Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Đau thương cùng quỹ đạo

Nhìn cú mèo thương tích đầy mình nhưng vẫn bất khuất không lùi bay vào cổng lớn được phòng ngự tầng tầng lớp lớp của trang viên Prince, Severus không câm lặng mở thứ gì đó trên chân cú mèo ra. – Phải nói là kỹ thuật huấn luyện chim của chúa tể hắc ám quá tốt sao ? Bất kể y dùng phương pháp gì, cũng không thể đuổi con súc sinh cố chấp này đi. Hay là không đưa được mấy thứ kia đến, sau khi trở về Ma Vương sẽ dùng "Crucio" với cú mèo.

Mở bưu kiện quen thuộc ra, trong hộp chứa hàng mẫu cỏ nguyệt thần đủ mười hai chu kỳ — Lại là dược liệu quý giá.

Khóe miệng Severus hơi run rẩy, muốn cười nhưng lại không muốn thừa nhận sự vui sướng trong lòng. Bắt đầu từ lễ giáng sinh năm ngoái, Ma Vương đại nhân liền thường xuyên đưa tới một vài món quà có thể đả động đại sư ma dược – dược liệu quý giá, sách ma dược hiếm thấy vv... Điều này khiến cho gia chủ Prince, vốn cực lực chống lại sự dụ hoặc của đối phương, luôn luôn chịu không nổi cám dỗ nhận lấy mấy món quà tuy rằng y không muốn nhận nhưng vô cùng muốn có này.

— Quả nhiên một khi chúa tể hắc ám bình tĩnh lý trí đánh chiến tranh tâm lý thì vẫn rất có thủ đoạn.

Bất quá ngoại trừ làm việc này, đối phương không hề có động tác gì khác. Bao gồm cả đề tài quản lý giám ngục Azkaban đang thảo luận hừng hực khí thế, Ma Vương cũng hoàn toàn không có ý định để y dính líu vào. Nếu không có các món quà thường xuyên được đưa đến này, thật đúng là giống như trong suy nghĩ của y, lợi dụng xong liền vứt bỏ.

Nhưng mấy món quà này cho thấy rõ đối phương cũng không có ý nghĩ kia, hình như cũng không phải thật sự đem mình trở thành công cụ. Như vậy giờ là đang lung lạc nhân tâm ? Làm một Slytherin chân chính cùng với một gián điệp có kinh nghiệm phong phú, nghĩ đến mặt xấu nhất của sự việc luôn là một loại bản năng, cho dù trong tiềm thức y cũng hiểu được, loại khả năng này rất nhỏ bé, nhưng y vẫn khó tránh khỏi suy nghĩ về phương diện này.

— Y không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, huống chi đối phương còn là chúa tể hắc ám, là người từng giết chính y.

Thế nhưng y vẫn bị quà tặng của đối phương mua chuộc, dù không muốn đến thế nào, y cũng chưa từng trả mấy thứ kia về. Tuy rằng vì chuyện này y thường xuyên hung hăng khinh bỉ quyết tâm luôn không ổn định của mình, nhưng không thể phủ nhận, bất cứ kẻ nào đều có nhược điểm.

— Ta có thể cho ra điều kiện mà y không thể từ chối.

— Nói vậy đây chính là dụng ý của Ma Vương đại nhân.

Ít nhất hiện tại, loại thủ đoạn này vẫn rất thành công.

Đang muốn đứng dậy sắp xếp dược liệu khó có được này, y chợt cảm thấy bùa cảnh giới mình bố trí ở Spinner's End bị khởi động.

Severus kinh hoãng, bùa cảnh giới khởi động, cho thấy tính mạng của Eileen Prince bị nguy hiểm !

Lập tức buông mấy thứ trong tay xuống, trực tiếp "Độn thổ" đến Spinner's End.

"Mày đồ quái vật ! Mày với mẹ mày đều là quái vật !" Một gã đàn ông dơ bẩn, cả người đầy mùi rượu trợn to hai mắt phủ đầy tơ máu gào thét.

"Nếu không phải chúng mày, tao sẽ không bị Thượng Đế nguyền rủa. Đều là do chúng mày làm hại tao !"

Thiếu niên đối diện lão mang nét mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen lay láy kia không có một tia cảm xúc, nhưng lạnh lẽo đến mức đủ để đông cứng người khác.

Thiếu niên đứng cứng ngắc, cứ như chỉ cần nhúc nhích thôi sẽ lập tức vỡ nát. Một người phụ nữ nằm kế bên nó, toàn thân bà đã lạnh ngắt, không còn hơi thở. Nhưng thiếu niên vẫn nhớ rõ, ngay trước khi người phụ nữ này trút hơi thở cuối cùng, miệng bà vẫn luôn gọi "Tobias"— Tên của thứ gọi là cha trước mắt mình.

Nó hận, lúc này trong lòng thiếu niên tràn ngập oán hận. Nhưng nó không biết mình đang hận ai, là Tobias Snape nên xuống địa ngục, là người mẹ bị tình yêu làm mụ mị đầu óc đến chết cũng không thanh tỉnh, hay là chính bản thân vô dụng không cứu được bất cứ kẻ nào.

Nếu nó biết "Độn thổ", nó sẽ không ngay lúc cảm thấy mẹ có nguy hiểm cũng không thể quay về; Nếu nó có thể sử dụng ma pháp trị liệu cao cấp, thì sẽ không trơ mắt nhìn mẹ trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt mình. Hoặc là...... Nó có thể ra tay giết chết gã đàn ông kia sớm một chút, thì có lẽ mẹ đã không cần phải chết.

— Nói cho cùng, tất cả đều bởi vì nó vô dụng, tất cả đều là lỗi của nó !

Nó bỗng nhiên nhớ lại lời Lucius nói với mình sau lễ giáng sinh.

— "Severus, sao cậu có thể để mẹ mình sống ở cái nơi như vậy !" Ngay lúc đó tiểu quý tộc bạch kim mất đi chuẩn mực bình thường, trong đôi mắt xanh xám lộ ra phẫn nộ.

"Đó là ý của bà, Lucius, tôi không có quyền hỏi đến." – Nó biết mẹ mình sống thế nào rõ hơn bất cứ kẻ nào, đây cũng là nguyên nhân nó vẫn không rời khỏi con hẻm dơ bẩn nhỏ hẹp kia.

"Thuộc hạ của tôi nói cho tôi biết, vô số lần bọn họ muốn trực tiếp tiến lên cho gã khốn kia một lời nguyền giết chóc !" Khi đó ngữ khí của Lucius tựa như một tên điên bị thù hận làm mờ lý trí.

"Tên Muggle hạ lưu khốn kiếp kia, cư nhiên dám đối xử với một phù thủy như vậy !"

"Tôi biết, tôi biết Lucius. Một ngày nào đó chúng sẽ phải trả giác đắc." Lúc đó nó nói rất nhẹ nhàng. Lúc đó nó còn cho rằng mặc kệ thế nào, mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh mình; Mặc kệ thế nào, gã đàn ông khốn kiếp kia cũng sẽ không có can đảm thương tổn đến tính mạng mẹ.–

Thế nhưng, nó sai rồi. Nếu nó không quá ngây thơ, có lẽ tất cả đã không xảy ra. — Đúng vậy, nó đã quá ngây thơ !

Thiếu niên vô ý thức rút đũa phép ra, chỉ vào gã đàn ông đang điên cuồng kia. – Mẹ, con tiễn lão đi cùng với mẹ, mẹ sẽ vui chứ.

Lúc này nó lại lần nữa nhận rõ mình vô dụng, nó thậm chí còn không học được thần chú giết chóc có thể nhất kích trí mạng !

Cắn răng, thiếu niên chậm rãi mở miệng, "Stup......" — Trước tiên làm tên khốn kiếp này ngất xỉu, sau đó nó có thể dùng cách của Muggle để đưa gã xuống địa ngục !

Đột nhiên một luồng sáng trắng đánh vào cổ tay thiếu niên, chớp mắt đũa phép trong tay nó bay ra ngoài. — Nó biết, đây là một bùa Expelliarmus (Bùa giải giới) không tiếng động.

Quay đầu lại, nó tức giận nhìn người đàn ông áo đen trong dự đoán, Severus dùng tiếng nói bị đè ép nhưng gần như rít gào, "Ông. Làm. Cái. Gì. Vậy !!"

"Không cần vì súc sinh này mà đưa chính mình vào Azkaban." Prince áo đen dùng dụng cụ biến hóa ra chữ viết để diễn đạt ý của mình — Đây là cách trao đổi do y phát minh sau khi bị mất tiếng, còn có thể dựa vào cảm xúc mà thay đổi màu sắc — Đồng thời phối hợp với tiếng nói cũng trầm thấp đè nén, Severus có thể cảm nhận được đối phương đang cực lực kiềm chế phẫn nộ.

"Chúng mày đều là quái vật ! Đều là......"

Vẫy một "Stupefy" không tiếng động ra, một luồng sáng đỏ đánh xỉu con chó điên còn đang sủa bậy, Severus không liếc mắt nhìn tên ngu xuẩn giống như đống bùn nhão kia dù chỉ một cái, lập tức đi đến bên Eileen. Con ngươi đen trống rỗng nhìn người phụ nữ lại chết thảm này, khuôn mặt tái nhợt hiện lên nét xanh tím cực kỳ không bình thường.

— Y, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

— Triệt để hơn bất cứ lúc nào, tuyệt vọng như rơi vào địa ngục.

— Mày không cứu được ai hết, Severus Snape ! Không cứu được bất cứ kẻ nào! Cho dù trở lại lần nữa, lịch sử vẫn diễn ra như cũ, người mày muốn cứu giúp sẽ vẫn dựa theo vận mệnh vốn có tiếp tục đi tới. Mày, thật là rác rưởi !

Ma dược đại sư đang tự phủ định bản thân cảm thấy tim y như sắp cứng lại, máu trong thân thể trở nên lạnh ngắt, y như người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, y có cảm giác mình đã chết đi.

— Hơi lạnh thấu xương, tuyệt vọng có thể cắn nuốt tất cả !

Giơ tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bời của Eileen lên, trên khuôn mặt tái nhợt đã hoàn toàn mất đi hơi thở sự sống, đôi mắt của người phụ nữ vẫn mở to, con ngươi đen giống hệt mình đã sớm không còn thần thái. Run rẩy vươn tay vuốt mắt của người phụ nữ, dường như Severus muốn khiến Eileen ra đi càng thoải mái một chút. Nhưng ngón tay xẹt qua hai gò má của bà lại co rút run rẩy, tiếng thở dốc cũng dần dần tăng lên.

— Đây là mẹ, tuy rằng kiếp này y đã không phải là con trai của Eileen, nhưng Eileen lại vĩnh viễn là mẹ của y !

Y yêu bà, từ kiếp trước đến kiếp này, y vẫn luôn yêu người mẹ tuy yếu đuối nhưng yêu thương mình này. Cho dù trong lòng bà, Tobias Snape vĩnh viễn quan trọng hơn đứa con trai này, nhưng y tuyệt đối không quên rất nhiều lần người phụ nữ yếu ớt kia đã cứu mình ra từ trong tay ma quỷ.

— Y yêu bà! Thế nhưng y không cứu được bà, giống như kiếp trước, cuối cùng bà vẫn bị gã đàn ông kia giết chết. Tên súc sinh nên xuống địa ngục kia !

Cảm xúc quá kích động của Severus khiến tinh thần y bị đẩy đến sát biên giới tan vỡ, tuyệt vọng phẫn nộ cùng ký ức thống khổ không chịu nổi đan xen vào nhau, quấn quanh trái tim đang co rút dữ dội của y. Thiếu niên tóc đen bên cạnh cũng đắm chìm trong đau thương vô hạn, đứa trẻ cao gầy cố gắng trợn to đôi mắt đen bóng, nhưng lúc này trong con ngươi xinh đẹp kia ẩn hiện không phải thần thái, mà là giãy giụa.

Bọn họ đều không chú ý đến hoàn cảnh bên cạnh, đều đắm chìm trong thống khổ của chính mình. — Xa xa có hai ánh mắt đang vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm bọn họ.

— Sirius Black và James Potter !

"Bồ tèo, đây...... Rốt cuộc là làm sao ?" Ngài Potter nới rộng tất cả những cơ quan có thể mở rộng ra, kinh ngạc hỏi bạn tốt cũng đang có biểu tình tương tự. — Nó chỉ muốn đến tìm Lily.

"James" Black khôi phục lại từ trong nỗi kinh hoảng thay một loại biểu tình trầm tư, loại vẻ mặt này vốn không thích hợp với một sư tử, nhưng lúc này lại vừa hợp.

"Mình...... Không đi tìm Lily với bồ." — Nó vốn cũng không phải muốn tìm Lily mới chạy đến.

"Bồ tèo, Lily cũng sẽ không biến mất, mình không vội." Ngài Potter khó được săn sóc bạn bè.

"Vậy...... Bồ về trước đi, James." Ánh mắt Black một giây cũng không rời khỏi thiếu niên áo đen đang cứng ngắc kia. "Mình chờ chút nữa rồi trở về."

"Bồ tèo, mình có thể......" Potter muốn cùng ở lại nhưng bị nét mặt cầu xin của bạn tốt dọa hoảng sợ rút lui. "Được rồi được rồi, bồ...... Bồ về sớm một chút." Potter nháy mắt mấy cái, hơi buồn bực rời đi.

— Nó vẫn không thích con dơi nhỏ kia, nhưng chỉ số thông minh của nó nói với nó, bây giờ tốt nhất là đừng nói gì cả. — Một con sư tử cư nhiên lại có chỉ số thông minh, nếu dơi nhỏ nghe thấy nhất định sẽ hình dung như vậy !

Cho dù vừa mới sững sờ khiến đại sư ma dược xem nhẹ mấy tên khốn kiếp lén lút ẩn núp, nhưng đó cũng không cho thấy y sẽ tiếp tục xem nhẹ. Lời nói của hai tiểu quỷ làm kinh động đến đại sư ma dược vốn có tính cảnh giác rất mạnh. Severus quay đầu lại, liền thấy một con chó ngu ngốc cầm tinh sư tử đang ngây ngốc đứng ở đằng xa, ngay sau đó, thiếu niên cũng nhìn thấy Black.

Khác với gián điệp tiền nhiệm có kinh nghiệm phong phú, trạng thái tinh thần của thiếu niên rõ ràng ở tiêu chuẩn Ma Vương nháy mắt bộc phát ra cảm xúc phẫn nộ.

— Nó không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn thấy, đây là mặt bi thảm nhất của nó! Nó không muốn để bất cứ kẻ nào biết việc này! Bất kể là cười nhạo hay là đồng tình, nó đều không cần !

"Mày đang làm cái gì ! Black khốn nạn !" Thiếu niên mang vẻ mặt vặn vẹo nhào về phía sư tử ngốc còn đang sững sờ. Bất ngờ, không gặp phải phản kháng. Black không biết ăn nhầm cái gì lập tức bị tiểu xà điên cuồng đè xuống đất. Sau khi ăn một nắm đấm đầy hung tợn, sư tử mới phản ứng lại dùng lực nắm lấy nắm tay của tiểu xà, nắm thật chặt, đôi mắt nâu sậm nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc đen mắt đen không chớp cái nào.

"Muốn quyết đấu, chỗ này cũng không phải chỗ tốt, ngài Snape !" Chữ viết tối đen xuất hiện trước mắt thiếu niên, từ chữ viết phát ra giọng nói thâm trầm – hơi run rẩy. — Y biết, hiện tại y không thể tan vỡ, không thể điên cuồng, y nhất định phải giữ vững lý trí.

"Trò là Slytherin, ta mong trò vĩnh viễn nhớ kỹ điều này, trò Snape. Không cần dùng cách của sư tử để giải quyết vấn đề !" — Bọn họ là Slytherin bình tĩnh nghiêm cẩn kiêu ngạo, bọn họ nhất quyết không thể để bọn sư tử coi thường !

Tiểu xà liều mạng vứt bỏ tay của sư tử, nghiêng ngã lảo đảo đứng lên. Lưng nó ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống hai gò má, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch cũng ửng hồng vì tức giận.

Thiếu niên hung tợn trừng sư tử còn đang nằm trên mặt đất một cái, trong ánh mắt phức tạp mang theo tàn nhẫn cùng đe dọa.

Severus ôm lấy thi thể Eileen, y muốn chôn cất mẹ bên cạnh Taren, an táng ở phía sau núi của trang viên Prince. Cho dù có thể Eileen đã không muốn trở lại giới pháp thuật, nhưng lúc này để cho y tùy hứng một lần đi, y tuyệt đối không cho phép mẹ yên giấc ở mảnh đất làm người ta buồn nôn này.

— Y sẽ không trở lại nơi này, vĩnh viễn cũng sẽ không ! Nơi này là nơi bắt đầu cho tất cả ác mộng của y, nơi này là nơi y chỉ liếc nhìn một cái cũng cảm thấy ghê tởm !

Thiếu niên đi đến bên cạnh y, ôm lấy cánh tay y. Y liếc nhìn tên súc sinh đang hôn mê kia một cái cuối cùng, kiềm chế mới không cho gã vài cái "Crucio". Thiếu niên cũng quay đầu thoáng nhìn Black vẫn ngồi dưới đất nhìn chằm chằm mình, trong mắt chợt lóe lên một loại cảm xúc không hiểu, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ cố gắng ngẩng đầu lên, để gió thổi khô một mảnh trong suốt trong đáy mắt.

Vươn đũa phép, y sử dụng "Độn thổ" không tiếng động. Hai cái bóng màu đen biến mất trong hư không.

— Bọn họ rời khỏi nơi này, mãi mãi rời đi, mãi mãi cũng không quay về !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro