Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 (H+)

Tác giả: Dahlia_Rose_83

Edit, beta: Dương Túc

══════⊹⊱≼≽⊰⊹══════

Harry thức dậy vào sáng thứ Bảy với cảm giác bồn chồn và lo lắng. Cậu buộc mình ăn sáng, gần như không nghe thấy một lời nào từ Ron, người đang nói huyên thuyên bên cạnh. Harry quá tập trung vào việc không nhìn sang bàn nhà Slytherin. Cậu chàng tóc đỏ, vẫn tiếp tục lải nhải, hoàn toàn không hay biết đến sự xáo trộn trong lòng người bạn thân nhất của mình. Harry thấy nhẹ nhõm vì điều đó.

Dù rất muốn chia sẻ với ai đó về giao kèo của mình với Malfoy, Harry biết rằng cậu không thể nói với bất kỳ ai. Nhất là không thể nói với Ron. Cậu ta sẽ không hiểu. Chính Harry còn không hiểu nổi chính mình. Lẽ ra cậu nên nói thẳng với Malfoy rằng hãy xé bỏ đề nghị vô lý kia và quên nó đi. Thay vào đó, cậu lại đồng ý và thậm chí còn ký vào bản hợp đồng. Đó là một việc làm ngu ngốc. Harry biết điều đó. Nhưng cậu cũng biết mình sẽ làm lại nếu cần. Cậu phải tìm ra tên Slytherin đang âm mưu gì, bất kể cái giá phải trả.

Sau bữa sáng, Ron bị Lavender kéo đi. Cậu ta nhún vai xin lỗi, còn Harry chỉ xua tay. Cậu thậm chí không cảm thấy phiền như mọi khi với cô bạn gái của cậu bạn tóc đỏ. Harry quanh quẩn một hồi, rồi đến thư viện ngồi cùng Hermione để làm bài tập.

Cả hai làm việc trong im lặng. Harry quá bận tâm đến những vấn đề của mình nên không mở lời, còn Hermione thì hoàn toàn tập trung vào việc học. Harry hơi ngạc nhiên khi ngay cả cô nàng, người vốn luôn nhạy bén, cũng không nhận ra có điều gì đó đang làm cậu phiền lòng. Cậu không biết nên thấy mừng vì không ai chất vấn mình hay buồn vì hai người bạn thân nhất của cậu dường như chẳng mấy chú ý đến cậu dạo này.

Người duy nhất nhận ra điều gì đó không ổn là Neville. Cậu ta ngồi cạnh Harry trong bữa trưa và nhận xét rằng cậu trông khá bồn chồn. Nhưng khi Harry cười và bảo rằng bài kiểm tra môn Độc dược sắp tới khiến cậu lo lắng, Neville lập tức tin vào lời giải thích ấy và quay lại nói về loài cây mới nhất của mình.

Thời gian như trôi nhanh hơn sau bữa trưa, và chẳng mấy chốc Harry thấy mình đang đi xuống dùng bữa tối, không rõ buổi chiều mình đã làm gì. Cậu chỉ nhặt nhạnh vài món ăn trong khi Ron tiếp tục huyên thuyên về Lavender và kế hoạch tối nay của họ. Khi những chiếc đĩa bữa tối biến mất, Harry ngước nhìn bàn Slytherin đúng lúc Malfoy đứng dậy. Đôi mắt cậu dõi theo bóng dáng mái tóc bạch kim rời khỏi đại sảnh mà không ngoảnh lại.

Cuối cùng, Harry cũng đứng dậy, lẩm bẩm một lời xin lỗi với Ron rồi đi về tháp Gryffindor như một kẻ mộng du. Cậu lấy chiếc Áo choàng Tàng hình, ngập ngừng một lúc rồi yểm bùa kéo rèm chiếc giường bốn cọc kín lại. Các bạn cùng phòng của cậu sẽ không về sớm. Có lẽ họ sẽ nghĩ rằng cậu đã đi ngủ khi trở về. Lấy hết can đảm, Harry bước lên tầng bảy.

➽─────────❥

Khi đến hành lang, không thấy bóng dáng Malfoy đâu. Nhưng có một cánh cửa, hé mở. Harry lại ngập ngừng, lần thứ một trăm tự hỏi tại sao mình lại làm chuyện này. Nhưng cậu đã đồng ý. Cậu phải thực hiện điều đó đến cùng, bằng cách này hay cách khác. Quyết tâm không để lộ sự yếu đuối, Harry mở toang cánh cửa và bước vào.

Căn phòng không giống như những gì cậu mong đợi. Không phải phòng tra tấn tối tăm, cũng không phải phòng ngủ sang trọng với sắc xanh lục chủ đạo của nhà Slytherin. Thay vào đó, căn phòng trông khá ấm cúng, với tường màu xanh nhạt, thảm trải sàn và ngọn lửa ấm áp trong lò sưởi. Một chiếc giường bốn cọc ở góc phòng, với ga trắng tinh và gối mềm mại. Nó trông thật mời gọi. Hoặc là sẽ mời gọi, nếu không vì ngụ ý rõ ràng về những gì sắp diễn ra tại đây tối nay.

Harry rùng mình quay đi và thấy Malfoy đang ngồi trong một chiếc ghế bành êm ái gần lò sưởi.

"Không ngờ cậu thực sự sẽ đến."
Cậu Gryffindor nổi cáu. "Tao đã ký hợp đồng, đúng không?"
Gã trai tóc bạch kim nhún vai, chỉ vào chiếc ghế bành đối diện. "Sao không ngồi xuống? Uống gì đó đi. Tôi chỉ có sô cô la nóng và nước bí ngô, nhưng nếu muốn thứ khác, tôi có thể gọi gia tinh mang đến."

Harry có chút bị cám dỗ. Uống gì đó nghe cũng hay. Nhưng cậu biết rằng làm thế chỉ càng kéo dài điều không thể tránh khỏi. Cậu đã bị kích động, căng thẳng cả ngày, bồn chồn không yên. Harry chỉ muốn mọi chuyện kết thúc ngay bây giờ.

"Chúng ta có thể bỏ qua màn xã giao không?"
Malfoy nhướn mày. "Nôn nóng quá nhỉ?"
"Im đi và... làm luôn đi." Cậu trai nhỏ hơn cắn lại. Cậu cảm thấy mình bị mất thăng bằng, vừa bối rối vừa cực kỳ tự ti. Rốt cuộc cậu đã nghĩ cái quái gì khi đồng ý chuyện này?

Malfoy đứng dậy, bước tới gần. Harry giật mình khi bàn tay của gã trai tóc bạch kim chạm nhẹ lên má mình.
"Thả lỏng đi. Đừng lo lắng."

Malfoy thực sự đang cố trấn an cậu sao? Tên Slytherin bước thêm một bước, hơi ấm từ người hắn khiến Harry cảm thấy khó thở.

"Tôi sẽ hôn cậu." Chàng trai tóc bạch kim cảnh báo bằng một giọng thì thầm dịu dàng, khác hẳn giọng điệu gắt gỏng thường ngày. "Đừng đấm tôi." Hắn bổ sung thêm, như một suy nghĩ thoáng qua.

Harry muốn bật cười, nhưng đôi môi mềm mại của Malfoy đã chạm vào môi cậu, dịu dàng nhưng kiên quyết, khiến Harry bất giác đáp lại nụ hôn. Khác hẳn với những nụ hôn cậu từng chia sẻ với Cho. Malfoy không khóc, đó là một điều nhẹ nhõm. Và hắn dường như biết chính xác mình đang làm gì. Harry bất giác nghiêng người sát vào, thở dài khi một tay của chàng trai tóc bạch kim vòng qua eo cậu, trong khi tay còn lại luồn qua mái tóc đen rối.

Sau một khoảng thời gian dường như kéo dài vô tận, họ tách khỏi nhau, và Harry đã nghĩ rằng mình sẽ thấy nụ cười ngạo nghễ quen thuộc trên môi đối phương. Nhưng thay vào đó, cậu được chào đón bởi một nụ cười dịu dàng và ánh nhìn lạ lùng mở lòng trong đôi mắt xám ấy. Malfoy cúi xuống lần nữa để hôn cậu, lần này còn tuyệt hơn lần trước. Đôi tay Harry đưa lên, bám chặt vào vai gã tóc bạch kim, và cậu thoáng thắc mắc từ khi nào Malfoy học được cách hôn như vậy. Khi chiếc lưỡi của gã trai lớn hơn luồn qua môi mình, Harry tự động mở ra và mọi suy nghĩ có ý thức lập tức tan biến.

Harry không nhận thức được gì ngoài gã trai tóc bạch kim trong vòng tay mình và chiếc lưỡi táo tợn đang quấn lấy lưỡi cậu. Cậu thậm chí còn không để ý rằng cả hai đang di chuyển, cho đến khi phần sau chân mình chạm vào thứ gì đó mềm mại, và cậu ngã ngửa xuống giường, kéo Malfoy theo cùng.

Họ rơi xuống trong một mớ hỗn độn tay chân đang quấn lấy nhau. Malfoy thở gấp, cười khẽ khi nhìn xuống cậu với đôi mắt xám sáng rực và mái tóc rối bời. Harry chợt tự hỏi vì sao trước đây mình chưa từng nhận ra gã trai tóc bạch kim này đẹp đến thế.

"Dịch lên chút nào. Và cởi giày ra."

Mệnh lệnh nhỏ nhẹ ấy khiến cơn hồi hộp trong bụng Harry như vỡ òa. Cậu làm theo mà không nói gì, lẳng lặng đá đôi giày thể thao cũ của mình ra và trườn lên, cho đến khi đầu cậu gối lên chiếc gối. Malfoy cũng cởi giày của mình, rồi trèo lên giường bên cạnh cậu. Và họ lại hôn nhau, mãnh liệt, nóng bỏng và không hề che giấu. Harry sững sờ nhận ra rằng chiếc quần jean của mình đang trở nên chật chội.

Cậu đang có phản ứng cương cứng chỉ vì hôn Draco Malfoy! Ý nghĩa ấy đập thẳng vào cậu như một tảng đá nặng trĩu. Cậu căng thẳng, cố gắng rút lui, nhưng Malfoy thì thầm: "Đừng nghĩ nữa," rồi lật người lên trên cậu. Đùi gã trai chạm vào háng của Harry, khiến cậu bé nhỏ hơn không tự chủ được mà bật ra một tiếng thở gấp, uốn cong người về phía sự tiếp xúc ấy.

Nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn nữa và như kéo dài mãi mãi. Harry cảm thấy mình khó thở khi môi Malfoy rời đi, lần xuống quai hàm và dừng lại ở tai cậu.
"Cậu đang mặc quá nhiều đồ," gã trai tóc bạch kim than phiền, bất ngờ ngồi dậy.

Harry chớp mắt, cố ngồi dậy theo. Trong giây lát, cả hai chỉ nhìn chằm chằm vào nhau. Gương mặt anh chàng tóc bạch kim đỏ ửng, con ngươi giãn ra đến mức mắt hắn gần như chuyển thành màu đen. Malfoy là người đầu tiên di chuyển, nhẹ nhàng tháo kính của Harry và đặt lên chiếc bàn bên cạnh giường. Với đôi tay run rẩy, cậu Gryffindor kéo áo len của mình ra và ném xuống sàn. Chiếc áo sơ mi học sinh cũng theo đó mà bị ném xuống ngay sau.

Malfoy đẩy cậu nằm ngửa ra và bắt đầu phủ những nụ hôn lên cổ và ngực cậu. Đôi mắt cậu trai nhỏ hơn khẽ khép lại, hoàn toàn phó thác cho những xúc cảm tràn ngập trong mình. Cậu không ngờ rằng mọi thứ lại thế này. Không ngờ Malfoy lại ngọt ngào và dịu dàng đến vậy. Không ngờ rằng bản thân mình lại bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc mãnh liệt này hay cảm nhận được khoái cảm đến mức khó tin.

Đôi bàn tay chạm vào hai bên hông cậu, dừng lại một lúc, trước khi tiếp tục di chuyển. Những ngón tay khéo léo mở cúc quần jean của cậu, và đôi mắt Harry mở to lần nữa. Cậu gần như vô thức nhấc hông lên, cho phép Malfoy kéo chiếc quần jean ra khỏi chân mình và ném nó xuống sàn. Đôi mắt gã trai tóc bạch kim lướt qua cơ thể cậu, dừng lại ở chỗ nổi rõ trong chiếc quần lót. Harry đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

"Cậu cũng cởi ra đi," cậu buột miệng mà không kịp suy nghĩ, cảm thấy dễ bị tổn thương một cách kỳ lạ khi phải nằm đây gần như trần trụi, trong khi cậu trai lớn hơn vẫn còn mặc đồ.

Anh chàng Slytherin rời khỏi giường và bắt đầu cởi đồ mà không nói gì. Hắn trắng nhợt và gầy gò - như một bức tượng được tạc từ đá cẩm thạch. Harry không thể rời mắt. Ánh nhìn của cậu hạ xuống chiếc quần lót xanh bó sát, thứ không thể che giấu sự phồng lên rõ rệt hay vết ẩm phía trước. Mặt cậu nóng bừng, nhưng không cách nào dứt mắt ra được. Kể cả khi Malfoy kéo chiếc quần lót xuống.

Harry đã từng thấy dương vật của những người khác trước đây. Điều đó là không thể tránh khỏi khi chia sẻ phòng ngủ ký túc xá với bốn người bạn cùng phòng và phòng thay đồ với đồng đội Quidditch. Nhưng điều này thì khác. Trước đây cậu chỉ liếc qua. Chưa bao giờ nhìn kỹ. Chưa bao giờ có cảm giác muốn nhìn như bây giờ. Nhưng giờ cậu đã nhìn.

Malfoy bò trở lại giường, buộc Harry phải nhìn lại khuôn mặt hắn.
"Tới lượt cậu."
Và điều đó là công bằng, Harry đoán vậy. Cậu cũng kéo nốt mảnh đồ cuối cùng của mình ra, càng đỏ mặt hơn khi sự cương cứng của mình bật ra.

Bàn tay của Slytherin khép lại quanh cậu một cách ngập ngừng, và Harry không thể không rướn người lên đón lấy sự chạm nhẹ đó, bật ra một tiếng rên khẽ. Trước đây chưa từng có ai chạm vào cậu ở nơi đó, và cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với khi chính cậu tự làm. Malfoy thử vài cái vuốt ve dò dẫm, ngày càng táo bạo hơn với mỗi tiếng rên mà hắn khiến Harry bật ra từ cổ họng. Đôi môi họ lại tìm đến nhau, cuốn vào một nụ hôn nóng bỏng khác.

Một lúc sau, anh chàng tóc bạch kim khẽ lùi lại, khiến Harry bật ra một tiếng rên khe khẽ đầy tiếc nuối. Lần đầu tiên trong đêm, sự tự tin của Malfoy dường như chao đảo. Hắn trông gần như ngượng ngùng, ngay cả khi bàn tay kia trượt thấp hơn, nhẹ nhàng ôm lấy mông Harry.

"Cậu sẽ để tôi...?"

Và đột nhiên cậu trai nhỏ hơn nhận ra rằng đây cũng là lần đầu tiên của hắn. Bất kể sự tự tin mà hắn thể hiện ra. Hắn cũng ngây ngô như chính Harry vậy. Và cậu còn nhận ra một điều khác. Malfoy đã hỏi ý kiến cậu. Nếu Harry nói không, gã trai tóc bạch kim sẽ không tiến xa hơn. Điều kỳ lạ là, ý nghĩ nói không chưa từng xuất hiện trong đầu cậu. Tất cả đều cảm giác như đúng đắn một cách lạ thường. Bất chấp quá khứ của họ. Hoặc có lẽ chính vì quá khứ ấy. Có lẽ họ luôn được định sẵn để cuối cùng sẽ là tiến đến đây. Cùng nhau.

"Được."

Chàng trai tóc bạch kim trông có vẻ ngạc nhiên, như thể hắn không thể tin điều này là thật. Harry tự hỏi liệu hắn có hiểu rằng chuyện này không còn liên quan đến giao kèo giữa hai người nữa. Đây là chuyện giữa họ. Và thực ra, từ đầu vốn đã là như vậy. Cậu nhận ra rằng mình không đồng ý chỉ vì tuyệt vọng muốn biết gã trai kia đang âm mưu điều gì. Cậu đồng ý vì sâu thẳm bên trong, cậu đã mong muốn điều này, dù trước đây cậu quá sợ hãi để thừa nhận, thậm chí là với chính mình.

Đôi tay của Malfoy bắt đầu di chuyển một lần nữa, mơn trớn bên trong đùi của cậu, khiến Harry bất giác cựa quậy. Hắn vẫn mang vẻ không tin nổi rằng điều này thực sự đang xảy ra. Harry muốn trấn an hắn, nhưng không tìm được lời nào để nói.

"Quay người lại," gã trai tóc bạch kim ra lệnh bằng giọng trầm khẽ.
Harry làm theo, lặng lẽ lật người nằm sấp.
"Dang chân ra thêm chút nữa." Giọng Malfoy nghe có vẻ run run.

Harry lại làm theo, thầm cảm thấy biết ơn vì có thể giấu khuôn mặt nóng bừng trong chiếc gối. Cậu thậm chí không dám tưởng tượng mình trông như thế nào lúc này, và chỉ riêng việc biết rằng Malfoy đang nhìn thấy mình như vậy cũng đủ khiến cậu run rẩy.

Cậu cố gắng không cựa quậy trong khi chờ đợi động thái tiếp theo từ gã Slytherin. Hắn dường như đang dịch chuyển gì đó trên giường, nhưng Harry không biết hắn đang làm gì.

"Malfoy..."

Một bàn tay dịu dàng lướt trên lưng cậu như muốn trấn an, và Harry bất giác cong người vào cái chạm của bàn tay đó, như một chú mèo đang cầu được vuốt ve.

"Cậu không nghĩ..." Chàng trai tóc bạch kim thì thầm bên cổ cậu, "...nên gọi tôi là Draco sao?" Harry thở ra một cách run rẩy. "Draco." Cậu thì thầm đáp lại. Cái tên lăn ra khỏi môi cậu, như thể cậu đã chờ đợi từ lâu để có thể gọi nó. "Draco."

Hơi thở của anh chàng tóc bạch kim khẽ hổn hển sau lưng cậu. Đôi tay hắn trượt xuống thấp hơn. "Harry." Toàn thân cậu trai nhỏ hơn run lên, chắc chắn rằng cậu chưa bao giờ nghe thấy tên mình được cất lên với sự thành kính đến vậy.
Đôi tay ấy rời đi lần nữa, và Draco lại di chuyển. Vài giây sau, thứ gì đó ướt át nhỏ xuống rãnh mông cậu, khiến Harry giật mình.

"Suỵt... thả lỏng nào. Chỉ là dầu thôi." Draco thì thầm. Rồi một ngón tay theo dòng dầu trượt xuống, lướt dọc theo khe mông, dừng lại khi chạm tới lối vào đang co thắt. Harry thở hổn hển khi ngón tay ấy xoa vòng quanh lỗ của cậu, chỉ mơn trớn một lát trước khi nhẹ nhàng nhấn vào trong.

Cậu siết chặt người lại vì sự xâm nhập bất ngờ, dù điều đó không hẳn là đau đớn. Nó chỉ mang lại cảm giác lạ lẫm. "Thả lỏng nào." Draco lại thì thầm, tay kia mơn man bên hông chàng trai nhỏ hơn như muốn an ủi. Cậu cố gắng làm theo.

Ngón tay tiếp tục trượt sâu hơn, và Harry ép bản thân thả lỏng cơ bắp, buộc mình chấp nhận sự xâm nhập ấy, ngừng căng thẳng. Cậu thở ra một cách run rẩy khi dần quen với cảm giác này. Malfoy di chuyển ngón tay vào ra với nhịp điệu chậm rãi. Vẫn có chút lạ lẫm, nhưng không tệ. Harry chỉ co người một thoáng khi một ngón tay thứ hai được thêm vào.

Một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể Harry, tụ lại ở vùng háng. Cậu khẽ dịch chuyển, và những ngón tay kia chạm đến một điểm khiến cả người cậu bừng sáng, nhìn thấy những vì sao và buột ra tiếng rên đầy khoái cảm. Draco khựng lại trong một giây. Rồi hắn lặp lại chuyển động đó, chạm vào điểm nhạy cảm ấy hết lần này đến lần khác.

Hông Harry bắt đầu di chuyển theo ý mình, đẩy ngược về phía những ngón tay kia, cố gắng tìm kiếm thêm cảm giác mãnh liệt đó. Dương vật của cậu cứng như đá, bị kẹt giữa cơ thể và tấm đệm. Những âm thanh khao khát, đầy xấu hổ bị xé toạc khỏi cổ họng cậu. Tiếng hổn hển, tiếng rên rỉ vang lên quá lớn trong căn phòng yên tĩnh. Cảm giác ấy quá tuyệt. Cậu muốn "Nữa."

Harry đỏ bừng mặt, nhận ra mình đã nói thành tiếng, bị sốc bởi sự khẩn cầu trong giọng nói của chính mình. Draco nhanh chóng đáp lại, thêm một ngón tay thứ ba, kéo căng cậu hơn nữa, trước khi cuối cùng rút chúng ra. Harry phát ra một tiếng rên đầy tiếc nuối khi mất đi sự tiếp xúc đó.

"Quỳ lên."

Giọng của Draco nghe như đang cố nén lại điều gì đó. Cậu Gryffindor cố gắng làm theo, chống trọng lượng cơ thể lên hai cẳng tay. Một bàn tay nắm lấy hông cậu, không rõ là để hỗ trợ hay để giữ cậu ở yên tại chỗ. Cậu cảm nhận được đầu dương vật của Draco chạm vào lối vào của mình. Và rồi, chàng trai tóc bạch kim bắt đầu đẩy vào.

Cảm giác đau đớn hiện rõ, dù đã được chuẩn bị trước. Harry rít lên nhưng buộc mình giữ yên, chấp nhận sự xâm nhập đó. Draco chỉ dừng lại khi đã hoàn toàn được bao bọc bên trong, để cả hai có thời gian làm quen với cảm giác này. Cơn đau dần dần dịu đi, thay thế bằng một cảm giác lạ lẫm khi được lấp đầy. Anh chàng tóc bạch kim rút ra một chút, rồi thăm dò đẩy vào trở lại.

"Ổn không?"

Khi Harry gật đầu, hắn lặp lại động tác, thay đổi góc độ cho đến khi tìm lại được điểm khiến Harry hét lên vì khoái cảm. Một khi đã tìm được, gã trai tiếp tục nhịp đập đều đặn thúc vào điểm đó. Chẳng mấy chốc, cậu bé nhỏ hơn bắt đầu rên rỉ liên tục, quá đắm chìm để còn cảm thấy ngại ngùng về những âm thanh mình phát ra. Cậu đẩy người về phía trước để đáp trả những cú thúc của Draco, khoái cảm gần như quá sức chịu đựng.

"Tự sướng đi," Cậu trai Slytherin khàn giọng ra lệnh.

Harry ngay lập tức tuân lệnh, đặt một tay lên dương vật của mình. Chỉ cần hai, ba lần vuốt mạnh là đủ. Cậu xuất tinh, mãnh liệt hơn bao giờ hết, thốt lên tên Draco chỉ vài giây trước khi chàng trai tóc bạch kim ngừng lại, dương vật vẫn còn đang đập mạnh bên trong cậu trai nhỏ hơn.

Cánh tay Harry buông thõng, cậu ngã xuống nệm, Draco cũng đổ gục lên người cậu. Trong những phút dài, họ chỉ nằm yên đó, tiếng thở dốc nặng nề là âm thanh duy nhất. Harry rùng mình khi dương vật mềm đi của Draco rút ra, để lại cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Cậu trai nhỏ hơn khẽ liếc nhìn sang khi cậu trai tóc bạch kim lăn người nằm ngửa. Mái tóc vàng óng, thường ngày gọn gàng, giờ đây rối bù, vài sợi lòa xòa dính chặt lên trán ướt đẫm mồ hôi. Đôi môi sưng đỏ vì những nụ hôn, và đôi mắt mơ màng, như phủ một màn sương. Harry chắc chắn rằng cậu chưa bao giờ thấy điều gì đẹp hơn thế.

Cậu nín thở khi chàng trai tóc bạch kim quay lại đối diện cậu, lòng không khỏi lo lắng cho điều sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng thay vì lời mỉa mai hay ánh mắt lạnh lẽo như thường lệ, Draco mỉm cười dịu dàng với cậu, khiến trái tim Harry như lỡ mất một nhịp. Sau đó, hắn ngồi dậy, rút đũa phép, và Harry cảm nhận được một bùa làm sạch lan tỏa khắp cơ thể. Ánh sáng trong căn phòng dịu đi khi Draco kéo tấm chăn đắp lên cả hai.

Hắn nhẹ nhàng xoay Harry nằm nghiêng sang một bên, rồi áp mặt vào lưng cậu. Một nụ cười bất giác hiện lên trên môi cậu trai nhỏ hơn. Chỉ vài giờ trước thôi, có nằm mơ cậu cũng không nghĩ rằng sẽ được ôm ấp như thế này bởi Draco Malfoy. Nhưng đêm nay đã chứng minh rằng, có lẽ cậu chưa bao giờ thực sự hiểu hết về con người này.

Nhắm mắt lại, Harry thư giãn trong vòng tay ấm áp. Bằng cách nào đó, nằm như thế này, không một mảnh vải che thân, với cánh tay Draco vững vàng vòng qua eo cậu, mang đến một cảm giác còn thân mật hơn cả những gì họ vừa trải qua trước đó. Và quan trọng hơn cả: Harry cảm thấy an toàn.

Thật là nực cười. Draco là một Tử thần Thực tử. Harry đã tận mắt nhìn thấy Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay hắn, dù khi đó cậu bị phân tâm bởi làn da trần trụi của hắn. Từ năm nhất đến giờ, họ luôn như nước với lửa, không ngừng đối đầu.

Thế nhưng, Harry vẫn chắc chắn rằng gã tóc bạch kim sẽ không làm tổn thương cậu. Những gì từng tồn tại giữa hai người giờ đã thay đổi. Mọi thứ đã thay đổi trong đêm nay. Nhưng cậu không biết giờ đây họ là gì, hay chuyện gì sẽ xảy ra khi đêm nay khép lại. Cậu thực sự sợ hãi khi nghĩ về điều đó. Sợ rằng mọi thứ sẽ trở lại như cũ, như thể đêm nay chưa từng tồn tại. Harry không muốn tiếp tục cãi vã với Draco nữa. Cậu không thể.

"Ngừng nghĩ nhiều quá và ngủ đi," giọng chàng tóc bạch kim cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cậu. Hắn nghe có vẻ buồn ngủ, nhưng cũng... phảng phất một chút dịu dàng. Harry khẽ thở dài, cố gắng dừng những suy nghĩ rối ren của mình. Dù không thành công lắm, nhưng cuối cùng, hơi thở đều đặn, êm dịu của Draco cũng ru cậu chìm vào giấc ngủ.

➽─────────❥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro