Chương 1: Tôi đến từ Koldovstoretz
Tại trạm tàu 9 ¾, chàng trai có mái tóc xám xanh nổi bật nhìn vào vé tàu được in bằng mực có chứa một lượng ma pháp, khẽ mỉm cười. Có vẻ Anh Quốc cũng không phải là một nơi có quá nhiều phù thủy yếu đuối như lời đồn, ít nhất họ vẫn biết khéo léo dùng những thủ thuật nhỏ để hướng dẫn cho các phù thủy trẻ tuổi.
Chầm chậm bước lên tàu, anh ta lờ đi vài ánh mắt tò mò vì quần áo khác lạ của mình. Thời tiết nước anh có lạnh nhưng sẽ chẳng có ai mặc một bộ đồ toàn trắng có viền lông to và dày như thế. Hơn nữa ở giữa một biển học sinh mang áo chùng đen anh lại càng khác biệt hơn rất nhiều.
Artur ngắm nhìn khoang tàu cũ kĩ nhưng được bao bọc kĩ càng bằng pháp trận che giấu nhận thức một cách ấn tượng mà thích thú. Thật sự người đã chế tác ra con tàu này là một chế tác sư xuất chúng. Pháp thuật trong từng chi tiết nói lên rằng nó là một vật thể luyện kim được đúc tay hoàn toàn. Artur tự hỏi liệu đây có phải là lý do phù thuỷ nước Anh lựa chọn vẫn để cho học sinh của mình dùng tàu đến trường dù họ có thể tạo ra một loạt các cổng dịch chuyển hay không.
Tự tiện tìm cho mình một khoang trống và ngồi xuống. Artur hất tay lên, chiếc nhẫn ở ngón giữa loé sáng rồi chợt tắt, trong thoáng chóc một quyển sách to xuất hiện từ khoảng không, lặng im trong tay cậu.
"Hogwarts một lịch sử", tác giả Bathilda Bagshot một nữ phù thuỷ gần như không còn nhiều thông tin còn dư lại. Nhiều người chỉ nghĩ rằng bà ấy là một trong những giáo sư lâu đời của Hogwarts nhưng có nhiều nguồn tin rằng bà ấy lại là họ hàng của Hắc Ma Vương đời thứ nhất, ngài Grindelwald.
Và Artur có thể khẳng định rằng đó là sự thật dựa trên kí ức của anh. Hay nói đúng hơn là những gì mà "người đó" chỉ dạy.
"Cốc cốc" - sau năm trang giấy tràn đầy từ ngữ pha trộn giữ tiếng anh cổ và đương đại, Artur nhìn ra ngoài cửa sổ trước và rồi lại nhìn về phía cửa khoang. Tàu vẫn chưa khởi hành, vẫn còn vài học sinh đang nói lời tạm biệt với gia đình của mình. Nhưng nếu đã có người bắt đầu gõ cửa khoang của anh, nơi gần cuối đoàn, có nghĩa rằng tàu đã sắp đầy.
-Mời vào.
Bình tĩnh nói, Artur nhìn thấy một học sinh nhỏ tuổi mang theo một chiếc kính tròn bị vỡ cùng với chiếc đầu rối tứ tung. Người anh hơi khựng lại khi thấy được vết sẹo hình tia chớp lấp loé sau trán của cậu bé ấy, những vẫn lịch sự và bình tĩnh mở lời.
-Xin chào, em là học sinh mới của Hogwarts sao?
Cậu bé nhìn Artur với ánh mắt tò mò, phần lớn là vì ngoại hình nổi bật, bao gồm cả mái tóc và đôi mắt đặc biệt của anh. Nhưng sau đó vẫn dõng dạc lên tiếng, Artur có thể dễ dàng nhìn thấy trong ánh mắt kia là một linh hồn non nớt tràn đầy tò mò và sự dũng cảm.
- Vâng. Em có thể ngồi ở đây không?
Artur cười gật đầu sau khi cậu bé hỏi, rồi đứng dậy ngầm ra hiệu cho cậu nhóc ngồi vào vị trí cũ của mình. Cậu bé có vẻ hơi khó hiểu vì hành động này nhưng vẫn ngồi vào đó, sau đó bắt đầu giới thiệu mình trước.
-Em cảm ơn anh, tên em là Harry, Harry Potter.- vừa nói cậu bé vừa đưa lưng của mình thả lỏng trên ghế, dù cậu không biết nên đưa tay ra như một cách lịch sự khi giới thiệu nhưng Artur hiểu chẳng qua vì cậu nhóc này là một đứa trẻ rất vô tư.
Artur thầm nghĩ quả nhiên khi nghe tên cậu , sau đó cũng giới thiệu về mình.
-Anh là Artur, Artur Isidor, anh là học sinh chuyển trường từ Koldovstoretz, trường phù thuỷ của nước Nga. Anh nghĩ năm nay anh sẽ học năm năm của Hogwarts.
Harry ngạc nhiên sau khi nghe về xuất sứ của anh, cậu bé không ngần ngại hỏi rõ.
- Nước Nga cũng có phù thuỷ sao?
Artur cười, nhẹ nhàng giải thích rõ cho cậu bé.
-Đương nhiên rồi, không chỉ ở Nga mà khắp thế giới nơi đâu cũng có. Pháp, Đức, Thái Lan, Nhật Bản, và nhiều hơn. Nhưng chỉ có bảy ngôi trường lớn thôi, những nơi còn lại phù thuỷ sẽ học pháp thuật theo cách tự học hoặc tìm những phù thuỷ lớn tuổi hơn.
Nói xong anh cũng hỏi lại Harry, duy trì cuộc trò chuyện
-Em không biết nhiều về phù thuỷ nhỉ.
Harry ngại ngùng gật đầu, sau đó có hơi lãng tránh ánh mắt của Artur, nói nhỏ hơn một chút.
-Em cũng chỉ biết rằng mình là phù thuỷ vào hôm trước- Cậu ngừng một chút rồi bổ sung thêm - dì dượng của em không phải là phù thuỷ.
-À.
Artur gật đầu, anh đưa ra một cuốn sách tranh nhỏ cho Harry từ trong nhẫn không gian, tựa đề của quyển sách là "Chuyện kể về Ba Anh Em".
-Đây là một quyển sách cổ tích của nước Anh, anh đã mua được gần đây, nó khá là nổi tiếng với phù thuỷ nước Anh. Anh nghĩ là em sẽ thích nó vì nó xem như là sách vở lòng cho những phù thuỷ nhỏ.
Harry ngạc nhiên nhận lấy quyển sách, tràn đầy thắc mắc sao nó lại có thể xuất hiện trong không trung. Cậu bé mở ra trang đầu trong sự bối rối, khi nhận ra nó có nhiều tranh hơn chữ thì thầm thở phào một chút.
-Có vẻ em hứng thú đọc chữ của em không quá nhiều như anh nhỉ.
Artur đột ngột nói, nụ cười của anh làm Harry cảm thấy chột dạ vô cùng vì dù gì nó cũng là ý tốt của người khác nhưng cậu lại không có quá nhiều hứng thú.
-Ha ha, không sao cả, anh có rất nhiều người bạn không ghét việc đọc nhưng họ vẫn là nhưng phù thuỷ vĩ đại và mạnh mẽ. Và vì em là một đứa trẻ nên điều này là dễ hiểu thôi.
Anh ngừng một chút rồi lại nói.
-Nếu không em có hứng thú xem một chút ca kịch chứ? Anh nhớ rằng trong thế giới của магл họ gọi nó là xem ti-vi.
Nói xong, Artur lại phất tay, đũa phép của anh được lấy ra từ trong nhẫn và anh gõ nhẹ lên trang đầu của quyển sách.
Kim tuyến phản xạ những tia sáng từ cửa sổ trôi nổi dần dần từ trang giấy, một người rồi lại hai người bước ra từ trong trang giấy. Đến người thứ ba thì bộ ba anh em đã được tái hiện lại bằng đường chỉ kim tuyến và ánh sáng lấp lánh trên không trung.
Harry nhìn chúng với ánh mắt ngạc nhiên cùng háo hức, không nhịn được mà hét lên một tiếng nhỏ với sự yêu thích thật lòng.
-Thật tuyệt vời!
Artur cười, sau đó anh tằng hắng một chút rồi bắt đầu câu truyện của mình.
-Anh mong là anh sẽ nhớ rõ từng chi tiết của quyển sách, anh cũng chỉ vừa đọc nó gần đây.
....
-Ôi trời ạ! Thật tuyệt! Quá ấn tượng! Quá đỉnh!
Harry không ngừng đưa ra những lời cảm thán của mình qua vốn từ vựng ít ỏi được học từ anh họ Dursley của cậu khi anh ta còn háo hức với những món quà của anh ta. Nhưng suy cho cùng chúng cũng sẽ nhanh chóng bị ném vào một góc khi vẫn còn chưa được sử dụng đến một tuần.
Vì sự kì diệu của pháp thuật, Harry chưng từng có thể không cảm thán và háo hức. Cậu bé chưa từng muốn được đến ngôi trường phù thuỷ mà mình chưa bao giờ hiểu rõ để học hết những ma pháp, pháp thuật mà một phù thuỷ có thể làm được nhiều như thế này.
-Phù thuỷ thật ấn tượng!
Kết thúc bằng một câu cảm thán, Harry thở ra một hơi dài và hướng ánh mắt sùng bái về phía Artur.
-Ha ha đây là tuỳ vào từng người, vì anh rất thích mãng nghệ thuật nên anh đã cố tình học những phép thuật mang tính mỹ nghệ cao.
Ngừng một chút, Artur nhẹ nhàng nhìn vào mắt Harry rồi cười nói.
-Nếu em không ngại anh có thể sửa chiếc kính của em bằng phép thuật.
-Thật chứ ạ? - Harry tỏ vẻ háo hức
-Đương nhiên rồi.- Artur giơ lên đũa phép của mình, để Harry có thể thấy rõ được nó và đưa tay còn lại ra.
-Anh có thể mượn kính của em một chút chứ, nếu sửa nó trong lúc đeo thì có thể sẽ có khả năng không lành.
Harry nghe lời và lấy kính của mình xuống, cậu bé đưa nó cho Artur một cách hào hứng.
-Reparo.
Artur dõng dạc, chiếc kính trên tay anh nhanh chóng nhúc nhích một chút rồi hồi phục lại như bình thường.
-Woa! Em cám ơn anh Artur!
Harry nhận lại nó, không nhịn được mà đeo lên mắt như thể nó là một chiếc mắt kính mới hoàn toàn. Cậu bé tỏ vẻ hài lòng vì không cần phải nhìn thấy vài vết mạng nhện ngay trong lúc đi đường.
-Anh mừng vì em thích nó.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, thông qua cửa sổ trong suốt của chiếc cửa khoang, Artur có thể thấy được đó là một cậu bé có mái tóc đỏ rất đẹp và khuôn mặt tàn nhan. Artur nghĩ nếu cạu nhóc này đến học ở Koldovstoretz sẽ có rất nhiều người thích cậu.
- Làm phiền mọi người, em có thể ngồi ở đây không. Những nơi khác đều đã đầy rồi.
Artur thầm nghĩ như vậy có nghĩa là chuyến tàu sẽ khởi hành sớm thôi. Anh nhìn về phía Harry ra hiệu nếu cậu có phiền hay không, khi nhận được ánh nhìn ngờ vực anh cười lắc đầu.
-Anh nghĩ là cả anh và cậu bạn trẻ này đều không phiền đâu, hãy tự nhiên em nhé.
Nhận được câu trả lời, Ron tìm một chỗ ngồi cạnh Harry. Sau đó chưa nói thêm được lời nào tàu đã vang tiếng còi và tiếng thông báo sắp khởi hành vang lên.
Khi tàu lăn bánh, Artur chỉ ra ngoài cửa kính cho Harry nhìn. Cậu bé nhận ra nơi cậu ngồi có thể nhìn thấy rất rõ cảnh quan bên ngoài nên càng háo hức hơn.
-Em cám ơn! Woah.
Trong ánh mắt khó hiểu của Ron, Harry nói cảm ơn một cách háo hức và chăm chăm nhìn ra bên ngoài.
Tầm một lát sau khi Harry bắt đầu mất hứng thú với cảnh quan và Artur nhận ra có vẻ Ron đang có hơi cứng ngắc thì anh lại giới thiệu bản thân mình.
-Chào em, anh là Artur Isidor, học sinh chuyển trường từ Koldovstoretz.
Ron như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt đầu nói ra tên mình.
-Em là Ron, Ronald Weasley, học sinh mới của Hogwarts. Em có nghe một chút về trường của anh, em nhớ họ chơi Quidditch trên thân cây thay cho chổi có phải không?
Ron háo hức hỏi, đối với cậu bé đó là một trong những điều lạ lùng và đáng nhớ nhất đối với một đất nước xa lạ.
-Em nói đúng Ron, anh có tham dự vài lần nhưng anh thật ra không quá thích hợp với Quidditch. Anh không thể nói về nó nhiều được.
Artur ngại ngùng, Quidditch đúng thật là một trong những thứ mà anh không quá rành rọt, và đương nhiên còn là vì tính cách của anh không quá thích hợp.
-À... - Ron có hơi mất hứng, cậu bé nhanh chóng xoay qua Harry và nói xin chào.
Harry cũng chào lại, sau đó cậu bé nói ra tên của mình.
-Tớ là Harry, Harry Potter.
Mặt của Ron thoáng chóc khựng lại, sau đó mặt thằng nhóc ngờ nghệch ra và bắt đầu há to miệng nhất có thể.
-Không... không thể nào... cậu là.. thật chứ?
Harry khó hiểu cậu bé hỏi kĩ lại. - Cái gì cơ?
Lúc này Ron hơi thất thố, cậu bé chỉ lên trán và nói nhỏ xíu.
-Vết sẹo...
Harry nghe như thế mới giật mình mà ồ lên một tiếng nhỏ, sau đó không ngần ngại mà vén tóc lên. Cậu bé vẫn chưa hiểu rõ được vì sao Ron lại biết về vết sẹo này hay tên của mình, nhưng cậu bé cũng không xấu hổ hay ngại ngùng thắc mắc gì về nó. Artur cảm thấy cậu bé có vẻ hơi chậm hiểu một chút, nếu không có người chủ động nói sự thật cho cậu chắc chắn cậu sẽ rất thiệt thòi.
-Khốc! - Ron cảm thán một cái cùng sự háo hức, điều này làm cho Harry có phần vui vẻ vì trước giờ cậu toàn bị bè diểu vì vết sẹo kì lạ này. Cùng lúc, một người phụ nữ đẩy một chiếc xe tới, bà ấy hỏi cả ba có muốn mua gì không. Ron ngại ngùng đưa lên miếng bánh mì kẹp đã bị biến dạng do đè ép trong túi áo của mình, buồn bã nói rằng cậu đã ổn rồi.
Harry nhìn vào khuôn mặt tiếc nuối của Ron một lát, cậu nhóc móc từ trong túi ra những đồng tiền vàng sáng chói, khiến Ron kinh ngạc một trận, dõng dạc nói rằng mình sẽ lấy rất nhiều.
....
-Cám ơn em Harry.
Artur nhận lấy một hộp socola ếch của Harry sau khi cậu bé trượt con thứ nhất, nhìn Harry kinh dị bảo rằng Dumberdore trên tấm thẻ của hộp socola ếch của cậu đã biến mất, và Ron bảo rằng cậu cũng không thể bắt buộc ông ấy cứ ở một chỗ mãi được. Sau đó anh trong ánh mắt kinh ngạc của hai đứa nhỏ bắt lấy con ếch đang nhảy ra từ trong hộp mà không cần phải nhìn vào nó.
-Ồ, anh có cụ Nicolas Flamel này, ông ấy là một nhà giả kim đại tài mà anh luôn thán phục. Ông ấy đã tạo ra một hòn đá nghe đồn là có thể hồi sinh người chết đấy. Harry cùng Ron nhận lấy con ếch socola đã bị Artur bẻ nữa sau khi hết phép thuật, Harry vừa nhòm nhoàm vừa hỏi.
-Nó có giống hòn đá trong câu chuyện lúc trước không?
Đáp lại sự tò mò của Harry, Artur từ tốn lại nói. - Đó chính xác là hòn đá trong câu chuyện đấy Harry, nó được gọi là một trong những bảo bối tử thần.
-Anh biết nhiều thật đấy anh Artur. - Ron chen vào, trong miệng cậu đang vừa là socola ếch vừa là kẹo dẻo rắn.
Lúc này Harry nhìn thấy một con chuột đang đúc đầu vào hộp kẹo trên đùi của Ron, Ron cũng nhận ra và giới thiệu nó.
- Đây là Scabbers, nó là con chuột già của Percy đã đưa lại cho tớ khi anh ấy được mua một con cú mới. Nó đã ở trong nhà tớ được mười năm rồi.
Artur nghe vậy liền nhướng mày, con mắt phải có đồng tử màu vàng của anh sáng lên, sau đó anh lập tức nheo mày lại nhưng lại rất nhanh thả ra, tỏ vẻ không có gì kì lạ. Ron lại tiếp tục nói.
-Tớ muốn biến nó thành màu vàng, muốn xem chứ?
Harry đáp ứng, Artur nhanh chóng cầm đủa phép của mình trên tay nhầm trường hợp có điều không đoán được xảy ra.
- Mặt trời...
"Cốc cốc"
Đột ngột một cô bé với mái tóc xoăn gõ lên cánh cửa, cô bé không hề kiêng dè mà nhìn quanh khoang tàu, khi bắt gặp Artur thì nhướng mày một chút rồi mới hỏi.
-Có ai nhìn thấy một con cóc chứ. Một câu bé tên là Neville đang tìm nó.
Ron và Harry lắc đầu, sau đó cô bé nhìn vào đũa phép của Ron, ồ một tiếng.
-Cậu đang làm phép à? Cùng xem nào.
Thái độ của cô bé có hơi kiêu ngạo, nhưng Ron vẫn chưa để ý. Cậu nhóc tiếp câu thần chú chắc chắn không phải là một câu thần chú thật sự kia, mong rằng Scabbers sẽ thật sự biến thành màu vàng. Artur ngạc nhiên khi nhìn thấy một ánh sáng nhỏ khiến hộp kẹo trên đầu con chuột bị bay ra, anh cứ ngỡ rằnh câu thần chú sẽ hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào nhưng nó vẫn làm được gì đó, có lẽ Ron là một phù thủy có nhiều tiềm năng.
Cô bé tóc nâu bắt đầu khoe khoang về việc cô đã đọc hết những quyển sách năm nhất của trường Hogwarts và có thể thực hiện một vài thần chú mà không thất bại bao giờ. Điều này thật sự khiến Artur kinh ngạc vì nhìn vào cách cô bé ứng xử có lẽ cô bé không thuộc gia đình phù thủy, nhưng khả năng tự học của cô bé lại hoàn toàn vượt trội hơn các phù thủy thuần chủng.
Cô bé rút đũa phép ra, nhìn quanh một vòng khoang tàu, sau đó cô bé chĩa đủa phép vào một hộp kẹo rỗng, nói rõ ràng.
-Wingadium Leviosa!
Trong ánh mắt kinh ngạc của cả Harry và Ron, hộp kẹo rỗng dần dần trôi nổi lên, sau đó rất nhanh cũng hạ xuống. Artur không ngần ngại cho cô bé một tràn pháo tay, những tài năng trẻ tuổi luôn cần được tuyên dương.
Cô bé nhìn Artur, tỏ vẻ hài lòng vì được một người lớn tuổi hơn mình công nhận, sau đó mới đảo loạn trình tự mà tự giới thiệu sau một tràn dài phép thuật.
-Tôi là Hermione, Hermione Ganger.
Ron nói ra tên của mình trước, sau đó đến Harry. Hermione có hơi kinh ngạc công nhận rằng mình đã thấy tên cậu trong sách, lúc này Harry mới bắt đầu có nhiều thắc mắc về bản thân hơn.
-Nếu tớ là cậu, tớ sẽ đọc hết những quyển sách có tên của mình.
Lúc này Artur mới giới thiệu bản thân, không ngần ngại lại khen cách Hermione xử dụng phép thuật.
-Anh là Artur, học sinh chuyển trường từ Koldovstoretz, anh thật sự rất ấn tượng với cách em có thể sử dụng pháp thuật sớm như vậy. Em sẽ là một phù thủy tài năng trong tương lai.
Hermione có hơi đỏ mặt vì lời khen, hoàn toàn quên mất lý do mình đến khoang tàu là gì. Cô bé bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với Artur.
-Em có nghe về Koldovstoretz, đó là trường phù thủy của nước Nga. Vì sao anh lại chuyển trường vậy, có phải là do chất lượng học tập ở Koldovstoretz không tốt như ở Hogwarts không? Như vậy thì thật may mắn vì em đã vốn sống ở nước Anh.
Nghe như vậy Artur có hơi buồn cười vì cô bé hoàn toàn không nghĩ ra được lý do nào khác ngoài chất lượng của lớp học tệ.
-Không Hermione, anh rất thích Koldovstoretz, đó là nơi anh đã học phép thuật của phù thủy và quen được nhiều người tốt. Nhưng anh đã học tất cả những gì anh có thể học rồi, và anh cũng có lý do đặc biệt để đến với Anh Quốc...
Artur hơi cười một chút trước khi ngừng hẳn, Hermione cũng rất hiểu chuyện mà không hỏi thêm, cô bé lại nói đến chuyện khác.
-Nếu anh đã học năm năm và tiếp thu hết những kiến thức của Koldovstoretz thì anh chắc chắn rất giỏi phép thuật có phải không?
Lúc này chưa cần Artur nói, Harry đã vội lên tiếng, giọng của cậu bé tràn đầy tự hào và sự vui vẻ còn động lại sau những phép thuật nhỏ mà Artur đã thực hiện cho cậu xem.
-Anh ấy rất giỏi, anh ấy đã làm cho câu chuyện trong sách tranh sống lại và sửa kính bị gãy của tớ!
-Ồ!
Cả Ron và Hermione đều ngạc nhiên, Artur thấy vậy liền đưa lên đũa phép.
-Nếu các em muốn xem thêm anh có thể thực hiện nữa. Anh nhớ không nhầm rằng em đang đi tìm một con cóc nhỉ?
Hermione lúc này mới giật mình nhớ ra, cô bé ngại ngùng rằng mình dù đã giữ lời sẽ tìm nó thì lại quên béng đi mất.
-Anh có thể một lần nữa hỏi tên của cậu bé không Hermione?
-Là Neville ạ.
Artur gật đầu, anh huơ đũa phép để cửa khoang mở to ra, sau đó mới đọc lên câu thần chú.
-Acio cóc của Neville.
Artur nhấm mắt lại, cảm nhận phép thuật của mình kéo dài và dựa trên tên của sinh vật cần tìm mà tỏa ra khắp con tàu. Rất nhanh một sinh vật nhỏ đang nằm dưới chân của một học sinh năm nhất đang rôm rả nói chuyện với bạn bè được nhìn thấy trong tâm trí anh. Khi phép thuật dưới tác dụng của câu thần chú tính lôi kéo sinh vật va đập và vách tường theo một đường thẳng đến phía của anh, Artur khéo léo điều khiển chúng để nhấc sinh vật lên và đưa ra khỏi của khoang tàu, sau đó nhẹ nhàng bay về phía khoang anh và đám trẻ đang ngồi.
Một vài người trên con đường kinh ngạc và tò mò khi thấy một con cóc đang bay, có một cậu bé hơi mũm mĩn đi ngang qua nhưng vì quá gấp gáp và mắt sưng lên vì khóc nên không nhìn thấy con cóc.
-Mày đây rồi.
Artur nhìn vào con cóc béo tròn trong tay mình, ra hiệu đưa nó cho Hermione nhưng cô bé có vẻ hơi ngại sự nhớp nháp của nó nên anh đã ra hiệu cho Harry giữ nó vì Ron vẫn còn Scabbers trong túi áo.
-Anh không thể giữ nó sao?
Harry nhận lấy con cóc, thằng bé cũng không mấy thích thú với xúc cảm này nên ra dấu cho Ron, người đang cố gắng ăn hết những viên kẹp còn dư ra từ nãy đến giờ.
-Túi của tớ đầy rồi, một bên là Scabbers, một bên là sandwich của mẹ. Tớ không thể bỏ ra cái nào cả.
Ron bất đắc dĩ nói.
-Xin lỗi Harry, anh không thể giữ nó được, trong áo của anh vẫn còn một cô nàng khó tính.
Cả ba đứa trẻ tò mò hỏi lại, một cô nàng khó tính?
Artur dùng hành động thay cho câu trả lời, anh cởi vài chiếc khuya áo từ áo khoác ngoài, ngay chiếc túi trong ngoài cùng, ai cũng có thể thấy được một nhúm lông cam nhỏ xíu đang nhô lên, n hẹ nhàng phập phồng như đang ngủ.
-Đây là Seraphina, anh hay gọi con bé là Fluffball. Nó là một con mèo lai giữa một chủng sinh vật huyền bí nên kích cỡ có hơi nhỏ.
Lúc này sinh vật đó nhẹ nhàng nhúc nhích, đưa lên hai cái tai nhỏ đầy lông cùng một đôi mắt đen nhánh nhỏ xíu.
-Meo~
-Ôi!!
Hermione là người đầu tiên không nhịn được cảm thán, Ron thì lại khó hiểu.
-Em không biết là trường sẽ cho học sinh đem theo sinh vật huyền bí làm thú cưng.
Artur xoa đầu của Seraphine một chút, sau đó lại khóa khuy áo lại cho cô bé ngủ tiếp, anh bất dắc dĩ nói.
-Có lẽ nó là phạm luật, nhưng anh nghĩ bức thư gửi cho học sinh chỉ là một ví dụ về các loại thú cưng. Em cũng có thể đem theo Scabbers và cậu bé Nevilel này cũng có một con cóc không phải sao, anh không nhớ là chuột và cóc được nhắc đến trong bức thư kia.
Anh cười nghịch ngợm. - Hơn nữa anh nghĩ chỉ cần biết cách khống chế thú cưng của mình tốt thì sẽ không có người hỏi chuyện đâu.
Ba người lại nói chuyện một chút, Hermione tính sẽ đi tìm cậu nhóc và trả bạn cóc về với Harry, nhưng Artur lại nói rằng hiện tại khoang tàu đã khởi hành, việc đi tới đi lui sẽ có thể gây nguy hiểm cho bản thân và khả năng làm mất con vật cũng rất cao. Anh gợi ý là khi xuống tàu họ có thể tìm cậu bé vì mọi người cũng phải tập hợp một chỗ nhất là khi cậu bé cũng có thể là năm nhất.
Sau một hồi trò chuyện, khi Hermione cùng Artur bàn về một số chuyện thú vị ở Koldovstoretz. Ron kể cho Harry về Quidditch. Một cậu bé với mái tóc vàng kim mở cửa khoang mà không gõ cửa, sau lưng cậu bé còn có hai học sinh khác vì thân hình hơi quá khổ mà chắn hết phần còn lại của cửa khoang.
-Tôi nghe đồn rằng Harry Potter đã tới Hogwarts, và xem ra nó là sự thật nhỉ?
Cậu ta kiêu ngạo lên tiếng, Artur có thể thấy rằng sự kiêu ngạo này cũng là một phần tự nhiên trong huyết quản và dòng chảy ma pháp tinh khiết của cậu ta. Điều này làm cho anh nhớ tới vài người bạn ở Koldovstoretz cũng có cách nói chuyện như thế này, nhưng lý do thì có vẻ lại khác hoàn toàn với cậu nhóc rồi.
Harry câu mày một chút rồi lại mở to mắt, Artur nhận ra hành động này rồi hỏi Harry.
-Em biết cậu bé này chứ Harry?
Draco nhướng mày, Ron cũng theo đó nhìn theo Harry, ánh nhìn có chút lo lắng. Hermione thì khó hiểu nhìn xung quanh, nhưng cô bé vẫn im lặng đánh giá tình hình.
-Em nghĩ mình đã gặp cậu bé ở cửa hàng may đồng phục.
Harry chắc chắn là cậu bé này, dù không còn nhớ tên nhưng cậu bé vẫn nhớ cách cậu ta hênh hoang về gia đình và đũa phép, sách vở hay Quidditch. Giọng điệu của cậu ta vẫn cứ y như thế.
-Ồ, vậy chính là cậu. Cậu là Harry Potter!?
Lúc này cậu bé tóc vàng mới như phát hiện ra điều gì à nói lớn, cậu ta có hơi háo hức.
-Cậu vẫn còn nhớ tôi sao?
Harry có hơi ngại ngùng, cậu bé không nói ra được tên của thằng nhóc. Điều này có khiến cậu ta hơi bất mãn, nhưng cậu ta vẫn bắt đầu giới thiệu bản thân thêm một lần nữa.
-Tôi là Draco, Draco Malfoy.
"Phì!"
Ron phì cười, cậu bé cho rằng tên của Draco thật sự rất kì lạ, hoàn toàn là một cái tên được đặt cho trẻ con.
-Cậu cảm thấy tên của tôi rất buồn cười sao? Xem lại cậu đi, mái tóc đỏ này cậu chỉ có thể là một Weasley.
Giọng Draco đanh lại và lạnh ngắt, Ron cũng bất mãn với cách cậu ta gọi họ của cậu như cách gọi một con chồn. Không khí có phần lạnh lẽo hơn.
-Nào sao em không ngồi xuống với bọn anh nhỉ, các em đi vòng quanh nãy giờ chắc chắn cũng mệt mỏi rồi.
Artur cố gắng làm dịu bầu không khí, đổi lại là bị cả Ron và Draco hét lên "Có điên mới ngồi cùng với cậu ta!"
Cười trừ, Artur cảm thấy trẻ con thật sự có những lúc rất khó dối phó. Lúc này Harry lên tiếng và hỏi lên điều mà cậu đã luôn thắc mắc từ lúc sáng đến giờ.
-Em thật sự nổi tiếng như vậy sao? Em không biết gì hết.
Điều này thật sự làm Artur rất vui, theo quan sát Harry là một đứa trẻ tò mò, nhưng thay vì trực tiếp hỏi ra cậu bé lại có xu hướng im lặng và cố tìm ra câu trả lời bằng hành động. Điều này chắc chắn sẽ rất tốt khi muốn đi tìm lời giải có các bí mật lớn, nhưng sự thật là lại bất lợi rất nhiều khi xung quanh cậu bé có quá nhiều điều mà cậu không biết.
-Cậu không biết gì sao?
Draco hỏi lại, giọng của cậu bé tràn đầy bất ngờ. Ron thì khá chậm chạp vì cậu bé cho rằng đây là một điều quá dỗi bình thường ở giới phù thủy nên cậu không giải thích cho Harry. Còn Hermione lại cho rằng việc cậu bé sẽ đọc những cuốn sách có tên của cậu như cách cô sẽ làm nên chẳng quan tâm chút nào. Artur lúc này mới giải thích cho cả mình và Harry, nhất là khi cậu bé có phần khó biểu đạt ra hoàn toàn thắc mắc của mình.
-Harry sống ở nhà dì dượng, họ là магл, hay muggles, còn anh thì chỉ mới đến Anh gần đây như các em thấy nên anh thật sự không hiểu rõ sự tình như thế nào. Anh chỉ có đọc sơ qua trong cuốn một lịch sử về một cậu bé tên Harry Potter đã đánh bại chúa tể hắc ám đời thứ hai, cậu bé ấy có một vết sẹo hình tia chớp trên trán. – Artur hơi nhừng một chút khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu của Harry- Vốn ban đầu anh nghĩ đó chỉ là một câu chuyện đùa, và Harry thật ra đang giỡn chơi với anh cố hóa trang thành Cứu thế chủ, nhưng có vẻ phản ứng của ba em lại khiến anh cũng hoài nghi lắm.
-Sách không bao giờ là sai sự thật cả!
Hermione là người đầu tiên lên tiếng, nhưng câu nói của cô bé không quá giải thích được nhiều về tình trạng của Harry, vì thế Draco và Ron bắt đầu thay nhau giải thích cho Harry.
Hai thằng nhóc có hơi gay gắt mà nối lời nhau, nếu người kia thiếu phần nào thì người còn lại sẽ nhanh chóng bổ sung vào. Nhưng cũng nhờ vậy mà lượng thông tin được đưa ra cho Harry lại chi tiết không chê được. Draco và Ron ban đầu không muốn ngồi với nhau vì thế mà lại bất ngờ ngồi đối diện nhau mà không nhận ra.
Hai cậu nhóc mũm mĩm, Crabbe và Goyle, đi theo sau Draco cũng nói ra tên mình cho Artur khi anh dùng đũa phép kéo dài khoang tàu ra trong ánh mắt ngạc nhiên của Hermione. Anh đưa cho mỗi đứa nhóc vài viên kẹo, không quên nói rằng đây là do Harry đưa cho. Anh đang cố tìm thêm vào người bạn cho thằng bé.
Không khí trong khoang tàu cũng không quá tệ, Draco và Ron khi nói chuyện về vết sẹo và thân thế của Harry được một khoảng thời gian thì lại nói nhiều chuyện hơn về thế giới phù thủy cho cậu bé. Giữa chừng có vài lúc khi hai đứa nhóc gần đánh nhau vì Draco lại bắt đầu khoe khoang về đủ thứ thì Artur lại đưa đề tài sang hướng khác, Hermione nhiều lúc cũng nói được vài câu thắc mắc về thế giới phù thủy. Draco cũng vì thế mà biết cô bé là muggles, nhưng cậu bé chưa kịp trào phúng được bao nhiêu đã phải khuất phục vì những câu hỏi mang tính hiểu biết cao của cô bé.
-Cậu có thật là muggles không, cậu có nhiều kiến thức về thế giới phù thủy hơn tôi tưởng.
Một câu hỏi vô tri của Draco lại làm cho Hermione phải tự hào bảo rằng mình đã đọc hết sách năm nhất của Hogwarts và có thể sử dụng vài phép thuật căn bản. Cô bé lại sử dụng đũa phép để nâng lên một số vật dụng và sửa một cái hộp kẹo bị rách khi Goyle lỡ xé nó quá mạnh. Vì những chuyện nhỏ như thế mà Draco không thể nào coi thường cô bé nữa, cậu nhóc thẳng thắn thừa nhận rằng cô bé sẽ trở thành một phù thủy tài ba.
Những đứa trẻ trong khoang cứ thay phiên nhau nói chuyện, cả Draco và Ron đều có rất nhiều điều để nói, trong khi Hermione và Harry lại có rất nhiều thắc mắc. Những người im lặng nhất có lẽ là Crabble và Goyle bận nhai kẹo, cùng Artur lấy ra bình giữ nhiệt từ trong nhẫn không gian để pha trà cho bọn trẻ.
Trời mau chóng ngã tối, lúc này giọng nói được phóng to của người lái tàu vang lên, thông báo chỉ còn chút lát nữa thôi là sẽ đến Hogwarts, cả Harry và Ron thì phải bận rộn thay đồ nên Hermione đã đi tìm nhà vệ sinh một chút. Draco, Crabble và Goyle thì tạm biệt mọi người để đi đến khoang có vài người bạn khác mà họ quen biết.
-Hai em đừng ngạc nhiên thế chứ.
Khi Ron và Harry kinh ngạc nhìn Artur chỉ cần một cái gõ đũa phép đã có thể thay quần áo thành đồng phục Hogwarts, Seraphina được đặt trên ghế tàu lại chỉ ngáp một cái.
-Anh thật sự rất giỏi phép thuật, bố mẹ em cũng sẽ không thay quần áo như thế này.
Ron nói, cậu nhận lại được ánh mắt kì lạ của Harry rồi bất chợt hét lớn lên.
-Tớ không có nhìn bố mẹ tớ thay đồ!
Hai đứa nhỏ này rất nhanh đã trở thành bạn thân, bao gồm cả Draco. Nhưng nhóm bạn bất ổn này thường hay cãi nhau chỉ vì mấy chuyện vụn vặt, đương nhiên người cãi là Ron cùng Draco.
-Nào hai em nhanh lên, trời cũng đã tối lắm rồi, nếu không chúng ta sẽ trễ mất.
Artur lại đem Seraphina bỏ vào túi trong của áo chùng, anh kiên nhẫn chờ đợi hai đứa nhỏ thay đồ, thậm chí dùng đũa phép để chỉnh lý lại một số chỗ quá rộng cho Ron và cách ăn mặc sọc sệch của Harry. Khi hoàn thành tàu cũng ngừng lại từ từ.
Mọi người nhanh chóng xuống tàu, con đường đầy bùn đất vừa tối vừa trơn trượt, Artur nhanh chóng thấy được cái đầu xù của Hermione cùng mái tóc vàng của Draco, anh nhanh chóng gọi bọn chúng, không quên làm một bùa phát sáng để mọi người dễ thấy đường hơn.
-Năm nhất ở đây! Năm nhất ở đây!
-Là Hargrid! Ông ấy là người đã cho tớ biết tớ là phù thủy và đưa tớ ra khỏi nhà dì dượng, thậm chí còn mua cho tớ một con cú mèo trắng.
Harry hưng phấn chia sẻ, Draco cũng nhìn người khổng lồ thô kệch này với ánh mắt khác khi ông ta là người đã giúp đỡ cho bạn của mình. Bọn trẻ nhanh chóng đến gần ông, Hargrid đưa cho Artur một ánh mắt khó hiểu khi nhìn thấy anh rõ ràng không phải là học sinh năm nhất, cùng một ánh mắt đề phòng khi thấy một Malfoy đi bên cạnh Harry.
-Xin chào ông là Hargrid ạ? Harry đã nói về ông cho chúng cháu. Cháu là học sinh mới chuyển từ Nga đến, cháu không rõ mình nên đi với những lớp lớn hơn hay là nên xem bản thân như một học sinh mới hoàn toàn.
Hargrid lúc này mới như chợt nhớ ra mà nhún người một cái, vì hình thể của ông có hơi to lớn nên hành động này khiến cho những học sinh gần đó có hơi giật mình.
-À! Ta đã nghe về cậu. Đi thôi, cậu sẽ được phân loại với các học sinh năm nhất.
Các học sinh năm nhất nghe vậy thì có phần vui mừng, vì Artur là người duy nhất biết dùng bùa phát sáng. Nếu không có anh thì cái đèn con của Hargrid chắc sẽ không thể nào để chúng thấy được bàn tay của chúng trong thời tiết này.
Đoàn người bắt đầu chậm chạp di chuyển, đường đất vừa trơn vừa bẩn, Draco cả đoạn đường đều than vãn, nắm vào vai của Harry. Harry và Ron thì cùng nhau nắm lấy áo chùng của Artur, riêng Hermione được anh đưa cánh tay ra ổn định bước chân.
-Sao anh có thể bước đi vững vàng như vậy chứ, chân của anh không hề loạn chút nào.
Harry sợ hãi khi mình suýt nữa đã trượt dài phía trước, chút nữa là kéo cả Draco, Ron thì đã buông tha mà trượt trên bùn, để anh kéo thằng nhóc theo.
-Trường ở Nga dù là ở đâu cũng rất dễ tuyết Harry, thậm chí là mùa hè một số nơi có ma pháp duy trì mà tuyết vẫn còn rơi. Vị thế việc bọn anh có thể di chuyển tự nhiên trên bề mặt trơn trượt cũng không hiếm đâu.
Nói xong anh lại đưa đũa phép lên, trong cổ họng ngâm nga một chút, lúc này ánh sáng trên đữa phép của anh hơi lóe một chút rồi nhanh chóng phân chia ra, chúng bay xung quanh các học sinh năm nhất khiến chúng có thể dễ dàng nhìn thấy đường đi hơn.
-Đường bắt đầu gập ghề và trơn hơn rồi, mọi người cẩn thận nhé.
Học sinh năm nhất hâm mộ nhìn đàn anh mới này, nhóm Harry thì tự hào ra vẻ anh nhà mình tốt nhất. Chúng vẫn từ từ tiến lên phía trước, những đứa suýt nữa thì té chổng vó đều được Hargrid nhanh tay bắt lại khi ông có thể nhìn rõ hơn trong rừng hoặc được Artur dùng một bùa trôi nổi để ổn định thân thế.
-Crabble, Goyle, hai em có vẻ vững chân đấy.
Artur khen ngợi khi thấy Crabble cùng Goyle dù không quá quen với đường trơn nhưng vẫn chưa té lần nào, cùng nhau đỡ lấy một cậu bé mũm mĩm khác. Anh nhận ra cậu bé có vẻ khá buồn nên nhanh chóng hỏi.
-Em ổn chứ?
Cậu bé lúc này mới ngước mặt lên, mắt cậu bé có hơi đỏ do khóc, mặt thì lại tái xanh do chút nữa đã té ngã.
-Em... cóc của em...
Hermione nhận ra cậu, cô bé nhanh chóng hút vào người Harry, chút nữa đã gửi cả cậu bé và Draco rớt xuống bùn, làm Draco hét lên một tiếng cao vút.
-Hermione, cậu muốn giết tớ sao!
-Là Neville, hai tên ngốc này. – Hermione trợn mắt, cô bé ra hiệu cho Harry lấy con cóc từ trong túi áo chùng của cậu ra. Con cóc hoàn toàn không có dấu hiệu chống cự, nó chớp mắt một cái trước khi được Neville mừng rỡ nhận lấy.
-Trevor! Em cảm ơn. Cảm ơn các cậu nhiều lắm!
Cậu nhóc Neville rối rít cảm ơn mọi người, người cậu bé nảy lên nảy xuống nhiều đến mức suýt nữa đã té ngã. Cảm nhóm người lại nhanh chóng di chuyển vì bước chân của Hargrid không dừng lại quá lâu.
Rất nhanh một phần của mặt hồ tối đen như mực được ánh đèn chiếu sáng trước mặt các học sinh năm nhất và đàn anh mới. Artur có thể cảm nhận được một lượng lớn năng lượng phép thuật hiện hữu bên dưới đấy hồ, dươi hình dạng này... có lẽ là một con Kraken?
-Bốn người một thuyền!
Hargrid lớn giọng, ông nhìn mọi người bắt đầu bắt cặp nhau lên thuyền, sau đó vì bản thân chỉ có thể một mình một thuyền vì cơ thể to lớn. Artur cũng gặp vấn đề này, anh bối rối nhìn vào chiếc thuyền nhỏ chỉ có thể đủ cho bốn học sinh năm nhất, còn riêng mình thì có lẽ sẽ chiếm hai đến ba chỗ. Anh không dám dùng bùa phóng to vì nó có thể làm ảnh hưởng đến bùa dẫn đường đã được ếm sẵn trên thuyền, vì thế liền bảo mọi người chia cặp trước, sau đó mình sẽ đi với vài học sinh còn dư ra.
Artur bắt cặp được với hai cô bé song sinh, bọn họ khi nhìn thấy anh thì hơi đỏ mặt, sau đó cùng nhau nói cảm ơn anh vì bùa phát sáng đã dẫn đường họ. Artur cười, giúp hai cô bé lên thuyền trước rồi mới ổn định bản thân, cố gắng chừa chiều chỗ cho hai đứa trẻ. Anh lại tiếp tục ếm thêm bùa phát sáng vì mỗi chiếc thuyền hiện tại cũng chỉ có một chiếc đèn nhỏ.
-Cẩn thận đầu của các em.
Artur đưa tay đưa lên đầu hai đứa nhỏ, dù trước đó đã ếm một bùa protego lên cả ba khi đi ngang qua hang động đầy thạch nhủ. Bọn trẻ tò mò nhìn lên những phiến đá nhòn nhọn dốc ngược xui đang phản chiếu ánh sáng xanh nhẹ và chớp tắt nhẹ nhàng.
-Chúng là bọ phát sáng, chúng quả thật rất thích sống ở những nơi ẩm ướt như gần hồ nước hay hang động.
Artur nói, anh bắt đầu nhìn thấy được một kiến trúc cổ đang phát ra ánh đèn cam ấm áp, các học sinh năm nhất bắt đầu phát ra những âm thanh cảm thán. Artur cười, anh dùng đôi mắt có thể nhìn xuyên qua mọi thứ của mình đến nhìn rõ tòa lâu đài hùng vĩ kia. Cảm xúc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến anh có chút chóng mặt, nhưng dòng chảy ma thuật nhẹ nhang lại khiến anh có phần vui vẻ.
Cuối cùng cũng quay lại rồi.
Artur nghĩ, anh mong rằng nơi này có thể giúp anh nhớ lại những điều mà anh đã đánh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro