Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Dumbledore nhìn vào bàn tay phải của mình.

Ngón tay của cậu từ trước đến nay vốn dài, mảnh, và trắng trẻo. 

Vì thường xuyên cầm bút và đũa phép, một số chỗ trên tay cậu hình thành những vết chai mỏng, đông thời thười gian lại tặng cho cậu thêm vài nếp nhăn.

Tất nhiên, kể từ vài ngày trước, sau khi trở về từ Little Hangleton, tay phải của cậu đã trở nên khô cằn và đen sạm, như thể bị hút hết nước vậy.

 Snape đã trừng mắt nhìn cậu không ít lần vì điều này, và cậu vẫn còn nhớ rõ!

Nhưng bây giờ, chỉ sau một giấc ngủ, cậu phát hiện bàn tay phải của mình, bàn tay từng bị nguyền rủa, đột nhiên trở nên trắng trẻo mịn màng như hồi cậu 16 tuổi? 

Hoặc có thể nói nó trông sạch sẽ và mềm mại như tay của một đứa trẻ. Đừng nói đến lời nguyền đáng sợ kia, ngay cả nếp nhăn cũng biến mất sạch!

Điều này khiến cậu phải giữ nguyên tư thế và vươn tay với lấy kính đặt trên tủ đầu giường. Sau khoảng chừng mười giây cậu bật dậy khỏi giường, hoảng hốt sờ vào cằm mình.

Ngoài dự đoán, hoặc có thể không.

 Dumbledore không biết nên dùng từ nào để mô tả chính xác cảm xúc của bản thân, nhưng điều quan trọng là, cậu không cảm nhận được bộ râu rậm rạp quen thuộc của mình nữa. 

Bộ râu bạc dài, lấp lánh mà ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ngay đến hình ảnh phù thủy già trong những câu chuyện cổ tích của trẻ con. Giờ đây, tất cả đã biến mất.

Thế là Dumbledore lao vào phòng tắm.

Chỉ vài giây sau, cậu đứng sững người trước gương. 

Trong gương, cậu nhìn thấy một chàng thanh niên với mái tóc nâu đỏ dài ngang vai, khuôn mặt mịn màng, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao và thẳng.

Hai giây sau, trong phòng tắm của hiệu trưởng Hogwarts vang lên một tiếng kính vỡ chói tai.

"Đập vỡ gương không phải thói quen tốt."

Dumbledore ngồi trên chiếc ghế bành lưng cao quen thuộc trong văn phòng hiệu trưởng, phượng hoàng Fawkes đậu trên đầu gối cậu. 

Bộ lông ấm áp của nó làm cậu cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu. Dumbledore vừa thả lỏng vuốt ve lông Fawkes, vừa lẩm bẩm:

"Nhưng nếu như có ai đó người thức dậy và phát hiện bản thân đã không còn hơn một trăm tuổi, liệu điều đó có thể thông cảm và tha thứ."

Ánh mắt cậu vô thức liếc về phía cửa phòng tắm. 

Dù đã dùng bùa hồi phục ngay sau khi làm vỡ gương, nhưng chiếc gương vẫn không ngừng hét lên những câu như: "Đừng nghĩ rằng cậu đẹp trai lên thì muốn làm gì cũng được!" 

Điều này khiến Dumbledore suy ngẫm nghiêm túc về mức độ tổn thương tâm lý mà hành vi của cậu đã gây ra cho chiếc gương.

Đến sáng, cho thời gian mà cậu thường xuống Đại Sảnh để ăn sáng, nhưng hôm nay cậu lại không có ý định ra ngoài.

Cậu không dám chắc nếu với bộ dạng này mà xuất hiện ở Đại Sảnh Hogwarts, sẽ gây ra phản ứng gì. 

Vì vậy, cậu quyết định ở lại văn phòng hiệu trưởng, yêu cầu gia tinh mang bữa sáng lên, và không xuất hiện trước bất kỳ ai trừ khi thực sự cần thiết.

Tuy nhiên, Dumbledore cảm thấy vẫn cần thông báo chuyện này cho một vài người.

Cậu vỗ nhẹ lên lưng Fawkes. Con chim tuyệt đẹp khẽ cất tiếng kêu, một ánh sáng đỏ lóe lên, và nó biến mất.

Sau khoảng hai phút, cửa văn phòng hiệu trưởng được gõ nhẹ.

"Vào đi," Dumbledore nói.

Cánh cửa mở ra là bốn trưởng nhà của Hogwarts: Giáo sư McGonagall, Giáo sư Flitwick, Giáo sư Sprout, và Giáo sư Snape lần lượt bước vào.

Dumbledore hài lòng nhận ra rằng cậu không phải là người duy nhất sững sờ khi nhìn thấy hình dáng mới của bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro