
Phòng theo yêu cầu
Buổi chiều Harry và Draco đều không phải học, hai người muốn tìm gia tinh trong phòng bếp Hogwarts. Dumbledore nói gia tinh có thể chỉ cho bọn họ một nơi để luyện tập phòng chống nghệ thuật hắc ám. Mà Vincent và Gregory nghe tới mục đích của hai người là phòng bếp thì đi theo, đương nhiên, còn có con mèo béo.
Con đường đi tới phòng bếp không phải một con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng cũng có học sinh chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn cho nên hôm nay bọn họ không cố gắng giấu diếm. Chỉ cần khi nói chuyện nhớ rõ dùng chú tĩnh âm là được.
Đám người nói nói cười cười đi tới phòng bếp.
Nhưng con mèo vốn đi sau Draco sau khi đi qua đoạn hành lang nhìn ra ngoài trời lại đi ba bước quay đầu lại một lần, bước chậm hơn nhiều, chỉ một lúc sau nó đã trở thành người đi cuối cùng.
Nói đến phương pháp Sirius biến thành mèo, kỳ thật là thú hóa trước rồi dùng chú ngữ biến hình để biến thành chó, với điều kiện là không thay đổi bản chất, thay đổi ngoại hình nhiều nhất chuyển sang mèo. Đó cũng là sự tồn tại của mèo béo, Sirius vốn là một con chó lớn như vậy giờ lui thành một con mèo béo đã là cực hạn.
Quan trọng hơn là biến hóa như vậy làm Sirius vẫn còn khả năng trời sinh, cho nên hiện tại cảm giác của Sirius sắc bén hơn con người rất nhiều, vừa rồi anh cảm thấy có người đi theo bọn họ.
"Chân giò hun khói?" Bọn họ đang nói có thể tìm chút đồ ăn cho chân giò hun khói, Draco cúi đầu nhìn nhưng lại không thấy bóng dáng con mèo béo đâu. Cậu quay đầu tìm.
Mà con mèo béo đang đi sau cùng, quay đầu lại nhìn hành lang gấp khúc phía sau, nơi đó trừ bỏ cột trụ thì không có cái gì che chắn hết.
"Chân giò hun khói? Mày làm sao vậy?" Draco đi đến, nhìn qua, chỉ thấy đoạn hành lang không có một bóng người cùng với cái góc tối om. Cậu nhíu mày nói, "Chỗ đó không thể đi."
Mọi người không hiểu Draco đang nói gì, ngay cả con mèo béo cũng nghi hoặc ngước đầu lên nhìn.
"Cái gì không thể cơ?" Harry làm đại biểu hỏi.
"Không thể đi tè a." Draco nói, "Chỗ đó không có cái gì, chỉ có cái góc âm u, chắc chắn là chân giò hun khói muốn vậy." Draco phiền não, "Nhưng một con mèo ngoan không thể hư như vậy, chốc nữa ta mang mày đi WC, hay mày không nhịn được?"
Con mèo hóa đá một giây, sau nó thong thả đi xa vài bước rồi quay lại, nhảy lên người Draco.
Lần này Draco thành công bắt được con mèo giữa không trung, kinh ngạc nói, "Xem ra mày rất cần a..."
Nghe vậy, con mèo béo càng phẫn nộ, giơ chân đá trúng ngực Draco.
Harry nhanh chóng ôm con mèo tức giận, "Được rồi chân giò hun khói, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ...Đừng đá, xả trước rồi đi ăn, rất hợp lý..."
Vì thế một hàng người quay đầu lại đi WC.
Chờ mèo béo đi ra (Sirius: Thuận tiện! Không được sao!?), tầm mắt luôn dõi theo bọn họ biến mất. Sirius cũng quên ánh mắt kia.
Bọn họ thuận lợi hỏi được nơi Dumbledore chỉ, chính là Phòng theo yêu cầu.
Phòng theo yêu cầu nằm tại hành lang bên trái trên tầng bảy của Lâu đài Hogwarts, và có cánh cửa vào được giấu kín, đối diện bức tranh Barnabas the Barmy dạy balê cho bọn quỷ. Cách mở căn phòng là đi qua đi lại phía trước nó ba lần, nghĩ về điều bạn cần, và cánh cửa sẽ xuất hiện. Dumbledore biết căn phòng này là vì lúc đó ông đang rất muốn đi vệ sinh, trong lúc tìm WC thì phát hiện căn phòng này.
Harry và Draco thấy thú vị nên quyết định đi xem ngay lập tức. Vincent và Gregory thì nói tất cả những thứ bọn họ cần đều tại phòng bếp, nên họ không đi theo.
Đi đến tầng bảy, bọn họ nhanh chóng tìm thấy nơi mình cần tìm.
Draco cẩn thận nhìn bức tranh treo tường, "Chính là nơi này đúng không? Tên lùn múa ba lê?"
"Nhìn xem, chỗ kia còn có một bình hoa cao như người." Harry hưng phấn chỉ chỗ bên cạnh, "Nhất định là nơi này, chúng ta mau thử xem!"
Nhưng Draco ngăn cản, "Từ từ đã Harry, tớ nghĩ chúng ta nên thử xem nó có thể xuất hiện với bất cứ thứ gì chúng ta muốn không đã! Nhưng không phải là phòng học, quá phổ thông, không thể hiện ra được sự độc đáo của căn phòng! Chúng ta nên nghĩ ra nơi nào đặc biệt một chút..."
"Được đấy." Harry chờ mong, "Cậu thấy nơi nào thì được?"
Con mèo đi vòng quanh bên chân họ, nó cũng tò mò.
Nó cũng nghe được những gì gia tinh nói, cái đầu quay sang nhìn bức tranh rồi lại nhìn bình hoa, nhìn vách tường trống không đối diện, dùng móng vuốt vỗ vỗ, là tường đá...
"Hưm... Đặc biệt... Đặc biệt..." Draco nhíu mày suy nghĩ, thận trọng thử lần đầu tiên.
"Một cái bể bơi, cậu thấy thế nào?" Harry đề nghị, "Tớ đã nói sẽ dạy cậu bơi nhưng hồ đen rất lạnh, có lẽ một bể bơi có nước ấm?"
"Được đó, chúng ta có thể thử xem, nhưng cũng rất bình thường." Draco lắc đầu, "Tớ cũng không mang quần bơi."
"Cậu không mặc cũng không sao a." Harry thì thào, "Dù sao cũng không có ai..."
Con mèo như hoảng sợ, nó nhảy dựng lên đi tới đi lui bên chân Harry, kêu meo meo.
Nhưng Draco không nghe được, cậu đang chú tâm suy nghĩ, "A...Tớ muốn một hang rắn, bên trong có thật nhiều thật nhiều rắn! Sau đó cậu có thể bảo chúng chơi với tớ, rất tuyệt đúng không?"
"Cậu không nhớ chuyện Xám sao." Harry bất đắc dĩ. Tối đó cậu và Draco làm Xám xuất hiện, đúng như lời Snape nói, Xám chỉ là năng lượng ngưng tụ, tuy rằng có thể dùng xà ngữ chỉ huy nhưng nó không có ký ức, "Cậu thích rắn như vậy, tớ định tặng cậu một con, chờ tớ tìm được một con thành thật nghe lời."
"Thật sao?" Mắt Draco sáng lên, "Harry, cậu thật tốt, cậu định tặng tớ loại rắn gì? Rắn lửa đầm lầy? Rắn xám vàng Golden Snitch? Hay là rắn lục? Tớ thích rắn xám vàng, chúng có màu xám và vàng rất xinh đẹp, lại nhanh nhẹn giống Golden Snitch nữa, cậu tặng tớ thật chứ?"
"Ừ, nghỉ đông chúng ta sẽ đến các cửa hàng sủng vật chọn cho cậu, phải chọn một con thật ngoan ngoãn." Harry hôn má Draco, "Coi như là quà Giáng sinh..." Nhưng Draco nhiệt tình đáp lại lập tức làm Harry quên mọi chuyện, cậu ôm eo Draco nghiêm túc dâng tặng một nụ hôn nhiệt tình dài lâu.
Tiếng mèo kêu thảm thiết hơn, vẫn luôn ra sức đạp vào chân hai người, nó còn kéo ống quần Harry nhưng cũng không thể làm cho Harry buông bàn tay đang xoa nắn mông Draco.
Cuối cùng hai người cũng tách ra, Harry thở dốc nói, "Tớ nghĩ ra một nơi, cậu sẽ thích ..."
"... Cái gì?" Draco bị Harry hôn đến mơ màng làm Harry không nhịn được cắn nhẹ.
"Chờ xem đi." Lần đầu tiên Harry đi vào Phòng theo yêu cầu, bên trong là một công viên trò chơi!
Đây là nơi Harry vẫn luôn muốn mang Draco tới chơi, cậu cũng từng kể với Draco nhưng chưa tìm được cơ hội cho nên không chỉ có Draco kinh ngạc, ngay cả Harry cũng ngạc nhiên. Cậu không nghĩ là trong căn phòng này lại là một công viên với đủ mọi trò chơi.
Cho nên giống mọi thanh thiếu niên, Draco dính trên trò tàu lượn siêu tốc và đua xe không muốn xuống dưới. Con mèo đáng thương bị Draco ôm chặt ngồi trên tàu lượn, bốn chân như nhũn ra.
Có kinh nghiệm, Harry và Draco tin tưởng căn phòng rất nhiều.
Bọn họ lại thử bể bơi nước ấm thích hợp cho người bắt đầu học, phòng thí nghiệm độc dược có trang bị phòng tránh cháy nổ, căn phòng có đầy đủ trò chơi cho mèo (nhưng chân giò hun khói không có hứng thú) vân vân.
Bọn họ cũng mở ra hang rắn. Ở bên trong, bọn họ gặp một con rắn đỏ đầm lầy con rất muốn ra thế giới bên ngoài chơi. Tuy rằng không phải rắn xám vàng Draco thích nhưng lại nhu thuận thân thiết, nguyện ý vòng trên cổ tay Draco chơi, lập tức đoạt được sự chú ý của Draco.
Vì thế với sự đồng ý của rắn mẹ, hai người mang con rắn nhỏ ra ngoài, điều kiện là nếu rắn con muốn về nhà, bọn họ phải đưa nó trở về. Hai người đồng ý, vậy là Draco đã có một con rắn nhỏ tên Red.
Chơi đùa cả buổi chiều rồi hai người mới nhớ tới mục đích chính của mình. Bọn họ mở ra một phòng học, bên trong có rất nhiều sách về phòng chống nghệ thuật hắc ám, bọn họ tin là phòng học này phù hợp với yêu cầu của Hermione.
Cho nên trước khi đi về, hai người lưu luyến không rời, nhưng nửa giờ nữa họ phải học với phù thủy thần bí. Draco đột nhiên nghĩ đến, "Nếu chúng ta yêu cầu một con đường đi ra Hogwarts thì sao? Cậu nói xem phòng theo yêu cầu có thể làm được không?"
"Đi ra ngoài?" Harry kinh ngạc hỏi, "Cậu muốn đi chỗ nào?"
"Có lẽ là Hẻm Xéo mua sắm, Knockturn cũng được." Draco hưng phấn nói, "Hogsmeade quá ít cửa hàng, chúng ta còn phải làm một cái ổ cho Red, chỉ có ở Hẻm Xéo mới có cửa hàng thú cưng."
"Nhưng hôm nay không còn nhiều thời gian, sắp đến giờ học rồi..." Harry nói.
"Chúng ta chỉ thử xem thôi mà, cũng không phải đi ngay bây giờ." Nói xong Draco bắt đầu đi qua đi lại.
Mà giống như vài lần thí nghiệm trước, lần này cũng xuất hiện một cánh cửa.
Draco và Harry tò mò mở cửa đi vào, lại phát hiện đó là một nơi rất lớn rất lớn ...Hưm, bãi phế liệu?
Draco nhìn bốn phía rồi nói, "Nơi này có con đường dẫn ra bên ngoài sao?"
"Không biết, nơi này giống như là một bãi rác vậy..." Harry cũng không hiểu.
Mèo béo cũng đi vào, vào phòng nào nó cũng chơi một lúc, chỉ trừ phòng cho mèo. Nhưng nếu phòng này thật sự có con đường đi ra ngoài Hogwarts...Vậy liên lạc với Moony rất tiện, cho nên nó tích cực ngửi chỗ này lật chỗ kia.
"Chẳng lẽ con đường bị mấy thứ này che mất?" Draco quyết định đi vào trong mấy bước, "Oa, nơi này thật lớn..."
"Muốn tìm được sẽ mất nhiều thời gian đấy." Harry ngẩng đầu nhìn lên. Để có thể nhìn xung quanh rõ ràng hơn, cậu dùng Lumos vừa đi vừa chiếu, "Nhưng nên tìm thế nào...A!"
Harry đang nói đột nhiên áp tay lên trán, cong người.
Draco hoảng sợ nhanh chóng chạy lại, "Harry? Cậu làm sao vậy?"
Mèo béo cũng phát hiện lập tức chạy đến, vòng xung quanh chân Harry.
Harry ấn trán, lắc đầu, cậu muốn giảm bớt đau đớn nhưng không có tác dụng.
Mặt cậu trắng bệch, "Đầu của tớ đột nhiên đau...Thật là lùng, vừa xong vẫn còn bình thường..."
"Là vì không dùng đũa phép sao?" Draco vươn tay chạm vào trán Harry lo lắng hỏi.
Những khi cố gắng luyện tập, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đau đầu.
"Không, nó... Nó đau ở trong vết sẹo, như khi gặp ác mộng vậy..." Harry lại lắc đầu.
"Ác mộng?" Draco trợn to mắt, "Chẳng lẽ Voldemort thử liên kết với cậu, vào ban ngày?"
"Tớ... Tớ không biết, chưa bao giờ xảy ra..."
Harry nhớ tới cuộc hội thoại với Dumbledore, Snape và Lucius cũng ở đó.
Chẳng lẽ Voldemort muốn dò xét và điều khiển mình sao?
"A, cậu thử Bế Quan Bí Thuật xem." Draco nhanh chóng đẩy Harry ngồi xuống, "Sev nói nó có thể bảo vệ cậu, tớ cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu." Draco cũng ngồi xuống, một bàn tay nắm thật chặt tay Harry.
Harry quay sang cười với Draco rồi hai mắt nhắm nghiền, nghiêm túc bắt đầu xây dựng bức tường bảo vệ.
Khi xác định thành công, cơn đau mãnh liệt chậm rãi giảm xuống chỉ còn nhức nhức, cậu mở mắt ra, nhìn thấy Draco đang chăm chú vào mình, cậu nói, "Tớ đỡ nhiều rồi, giờ không còn đau như trước nữa."
"Cơn đau như thế này giờ mới xảy ra đúng không?" Draco nhíu mày.
Harry gãi đầu nói, "Cũng không mới, dù sao vết sẹo của tớ thỉnh thoảng đau một cách kì lạ..."
"Không, tớ đã đáp ứng Dumbledore giúp cậu thoát khỏi, nhưng lần này tớ không giúp được gì cậu, tớ còn không cảm giác được chỗ nào lạ." Draco vẫn nhíu mày, "Tớ không thích như vậy, chúng ta đi hỏi Dumbledore xem có biện pháp khác không đi."
"Cậu đã giúp tớ rất nhiều." Harry lắc bàn tay mình và tay Draco đang nắm lấy nhau, "Cậu nhắc nhở tớ không cô đơn."
"Đương nhiên là cậu không cô đơn rồi, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt." Draco đứng dậy rồi kéo Harry đứng lên, vỗ vỗ trường bào của họ, "Chúng ta đi xin phép, cậu cần nghỉ ngơi."
"Được, nghe cậu." Harry mỉm cười để Draco cầm tay mình đi ra ngoài.
Mèo béo đi cạnh hai người, nhìn Harry rồi lại nhìn Draco, cuối cùng quay đầu nhìn sang chỗ khác như khinh thường, nhưng cái đuôi lại lắc qua lắc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro