏi hốc mắt. Y khẽ quay đầu nhìn về phía thiên không ngoài cửa sổ, lão hiệu trưởng cũng nhìn theo ánh mắt y. Màu sắc thiên thanh phản chiếu đồng tử của hai người.
- Trời xanh ngoài cửa sổ, vạn dặm không mây......
_____________________________
(1) Nguyên gốc - Đại lao việc : Xin người thay mình làm việc.
◎Như: "giá sự thỉnh nâm đại lao liễu" 這事請您代勞了: việc này xin ông làm hộ cho)
(Từ này thấy nó dễ gây hiểu nhầm tới nhà tù nên tôi sửa lại sang thành ngữ Việt Nam)
(2) Trí bình: Bình luận, phê bình, bình phẩm, đánh giá một việc tới tỉ mỉ kỹ càng.
(3) Nguyên gốc: "Hắn cảm thấy dám cùng hắn sinh khí, này thuyết minh đối phương đối chính mình nhận trình độ rất cao"
(Tôi nghĩ mất mấy ngày đọc đi đọc lại, phải đi hỏi cả chị xem tôi dịch đúng chưa. Hiểu đơn giản thì giáo sư đủ nhận thức về bản thân mình. Bởi ngoài giáo sư ra có ai dám tức giận với Voldy đâu (〜 ̄▽ ̄)〜)
(4) Môn mua bán: Thể hiện việc cân nhắc, đánh giá giá trị của một sự việc hay con người.
(5) Khí tràng: Có nghĩa là nơi tụ họp của khí, nơi có năng lượng, tinh thần.
(6) Tuyệt vô cận hữu: Hoàn toàn không có, nhưng lại gần như có. Từ này thường được dùng để chỉ những điều gì đó rất khó có thể xảy ra, nhưng lại không thể loại trừ hoàn toàn khả năng xảy ra.
(7) Cộng minh: là sự rung động cùng tần số, sự đồng điệu, sự hòa hợp. Nó được sử dụng để mô tả hiện tượng hai hay nhiều vật dao động với cùng tần số, hoặc sự tương tác giữa hai hay nhiều hệ thống có cùng tần số.
---------------------------
Ký tên :
-J.Y- ( Julyes2000)
-Bản dịch làm với mục đích phi thương mại. Vui lòng đừng mang đi đâu-
-Đăng duy nhất tại Wattpad-
11/2/2024
Âm: Mồng 2 Tết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro