Chương 3
Trung gia và Lâm nương lúc còn sống thật sự không quá để ý đến vẻ ngoài của Hạ Mục, chỉ thấy đứa trẻ này đặc biệt đáng yêu, còn Thu Lan luôn ở trong nhà, từ nhỏ chỉ chơi với búp bê thì xem đứa em trai này như búp bê bệnh mà chăm sóc, không cảm thấy vẻ ngoài của Hạ Mục kì quái. Chỉ có Như Hoa là nhận thức bề ngoài Hạ Mục không bình thường.
Lông tóc trắng toát như một con bạch hồ thế kia rõ ràng giống yêu quái. Đôi mắt kia luôn làm Như Hoa khó chịu, tròng mắt rất lớn, như phủ kím hơn nữa nhãn cầu, đuôi mắt dài, mí mắt rõ ràng, mi mắt lúc nào cũng ửng đỏ. Mũi cao thanh tú, cằm thon gọn. Hai má nhìn trắng trắng mềm mềm thật sự đáng yêu.
Có một lần Hạ Mục cùng chị em Thu Lan và Như Hoa đi lễ hội, liền có một bà già đến nắm tóc hắn ra sức kéo, miệng hô 'Mi là cái hồ ly tinh' mọi người ở đó ai cũng biết bà lão kia bị điên hễ thấy ai xinh đẹp một chút lại mắng là hồ ly tinh giết chồng giết con mình nhưng họ lại để mặc bà ta ném đồ về phía bọn họ. Bà già kia không biết lấy ở đâu ra sức mạnh kia nắm lấy tóc của hắn, lôi cả người đi một đoạn còn bị đập vào cái sạp gần đó tóc cùng y phục trắng nhiễm một mãng máu đỏ. Một lúc sau bà lão kia hét to kêu 'Đau quá.. Đau quá..', tay của bà lão kia bị đóng thành đá, không thể lưu lại nữa.
Từ lần đó, khi ra ngoài, Thu Lan luôn đem một miếng vãi tối màu trùm kín tóc của hắn, còn lấy mũ mạng của mình bắt hắn đội.
Vị người đưa tin kia cũng không hối thúc, cho họ vài ngày chuẩn bị. Thu Lan định trong mấy ngày này làm cho Hạ Mục một cái mặt nạ, dù sao nam nhân đeo mũ mạng ra đường chẳng phải như nữ nhân sao. Cái mặt nạ kia cũng không quá tinh xảo, do thời gian cấp bách nên chỉ là một cái mặt nạ gỗ được sơn màu trắng. Thu Lan lúc đầu còn tính làm một cái bằng bạc nhưng không thể chờ lâu, dù sao cũng là để che mặt, đẹp quá chẳng phải càng chú ý sao.
Mấy ngày sau đã tới ngày lên đường. Sau một ngày đường lại có thêm một chiếc xe ngựa khác tiến vào cùng lộ trình, là một mỹ nam nhân ở một tỉnh cách ngôi làng họ sinh sống khá xa. Họ sinh sống ở một ngôi làng nhỏ tận cùng phía nam, ngôi làng này chỉ có một cái chợ không có gì đặc sắc, thời tiết ôn hòa, tuy không bao giờ có quá nhiều nắng nhưng cũng chỉ có tuyết vào mùa đông, sông nước cũng có thể coi là xinh đẹp. Trong khi kinh thành nằm ở phía bắc, mùa hè cũng có thể có một ít ngày có tuyết rơi.
Đi mười mấy ngày mới tới phủ vương gia nhưng Hạ mục mới năm ngày đã bắt đầu ho, sắc mặt lại càng trắng bệch. Sau mấy hôm, nữ nhân ở xe ngựa kế bên không biết từ nơi nào biết có người bệnh mà tới. Người đó tóc đen mắt đen, có thể coi là một nữ tử xinh đẹp, đi cùng có một nam nhân hình như không thấy rõ đường, va một cái rất mạnh vào vách gỗ trong xe.
-Nghe nói có người bệnh, ta có thể xem hắn không.-Âm thanh nghe rất tốt, từ tính đến rợn cả người. Âm thanh này thực sự quá hay rồi.
-Chỉ là giống như nhau, chúng ta thật sự muốn giúp hắn.-Cô nương kia lên tiếng, thoạt nhìn có vẽ hơi cao.
-Được.-Xét thấy cũng không hại gì, Thu Lan cũng không quá cố chấp không cho họ xem.
Hạ Mục đeo mặt nạ, đầu dựa vào vách xe, hơi thở gấp gáp một lúc lại ho mấy cái, cả người dường như vô lực. Nam nhân kia đến kế bên xem bệnh cho hắn, cũng không có gì bất thường chỉ là hơi ngột ngạt.
-Hắn luôn đeo mặt nạ cùng choàng khăng sao.-Cô nương định đưa tay lên lấy khăn trùm xuống thì Thu Lan nắm tay áo hắn lại.
-Tóc hắn rất quái dị nên chúng ta mới che lại.
-Tóc hắn quái dị như thế nào, chẳng lẽ trắng toát sao?- nửa đùa nửa thật nói vậy nhưng không khí chợt trầm xuống.-Thật sao, trăm nghe không bằng một thấy, cho ta xem.
Thu Lan dù gì cũng chỉ là một nữ hài tử mười mấy tuổi không cản lại được, mặt nạ cùng khăn trùm đã rơi trên đất. Có cảm giác xung quanh hạ đi mấy độ, không gian yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của Hạ Mục. Nhiệt độ xung quanh hạ đi nhanh chóng, trên vách gỗ của thùng xe phía sau Hạ Mục trãi một tầng băng mỏng từ từ mờ đục rồi trắng xóa. Thu Lan thấy bất thường đầu tiên liền ôm chằm Hạ Mục.
-Không có gì. Đừng sợ, đừng sợ. Không ai đánh ngươi.
-...-Hạ Mục nắm chặt tay áo Thu Lan một lúc hơi thở đã không còn dồn dập mới nhẹ đẩy nàng ra-Ta đã không sao..đã không sao...
-Ngươi là ai?-Hạ Mục hỏi.
-...
-Này, ngươi tên gì?
-...
Hạ Mục chờ mãi người kia vẩn không có phản ứng gì bèn lấy cái mặt nạ rơi trên đất ném về phía người kia ý đồ đánh thức người nọ.
-Ta là Thanh Nghi. Thanh trong thanh trong, nghi trong lễ nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro