Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thấy thứ gì làm mày thích không? (1)

Tác giả: J429

Edit, beta: Dương Túc

══════⊹⊱≼≽⊰⊹══════

"Harry, bồ ổn chứ?" Hermione hỏi, đôi mày nhíu lại đầy lo lắng khi cô nàng vội vàng bước đến bên em. Đôi mắt cô lướt qua khuôn mặt em, ghi nhận sắc đỏ đang lan trên má và cách lồng ngực em phập phồng nhanh chóng.

Harry chỉ gật đầu, cổ họng khô khốc khi em cố gắng điều hòa hơi thở. Em cảm thấy như có lửa đang cháy khắp cơ thể, từng tấc da thịt như bị kích thích đến ngứa ran bởi một thứ nhiệt lạ lẫm, khó chịu.

"Ừ-Ừm, mình nghĩ mình ổn. Có lẽ mình chỉ bị cảm thôi," em lắp bắp, nắm chặt tay vịn ghế như thể đó là thứ duy nhất giữ em đứng vững.

Nhưng Hermione không tin. "Harry, trông không giống bị cảm chút nào," cô nói, tay lơ lửng trên trán em như để kiểm tra xem em có sốt không.

Em cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong ra ngoài, một ngọn lửa mà em không thể nào kiểm soát nổi.

"Mình chắc là không sao, Hermione. Mình nghĩ mình chỉ cần về phòng và... ngủ một giấc," Harry kết thúc, cố gắng giấu đi sự hoảng loạn trong giọng nói. Em không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra, nhưng em biết mình cần rời khỏi đây trước khi làm bản thân thêm xấu hổ.

"Harry, mình thực sự nghĩ bồ nên đến gặp bà Pomfrey," giọng Hermione đầy lo lắng, nhưng Harry chỉ lắc đầu.

"Không, mình chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Mình sẽ ổn mà." Em có thể cảm thấy trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực khi đứng lên, cơ thể vẫn như đang bốc cháy.

Em loạng choạng bước ra khỏi Phòng sinh hoạt chung, men theo hành lang để về phòng ngủ chung. Trong tất cả những người có thể phải chia sẻ phòng cùng trong năm nay, cô McGonagall lại quyết định rằng em nên làm gương và ở cùng phòng với Malfoy vì mục tiêu củng cố tinh thần đoàn kết giữa các nhà. Malfoy, tên khốn alpha kiêu ngạo lúc nào cũng thích khoe mẽ về giới thứ cấp của hắn, chọc tức em bất cứ khi nào có cơ hội. Hắn gọi em là đồ thảm hại chỉ vì em chỉ là một beta nhỏ bé đáng thương. Lúc nào cũng mở miệng nói rằng Harry thật may mắn khi trong chiến tranh được vây quanh bởi toàn alpha - nếu không thì họ chắc chắn đã thua.

Đúng là toàn lời nói nhảm nhí.

Harry nghĩ rằng, sau tất cả, ít nhất họ cũng có thể cư xử hòa nhã với nhau, nhưng dường như Malfoy luôn cảm thấy cần phải chứng tỏ điều gì đó. Hắn gai góc, luôn nhanh chóng chỉ trích những gì hắn coi là khiếm khuyết và thất bại của Harry. Đôi khi, có vẻ như hắn chỉ muốn gây gổ với Harry, như thể để chứng minh rằng hắn không bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra. Harry đã cố gắng nhẫn nhịn, cố trở thành người trưởng thành hơn, không hạ mình xuống mức của Malfoy, nhưng đôi khi thật khó để không để sự thất vọng và tức giận của mình bùng nổ.

Ai mà lại nổi điên chỉ vì một chiếc tất nằm dưới sàn chứ? Chúa ơi, chuyện quái quỷ gì thế này?

Giờ đây, em có thể cảm nhận rõ rệt hơi nóng bốc lên từ làn da mình thành từng đợt, và càng tiến gần đến phòng ngủ, em càng cảm thấy như bản thân sắp mất kiểm soát.

Khi cuối cùng mở được cửa phòng, em thở phào nhẹ nhõm khi thấy căn phòng trống không. Draco vẫn chưa về, điều này giúp em có thêm vài phút để trấn tĩnh.

Em đổ gục xuống giường, cố hớp lấy từng hơi thở trong khi cơn nóng rực bắt đầu lan xuống thấp hơn. Các cơ bắp của Harry căng cứng rồi thả lỏng, và em không thể kìm lại tiếng rên rỉ thoát ra từ môi mình.

Em chưa bao giờ cảm nhận những cảm giác mãnh liệt đến vậy trước đây. Chắc chắn phải là một câu thần chú, một trò đùa ác ý; một sự trêu ngươi tàn nhẫn và không cần thiết của số phận. Nhưng khi các ngón tay em lướt qua ngực, vô tình chạm vào núm vú, một luồng khoái cảm lập tức bắn thẳng xuống dương vật của em, Harry không thể phủ nhận rằng nó quá chân thật để là bất cứ điều gì ngoài tự nhiên.

Cơn nóng bức bắt đầu tụ lại ở vùng bụng dưới, tích tụ đến mức gần như không chịu nổi. Em vặn vẹo trên giường, không tài nào tìm được tư thế thoải mái khi cảm giác đau nhức giữa hai chân ngày càng dai dẳng.

Em nhắm chặt mắt, cố gắng nghĩ về bất cứ thứ gì khác ngoài những cảm giác dữ dội khó chịu đang lan tràn khắp cơ thể, nhưng càng chống lại, cơn thôi thúc muốn chạm vào chính mình càng trở nên mãnh liệt hơn.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình thế này?

Harry hoảng loạn nghĩ thầm khi cảm nhận được một sự trơn ướt đang lan ra giữa hai đùi. Em rối bời và choáng ngợp bởi những cảm giác tràn ngập khắp người, đến mức không thể nghĩ thông suốt. Tất cả những gì em biết là mình phải hành động thật nhanh - không thể để Draco nhìn thấy em trong tình trạng này.

Em túm lấy một chiếc gối và ép nó xuống háng mình, cố gắng đè nén cảm giác mãnh liệt đang xâm chiếm. Em thở hổn hển, các ngón tay bấu chặt vào lớp vải của chiếc gối trong khi em cố gắng vượt qua từng đợt sóng khoái cảm. Thật điên rồ, cơ thể em như thể có ý chí riêng, không còn tuân theo ý muốn của mình, nhưng em chẳng thể làm gì để ngăn cản.

Mỗi cử động, mỗi lần chạm vào, đều là một luồng sóng khoái cảm mạnh mẽ, từng chút một đẩy em lên đỉnh điểm, như muốn nuốt chửng toàn bộ lý trí, đe doạ thiêu rụi toàn bộ em. Nhưng nó vẫn không đủ. Rồi đột nhiên, mọi thứ lại quá sức chịu đựng. Cơn nóng hừng hực lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác khó chịu từ lớp quần áo cọ vào da, sự ẩm ướt kỳ lạ giữa hai đùi, cơn ham muốn cháy bỏng, những mùi hương, và trời ơi, cái mùi đó là gì thế?

Thật choáng ngợp. Tất cả dồn dập đến mức không thể kiểm soát. Harry cảm thấy mình như sắp mất hoàn toàn tự chủ, và em không biết phải làm gì.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng chung khẽ kẽo kẹt một tiếng, hé mở. Tim Harry hẫng một nhịp. Em không thể để Draco nhìn thấy mình trong tình trạng này. Không thể, ít nhất là cho đến khi em hiểu được chuyện gì đang xảy ra với bản thân.

Nhưng đã quá muộn. Draco bước vào, ánh mắt nhanh chóng bắt gặp gương mặt đỏ bừng và mái tóc rối bù của Harry. Harry siết chặt chiếc gối trong tay, nhắm mắt lại, hy vọng Draco sẽ nghĩ rằng mình đang ngủ.

Nhưng tiếng bước chân dừng ngay cạnh giường em, và em cảm nhận rõ rệt sức nặng từ ánh mắt của Draco đang nhìn mình chằm chằm.

"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Draco hỏi, giọng trầm thấp và đầy sự dò xét.

Harry nuốt khan, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn xạ. "Tao-tao không biết," em lắp bắp. "Có gì đó không ổn với tao. Tao cảm thấy..." Em ngừng lại, không biết phải diễn tả thế nào.

Cơn nóng rực vẫn đang cuộn chảy trong cơ thể em, và em có thể nghe rõ từng nhịp thình thịch đập hoảng loạn của trái tim mình khi chờ Draco lên tiếng.

Nhưng Draco vẫn giữ im lặng. Harry cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn không rời khỏi em, nhưng em không dám mở mắt ra. Quá xấu hổ, quá bối rối trước những gì đang xảy ra. Em chỉ muốn mọi thứ dừng lại.

Nhiệt nóng lại tiếp tục dâng trào trong bụng dưới, và em siết chặt chiếc gối hơn nữa, cố gắng kìm nén cảm giác không thể kiểm soát đang dày vò mình.

Harry liếc nhìn, tim đập mạnh khi nhận ra biểu cảm của Draco không thể nào đoán được. Đôi mắt xám lạnh như băng của hắn dường như đã thay đổi, đồng tử giãn rộng, lỗ mũi phập phồng, lồng ngực nhấp nhô nhanh như thể chính hắn cũng đang cố gắng lấy lại hơi thở. Harry không hiểu điều đó có nghĩa gì, nhưng ánh mắt của Draco nhìn em mang một cường độ dữ dội, gần như săn mồi.

"Potter," Draco cất giọng trầm, ngắn gọn, đôi mắt xám sắc bén không bỏ sót chi tiết nào trên gương mặt đỏ bừng của Harry. "Mày nói mày là một beta."

Giọng nói của Draco như xô nước lạnh dội thẳng vào những giác quan đang rực cháy của Harry. "Cái gì - Mày đang nói cái gì vậy? Tất nhiên là tao beta!" Harry kêu lên, ngồi bật dậy trên giường, hai má vẫn đỏ lựng từ cơn nóng vừa mới ập đến.

Draco chỉ đứng đó, tiếp tục chăm chú nhìn xuống em.

"Tao-tao không hiểu," Harry lắp bắp, một cơn hoảng loạn tràn qua cơ thể em.

Draco nhướng mày, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Harry. "Hiện giờ mày đang trải qua kỳ phát tình đầu tiên," hắn nói, giọng pha chút thích thú.

Harry trừng mắt nhìn hắn, không thể tin vào tai mình. "Gì cơ? Không, chuyện đó không thể nào. Điều này lẽ ra đã xảy ra khi tôi mười sáu tuổi! Tao mười tám rồi, tao là một beta!" Harry phản đối, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Em không tài nào chấp nhận được những gì Draco vừa ám chỉ.

Nhưng Draco chỉ lắc đầu. "Có hơi muộn một chút, nhưng không phải là chưa từng nghe qua. Mày lúc nào chẳng chậm trễ hơn người khác, luôn nở muộn." Draco nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạo báng.

"Để tao đoán nhé," hắn tiếp tục, "Da mày đang nóng bừng và nhạy cảm khắp người," hắn cúi xuống, chạm một ngón tay lên má Harry, "mày đổ mồ hôi, tim đập loạn xạ, và có vẻ như mày không thể ngồi yên được."

Ánh mắt Draco trượt xuống người Harry, dừng lại ở chiếc gối mà em đang bấu chặt để cố tìm chút an ủi trong tuyệt vọng. "Mày đã cương cứng cả mấy tiếng đồng hồ rồi, và dựa vào mùi của mày..." hắn liếm môi, giọng trầm thấp, "ẩm ướt."

Đôi mắt Harry mở to khi sự thật dần hé lộ trong tâm trí em. Em đã từng nghe về kỳ phát tình - tất nhiên rồi, ở Hogwarts ai mà không biết. Nhưng beta nam thì không bao giờ trải qua điều đó. Chuyện đó đơn giản là không xảy ra. Thế mà giờ đây, em đang phải đối mặt với tất cả những dấu hiệu và triệu chứng rõ ràng.

"Mày không phải beta, Potter." Draco nói, giọng thấp và nghiêm nghị. "Mày là một omega."

Harry cảm giác như vừa bị ai đấm vào bụng. "Tao... không thể nào," em lắp bắp, đầu óc rối bời. Omega thường phải chịu đựng những chu kỳ phát tình mãnh liệt - giống hệt như những gì em đang trải qua lúc này.

Draco gật đầu, vẻ mặt vẫn khó đoán. "Lẽ ra tao nên nghi ngờ từ sớm. Mày lúc nào cũng có chút gì đó không khớp, đúng không?" Draco tiếp tục, giọng nhẹ nhàng và có chút suy tư. "Tao chỉ không ngờ rằng đó lại là điều... phi thường đến thế."

Harry nhìn chằm chằm vào hắn, tâm trí vẫn quay cuồng với tiết lộ của Draco. Em luôn cảm thấy mình hơi khác biệt so với những cậu con trai khác, chưa bao giờ thực sự quan tâm đến những thứ mà họ xem là quan trọng - như con gái, như chuyện tình dục... Nhưng em luôn nghĩ đó là bởi vì em bận chiến đấu để sống sót từng ngày.

"Mày nghiêm túc chứ," Harry nói, vẫn nửa tin nửa ngờ. "Nhưng... tôi là một Potter. Nếu có gì đặc biệt, tôi phải là một alpha mới đúng."

Draco lắc đầu. "Không có ý xúc phạm đâu, Harry, nhưng dòng máu gia đình mày đã bị vấy bẩn bởi máu Muggle. Khả năng mày là alpha gần như không tồn tại." Draco nói, lời nói nặng nề pha lẫn giữa thương hại và cay đắng. Harry không thể không cảm thấy Draco đang có một kiểu khoái trá kỳ lạ khi tiết lộ sự thật này, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

"Mày nên đến gặp bà Pomfrey. Thật may là tao là một phù thủy thuần chủng, chúng tao có khả năng kiểm soát bản năng tốt hơn rất nhiều. Nhưng tao không phải thánh nhân, Potter. Ngay cả tao cũng có thể mất kiểm soát khi mày chạm tới đỉnh điểm của kỳ phát tình." Giọng Draco đầy cường độ, khiến Harry cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Harry buộc mình phải hít một hơi thật sâu, cố gắng xử lý những gì đang xảy ra với mình. Hai năm qua, em luôn tin rằng mình là beta vì em chưa từng có bất kỳ triệu chứng nào lúc mười sáu tuổi, như những người khác. Nhưng giờ đây, ngay tại đây, sự thật không thể chối cãi đang đập thẳng vào em.

Em là một omega.

Sự nhận thức này ập đến như một tấn gạch đập thẳng vào em, và Harry không thể không cảm thấy một làn sóng lo âu trào dâng. Chưa bao giờ em thấy mình dễ bị tổn thương đến thế, trần trụi và thiếu chắc chắn về bản thân mình như vậy.

Nhưng có một ánh nhìn kỳ lạ trong mắt Draco, một thứ gì đó mà Harry không thể giải mã được. Không phải ác ý, cũng không phải chế giễu - mà là một điều gì đó sâu xa hơn. Một thứ khiến trái tim Harry đập nhanh theo cách hoàn toàn khác biệt.

"Nhưng nếu tao đi bây giờ... mọi người sẽ biết." Giọng Harry chỉ còn là một tiếng thì thầm, hai má đỏ bừng vì xấu hổ và sợ hãi.

"Họ sẽ sớm nhận ra thôi," Draco nói. Rồi, giọng hắn hạ xuống thành một tiếng thì thầm nguy hiểm, "Mùi hương của mày đã thay đổi."

Harry chớp mắt nhìn Draco, một tay vẫn ôm chặt chiếc gối ở phần thân dưới, tay kia siết lấy mép giường. "Mùi hương của tao?" Harry hỏi, mặc dù em gần như chắc chắn biết Draco đang ám chỉ điều gì.

"Mày có mùi..." Draco hít một hơi thật sâu, đầy run rẩy, như thể hắn đang cố gắng tự đứng vững. "Thơm không chịu nổi." Hắn lẩm bẩm, đôi mắt mở ra, nhìn chằm chằm Harry bằng một ánh nhìn cháy bỏng. "Tao chưa từng nghĩ sẽ có ngày thấy mày bị hạ thấp thành trạng thái khát khao không chút xấu hổ này," hắn tiếp tục, ánh mắt lướt dọc những đường nét trên cơ thể Harry với một cường độ khiến Harry cảm thấy như mình đang bị phơi bày hoàn toàn, theo cách mà em chưa từng trải qua trước đây.

Harry không khỏi thấy bối rối trước cách Draco nhìn mình - như thể em là một món ăn ngon lành chờ được thưởng thức.

Em chưa từng thấy ánh nhìn đó trong mắt Draco trước đây, và nó khiến em cảm thấy một thứ gì đó mà em không thể xác định được.

Draco lắc đầu, như thể đang cố xua đi những suy nghĩ trong đầu. "Hiện tại, cơ thể mày đang phát tín hiệu đến mọi alpha xung quanh rằng mày đang phát tình," hắn nói, giọng khàn đặc. Harry có thể nhìn thấy yết hầu của Draco chuyển động khi hắn nuốt nước bọt, như thể đang gắng sức kiểm soát chính mình.

"Tao không muốn ra ngoài trong tình trạng này. C-có cách nào khác không?" Giọng Harry chỉ là một tiếng thì thầm, tim đập loạn nhịp khi em ngước lên nhìn Draco, cảm nhận hơi nóng đang sôi sục trong bụng dưới dâng lên lần nữa khi em nhận thấy ánh mắt Draco vẫn dán chặt vào mình.

Ánh mắt Draco bùng lên một tia dữ dội khiến Harry phải nín thở.

Hắn dường như đang đấu tranh với chính mình, ánh mắt lướt qua lại giữa khuôn mặt Harry và chiếc gối mà Harry đang ôm chặt ở phần dưới cơ thể mình.

"Theo tao thấy, mày có ba lựa chọn," Draco cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp và bình tĩnh. "Mày có thể đến gặp bà Pomfrey và dành thời gian ở đó. Có lẽ mày sẽ phải ở lại hai hoặc ba ngày, nhưng ở đó có các bùa chắn được thiết lập để bảo vệ mày. Hoặc mày có thể ở lại đây, nhưng cả hai chúng ta sẽ phải tự kiềm chế một cách mà mày chưa từng trải qua. Hoặc..."

Draco ngập ngừng, như thể không chắc mình có nên nói tiếp hay không.

Harry định gặng hỏi hắn thì Draco cuối cùng cũng lên tiếng, "Hoặc tao có thể giúp mày vượt qua nó."

Lời đề nghị lơ lửng trong không khí giữa hai người, nặng trĩu với những ngụ ý và khát vọng chưa thốt thành lời. Harry cảm nhận tim mình đập dồn dập trong lồng ngực khi em cố hiểu ý nghĩa trong lời nói của Draco.

Em chưa bao giờ nghĩ rằng Draco sẽ đưa ra một lời đề nghị như thế này. Từ trước đến nay, họ luôn ở thế đối đầu, tranh cãi và mỉa mai xúc phạm lẫn nhau. Không thể nào hắn đang nghiêm túc, phải không? Harry chớp mắt, ngẩng lên nhìn Draco, cố gắng lý giải những gì hắn vừa nói. "Mày... nói cái gì?"

Draco hít một hơi thật sâu, ánh mắt giữ chặt lấy ánh nhìn của Harry với một sự mãnh liệt khiến em khó lòng rời mắt. "Mày nghe rõ rồi đấy. Tao có thể giúp mày vượt qua kỳ phát tình," hắn nói chậm rãi, như thể đang thuyết phục chính mình cũng nhiều như thuyết phục Harry.

"Nhưng điều đó có nghĩa là-"

"Đúng." Draco ngắt lời em. "Tao sẽ chịch mày, Harry," Draco nói, giọng trầm và khàn. Tim Harry chợt khựng lại trong lồng ngực, cơ thể run rẩy khi hiểu được mức độ nghiêm trọng trong lời nói của Draco. Em cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt dần lan giữa hai chân, mời gọi và khao khát. Cậu nhỏ của em thổn thức trong quần, đau nhức vì muốn được chạm vào, vuốt ve, và giải phóng.

"Tao - tao chưa bao giờ... tao không thể," Harry lắp bắp, mặt đỏ bừng khi em quay đi, tránh ánh mắt đầy mãnh liệt của Draco.

"Vậy thì chỉ còn lại hai lựa chọn, một và hai. Mày chọn cái nào, Potter?" Draco hỏi, giọng trầm thấp như một tiếng gầm gừ. Hắn bước lại gần giường hơn, đôi mắt xám lạnh lẽo ghim chặt vào khuôn mặt của Harry, quan sát từng cử động của em khi em bồn chồn dưới sức nặng của ánh nhìn ấy.

Harry cảm nhận được mình ướt át hơn bởi ánh mắt đó. Em không thể đi gặp bà Pomfrey - không trong tình trạng này. Chỉ nghĩ đến việc bước ra khỏi giường thôi cũng đủ khiến da em rợn lên vì khó chịu. Ý nghĩ phải đối mặt với cả trường, với những ánh mắt dò xét và những câu hỏi không ngừng nghỉ, thật quá sức chịu đựng. Còn về lựa chọn thứ hai - kiềm chế bản thân cùng với Draco - em không nghĩ mình có thể làm được. Ngay cả bây giờ, với cơn nóng bỏng vẫn chảy rần rần trong huyết quản, Harry cũng không thể phớt lờ cách cơ thể mình phản ứng trước sự hiện diện của Draco. Nhưng em có lựa chọn nào khác đâu?

"Hai," Harry nói, giọng thấp đến mức gần như là thì thầm, má em nóng bừng vì xấu hổ khi em ngẩng lên nhìn Draco.

Draco gật đầu, một vẻ mặt chậm rãi, hung dữ đầy vẻ săn mồi lan tỏa trên gương mặt hắn. "Tốt thôi, nhưng mày nên biết mình đang tự đưa bản thân vào tình huống gì, Potter. Tao không hứa là tao có thể kiềm chế được bản thân đâu," giọng hắn khàn khàn, thấm đẫm ham muốn, đôi mắt bùng cháy với một cường độ dữ dội khiến Harry có cảm giác như mình sắp bị thiêu rụi trong ngọn lửa.

"Tao biết," Harry đáp, giọng run rẩy khi em nhìn vào ánh mắt của Draco. Em cảm nhận hơi nóng đang tụ lại ở phần bụng dưới, cơn đau nhức giữa hai chân ngày càng trở nên không thể chịu đựng nổi.

Draco bước về phía giường của mình và ngồi xuống, nhắm mắt lại như thể đang cố gắng tập trung lấy lại sự bình tĩnh. Harry nhìn thấy cơ trên cổ hắn khẽ động khi hắn nuốt xuống một cách khó khăn. Bầu không khí trong phòng thay đổi, trở nên ngột ngạt như thể có một cơn bão đang hình thành ngay phía chân trời.

Harry quan sát khi Draco từ từ mở mắt, ánh nhìn của hắn chốt chặt vào Harry. Hắn hít sâu một hơi và thở ra chậm rãi, lồng ngực rộng lớn phập phồng theo chuyển động. Harry không thể không kinh ngạc ngắm nhìn hình dáng ấy, cho đến khi ánh mắt em bị hút về chuyển động nơi lòng đùi của Draco.

Hắn đang chậm rãi xoa lên đỉnh đùi, như thể cố xoa dịu đi phần phình to đang ngày càng hình thành rõ rệt. Hơi thở của Harry chợt nghẹn lại trước cảnh tượng đó, trước khi em buộc mình phải quay đi, cố xua tan cơn khát khao đang cuộn lên trong bụng mình.

Draco tiếp tục nhìn em chằm chằm, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt Harry đến tận xương tủy. Harry không chịu nổi nữa; em cần một lối thoát.

"Mày phải - ngừng - ngừng nhìn chằm chằm tao đi," Harry nghẹn giọng nói, tiếng em chỉ lớn hơn một tiếng thì thầm.

Mồ hôi lấp lánh trên trán, lồng ngực phập phồng khi em cố gắng lấy lại hơi thở.

Giọng Draco du dương, "Vậy mày muốn tao nhìn đi đâu, Potter? Vì, từ chỗ tao ngồi, chẳng còn gì đáng nhìn ngoài mày cả."

"Tao - tao không biết! Nhìn trần nhà nếu mày muốn," Harry gắt lên, cố giữ giọng mình không run.

Đôi môi Draco cong lên thành một nụ cười khẩy. "Không thú vị lắm, Potter." Ánh mắt hắn khóa chặt vào Harry lần nữa, sức nóng trong mắt khiến Harry cảm thấy như mình đang bị lột trần, "Hơn nữa, tao không nghĩ mày hiểu được tao đang phải dùng bao nhiêu sức mạnh để kiềm chế bản thân ngay lúc này. Ít nhất thì mày cũng nên cho tao nhìn."

Harry không kìm được mà uốn éo khi Draco tiếp tục nhìn mình, ánh mắt hắn như chạm vào da thịt em. Khát khao đang tràn ngập trong em, quá choáng ngợp đến mức gần như đau đớn, "Được thôi," em nói, giọng khàn khàn và thấp, "Cứ làm theo ý mày."

Ánh mắt em bắn về phía Draco, đầy thách thức, khi em kéo chiếc gối lại và quăng chiếc chăn nóng bức che kín người mình.

Draco hơi mở to mắt, như thể bất ngờ. Nhưng sau đó, hắn cười, một nụ cười lười biếng, chậm rãi khiến hơi nóng lại sôi lên trong bụng Harry.

Ánh mắt Harry không thể ngừng trôi xuống thấp hơn, dừng lại nơi dương vật của Draco đang căng ra trong lớp vải quần, to lớn và nặng nề. Cảnh tượng đó khiến Harry đau nhói một cách dữ dội.

"Thấy thứ gì làm mày thích không?" Draco hỏi, giọng hắn trầm thấp, đầy trêu chọc. Mặt và cổ Harry đỏ bừng lên vì nóng.

"Tao ghét mày," Harry lẩm bẩm, gần như chỉ đủ để mình nghe, trước khi em vội vàng cởi nút quần và luồn tay vào trong. Ngay khi những ngón tay nắm chặt lấy chính mình, em run lên đầy nhẹ nhõm. "Ôi, mẹ kiếp." Cảm giác ấy không thể diễn tả bằng lời, như thể chiếc van áp lực vừa được mở bung. Em siết mạnh hơn, bàn tay trượt lên xuống với những động tác gấp gáp, đầy khẩn thiết. Một giọt mồ hôi chảy dọc bên mặt khi em hơn nữa, cố gắng đưa bản thân đến đỉnh điểm.

Từ khóe mắt, Harry thấy Draco khẽ cựa mình trên giường, điều chỉnh lại dáng ngồi khi thứ đang căng phồng lên trong chiếc quần của hắn ngày càng rõ rệt. Ánh mắt nóng rực của Draco dán chặt vào em, theo dõi từng chuyển động khi em tiếp tục vuốt ve bản thân, tự làm mình quằn quại trong khoái cảm.

Harry không thể ngăn mình bật ra những tiếng rên rỉ khi cảm giác giải thoát ngày càng dâng trào, đôi chân em run rẩy vì khát khao. Em chẳng còn màng đến việc Draco đang nhìn mình, chỉ còn biết theo đuổi cảm giác mãnh liệt ấy. Draco tựa lưng vào gối, dõi theo từng khoảnh khắc với ánh mắt say mê không rời.

"Mẹ kiếp, Potter," Draco gầm gừ, "Tao ngửi thấy mùi của mày."

Harry rên rỉ trước lời nói của Draco, dịch thể rỉ ra từ đầu dương vật khiến em càng thêm nhức nhối. "Im đi," em hổn hển.

Em đang gần như chạm đến giới hạn, chưa bao giờ cảm thấy mình căng cứng đến vậy. Tay em chuyển động điên cuồng trên dương vật chính mình, hơi thở của em gấp gáp và đứt quãng khi Draco vẫn tiếp tục nhìn, đầy mê hoặc.

Hai má của Harry đỏ bừng vì nhu cầu mãnh liệt, đôi mắt xanh lục bảo mơ màng nửa khép lại khi em cong người khỏi giường. Hông em giật mạnh theo từng nhịp, đuổi theo cảm giác giải thoát khi khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, quá các mạch máu như ngọn lửa lỏng cháy bỏng. Draco có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người Harry dù cách cả một khoảng phòng, có thể ngửi thấy mùi hương kích thích của em khi hắn cố gắng kiềm chế bản thân, không đưa tay xuống vuốt ve chính mình.

Phải dồn hết sự tự chủ, hắn mới có thể ngăn mình không leo lên giường của Harry mà chiếm lấy em ngay lúc ấy.

Cách Harry run rẩy dưới sự mãnh liệt của ánh nhìn từ Draco khiến hắn không thể rời mắt. Hơi thở của Harry trở nên gấp gáp, từng nhịp ngắn và nông khi em khẽ nhịp nhàng chuyển động theo từng cú chạm của chính mình, sự căng thẳng trong cơ thể như tăng lên theo từng nhịp vuốt ve.

Và Draco biết điều đó chỉ trở nên tồi tệ hơn. Hắn biết rằng Harry sẽ không thể nào tìm được cách để giải toả thật sự.

Không hoàn toàn. Không cho đến khi em được lấp đầy và được đánh dấu. Cơ thể Harry khao khát điều đó, đã bị thúc đẩy bởi sự tấn công của hormone và pheromone đang cuộn trào trong huyết quản.

Hắn dõi theo em qua đôi mắt nửa khép, cơ thể chính hắn cũng đang gào thét đòi giải thoát khi Harry đưa bản thân tiến gần hơn đến đỉnh điểm. Harry khẽ rên rỉ, những ngón tay di chuyển nhanh hơn, hông em nhấp nhô nhịp nhàng theo từng cú vuốt ve.

Khoái cảm dâng trào, mỗi lúc một căng hơn, mãnh liệt hơn, cho đến khi em không thể kìm nén thêm được nữa. Một tiếng rên trầm khàn bật ra từ cổ họng, em đạt cực khoái, sự giải phóng bắn tràn qua những ngón tay, làm vấy bẩn lớp ga trải giường đang phủ lên người em.

Em cảm thấy như bị vắt kiệt, nhưng ham muốn trong em không hề lắng xuống. Harry ngã người xuống gối, thở hổn hển, cố gắng kiểm soát lại cơ thể mình.

Cực khoái vừa rồi gần như chẳng làm dịu bớt nhu cầu mãnh liệt đang tuôn trào trong huyết quản của em. Nếu có gì khác, nó chỉ khiến em càng nhận thức rõ hơn về sự trống trải bên trong mình, nỗi đau âm ỉ mà em không biết cách nào để lấp đầy.

Harry rên rỉ khi lớp sương mù mụ mị sau cực khoái tan biến, nhưng sự kích thích vẫn nặng nề bao trùm không gian.

Cơn đau âm ỉ trong em bắt đầu dữ dội hơn sau khi vừa giải tỏa, cơ thể em như đang khẩn thiết đòi hỏi thêm nữa. Em liếc nhìn Draco, người vẫn đang ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú không rời khỏi em. Cảm giác tự ti thoáng lướt qua khi bắt gặp ánh nhìn ấy, nhưng đồng thời, một sự kích thích lạ lẫm cũng len lỏi trong em. Em chưa từng cảm thấy mình bị phơi bày đến thế, cũng chưa từng trở thành mục tiêu của một khát khao mãnh liệt trắng trợn như vậy.

"Đó mới chỉ là khởi đầu thôi," Draco khẽ thì thầm, giọng nói trầm ấm và khàn khàn.

Harry nín thở khi hình ảnh Draco khỏa thân, đè chặt em xuống và chiếm lấy em bằng một cơn cuồng nhiệt tàn nhẫn, vụt qua tâm trí. Em cảm nhận được cơn đau trống rỗng đang quay trở lại, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Harry nhắm chặt mắt, một tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi môi. Sự thèm khát trong em giờ đây gần như không thể chịu đựng nổi.

"Chết tiệt," Harry rên rỉ, giọng em khàn đặc. Em liếc qua Draco, người vẫn đang nhìn em với ánh mắt dữ dội của một kẻ săn mồi, đầy quyết liệt và khao khát. Không chịu nổi cảm giác bị quan sát mãi, em lại bắt đầu di chuyển tay mình lần nữa. Harry thấy đôi môi Draco khẽ hé mở, ánh mắt hắn khoá chặt vào những chuyển động khi Harry tiếp tục vuốt ve bản thân.

"Thấy thứ gì làm mày thích không?" Harry trêu chọc, cố gắng tỏ ra bình tĩnh dù trong lòng như đang bốc cháy.

Draco liếm môi trước khi trả lời, giọng hắn trầm đục và đầy ý nhị, "Tao thấy Cậu bé Vàng của chúng ta đang tuyệt vọng và khao khát được thoả mãn đến mức phải tự sướng ngay trước mặt tao. Đương nhiên là tao thấy có thứ tao thích."

"Thôi, cút đi." Harry gầm gừ, cố gắng không để bản thân bị tác động bởi lời nói của Draco.

Em không còn đủ sức để đôi co với Draco nữa. Cơ thể em vẫn đang đau nhức, khao khát điều gì đó hơn thế. Cơn nhức nhối giữa hai chân đã trở nên gần như không thể thỏa mãn, và Harry không thể chịu đựng thêm nữa. Em cần được giải phóng, và em cần điều đó ngay bây giờ. Harry phát ra tiếng gầm gừ trong cơn bực bội, cơ thể quằn quại dưới sự càn quét dữ dội của cơn nóng bức đang lan tràn khắp người.

Một đợt sóng nhiệt và khao khát ào tới, lấn át tất cả, khiến Harry cảm giác như mình sắp bốc cháy. Em cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng vọt, làn da như bừng bừng cháy bỏng với cường độ gần như không thể chịu đựng nổi. Hơi thở của Harry trở nên khó nhọc khi cố gắng chống chọi lại cơn sóng khoái cảm đột ngột, thứ đang đe dọa nuốt chửng lấy em.

"Nóng... nóng quá," em hổn hển, giọng đứt quãng.

Harry có thể cảm thấy những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán, chảy thành dòng dọc theo gò má trước khi nhỏ xuống gối.

Đôi đồng tử của Draco giãn rộng khi hắn dõi theo Harry đang vật lộn với những cảm giác choáng ngợp áp đảo tràn ngập khắp cơ thể. Hơi thở của Harry trở nên nông hơn, không khí trong phòng ngủ ký túc xá dường như đặc quánh lại bởi mùi hương kích thích từ em. Cơ thể Harry quằn quại trong cơn thèm khát, từng dây thần kinh trên người nhạy cảm đến mức cảm nhận rõ từng lần vải chạm vào làn da đã quá nhạy cảm của em. Em cảm thấy nhiệt từ cơ thể mình tỏa ra thành từng đợt, không khí xung quanh trở nên méo mó, như rung lên bởi sức nóng của sự khao khát mãnh liệt.

Harry hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cơ thể em đã vượt qua ranh giới của lý trí, không còn tuân theo logic nào nữa. Nó mang tính bản năng, nguyên thủy, thô ráp và tràn đầy ham muốn, tuyệt vọng tìm kiếm sự giải thoát. Em không thể chịu đựng thêm nữa. Em cần được tự do, cần cảm nhận không khí mát lạnh chạm vào làn da đỏ bừng của mình.

Với đôi tay run rẩy, Harry kéo chăn ra khỏi cơ thể mình, khẽ nhăn mặt khi lớp vải vô tình cọ vào dương vật căng cứng. Em rên rỉ khi hạ quần xuống khỏi hông, đá chúng qua một bên rồi ngả người tựa vào gối, áo sơ mi bị kéo lên cao để lộ làn da ẩm ướt.

Lồng ngực Harry phập phồng, một lớp mồ hôi mỏng ánh lên dưới ánh sáng lờ mờ khi em nhìn về phía Draco qua đôi mắt nửa khép, từng hơi thở đều hổn hển.

Draco có thể thấy bàn tay Harry khẽ run khi em tiếp tục vuốt ve bản thân, dương vật căng mọng, đỏ ửng và bóng loáng khi em không ngừng di chuyển tay nhanh hơn. Hơi thở Harry nặng nề, hông em hơi nâng lên theo từng nhịp chuyển động, mang em ngày một đến gần hơn với cao trào lần nữa.

"Dừng lại," Draco nói khàn khàn, giọng hắn sâu và thô ráp hơn bao giờ hết, "Mày đang giết tao đấy."

Harry ngước lên nhìn Draco, thở dốc, lồng ngực em nhấp nhô khi em cố gắng kìm chế bản thân một cách tuyệt vọng. "Tại sao tao không thể - Tao không thể - ngửi thấy mùi của mày?"

Draco bật ra một tiếng cười trầm thấp. "Tao đang kiềm chế cho mày, Harry. Nếu không, mọi thứ sẽ chỉ trở nên khó khăn hơn với mày thôi." Hắn ngừng lại, giọng khàn đặc và gần như đứt quãng. "Mày muốn sao?" Mắt Harry khẽ mở to trước câu hỏi của Draco, cơ thể em căng cứng dưới sức nặng của ánh mắt Draco.

Ý nghĩ đó khiến em run rẩy, cơn đau âm ỉ giữa hai chân giờ đây trở nên gần như không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro