
Chương 35: Qua đi cùng chuyển biến
Severus bị Poppy ép nằm trên giường suốt một tuần, rốt cục không thể chịu nổi cách sống như loài heo này nữa !
"Poppy, ba ngày trước tôi đã có thể hoạt động tự do rồi, để tôi rời khỏi Bệnh Thất đáng chết này !"
"Không được, Severus. Ma lực của thầy đến bây giờ còn rất bất ổn, một khi ma lực bạo động sẽ gây ra tổn thương trí mạng cho thầy." Nữ hoàng Bệnh Thất hoàn toàn không sợ Xà Vương tầng hầm.
"Tôi đã là phù thủy trưởng thành !" Bị bùa trói buộc (Binding) giam giữ trên giường không thể nhúc nhích, Xà Vương giãy giụa, "Tôi biết làm sao để khống chế ma lực! Còn có, đừng đối xử với tôi như với mấy đứa tiểu quỷ kia !"
"Nga, về mặt chú ý sự khỏe mạnh cơ thể, tôi không thể không nói, Severus, thầy ngay cả một tiểu quỷ cũng không bằng." Poppy tiếc nuối nhìn Xà Vương sắc mặt xanh mét.
"Trừ phi thầy có thể cam đoan mỗi cuối tuần đến chỗ tôi để kiểm tra định kỳ, bằng không đừng mong tôi để thầy trở về căn hầm không thấy ánh mặt trời kia !"
"Tôi là đại sư ma dược, tôi biết rõ thân thể của chính mình !" Y quyết định về sau ngoại trừ phòng làm việc của lão ong mật, nơi y chán ghét nhất trong Hogwarts sẽ là Bệnh Thất!
"Tôi là bác sĩ, hơn nữa tôi có giấy chứng nhận nghề nghiệp của St. Mungo !"
Đại sư ma dược cắn răng trừng bác sĩ bệnh thất không chút yếu thế trước mặt, cuối cùng sau khi miễn cưỡng đồng ý đến kiểm tra định kỳ mỗi cuối tuần, mới được vị đại boss bí mật của Hogwarts này thả ra.
- Cho nên mới nói, đắc tội ai cũng được chỉ không thể đắc tội phụ nữ !
Đi đến cửa căn hầm yêu dấu của mình, Severus kinh ngạc nhìn thấy cư nhiên có người đang chờ y. - Randy Warren và Patia Corey.
Hai người đều ôm thứ gì đó trong tay, thậm chí trong lòng nữ sinh Ravenclaw còn ôm một con cú mèo trên chân mang một đóng hộp lớn hộp nhỏ.
"Ta giả thiết bây giờ còn đang trong lễ giáng sinh, mà hai trò cũng không có nộp đơn xin ở lại trường." Giọng nói mềm nhẹ khiến hai người đang chờ có chút nôn nóng bừng tỉnh.
Patia hoảng sợ hét nhỏ một tiếng, đồng thời lộ ra nét mặt kinh ngạc giống như Randy.
"Nga, giáo sư, thầy không có việc gì. Thật quá tốt !" Biểu hiện của thiếu nữ mất đi hẳn tiêu chuẩn của Nhà Ưng, thoạt nhìn giống sư tử đến mười phần.
"Nếu hai trò quanh quẩn trước cửa hầm của ta chỉ với mục đích chúc mừng ta bình phục, vậy thì chúc mừng hai trò, ta quả thật không làm các trò thất vọng." Ngữ khí uyển chuyển, lời nói không được tự nhiên, nhưng khó được là không trực tiếp châm chọc. - Đối với hai học sinh vừa trải qua nguy hiểm trước đó không lâu, y khoan dung ngoài dự đoán.
"Giáo sư" Randy cười nói, "Chúng con chỉ không ngờ thầy bình phục nhanh như vậy, bởi vì hôm đó...... Tình trạng của thầy thật sự rất khiến người ta lo lắng."
"Ta nghĩ ta cũng không phải tiểu quỷ không có năng lực, cần người khác cứu giúp, sau đó thì oa oa khóc lớn, trò Warren." Đối với tình huống của hai học sinh trước mắt này, Poppy cũng nói một ít với y. Lúc y nghe nói Randy Warren sau khi cầu cứu thì lên tiếng khóc lớn, phản ứng đầu tiên của y là khinh thường.
- Chỉ có người chưa thấy qua sự tàn khốc của chiến tranh thật sự mới bị loại tình huống nhỏ này dọa sợ đến mức oa oa khóc.
- Thế nhưng...... Đây thật là tình huống nhỏ sao ?
Bất quá y cũng phân vân nguyên nhân Warren khóc. Y nhớ rõ Ravenclaw này là một học sinh chăm chỉ hiếu học thành tích xuất sắc nổi bật, rất có uy tín trong Nhà của mình, càng là ứng viên hàng đầu cho chức huynh trưởng tiếp theo của Nhà Ưng, hơn nữa khi chiến đấu lúc ấy, biểu hiện của thiếu niên đã vượt qua tiêu chuẩn của bạn cùng lứa tuổi. Chú gọi thần hộ mệnh thành thạo và tố chất chiến đấu tốt đều cho thấy, đây không phải ngu xuẩn chưa trải đời.
- Như vậy nó là......
"Giáo sư, thầy nói rất đúng." Mặt Randy có chút ửng hồng, dù sao một thiếu niên mười sáu tuổi khóc như một đứa bé trước mặt mọi người quả thật rất xấu hổ.
"Nếu con mạnh hơn một chút, thì thầy sẽ không bị thương vì cứu con. Con cũng sẽ không giống một đứa ngốc không làm được cái gì, chỉ có thể đi cầu cứu."
Liếc mắt nhìn nam sinh đang tự trách cùng nữ sinh bên cạnh cũng đang áy náy, Severus hơi thở dài mở cửa văn phòng ra.
"Vào đi."
Nói một câu đơn giản, y biết bây giờ y phải thực hiện trách nhiệm của một giáo sư. - Tuy rằng việc này phiền phức muốn chết !
Hai học sinh đi vào cùng y hình như có chút mất tự nhiên, ánh mắt bất an nhìn quanh hầm - Thật ra học sinh Ravenclaw rất ít bị giáo sư áo đen phạt cấm túc. Ý bảo hai người ngồi xuống sô pha, y gọi gia tinh bưng lên hai ly nước chanh.
"Sau khi xảy ra chuyện thì hối hận cũng không có tác dụng gì, trò Warren và trò Kerry. Nếu hai trò đến chỗ ta vì muốn tìm kiếm an ủi tâm linh, vậy thì thật đáng tiếc, ta nghĩ các trò đến nhầm chỗ rồi. So sánh với nơi này, phòng hiệu trưởng ở lầu tám càng vui vẻ giải quyết mấy phiền não nhỏ này cho học sinh hơn." Severus âm u nói, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt tươi cười mê hoặc lòng người của lão ong mật, vô ý thức rùng mình một cái.
"Giáo sư, chúng con hiểu ý thầy." Patia mỉm cười, đồng thời vỗ vỗ nam sinh có chút ủ rũ bên cạnh, "Chúng con chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn, cám ơn tất cả những gì thầy đã làm vào ngày hôm đó."
"Ta cho rằng này không cần thiết, trò Kerry." Severus dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay đan xen vào nhau đặt trên đầu gối. "Cũng như các trò biết, ta là giáo sư của trường học này, cho nên bất kể ta chán ghét đám quỷ khổng lồ hình người chỉ biết gây phiền phức cho ta giống các trò đến mức nào đi nữa, ta vẫn phải có trách nhiệm bảo vệ các trò an toàn, cho dù ở ngoài trường học. Đây là chức trách của ta."
"Giáo sư Prince, bất kể thầy định nghĩa hành vi của mình như thế nào, đối với con và Patia mà nói ngày đó thầy quả thật đã cứu chúng con, cũng đã cứu rất nhiều người." Randy ngẩng đầu, đặt quà tặng của mình lên bàn, Patia cũng để vật trong tay mình lên, đồng thời đặt con cú mèo trong lòng qua một bên.
"Có đôi khi, con người có thể vì lợi ích không tiếc hi sinh tất cả, cho dù là tính mạng người thân của mình." Randy có chút bi thương, hình như đã từng trải qua chuyện gì đó không tốt. "Trong những đứa trẻ được thầy cứu có em gái của con, nếu lúc ấy không có thầy ở đó, con thật không biết hai anh em con còn có thể gặp mặt nhau không."
Severus cau mày. Y có thể nghe ra tính ẩn dụ trong lời nói của nam sinh. Hơn nữa khi nói hai từ "người thân" và "em gái" vẻ mặt của nó càng bi thương hơn, có thể thấy được hai từ này có ý nghĩa bất thường với nó. Nhưng nếu đối phương không nói, y cũng không có ý hỏi. Y là Slytherin, y hiểu được làm sao để lại đầy đủ không gian cho người khác.
"Đây là mấy món điểm tâm nhỏ do em gái con làm, giáo sư." Trên mặt Randy lộ ra nét dịu dàng, có thể nhận ra nó rất thương yêu em gái của mình. "Thứ bé gái làm có thể không hợp với khẩu vị của thầy, nhưng đây là một chút tâm ý của chúng con. Những thứ khác, bởi vì thời gian quá ngắn, chưa chuẩn bị kịp, hy vọng thầy không cần để ý."
"Không ngọt ! Con nghĩ thầy không thích món ngọt." Ngay sau đó Randy liền bổ sung một câu, nó thấp thoáng suy đoán ra vị giáo sư cực kỳ không dễ ở chung này hẳn không thích đồ ngọt.
- Trong trường này, trừ lão ong mật, còn tồn tại người thích ăn đồ ngọt sao ?
Khóe miệng Severus hơi run run. Cúi đầu nhìn nhìn cái hộp nhỏ được gói ghém giản dị nhưng rất khác biệt kia, sau đó y trầm mặc gật gật đầu, rút đũa phép chuyển cái hộp nhỏ đến phía sau kệ cất chứa. Nét mặt Randy rõ ràng thoải mái hơn.
" Giáo sư, đây là đồ tàng trữ của nhà con, là một đôi bao tay da rồng. Con nghĩ thầy sẽ dùng được." Patia cũng đẩy hộp quà của mình lên. Nghe tên của món quà, ánh mắt Severus rõ ràng có một tia dao động, biến hóa rất nhỏ này bị nữ sinh đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào giáo sư của mình bắt được, Patia cũng thở phào một hơi.
Đồng dạng chuyển vật đó qua kệ cất chứa, Severus phải thừa nhận, thứ đối phương tặng quả thật là thứ y cần. Đời trước bao tay da rồng của y là sau khi Lucius tốt nghiệp mới đưa cho y.
"Giáo sư, con cú mèo này......" Severus nhướn mày nhìn con cú mèo màu xám nâu kia, trên chân nó treo vài cái hộp.
"Bởi vì ở Bệnh Thất bà Pomfrey sợ có người quấy rầy thầy nghỉ ngơi, cho nên cấm chúng con đến thăm. Chúng con chỉ có thể mỗi ngày đến đây xem thầy có xuất viện chưa. Ngay ngày đầu liền nhìn thấy nó ở trong này, con nghĩ nó muốn truyền tin cho thầy nhưng bị tường phòng vệ của Bệnh Thất chặn lại, cho nên không thể không chờ thầy ở chỗ này." Patia vuốt ve lông vũ của cú mèo, nghi hoặc nhìn giáo sư của mình.
"Ta biết." Có dự cảm chẳng lành, Severus quyết định tạm thời đuổi hai học sinh đi.
"Mặc dù có chút trễ, nhưng giáng sinh vui vẻ, giáo sư." Giọng nói của hai Ravenclaw có chút khẩn trương.
Hơi do dự, Severus thản nhiên đáp lại, "Giáng sinh vui vẻ." Câu này làm bầu không khí trong phòng dịu xuống rất nhiều.
"Như vậy giáo sư, chúng con không quấy rầy thầy nữa. Xin thầy nghỉ ngơi thật tốt." Hai học sinh đứng lên, cúi chào, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Thần chú gọi thần hộ mệnh, thông thường là thần chú được Thần Sáng sử dụng." Đột nhiên Severus cúi đầu nói một câu như vậy.
Hiển nhiên, Randy sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó nó quay đầu lại, mỉm cười nhìn vị giáo sư dường như đang tự hỏi vấn đề gì đó, vui vẻ nói, "Đúng vậy, giáo sư, con biết."
Severus khẽ gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Cho đến khi hai người rời khỏi hầm, y cũng không lại mở miệng nữa.
"Randy, giáo sư có ý gì vậy ?" Đi trên hành lang tầng hầm, Patia không hiểu hỏi.
"Không có gì, Patia." Nam sinh nhún nhún vai thoải mái trả lời, "Có muốn mình dạy thần chú gọi thần hộ mệnh cho bồ không ?" Thiếu niên Ravenclaw vui vẻ nói.
Ngồi trong chốc lát, Severus mới tháo quà tặng từ trên chân của cú mèo xuống, đồng thời kèm theo còn có một tờ giấy.
"Cú mèo này là công cụ truyền tin với trang viên Voldemort. Còn có, giáng sinh vui vẻ Severus. - Lord Voldemort."
Nặng nề thở dài, nhắm hai mắt lại, sắc mặt Xà Vương bị che lấp vài phần. Qua thật lâu, y mới mở to mắt lần nữa, obsidian thâm thúy lưu chuyển ánh sáng phức tạp. Vứt bỏ suy nghĩ viết một phong thư sấm sau đó trực tiếp đá con chim ngu xuẩn này về chỗ của chủ nhân nó, Severus quyết định tạm thời để nó ở lại trong chuồng cú mèo của trường học.
Dùng đũa phép mở từng chiếc hộp ra, y biết đây là quà giáng sinh y chưa kịp mở ở chỗ của Voldemort.
Tiểu Snape tặng một cây viết lông chim không bao giờ hết mực; Lily tặng một cái lược chỉnh lý lại mái tóc; Eileen tặng một cái áo chùng phù thủy do chính tay bà làm - Thật không biết bà làm sao tránh khỏi tên nghiện rượu kia; Còn có Abraxas tặng bộ da loài rắn cây Châu Phi, bản đầy đủ của bảy giai đoạn sinh trưởng.
- Đây đều nằm trong dự đoán của y, ngoại trừ phần của Taren, mấy thứ khác giống hệt năm ngoái. Bởi vì có kinh nghiệm năm trước, năm nay y khó được rút chút thời gian quý giá ra để chuẩn bị quà giáng sinh cho mấy người kể trên - Phải biết rằng năm ngoái y ngay cả một món quà cũng chưa tặng.
Cho tiểu xà và Lily một bộ sách ma dược, mà tặng cho Eileen và quý tộc bạch kim ma dược trị liệu cao cấp. Sức khỏe của Eileen luôn không tốt, còn Abraxas...... Hắn ngược lại là không có vấn đề gì, nhưng việc cơ thể của Malfoy phu nhân càng ngày càng kém y vẫn biết đến.
Đối với một nhà bạch kim, cho dù lần đầu tiên gặp nhau lão Malfoy từng có chút xúc phạm đến y, nhưng bất luận là tình hữu nghị mà kiếp trước Lucius dành cho y, hay hơn một năm nay Abraxas bao nhiêu lần thể hiện sự hữu hảo, Severus đều không thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn. Dù sao kỳ thật y luôn không lãnh khốc như trong tưởng tượng.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Severus thu hồi suy nghĩ, vẫy tay gọi mấy món điểm tâm nhỏ do Randy tặng đến, đặt trong lòng bàn tay sờ sờ, sau đó đi đến trước lò sưởi hô to "Trang viên Prince" !
Bước ra từ lò sưởi, y liền nhìn thấy Taren đang ngồi trong khung ảnh của mình mỉm cười với y.
"Giáng sinh vui vẻ, Severus, ta nghĩ rằng con sẽ không trở về." Taren cho dù đã trở thành bức họa, nhưng vẫn ôn hòa và vui vẻ như vậy.
"Giáng sinh vui vẻ." Không có thêm những câu khác, Severus trả lời đơn giản.
"Ta đã nghe nói chuyện ở Hogsmeade. Khi ta đến nhà Knuts chơi, lão Knuts nói cho ta biết." Taren thân thiết hỏi, "Đã khỏe rồi chứ, con của ta."
"Nếu không khỏe, chẳng lẽ tôi còn có thể hi vọng tìm được ma dược trị liệu bình thường gì trong cái trang viên này ?" Y không quên trong lúc sắp xếp lại đồ cất chứa trong trang viên Prince, nhìn thấy đống ma dược trị liệu có tác dụng phụ quỷ dị kia. Có loại thuốc bổ máu có thể chuyển hóa xương cốt thành máu, ma dược chữa lành làn da bị thiêu cháy, thuốc khôi phục làm người uống bị mất tiếng...... Nghe nói đều là tác phẩm thất bại ngày trước, bởi vì cảm thấy kỳ lạ cho nên liền để lại .
"Như vậy có việc gì cần nói cho ta biết sao, Severus. Hay là...... Nhìn nét mặt của con, là có chuyện tốt gì đã xảy ra à ?" Lão nhân thật kinh ngạc nhìn người thanh niên mang vẻ mặt hơi nhu hòa, tuy chỉ có một chút độ ấm, nhưng cũng đủ để lão nhân đặt câu hỏi.
"Tiểu quỷ làm mấy thứ." Severus mở chiếc hộp điểm tâm ra, bên trong đặt vài khối điểm tâm nhỏ tuy không đẹp lắm, nhưng rõ ràng rất dụng tâm. Trong lòng y có loại cảm giác không diễn tả được bằng lời, có lẽ là...... Cảm giác vui sướng nhàn nhạt.
Đưa một khối vào miệng. "Mùi vị cũng không tệ lắm." Đại sư ma dược nhắm mắt lại, không tiếp tục nói chuyện với Taren, dường như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình. Y không thể giải thích tại sao mình lại trở về trang viên Prince nói mấy chuyện này với lão nhân trong bức họa, nhưng y làm như vậy tuyệt đối không sai.
"Thật đáng tiếc, ta cũng muốn nếm thử." Trong giọng nói của lão nhân không có tiếc nuối, ngược lại có chút vui sướng. Ông có thể tinh tường nhận thấy biến hóa nhỏ bé của y, như dần dần có sức sống.
- Trái tim của đứa nhỏ này hình như cuối cùng cũng bắt đầu mở ra một chút......
Hiệu trưởng Dumbledore, khác với những người về nhà hưởng thụ thời gian ấm áp tuyệt vời, đang ngồi trong phòng hiệu trưởng, vẻ mặt rối rắm nhìn món quà trước mặt. Đây là việc cụ thường làm nhất trong một tuần nay.
Trong hộp quà xinh đẹp đặt một đôi vớ lông cùng một quyển sách rất dày. Trên thân vớ màu kim và màu vàng phối hợp hoa văn trăng sao, rất hợp với phong cách của cụ; Mà quyển sách lại bất ngờ là một quyển sách của Muggle - Nghe nói đây là quyển sách bán chạy nhất mọi thời đại trong thế giới Muggle - 《Kinh Thánh》. Trong hộp còn đặt một tờ giấy nhỏ, nét chữ viết trên đó vô cùng quen thuộc - Hoa lệ và tuyệt đẹp.
"Giáng sinh vui vẻ, Albus, chờ mong chúng ta gặp lại. - Gellert"
Nghĩ đến người Đức tóc vàng mắt xanh kia, trong mắt vị bạch phù thủy vĩ đại nhất của thế kỷ này trào ra đau khổ. Người bạn tri kỷ bị chính cụ tự tay giam cầm, hiện tại lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cụ. Tuy đây là sự việc đã được dự đoán trước từ khi đối phương vượt ngục, nhưng hình thức làm việc của đối phương vẫn khiến cụ giật mình. Đồng thời, đối với việc này, cụ cũng không rõ nên vui vẻ nhiều một chút, hay nên lo lắng nhiều một chút.
- Anh đang khiêu khích hay có mục đích gì khác, Gellert. Lão hiệu trưởng vuốt ve vật cưng phượng hoàng của mình, đôi mắt xanh biếc ngước nhìn bầu trời cũng một màu xanh biếc ngoài cửa sổ.
- Tôi chờ anh ở trường học - Vẻ mặt của lão nhân trở nên nghiêm túc - Để tôi xem chúa tể hắc ám hai đời các người rốt cuộc muốn làm cái gì!
Vẻ mặt của lão nhân trở nên nghiêm túc - Để tôi xem chúa tể hắc ám hai đời các người rốt cuộc muốn làm cái gì !
-----------------------
Ờ, thì muốn cua/dụ/ép.... vợ hai anh về nhà ấy mà...... Tội nghiệp cụ Gellert, chờ vợ mười mấy năm giời =.,=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro