Chương 5
Đến buổi sáng thứ bảy, Draco đã in các chữ ký để sử dụng cho buổi gây quỹ của trường sắp tới mà cậu được giao cho, làm danh sách những thương gia mà cậu cần phải liên hệ cho buổi quyên góp, dạy học ở trường, dọn dẹp mùa xuân cho nhà cửa ( mặc dù mùa xuân dường như đã bỏ đi để lại bầu trời tuyết rơi từ cái đêm cậu bên ngoài cùng Dee), hoàn thành việc giặt giũ, viết ra kế hoạch giảng dạy từ giờ cho đến cuối năm học cho những học sinh muggle của cậu và cả sẵn sàng cung cấp và phân công cho đứa trẻ phù thủy của cậu. Cậu cũng dành thời gian ra để chăm sóc bộ móng tay và cả móng chân.
Việc mà cậu vẫn chưa thể hoàn thành được là ngủ. Không phải tối thứ Năm hay tối thứ Sáu. Làm thế nào cậu có thể làm được khi cứ mỗi lần nhắm mắt, mỗi lần cậu cảm thấy đang chìm vào giấc ngủ, cậu lại không để chống đỡ mà nghĩ về Harry?
Giờ đã là sáng thứ Bảy. Tuyết đã tụ đầy trước cửa nhà cậu và chất đống trên lối chạy. Vài chiếc xe đỗ bên đường đã không còn có thể nhận ra bởi vì bị tuyết che phủ và không chỉ có một việc ở bên trong nhà mà Draco có thể làm để trở nên bận rộn. Không trừ khi cậu lột những miếng giấy dán tường trên mấy bức tường trong bếp. Draco nhận ra việc dành cho Harry quá nhiều năng lượng là quá sức thảm hại, và cậu biết đây là lúc để rời khỏi nhà khi tháo giấy dán tường theo cách muggle trông có vẻ tuyệt. Cậu gài sát áo choàng và khăn choàng, ra ngoài bằng cửa sau để cậu có thể bí mật sử dụng đũa phép giải quyết các vật cản, và chậm rãi dọn đường xuống phố.
Trời vẫn còn sớm. Chỉ mới vài người bắt đầu chui ra khỏi cái tổ ấm cúng của họ với xẻng xúc tuyết hay máy thổi tuyết trong tay. Bầu trời phi thường trắng-xanh, hoàn toàn không một đám mây. Không khí, thật lạnh nó làm bỏng rát nếu cậu cố hít quá sâu. Mặc dù đây là một đoạn đường không xa để đến quán cafe yêu thích, nó chỉ nửa mét xuống cuối phố và ngay góc đường, cậu thở ra thật mạnh khi đến nơi.
Thật mừng khi thấy có một chiếc xe đỗ bên ngoài. Cậu không hoàn toàn chắc chắn chỗ này đã mở cửa, bởi vì tuyết rơi thế mà.
Bên trong, em gái Evan Taggart, Tabby, đang đặt cà phê vào máy và nụ cười đáng tiếc như lời chào với Draco. "Có lẽ sáng nay ở đây chỉ có anh và em thôi," cô gái tuổi teen đùa. "Mẹ em không bao giờ trễ, nhưng hôm nay bà ấy lại như vậy." Justine Taggart là mẹ của Evan và Tabby và là chủ tiệm cafe.
"Phân nửa bị trấn đã bị chìm trong tuyết mà." Draco cởi khăn choàng và treo nó lên trên phía sau một trong số chiếc ghế tại quầy. Cậu kéo áo choàng ra và giũ mái tóc ướt của mình, chúng trượt lên trên chiếc ghế. "Ở trường thế nào rồi?"
Tabby đang học năm cuối trung học. Cô bé rất thông minh và sáng chói và tỏa sáng như một đồng galleon mới. Cô ấy làm cho Draco, đang thiếu ngủ và nói chung là cảm thấy căn thẳng, cứ như già hơn cả Dumbledore.
Tabby cười và gật đầu. "Tốt ạ. Thật mừng vì bọn em sẽ có một kỳ nghỉ vào tuần tới."
Draco ngáp và phải cười tỏ lỗi. "Em tìm được trường đại học chưa?"
"Em muốn đi du học. Cha mẹ em, à thì, hầu như chỉ mẹ em, đã nổi giận về nó."
"Chỉ vì họ sẽ nhớ em thôi," Draco nói với cô bé, nhớ lại khi xưa mẹ cậu đã thuyết phục ba cậu để không gửi cậu đi Durmstrang vì bà ấy muốn cậu ở gần nhà hơn. "Rồi họ sẽ chấp nhận thôi. Nhưng nó cũng không đau để có vài lựa chọn thay thế." Có Chúa mới biết cậu đã từng. Cậu vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao cậu chưa từng nghĩ sẽ hạnh phúc khi làm việc trong một môi trường ngột ngạt, gia tinh khắp nơi khi mà giờ cậu lại hài lòng khi làm việc cùng những đứa trẻ.
"Oh em biết mà. Em đã làm bài kiểm tra đầu vào rồi. Em đã được tuyển dụng tại vài trường đại học." Cô gái tuổi teen đặt một chiếc tách trước mặt Draco. "Sẽ có cafe trong vài phút nữa ạ. Anh có muốn em đưa cho vài thứ nướng không?"
Ý tưởng về việc ăn không quá mức hấp dẫn với người tóc vàng. "Chỉ cần vài miếng bánh mì nướng thôi"
"Được thôi, đây ạ," Tabby nói vừa bàn giao lại chiếc remote nhỏ của cái TV cơ nhỏ nằm ở phía sau quầy. "Nếu anh muốn thêm chút âm thanh, em sẽ vào trong vài phút." Cô gái bỏ vài cái bánh mì vào máy nướng rồi bước qua cánh cửa xoay dẫn vào bếp.
Draco không phản đối việc ngồi trong một quán cafe yên tĩnh lắng nghe âm thanh Tabby chuẩn bị để chào đón khách ở quán trong ngày, nhưng dù sao cậu vẫn ấn nút bật. Chiếc TV khởi động, tin tức địa phương và chương trình thời tiết nói về lượng tuyết rơi trong khu vực.
Người tóc vàng tì cằm lên tay, khẽ nhắm mắt lại. để những âm thanh nhẹ trầm từ bản tin thời tiết chảy qua không gian. Khi cậu nghe chiếc máy nướng nhảy lên, cậu đi vòng qua quầy và đặt miếng bánh mì nướng lên dĩa, tìm vài thìa bơ trong máy làm mát và quay lại chiếc ghế của mình.
Tức thì cậu phết bơ lên bánh, tuy nhiên nó cũng khá thú vị. Dù sao cậu cũng ăn vài miếng. Làm việc mà không có một giấc ngủ tử tế nào là một chuyện. Làm việc mà không có thức ăn vào bụng thì cậu sẽ bất tỉnh mất.
Âm thanh cửa mở phía sau cậu dẫn theo một luồng khí lạnh đã xâm nhập vào không khí ấm áp thoải mái của cửa hàng. Draco nhìn qua vai và cậu cười khi thấy Tommy Sawyer. Phó Tommy, mọi người gọi anh ta như thế, cậu ta là một viên cảnh sát tầm 30 tuổi to lớn, là người say nắng nặng Dee và là người mà người tóc vàng gọi là bạn.
"Tommy cậu ra ngoài, và nó sớm khủng khiếp"
Người tóc đỏ kéo mạnh găng tay khi anh ta bước đi giữa chiếc bàn trống và quầy tính tiền. Anh đấm vào vai Draco như phong cách những người chiến hữu. "Mình cũng có thể nói thế với cậu, anh bạn." Anh chọn chiếc ghế cạnh người tóc vàng và bắt đầu cởi chiếc áo khoác nặng nề ra. "Trời chưa sáng hẳn nữa."
"Bánh mì nướng mời gọi mình," Draco đùa khi cậu giơ miếng bánh cắn dở và cắn thêm một cái.
Tommy hất cằm về phía cánh cửa xoay. "Justine trong đó à?"
Draco lắc đầu. "Tabby."
Người tóc đỏ hơi càu nhàu. "Hết đồ xúc tuyết rồi, mong là bà ấy ấy sẽ mau đến. Cafe đó được bao lâu rồi?"
Draco kìm nén nụ cười và lại đi vòng qua quầy. Cậu rót cho bạn mình một tách cafe và cũng kèm thêm một chiếc dĩa bên dưới. Khá chắc, tên tóc đỏ sẽ giữ cái đĩa gần như là bằng phẳng bằng một tay và làm đổ hơi nước nóng ra ngoài nó. Draco vẫn thổi cafe trong tách cậu, trong khi tên cảnh sát đã uống hết phân nửa tách của anh ta, nhờ có cái cách mà nó lạnh nhanh chóng trên dĩa. Đây là một hành vi kỳ hoặc mà làm Draco thích ở cậu ta, và là một trong các hành vi kỳ hoặc làm Dee nghĩ cậu ta quái dị.
"Cậu nhóc mới trong lớp cậu thế nào rồi? Eli phải không?"
Nếu nó không phải vì lịch sử của Draco với ba của Eli, Draco sẽ không nghĩ kỹ về sự quan tâm của Tommy. Người đàn ông này biết khá nhiều mọi thứ diễn ra tại thị trấn, vì thế tại sao Dee nghĩ anh ta là một bà tám. Như kết quả, người tóc vàng bắt buộc bản thân phản ứng thật tự nhiên.
"Hòa nhập rồi," Draco trả lời, là một ví dụ câu trả lời vô nghĩa điển hình. Eli chẳng hòa nhập chút nào. Kể cả mấy ngày trước ở trường. Khi cậu hỏi văn phòng về giấy tờ của Eli, cậu chỉ rút ra được một một chuyện duy nhất là ba thằng bé đã gọi điện để xin miễn."
Draco biết biết rằng Tommy sẽ nghĩ cậu thật bất thường khi hỏi về thành viên mới ở bộ phận cậu ta. "Còn Harry Potter thì sao? Anh ta có hòa nhập không?"
Tommy chỉ đơn thuần gật đầu, nó làm Draco tự hỏi nếu phản ứng này đáng tin như của cậu về Eli.
"Cậu sẽ ăn mấy cái bánh mì nướng đó, hay nhìn vào vào nó?" người đàn ông to con hỏi. Draco vui vẻ đẩy đĩa bánh về phía cậu ta.
Tabby tái xuất hiện cùng một lúc với mẹ cô bé, Justine bước vào cùng một luồng khí lạnh khác. "Draco, Tommy," người phụ nữ chào khi bà bước vòng qua quầy để tự rót cho mình một tách cafe. "Bửa sáng đang ở trên tay ta, nếu cháu muốn dùng."
"Có ạ," Tommy đáp vui vẻ. "Còn bao lâu nữa thì cô có chả quế?"
Justine nháy mắt. "Cho ta 20 phút."
"10," Tabby sửa lại. "Con đã cho chúng vào lò cả rồi."
" Đồng nghiệp mới của cháu cũng đang đến đây đó," Justine nói với tên cảnh sát kia. "Cậu ấy đang đỗ xe ngay sau ta."
Draco đông cứng người. Cậu vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc gặp gỡ với Harry, đặc biệt khi cậu vẫn chưa bình phục từ lần trước. Cậu để lại vài đô cho cà phê và bánh mì của mình, sau đó cầm lấy khăn và choàng quanh cổ.
"Cậu đi rồi sao?" Tommy hỏi, phóng cho người tóc vàng cái nhìn hiếu kỳ.
"Cậu cũng biết mà, cái ác không thể ngừng nghỉ" Draco đùa trao cho người đàn ông một cái vẫy tay vội khi cậu bước đến cửa, mặc áo choàng khi cậu đi.
Harry bước vào, vừa khi Draco bước đến cửa, người tóc vàng trao cậu một cái gật đầu cầu kỳ. "Ngài Potter. Tôi mong là Eli ổn rồi." Thật ra những gì cậu muốn là hỏi nếu tên Gryffindor định giữ cho Eli cứ vắng lớp bởi vì hắn thực sự nghĩ Draco là một giáo viên chẳng ra gì.
"Có lẽ là sa sút do cảm lạnh rồi," Harry trả lời.
Draco dò dẫm mấy cái nút áo khoác, rất nhận thức về cuộc gặp mặt. "Nếu cậu bé vắng hơn vài ngày, tôi có thể gửi đến nhà những bài học ở trường để thằng bé tôi bị tuột lại." Cuối cùng thì cậu cũng gắn được cái nút áo. Cậu bước đến cửa, nhưng Harry chắn cậu lại, tay hắn chạm nhẹ vào tay cậu trên tay nắm.
"Draco," giọng Harry trầm thấp. "Đừng bỏ đi khỏi anh nữa."
Người tóc vàng thúc người về phía trước để đi qua. Lý do duy nhất mắt cậu trở nên châm chích, cậu tự cam đoan với bản thân, bởi vì cái lạnh buốt giá.
Khi cậu về đến căn nhà nhỏ của mình, cậu phải qua đường từ công viên phủ đầy tuyết, cậu không chắc liệu mình có ngạc nhiên hay không khi Harry không theo chân cậu. Không phải cậu muốn hắn ta làm vậy. Merlin ơi, không.
Cậu lại vòng qua cửa sau, bởi vì sợ phải dùng phép thuật dọn dẹp đống tuyết chắn trước nhà thì có thể sẽ bị phát hiện. Cậu bỏ qua sự trật tự khéo léo ở căn bếp của mình, và đi vào phòng khách sạch tuyệt vời. Và rồi cậu đứng đó, không biết phải làm gì.
Mọi nơi cậu đến gần đây, tên Gryffindor đều ở đó. Cậu cào những ngón tay qua tóc và nghĩ về việc thét lên, nhưng việc đó chứng tỏ rằng cậu trở nên mất trí vì Harry Potter.
Draco đổi sang đôi bốt nặng hơn và bước ra ga-ra, tìm một cái xẻng xúc tuyết, và mang nó đến trước nhà. Ít nhất tấn công mấy đống tuyết sẽ làm tay cậu trở nên bận rộn. Khi mà cậu làm xong, cậu sẽ lái xe ra ngoài và kiểm tra Brody và Megan. Giao cho cô bé vài vật liệu.
Cậu dọn dẹp mấy đống tuyết trước cửa, cào tuyết khỏi bậc thềm hiên nhà. Được phân nửa lối đi thì cậu nghe một giọng nói.
"Không thể tin được laf em không dùng phép để giải quyết mấy thứ này."
Sau tất cả Harry vẫn bám theo.
Bảy năm trước, Draco đã dành mọi thứ cho Harry để theo sau anh ta. Để quay đầu và nói với cậu rằng hắn đã đổi ý. Rằng hắn đã sai. Rằng hắn không nên chấm dứt chuyện giữa họ, nhưng chuyện đó đã bảy năm rồi. Giờ đây, cậu chỉ muốn vị Thần Sáng để cậu yên.
Draco đâm phần cạnh bén của chiếc xẻng vào tuyết và hất chúng qua một bên, nơi mà vào mùa xuân và hè, cây cỏ sẽ đơm hoa dọc theo lối đi một cách thật tráng lệ. "Tôi có thể làm những thứ muggle làm, nếu tôi muốn."
Harry nhẹ nhếch miệng vui vẻ vì giọng nói cứng ngắc của người tóc vàng. Đôi bốt đen của hắn dẫm lên nền tuyết bước đến trước mặt Draco.
Người Slytherin đổ tuyết lên chân hắn. "Xin lỗi," Draco nói nhưng trong đó không có tí hối lỗi nào. "Anh ngán đường tôi."
Harry lắc mấy cục tuyết trên chân mình rơi xuống. "Em không trả lời cuộc gọi của anh hôm qua."
"Nó về Eli à?" Draco biết nó không phải vì tin nhắn chỉ nói 'Hãy để anh giải thích về Ginny.'
"Em biết nó không phải mà," Harry trả lời.
Draco đưa ra lời tóm tắt, một cái nhìn bén nhọ, và cầm xẻng một lần nữa. "Trừ khi anh ở đây để nói về Eli, còn lại chúng ta chẳng có gì để nói." Thêm vài đường cào nữa và cậu đã có thể di chuyển ra lối đi được. Vì tay và vai cậu hoạt động quá nhiều, giờ đây chúng đang lên tiếng phản đối vì bị lạm dụng.
"Được, anh đã nói với thằng bé về bài kiểm tra."
Draco thở ra. Bên dưới những lớp vải nỉ, vải len, cậu đang đổ mồ hôi. "Để tôi đoán xem. Thằng bé nói với anh thằng bé không gian lận."
"Đúng vậy."
"Sốc thật." Giọng Draco thoáng vị chua xót. Cậu đẩy xẻng dọc lối đi và nó cào ầm ĩ khi người tóc vàng dọn xong những lớp tuyết cuối.
"Thằng bé chưa bao giờ nói dối anh cả."
Draco duỗi người bước qua sân vườn về phía đường chạy. Nó chiếm thời gian đáng kể để dọn dẹp hơn là lối đi. Ý nghĩ sử dụng đũa phép của cậu lớn dần. Giờ cậu sẽ không lấy nó ra đâu, sau khi phủ định việc cần dùng phép thuật.
"Em là giáo viên của con anh, Draco. Em phải nói chuyện với anh."
Người tóc vàng quăng cái xẻng xuống nền đất nơi bị một lớp tuyết dày bao phủ, và xoay người đối diện tên tóc xoăn, tay cậu đặt trên hông. "Nghe anh nói, thì tôi chính là vấn đề của con anh! Anh không muốn nghe những gì tôi phải nói khi việc đó đến với Eli. Như thường lệ, anh đã tự cho mình kết quả rồi. Cũng như cách anh tự cho mình kết quả về tôi và chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta." Đôi môi Draco tách ra như là đang thở hổn hển. Cậu nghĩ theo hướng tích cực là mình khó thở chỉ vì vừa đào tuyết xong. Không phải vì sự hiện hiện diện của tên Gryffindor.
Harry sải bước qua nền tuyết, để lại những dấu chân mới bên cạnh dấu chân nguyên sơ mịn màng của người kia. "Khốn kiếp thật, Draco. Anh không có gì với Ginny khi anh đang cùng với em."
Người tóc vàng nhìn vào hắn, muốn phủ định cảm xúc đột nhiên dâng lên trong cậu và rồi cậu không thể làm được. "Thật sao." Draco bước qua người anh, lại băng qua sân và đi vào phong bếp. Harry đi theo. "Tôi biết nó mất bao lâu để có được buổi lễ như của anh. Mẹ tôi luôn làm mấy việc đó, và tôi đã thấy cái đám cưới, bằng chính mắt mình. Những thứ như thế không thể sắp xếp được chỉ trong dưới hai tuần. Tôi đã tưởng tượng rằng anh đã chuẩn bị cho chỗ đám cưới ấy từ trước đó một năm! Vậy nên đừng nói với tôi là anh không dính dáng đến Weasly khi chúng ta bên nhau. Tôi đúng chứ? Hả?"
Draco có thể đọc được biểu hiện bên trong đôi mắt xanh của Harry, nhưng dù sao cậu phỏng chừng cậu đã biết kết quả. "Chắc chắn tôi đúng rồi." Giọng cậu khàn khàn. "Đám cưới đó phải mất ít nhất sáu tháng để chuẩn bị."
"Khoảng chín," cuối cùng Harry thừa nhận.
Draco không nghĩ nó sẽ đau. Không khi mà cậu đã chuẩn bị từ trước cho câu trả lời; không khi mà cậu tự suy luận ra từ bao năm qua. Nhưng nó cảm giác như cậu bị một con hippogriff đá vào bụng. Cậu đưa tay ra sau với lên cái quầy bếp, cần phải tựa lên cái gì vững chắc để đứng vững.
Harry giật đôi găng tay hắn ra và đẩy chúng vào túi áo khoác nâu vừa vặn. "Có những việc em không biết, Draco. Những thứ anh không thể nói, không thể kể với em được."
Người tóc vàng chỉ lắc đầu. "Làm ơn, đi đi. Tôi không thể... tôi không thể cứ chạy vào anh và bỏ qua những chuyện này. Nó đã hết và chấm dứt."
"Nhưng nó chưa xong," Harry lầm bầm, bước đến gần hơn. "Anh ước với Merlin là nó đã như vậy."
Draco lùi lại một bước và đụng vào cái quầy bếp. "Potter, không."
Vị Thần Sáng nhíu chặt đôi mày đậm vào nhau. "Đừng cái gì, Draco? Đừng nhớ? Đừng bừng tỉnh trong đêm, cho tới tận hôm nay, và muốn em? Hay đừng lo những lời trách của em đến con trai anh sẽ khác vì em ghét anh?"
"Tôi không ghét anh." Draco đẩy lời nói khỏi miệng. Sẽ dễ dàng hơn thế nào nếu là có, nếu cậu có thể lại mang cảm giác chán ghét ngày xưa mà mình mang trong hầu hết những năm học của họ, trước khi họ bên nhau.
Harry bước thêm một bước về phía người tóc vàng. "Nhưng em không tin anh."
Draco không thể hít thở nếu không ngửi mùi tên Gryffindor, cái lành lạnh bám trên áo hắn, cái ấm áp của hơi thở hắn. "Nó không quan trọng chuyện có hay không tôi tin anh," cậu nói. "Anh chỉ là một người cha của học sinh tôi."
"Nói dối." Đôi mi dày đáng ghen tị của Harry dần buôn xuống và môi Draco cứ râm ran dưới cái nhìn của tên tóc xoăn lên chúng. "Anh là tình đầu của em, Draco."
Người tóc vàng xoay đầu đi, tự hào vì cách giải quyết cứng rắn của mình. "Vậy nên giờ tôi nên là một con thủy sinh? Anh thật sự nghĩ mình là...là một tượng đài trong cuộc đời tôi ư, chỉ bởi vì tất cả mọi người nghĩ anh là Potter vĩ đại? Tôi có thể có hàng tá người yêu sau anh. Những tên tôi dễ dàng ném sang một bên dễ dàng như anh làm với tôi."
"Không hề có chuyện ném và chắc như bắp không dễ tí nào." Cái nhìn nghiền ngẫm của Harry giao với cái nhìn của Draco. "Và anh không nghĩ là có hàng tá."
Draco làm giọng chế giễu. "Nó chẳng hề liên quan gì đến anh, phải không." Nó không phải là một câu hỏi.
"Có bao nhiêu?" Harry hỏi. Đầu hắn nghiêng sang một bên. Giọng hắn nhẹ nhàng, dịu dàng không thể tưởng tượng được.
"Tới địa ngục đi."
"Anh ở đó rồi. Có bao nhiêu, Draco?"
"Anh từng có bao nhiêu người yêu, Potter? Anh thường xuyên không chung chủy với Weasly thế nào?"
"Hôn hân tụi anh không phải kiểu đó."
Draco nhướng mày, cảm thấy sốc. "Well, xem hai người hiện đại và tiên tiến thế nào này," cậu bày ra vẻ mặt mỉa mai điển hình của Malfoy.
Môi Harry hơi mím lại. "Bọn anh cưới vì Eli"
"Oh, well, vậy thì mọi việc đúng rồi." Giọng Draco vỡ vụn. "Anh đã nói với vợ rằng mình làm tình với người khác, là đàn ông không hơn không kém, gần cho đến tuần mà hai người trao lời tuyên thệ cho nhau chưa?"
"Cô ấy biết về em."
Bằng lý do nào đó, góc cạnh của nỗi đau cắt sâu bên trong Draco lại càng sắc bén. "Cô ta hẳn là loại người vị tha, không như tôi."
"Đó không phải ý của anh," Potter phản hồi.
"Vậy, ý anh là gì Potter? Anh nói với cô ấy về tôi sau khi anh đeo nhẫn lên tay cô ta?" Sau tuần trăng mật? Sau kỷ niệm một năm ngày cưới, hay là năm?" Mắt Draco bỏng rát. "Anh không phải chỉ có một buổi lễ cưới thôi, Potter. Anh đã có một hôn nhân, cho đến tận khi cô ấy...cô ấy chết, hai người vẫn bên nhau. Tôi chẳng là gì cả. Mà là cô ấy. Tôi chỉ là một...đốm sáng ngang qua."
Harry trông thật đau khổ và những tay anh, khi chúng chạm vào gò má tái nhợt, thật run rẩy. Hay có lẽ chỉ vì người tóc vàng run rẩy từ đầu đến chân. "Em là người mà anh yêu, Draco." Tay hắn trượt nhẹ xuống gò má người Slytherin, mân mê xương hàm cậu. "Đó chưa bao giờ là một lời nói dối."
Draco phải chống đỡ bản thân để không ngã vào lòng hắn, để bản thân không rơi vào vực thẳm của niềm tin mọi câu chữ xuất phát từ đôi môi hoàn hảo như khắc đó. "Anh có hối hận vì cưới cô ấy không?" Người tóc vàng hết hơi mà nói.
Harry thở một cách chua chát. "Cân nhắc thì anh đã có Elijah. Ginny là mẹ thằng bé. Không. Anh không hối hận cưới cô ấy."
"Anh có từng yêu cố ấy không?"
Lúc này Harry buông ra một tiếng thở dài. "Cuối cùng thì, yeah."
Draco nhắm mắt lại. Đau đớn hay không, ít nhất Harry đã thành thật về nó. "Anh muốn gì từ tôi Hary?"
"Anh ước với Merlin là anh biết," người tóc xoăn lầm bầm. Ngón tay anh vuốt qua môi dưới của Draco. Chỉ là cái chạm thật nhẹ nhàng.
Draco gần như ngừng thở. Cậu hơi nghiêng đầu đi, lại nhìn lên người yêu của của mình. "Tôi không dính dáng đến cha của học sinh tôi."
"Bảy năm trước, em nói với anh em không dính dáng với một Gryffindor," Harry cười dịu dàng.
"Tôi nên làm theo lòng tin của mình mới đúng."
"Chắc rồi." Tay Harry trượt trở lại hàm Draco, ôm lấy mặt người tóc vàng.
"Tôi sẽ không lại dính dáng với anh đâu," Draco thề ước.
Harry cuối thấp đầu. Lời của hắn lướt qua đôi môi người tóc vàng cứ như đang vuốt ve thật sự bằng vật lý. "Chúng ta đã dính dáng rồi mà. Chúng ta đã như thế từ cái buổi chiều em nói với anh muốn cùng đi picnic với em trên bãi biển."
"Cái picnic đó là ý tưởng của anh mà."
"Yeah, chắc là vậy đó," Harry hết hơi đồng ý trước khi hắn rút ngắn vài inch cuối cùng giữa họ, bao phủ môi Draco bởi môi hắn.
---------------------
Sau một thời gian trì trệ vì chuyện thi cử thì tôi đã quay lại bù đắp bằng một chương đầy đủ luôn đây. Qua chương này thì cũng đã đoán ra phần nào lý do Harry từ bỏ rồi ha? Vậy mà trước đó tôi cũng trách Harry nữa :')
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro