Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3(3-end): Lời hứa về tương lai (Mộng trong sắc màu)

Tác giả: Melodic_(Sae)

Edit, beta: Dương Túc

══════⊹⊱≼≽⊰⊹══════

Chương 3(3-end): Lời hứa về tương lai
(Mộng trong sắc màu)

⛓ ⛓ ⛓

Những dòng máu đỏ thẫm tràn ra mặt đá cuội, nhuộm đỏ con phố và chảy lan đi. Harry loạng choạng, vấp vào chính đôi chân mình rồi khuỵu xuống, kéo Draco vào lòng. Máu quá nhiều, quá mức chịu đựng, và tim cậu quặn thắt khi ký ức về ngày định mệnh trong nhà vệ sinh của Myrtle Khóc nhè ùa về.

Cậu gào lên cầu cứu, giống như ngày hôm đó, cầu nguyện rằng sẽ lại có ai đó lao đến chữa lành vết thương của Draco. Áo chùng của Harry thấm đẫm máu, nhưng cậu chẳng buồn để tâm, chỉ đung đưa thân thể Draco qua lại, đôi mắt nhòa lệ quét khắp đám đông đang xô đẩy.

"Harry!" Một giọng nói vọng đến. Nó nghe thật xa xăm, trống rỗng, như thể cậu đang chìm dưới nước và mọi âm thanh đều trở nên mơ hồ. Cậu ngước lên, thấy Jones đang đứng ngay trước mặt. "Các Lương y mới đến, bọn chị sẽ đưa cậu ấy qua đó."

Harry gật đầu trong vô thức, ánh mắt cậu dừng lại trên người phụ nữ đang đứng cạnh Jones.

"Draco?" Giọng nói run rẩy của Narcissa Malfoy vỡ vụn khi bà gọi tên con trai, đôi tay run rẩy vươn ra.

"Tôi xin lỗi," Harry thì thầm, miễn cưỡng nới lỏng vòng tay để bà kéo Draco vào lòng.

Harry đã muốn bảo vệ Draco, giữ anh an toàn. Đó là một suy nghĩ ngốc nghếch, một hy vọng viển vông. Lẽ ra cậu phải cảnh báo Draco thật rõ ràng, phải bảo anh tránh xa. Lẽ nào Draco không biết rằng những người Harry quan tâm cuối cùng đều phải chịu tổn thương?

Mắt cậu rát bỏng bởi những giọt nước mắt chưa kịp rơi khi nhìn Narcissa và Jones mang thân thể mềm nhũn của Draco đi xa dần.

⛓ ⛓ ⛓

Đám đông dần tản đi. Những kẻ Tầm cầu Thanh khiết còn lại hoặc đã bị bắt, hoặc đã chết. Dư âm ma thuật vẫn lơ lửng trong không khí, nhưng nghi thức chưa bao giờ được hoàn thành và con dao găm nguyền rủa đã trên đường tới Bộ, được áp tải bởi một đoàn Thần sáng.

Harry ngồi trên một băng ghế gỗ cong vênh, lặng lẽ quan sát tất cả. Miệng cậu khô khốc, thân thể nặng trĩu, nhưng trên hết, cậu chỉ thấy tê dại. Những Thần sáng bị thương tập tễnh đi lại xung quanh, vỗ vai động viên nhau, trong khi những người không bị thương thì phong tỏa hiện trường và hướng dẫn những người chứng kiến kinh hoàng rời đi.

Cậu chợt nhớ đến buổi sáng hôm cậu đánh bại Voldemort. Vẫn là âm vang siêu thực trong tai, vẫn là chiến thắng trống rỗng và đau nhói. Đó chính là cái giá của hòa bình, cậu nghĩ: phải phá hủy tất cả trước khi có thể xây dựng lại từ đầu.

Băng ghế khẽ rung lên khi Ron ngồi xuống ở đầu bên kia, gương mặt đầy tàn nhang của cậu ta lem luốc bụi bặm và máu. Harry chuẩn bị tinh thần để cơn giận bùng lên trong huyết quản, để quay sang Ron và ném vào cậu ta những lời cáo buộc sắc bén. Nhưng cơn giận chẳng bao giờ đến. Sự oán hận chỉ le lói, điều cậu thực sự cảm nhận được chỉ là nỗi mệt mỏi cay đắng.

"Ổn chứ, bạn hiền?" Ron cất giọng lo lắng, khàn đặc. Harry suýt bật cười trước sự lố bịch của tình huống này.

"Ron," cậu đáp lại, giọng khô khốc.

"Nghe này." Ron hắng giọng, vành tai đỏ bừng lên. "Mình xin lỗi."

"Vì chuyện gì?" Harry hỏi, chút tức tối còn sót lại thắp lên tia hằn học cuối cùng trong giọng nói.

"Ờ thì, mình có thể lập cả một danh sách," Ron lẩm bẩm, mũi giày cậu ta miết xuống nền đá. "Hoặc bồ với 'Mione cứ làm đi, rồi mình ký vào đó."

"Vẫn tìm cách trốn việc hả?" Harry hỏi, một chút hài hước len lỏi vào giọng nói.

"Tất nhiên rồi." Ron bật cười nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức trầm hẳn xuống. "Mình đáng lẽ nên nghe bồ... tin bồ."

Harry nghiến chặt hàm. "Bồ nghĩ thế à?"

"Mình vẫn nghĩ hắn là một thằng khó ưa," Ron nói vội, giọng nhẹ hẳn đi. "Nhưng mình đã thấy hắn cứu anh George-hắn lao thẳng vào lời nguyền để bảo vệ ảnh. Có lẽ hắn không tệ đến vậy." Harry siết chặt nắm tay, hình ảnh Draco đổ gục xuống nền đất lại hiện lên đầy ám ảnh trong tâm trí cậu. "Hắn... sẽ ổn chứ?"

"Mình không biết," Harry trả lời, cảm giác lo âu quặn thắt trong dạ dày.

"Mình xin lỗi," Ron lặp lại, giọng nghẹn ngào đầy hối tiếc, đến mức Harry phải ngẩng lên nhìn cậu ta.

Đôi mắt Ron đỏ ngầu và mệt mỏi, quầng thâm sâu hoắm bên dưới. Gương mặt cậu ta toàn đường nét góc cạnh cứng nhắc, hai má vốn tròn trịa nay chỉ còn lại sự hốc hác ám ảnh.

"Mình biết," Harry khẽ nói. Đó là thứ gần nhất với sự tha thứ mà cậu có thể trao đi lúc này, nhưng Ron dường như vẫn trân trọng mà đón nhận. Cậu ta cúi đầu, vươn tay siết nhẹ đầu gối Harry.

"Ron!" Hermione loạng choạng chạy về phía họ, mái tóc xù rối bù hơn bao giờ hết, xõa tung trên vai.

Ron bật dậy, lao vào vòng tay dang rộng của cô, họ ôm chặt lấy nhau, cái ôm kéo dài, mãnh liệt, khi cả hai thì thầm vào tai nhau. Gương mặt Hermione đẫm nước mắt khi cô lùi lại, nhưng đôi mắt sáng lên niềm hạnh phúc.

"Anh phải đi ngay à? Chắc họ sẽ bắt anh báo cáo hàng giờ liền..."

"Không." Ron lắc đầu. "Để sau đi, bọn họ chờ được. Anh cũng bỏ Thần sáng luôn rồi. Cả anh và anh George."

"Tốt," Hermione thì thầm, thở phào nhẹ nhõm.

Cô kéo Ron ngồi xuống băng ghế, chen vào giữa hai người họ, rồi nắm lấy tay cả hai. Cả ba ngồi đó trong im lặng, tay trong tay, cùng dõi theo những ngọn đèn đường lần lượt thắp sáng, phủ lên bầu trời tím sẫm những vầng sáng vàng ấm áp.

⛓ ⛓ ⛓

"Mưa nặng hạt thật đấy." Harry đưa tay vuốt tóc, những giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc ướt nhẹp, rơi lấm tấm lên nền gạch trắng tinh. "Biết vậy..." Cậu bật cười khẽ, "Sao mình không niệm thần chú Impervius (Chống nước) nhỉ?"

Chiếc đồng hồ treo tường tích tắc vang vọng, lấp đầy khoảng lặng trong căn phòng. Mưa quất không ngừng lên khung cửa sổ đóng kín, làm mờ đi ánh sáng len qua lớp kính. Bên ngoài, mọi thứ đều xám xịt: con đường ướt sũng, bầu trời đầy mây, những lớp sương mù dày đặc trườn qua các con phố. Bên trong, tất cả đều trắng toát: những tấm ga giường cứng nhắc, những bức tường sạch sẽ và đơn giản, làn da nhợt nhạt của Draco.

"Giờ thăm bệnh sắp hết rồi," vị Trị liệu sư của Draco ló đầu vào tấm màn ngăn cách.

"Vâng." Harry quay lại nhìn bà, nhưng bà đã chuyển sang bệnh nhân kế tiếp. Cậu lại hướng ánh nhìn về phía Draco, chăm chú quan sát nhịp thở đều đặn từ lồng ngực phập phồng của anh. "Họ bảo các chỉ số sinh tồn của anh đều ổn, và họ sẽ đánh thức anh ngay khi các cơ quan nội tạng được chữa lành xong." Cậu mân mê mép chăn một lúc, rồi không cưỡng lại được nữa. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Draco. Làn da ở đó quá nhợt nhạt, mỏng đến mức gần như trong suốt. Những mạch máu xanh li ti trải dài trên cổ tay Draco, xương bàn tay anh nổi rõ, sắc nét và tinh tế như thể làn da chỉ vừa đủ để bao bọc lấy chúng.

"Em đã sai, anh biết không?" Harry lật ngửa bàn tay Draco, đầu ngón tay cái khẽ miết dọc theo lòng bàn tay anh. "Hôm ấy gọi anh là kẻ hèn nhát rồi những thứ khác nữa... Em sai rồi. Anh không phải thế. Anh dũng cảm hơn bất cứ ai."

Những bùa chú theo dõi nhịp sinh tồn phát ra tiếng bíp đều đặn, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

"Không chỉ kiểu dũng cảm theo lối Gryffindor đâu," Harry tiếp tục, khóe môi thấp thoáng một nụ cười. "Anh dũng cảm theo một cách mà người khác chẳng thể nào có được, theo cách mà chẳng ai có thể chịu đựng nổi." Cậu khẽ bật cười. "Có lẽ đó là kiểu dũng cảm của Slytherin... Em không biết nữa." Harry ngừng lại một chút trước khi thú nhận: "Hay có lẽ em đã có thể hiểu được điều đó. Anh biết không, Chiếc nón Phân loại từng định xếp em vào Slytherin đấy? Nhưng em đã cầu xin nó đừng làm vậy. Nhưng anh có tưởng tượng được không, nếu em vào đó thật thì sao?" Harry nhẹ nhàng bóp tay Draco. "Anh nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn không? Mọi chuyện có hoàn toàn khác đi không?"

Bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối sầm lại, chỉ được chiếu sáng bởi những tia chớp xé toạc màn mây dày đặc. Cơn mưa nặng hạt hơn, rơi xối xả xuống mặt đất, vang lên dồn dập như nhịp trống dội. Tim Harry cũng đập theo nhịp ấy, thình thịch trong lồng ngực khi cậu vén một lọn tóc lòa xòa khỏi trán Draco.

"Ngài Potter." Vị Trị liệu sư lại xuất hiện bên cạnh. "Hết giờ thăm bệnh rồi, cậu phải rời đi thôi."

"Cháu không thể nán lại thêm chút nữa sao?" Harry nài nỉ. "Chỉ một chút thôi, làm ơn?"

Vị Trị liệu sư nhướng mày, ánh mắt lướt qua hai bàn tay vẫn đang đan vào nhau trên giường.

"Được thôi," bà thở dài, có phần bất lực. "Nhưng không được ở lại qua đêm nữa. Lần này không có ngoại lệ đâu."

"Tất nhiên rồi." Harry nở một nụ cười rạng rỡ. "Cháu hứa."

Bà mỉm cười lắc đầu, như thể không biết phải làm gì với cậu, rồi rời đi, kéo tấm màn lại thật chặt.

Harry quay lại với Draco. "Em đã kể anh nghe về năm thứ hai chưa? Khi em với Ron lẻn vào phòng sinh hoạt chung nhà anh ấy?" Cậu kéo ghế lại gần hơn, nụ cười tinh quái hiện lên trên môi. "Anh sẽ thích câu chuyện này lắm..."

⛓ ⛓ ⛓

"Bồ có thấy cuốn 'Tinh hoa: Một hành trình khám phá' của mình đâu không?"

"Bồ chắc là nó không có sẵn trong túi rồi chứ?" Harry nhướn mày hỏi.

Hermione hừ nhẹ, đẩy chồng sách chênh vênh sâu hơn vào trong túi. Cô đóng chặt miệng túi lại, quệt mu bàn tay lên lau trán trước khi thả mình xuống ghế sô pha.

"Vậy là bồ thực sự sẽ đi sao?"

"Ừ." Hermione thừa nhận khẽ khàng. "Nhưng Harry này, bồ luôn được chào đón mà. Bà Molly cũng nói vậy với mình. Thực ra, bà ấy còn muốn mình thuyết phục bồ dọn đến ở cùng luôn đấy."

"Mình biết." Harry đáp. "Mình trân trọng điều đó, nhưng mình ổn mà. Mình hứa. Được ở một mình một thời gian cũng tốt. Mình nghĩ là mình sẽ thích."

"Được rồi." Hermione miễn cưỡng đồng ý. "Nhưng bồ phải ghé thăm thường xuyên đấy. Mọi thứ ở Hang Sóc ngày càng tốt hơn rồi; mình không còn cảm thấy như mình đang làm phiền nữa. Mọi người đều đang dần dần hồi phục và... Ron cần mình, cũng nhiều như anh ấy cần gia đình vậy."

"Tất nhiên rồi." Harry ngồi xuống cạnh cô trên sô pha, tựa vào người cô.

"Anh ấy cũng cần bồ nữa." Hermione nhẹ giọng nói thêm.

"Mình không chắc lắm." Harry lẩm bẩm.

"Đúng mà." Hermione quả quyết. "Cả gia đình đều rất muốn gặp lại bồ. Ron và anh George đang lên kế hoạch hợp tác với nhau-bồ biết đấy, gây dựng lại tiệm Giỡn ấy."

"Vậy thì tốt rồi." Harry mỉm cười. "Mình nghĩ cả hai sẽ hạnh phúc hơn khi làm công việc đó."

"Chắc chắn rồi." Hermione gật đầu. Cô cựa quậy đôi chút trước khi tiếp tục. "Chú Kingsley đã giải tán đội Thợ săn Tử thần rồi. Mình đoán bây giờ họ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, nhưng ít nhất mọi chuyện đã chấm dứt hẳn."

"Cũng mất đủ lâu rồi đấy." Harry cau mày.

"Ừ... Mình sẽ ở lại Bộ một thời gian." Hermione nhún vai. "Mình cần đảm bảo sẽ không có phe phái cực đoan nào khác trỗi dậy để lấp chỗ trống của bọn họ."

"Và chú Kingsley có đồng ý để bồ tự giao nhiệm vụ đó cho mình không?" Harry hỏi với vẻ châm chọc.

"Ồ," Hermione cười khẽ, "Mình đâu có định cho chú ấy lựa chọn nào khác."

Harry bật cười khi thấy đôi má cô ửng hồng hạnh phúc và ánh kiên định trong mắt cô. Không ai-kể cả Bộ trưởng Bộ Pháp thuật-có thể cản một Hermione quyết tâm.

Họ ngồi yên lặng trong chốc lát, lắng nghe tiếng than hồng nổ lách tách trong lò sưởi và những âm thanh cọt kẹt quen thuộc của căn nhà. Harry bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cảm giác an toàn và ấm áp len lỏi khi cậu nằm trên những chiếc gối mềm trên chiếc ghế sô pha thoải mái, bên cạnh là sự hiện diện quen thuộc của người bạn thân nhất của mình. Mí mắt cậu dần nặng trĩu, chỉ chực sụp xuống, thì Hermione đột nhiên khẽ hắng giọng, quay sang cậu với một vẻ nghiêm nghị.

"Dạo này bồ thế nào?" Cô hỏi, rồi dè dặt nói thêm, "Malfoy sao rồi? Mình nghe nói hắn đã tỉnh lại mấy ngày trước."

"Mình-mình vẫn chưa đến gặp anh ấy." Harry thú nhận.

"Tại sao?" Hermione nhíu mày khó hiểu. "Mình cứ tưởng bồ phải là người đầu tiên có mặt ở bệnh viện chứ."

"Mình cũng muốn vậy," Harry quả quyết, siết chặt một sợi chỉ lỏng trên tay ghế sô pha. "Nhưng mình nghĩ mẹ anh ấy chắc muốn gặp ảnh trước. Rồi lại còn đám phóng viên và nhà báo lảng vảng xung quanh nữa. Mình không muốn làm mọi chuyện ồn ào hơn."

"Vậy hôm sau thì sao?"

Harry nhún vai, ánh mắt cậu hướng xuống sàn. "Mình không biết. Ý mình là, mình biết họ sẽ thẩm vấn ảnh ở Bộ. Họ đã tra hỏi mình suốt hơn một tiếng về sự dính líu của ảnh. Mình cứ nghĩ là rồi cũng sẽ gặp ảnh ở đó, nhưng..."

"Bộ đã thả hắn rồi." Hermione nhìn cậu dò xét. "Bồ nên đi gặp hắn đi."

"Mình muốn cho anh ấy một chút không gian riêng." Mặt Harry nóng bừng lên, nhịp tim cậu đập dồn dập lo lắng.

"Ôi, Harry." Hermione thở dài, vỗ nhẹ lên đầu gối cậu. "Đừng cho hắn quá nhiều không gian. Mình chắc chắn hắn cũng đang mong gặp bồ nhiều như bồ mong gặp hắn vậy."

Harry liếc cô với ánh mắt hoài nghi, nhưng cô chỉ lặng lẽ nhìn cậu đầy ẩn ý. "Là thật mà. Mình thấy cách hắn nhìn bồ sau khi bọn mình đưa hắn ra khỏi Bộ."

"Hermione-"

"Chỉ là, hãy đảm bảo hắn xứng đáng với trái tim bồ." Hermione nói thêm, giọng kiên quyết. Cô do dự rồi thò tay vào túi, lấy ra một đồng xu, giơ lên để ánh sáng nhảy múa trên bề mặt kim loại vàng. "Đây, bồ nên giữ lại nó. Ron muốn mình đưa lại cho bồ."

Harry cẩn thận đón lấy đồng xu từ tay cô. Bề mặt kim loại nhẵn nhụi dưới những ngón tay cậu, và đột nhiên cậu thấy thôi thúc muốn làm điều gì đó ngốc nghếch, như áp nó lên môi chẳng hạn. Nhưng cậu kìm lại, siết chặt nắm tay, giữ chặt đồng xu trong lòng bàn tay. "Bồ nhắn với Ron giúp mình nhé?"

"Được thôi." Hermione hừ nhẹ, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ. "Nhưng hai người cần sớm nói chuyện đàng hoàng đi. Mình từ chối làm con cú đưa thư cho bồ nữa."

"Mình hứa." Harry cam đoan.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên ở hành lang, ngân vang qua những bức tường và dọc theo hành lang dài. Họ cùng đứng dậy, Hermione nở một nụ cười buồn bã trước khi kéo Harry vào một cái ôm thật chặt.

"Hẹn sớm gặp lại." Harry lẩm bẩm vào mái tóc xoăn rối bù của cô.

"Mình biết." Hermione đáp, giọng cô lạc đi vì xúc động. "Tối mai nhé? Ăn tối ở Hang Sóc."

"Được." Harry đồng ý, nới lỏng vòng tay và lùi lại.

Cô trao cho Harry một nụ cười cuối cùng, vừa ngọt ngào vừa cay đắng, trước khi nhặt túi xách lên và bước vào lò sưởi Floo. Căn nhà dường như yên tĩnh hơn bao giờ hết khi ngọn lửa xanh cuốn cô đi.

Harry cương quyết đẩy lùi những cơn sóng u sầu đang trực chờ nhấn chìm cậu. Cậu thả mình xuống sô pha, ngón tay lăn đồng xu qua lại, dõi theo ánh lửa nhảy múa trên bề mặt kim loại. Cậu ấn đồng xu vào lòng bàn tay, cảm nhận sức nặng của nó áp lên da thịt mình. Kim loại tròn trịa nóng dần lên, một hơi ấm dễ chịu mà cậu đã nhớ nhung suốt bấy lâu.

⛓ ⛓ ⛓

Mùi hương quen thuộc của lá thông và rêu xộc vào mũi Draco, ngai ngái và sắc bén. Nó giống như trở về nhà: cảm giác vỏ cây thô ráp dưới lòng bàn tay, tiếng róc rách đều đều của con suối gần đó, ánh sáng dịu dàng xuyên qua tán cây. Dạ dày anh thắt lại vì nhớ nhung, cơ thể run lên trước sự an ủi ngọt ngào của khoảng đất trống trong khu rừng quen thuộc này.

Mấy ngày sau khi được dì Andromeda đưa về ở cùng, Draco ngồi tại bàn bếp nhà bà thì mẹ anh trả lại cho anh một số món đồ ít ỏi còn sót lại. Cây đũa phép của anh, may mắn thay, vẫn còn nguyên vẹn sau khi cuối cùng cũng được Bộ trả lại. Gỗ trơn nhẵn trong tay anh mang đến một cảm giác tuyệt vời, nhưng không gì có thể sánh bằng thứ đồng xu mà bà lặng lẽ đẩy qua mặt bàn. Hơi thở Draco nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy đồng xu vàng quen thuộc, kim loại mát lạnh áp vào đầu ngón tay khi anh nhặt nó lên. Mẹ anh không nói gì, chỉ mỉm cười với anh bằng ánh mắt am hiểu trước khi rời khỏi phòng.

Draco đã nhìn chằm chằm vào đồng xu đó suốt cả đêm và gần như suốt ngày hôm sau trước khi gom đủ can đảm để kích hoạt nó. Giờ đây, anh tự hỏi về quyết định đó khi đứng chờ trong khoảng rừng trống, mái tóc bị làn gió cuối hè thổi tung, ánh mặt trời dần khuất bóng nơi chân trời.

Tiếng bước chân ngập ngừng vang lên giữa những thân cây cao lớn, khiến bờ vai Draco căng cứng trong chờ đợi. Anh siết chặt thần kinh và buộc mình phải quay lại.

Harry trông căng thẳng chẳng kém gì Draco, đôi môi dưới của cậu sưng đỏ vì bị hàm răng trắng sắc cắn không thương tiếc. Mái tóc đen rối bời xoăn nhẹ quanh vùng cổ rám nắng, chiếc áo phông đỏ nổi bật ôm lấy những đường nét rắn rỏi trên ngực và thân hình cậu. Hai bàn tay cậu siết chặt rồi thả lỏng liên tục, như thể cậu đang đấu tranh tư tưởng khi đứng giữa khoảng đất trống của khu rừng. Draco đứng chết lặng, như thể đôi chân anh bị dính chặt xuống đất, chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một phân. Anh cứ thế dõi theo, thu trọn từng chi tiết trên cơ thể Harry: cách ánh hoàng hôn phản chiếu trên cặp kính của cậu, nhịp đập nơi cổ họng, đôi giày thể thao cũ kỹ đang cọ nhẹ xuống mặt đất một cách bồn chồn.

Draco không chắc ai là người di chuyển trước, ai là người phá vỡ sự trì trệ, nhưng đột nhiên cả hai lao vào nhau. Mái tóc Harry mềm mại như anh vẫn nhớ, rậm bồng bềnh và rối dưới những ngón tay Draco khi anh luồn chúng vào. Môi anh lướt lên môi Harry, anh ấn đầu lưỡi vào trong, thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng nóng bỏng, chờ đợi của Harry. Draco cảm nhận nhịp tim dồn dập của cậu áp vào lồng ngực mình, nhận ra đôi tay cậu đang run rẩy khi lướt dọc theo lưng anh.

Cái ôm này vừa tuyệt vời vừa đáng sợ, giống như một cú bổ nhào Wronski: lao thẳng đầu vào vực sâu vô định, lao xuống mặt đất mà không có chút chần chừ. Nhưng lần này, Draco chẳng ngại bị đâm sầm xuống nữa. Anh sẵn sàng rơi, sẵn sàng tan vỡ, sẵn sàng đón nhận nỗi đau-chỉ để đổi lấy sự cứu rỗi ngọt ngào và mãnh liệt này.

Sự phấn khích điên cuồng của cuộc hội ngộ dần lắng xuống, những nụ hôn của Harry trở nên trong sáng, dịu dàng và thoáng qua khi chúng chạm lên khóe môi, quai hàm và cổ Draco. Cậu hít một hơi kiềm chế rồi khẽ lùi ra, hơi thở vẫn còn gấp gáp khi cố lấy lại nhịp điệu.

"Chào," Harry cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt sáng ngời, gương mặt đỏ bừng một cách đáng yêu.

"Chào," Draco đáp lại, chẳng thể nào kìm được nụ cười rạng rỡ tràn ra trên gương mặt mình.

"Anh trông được đấy." Harry đỏ mặt hơn nữa. "Trông khỏe hơn hẳn, mọi thứ."

"Cảm ơn," Draco bật cười khe khẽ.

Vẻ mặt của Harry trở nên nghiêm túc. "Anh đã ổn chưa?"

"Tôi... cũng tạm ổn." Một cái bóng đen cam lướt qua tầm mắt Draco, anh nhìn theo đàn chim hồng tước bay vụt khỏi cành cây cao, tản mát về phương trời xa. Gần đến lúc chúng trở về nhà rồi, anh thầm nghĩ. Rồi anh quay lại đối diện với Harry, người vẫn kiên nhẫn chờ đợi anh tiếp tục. "Tôi gần như lành hẳn rồi, chỉ còn đau âm ỉ vài chỗ thôi."

"Còn mẹ anh?"

"Bà ấy ổn," Draco trả lời. "Hiện giờ hai mẹ con tôi đang ở cùng chị gái bà-"

"Dì Andromeda?" Harry tròn mắt hỏi, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

"Ừ." Draco mỉm cười. "Hóa ra chúng ta không phải những người duy nhất giữ mối quan hệ bí mật. Mẹ tôi đã tìm cách liên lạc với bà ấy một thời gian sau khi chúng tôi đến Dinh thự. Tôi đoán họ đã dùng một cặp gương hai chiều."

"Giờ nghe vậy thì cũng hợp lý," Harry nói, ánh mắt lóe lên sự ngộ ra. "Em từng thắc mắc sao chú Kingsley lại tin lời em nhanh đến thế về vụ tấn công cuối cùng và nghi thức đó, nhất là khi lúc ấy em bị liệt vào danh sách nguy hiểm. Chắc hẳn chú ấy đã được cảnh báo trước."

"Dì tôi rất tốt với chúng tôi," Draco thừa nhận. "Mặc dù, tôi nghĩ mình sẽ phải trông nom cái cậu em họ bé xíu đó như một hình phạt trong nhiều năm tới."

"Teddy à?" Harry rạng rỡ hẳn. "Em là cha đỡ đầu của nhóc ấy. Em rất sẵn lòng giúp anh chuyện đó."

"Vậy thì tốt," Draco đáp, nụ cười hơi cứng lại. "Dù sao tôi cũng chẳng rời London đi đâu xa được."

"Ồ?"

"Mẹ tôi và tôi bị quản chế năm năm. Không được rời khỏi đất nước hay đi quá xa London, và sẽ bị giám sát bằng các bùa định vị nghiêm ngặt thêm năm năm nữa. Ngoài ra còn có cả nghĩa vụ bồi thường chiến tranh nữa. Trang viên và toàn bộ tài sản nhà tôi đều bị Bộ tịch thu, tôi sẽ phải thực hiện lao động cộng đồng để phục hồi hậu chiến trong vòng hai năm tới."

"Merlin thật..." Harry lẩm bẩm.

"Còn tốt hơn những gì tôi mong đợi," Draco nói dứt khoát, không muốn Harry thương hại mình. "Tôi đã cố hết sức để bảo vệ những người tôi quan tâm, nhưng tôi vẫn phải trả giá cho những mất mát và tổn thất mà hành động của mình gây ra."

"Có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh," Harry phản đối, nắm chặt tay Draco. "Không phải tất cả đều là lỗi của anh, anh không thể tự trách mình vì mọi thứ được."

"Người nên nói điều đó chính là em," Draco chế nhạo, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng. Anh siết chặt tay Harry, nắm lấy thật chặt. "Tôi trân trọng sự tin tưởng của em dành cho tôi, nhưng tôi không phiền với nỗi xấu hổ và dằn vặt này đâu. Tôi cần nó. Nó giúp tôi giữ vững lập trường. Thậm chí, theo một cách kỳ lạ nào đó, chính nó đã giúp tôi sống sót đến tận bây giờ."

Harry gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Em hiểu."

Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, những tia sáng cuối cùng loang ra trên nền rừng, nhuộm cả khu rừng rực rỡ sắc màu. Mọi thứ đều trở nên giàu sắc vàng óng ả, ngay cả những lớp lá thông dưới chân họ cũng bừng sáng trong ánh chiều tà. Khi Harry nghiêng người tới trước và môi họ chạm nhau lần nữa, thế giới xung quanh dường như tan biến, hòa vào một màn xoáy cuộn của hổ phách và hồng nhạt.

Nụ hôn lần này dịu dàng hơn, đôi môi họ khẽ cử động cùng nhau, như thể chỉ một chuyển động đột ngột cũng có thể làm cả hai vỡ tan. Da Harry ấm áp áp sát vào Draco, những ngón tay cậu linh hoạt và chắc chắn khi tháo từng món quần áo, từng món một. Đó là một quá trình chậm rãi và đầy cẩn trọng. Đến khi cả hai đã hoàn toàn trần trụi, mặt trời đã biến mất, để lại khu rừng ngập trong sắc xanh nhạt và tím lavender của màn đêm.

Môi họ lại tìm đến nhau, lần này nụ hôn nóng bỏng hơn khi cơn khát khao quen thuộc dần lan tỏa trong huyết quản. Đầu gối Draco mềm nhũn, anh để mặc bản thân chìm vào cảm giác ấy, mặc cho Harry kéo anh xuống mặt đất. Lớp đất ẩm và mềm mại bên dưới như một tấm thảm thiên nhiên dịu dàng: những nhành cỏ lướt nhẹ trên da trần, sự mơn trớn háo hức ấy phản chiếu lại những nụ hôn đầy khao khát mà Harry đang rải khắp cổ và ngực anh.

Hàm răng sắc nhọn lướt qua làn da mềm mại, trong khi đôi tay mải miết khám phá những cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Harry ưỡn người vào từng cử chỉ của Draco, chân cậu dang rộng khi Draco để những ngón tay trơn trượt của anh lướt trêu chọc dọc theo bờ mông, trước khi nhấn một ngón vào, xoay tròn và kéo căng. Ngay sau đó, một ngón nữa cũng len vào. Draco uốn cong ngón tay, ấn vào nơi chùm dây thần kinh nhạy cảm bên trong, khơi lên những tiếng thở gấp và lời van nài đầy tuyệt vọng từ đôi môi run rẩy của Harry.

Cậu nhỏ của Harry rỉ ra liên tục vào bụng cậu, đau nhức và đầy ắp, để lại một vệt dính trên đường đi. Cảnh tượng đó thôi thúc Draco tiếp tục. Anh vội vàng căn chỉnh và đẩy vào trong, rên rỉ khi cảm nhận hơi ấm chật khít từ cơ thể Harry bao quanh mình.

Draco với tay tháo cặp kính của Harry, cẩn thận đặt chúng lên lớp cỏ bên cạnh. Harry chớp mắt long lanh như cú, nhìn anh với vẻ ngơ ngác, trước khi môi cậu nhếch lên thành một nụ cười đầy trêu chọc. Draco đáp lại ánh nhìn lả lơi ấy bằng cách đẩy sâu hơn, khiến Harry bật ra một tiếng rên cảm kích từ đôi môi hé mở. Anh bắt đầu nhịp nhàng chuyển động, đẩy vào rút ra, trong khi các ngón tay anh bấm chặt vào làn da trơn láng mịn màng trên bờ vai Harry.

Đôi mắt sáng rực của Harry ánh lên trong bóng đêm nhạt nhòa, tựa như những viên ngọc lục bảo tuyệt mỹ được bao quanh bởi hàng mi dày, đen tuyền. Chúng ngập tràn dục vọng và yêu thương, thiêu đốt Draco đến tận sâu thẳm tâm hồn. Anh không khỏi tự hỏi cảm xúc nào đang phản chiếu trong chính đôi mắt mình khi nhìn xuống Harry.

Đùi Harry căng cứng, toàn thân cậu bắt đầu co rút khi gương mặt dần thả lỏng trong cơn khoái cảm. Các ngón tay cậu cào vào mặt đất, hông nghiêng lên cao hơn, kéo Draco vào sâu hơn nữa trong cơ thể mình. Miệng Harry hé mở, không thốt ra lời nào khi cậu xuất tinh, để lại dấu vết của mình tràn khắp hai cơ thể. Cậu run rẩy không ngừng sau đó, những âm thanh không rõ ràng tràn ra, ấm áp phả vào tai Draco.

Draco chậm lại, cố gắng ép nhịp tim dồn dập của mình dịu xuống khi anh nỗ lực tuyệt vọng ngăn mình đạt cực khoái. Anh rút ra gần như hoàn toàn, đến mức phần đầu sưng đỏ của anh vương lại nơi mép căng ra của Harry. Harry rên rỉ đáp lại, và Draco nhận ra anh không thể kìm nén thêm nữa. Anh thúc vào lần nữa, nắc nhẹ một, hai lần trước khi bật lên tiếng kêu lớn, giải phóng bản thân vào màn đêm ấm áp.

Một cơn tê dại nhẹ nhàng lan tỏa trong đầu Draco khi anh chầm chậm rút ra rồi đổ sập xuống bên cạnh Harry. Tiếng róc rách của con suối vọng vào tai anh, như một khúc ru êm ái vỗ về trong màn đêm dịu dàng. Harry khẽ cựa mình bên cạnh, và Draco khẽ mỉm cười khi cảm nhận một làn sóng ma thuật tinh tế mỏng manh lướt qua da, cuốn đi lớp dư âm dính nhớp còn sót lại.

Chính Harry là người phá vỡ sự im lặng trước. "Lần sau chúng ta nên thử làm chuyện này trên giường," cậu bật cười khúc khích.

"Chắc chắn rồi," Draco thì thầm, khẽ gật đầu tán thành. Anh nghiêng đầu, tìm kiếm môi Harry lần nữa, không thể ngăn nụ cười dịu dàng nở ra trong nụ hôn đầy âu yếm. Draco chậm rãi rời khỏi môi Harry, đan những ngón tay họ vào nhau, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Nhịp tim anh dần chậm lại, vững vàng và lắng đọng thành những nhịp đập nhẹ nhàng sâu trong lồng ngực khi anh ngắm nhìn các vì sao, chiêm ngưỡng vũ trụ bao la và đầy thách thức, không chút sợ hãi.

________♡END♡________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro