Chương 56: Tư cách
Giáo sư Lupin kéo Neville về phía trước, cúi xuống giao tiếp với Neville, người hơi ít nói: "Nỗi sợ hãi lớn nhất của trò là gì?"
Neville lắp bắp, cúi đầu, "Giáo... Giáo sư Snape."
Mọi người bật cười trước câu trả lời, thậm chí Neville còn cười xấu hổ.
Giáo sư Lupin ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nói với Neville: "Đúng vậy, giáo sư Snape quả thật là... nghiêm khắc, nhưng ông ấy cũng là một giáo viên rất tốt, ông ấy đã dạy cho bạn rất nhiều kiến thức bổ ích phải không. Neville, trò có sống với bà của trò không? "
"Vâng, nhưng con không muốn Giáo sư Snape trở thành bà của con", Neville nói.
Bây giờ ngay cả Giáo sư Lupin cũng cười: "Không, không, trò chỉ cần nghĩ về bộ trang phục của bà mình, sau đó nghĩ về Giáo sư Snape... với bộ trang phục đó."
Neville cau mày nhìn Giáo sư Lupin: "Khó có thể tưởng tượng..."
"Đó là những gì ta muốn, thôi nào, chuẩn bị đũa phép của trò đi!" Giáo sư Lupin đứng lên, cây đũa phép của ông hướng về phía tủ quần áo, "Alohomora." Giáo sư Lupin bước sang một bên, Neville đứng trước với cây đũa phép của mình, cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt nghiêm nghị bước ra - Giáo sư Snape.
"Riddikulus!" Neville nhắm mắt lại, rống lên câu thần chú với "Giáo sư Snape". Chiếc áo choàng đen của "Giáo sư Snape" ngay lập tức biến thành một chiếc váy màu xanh lá cây phóng đại với một chiếc túi màu đỏ sậm trên tay và một chiếc mũ màu xanh lá cây ngộ nghĩnh nào đó trên đầu, nếu chiếc váy này không xuất hiện trên người "Giáo sư Snape" thì nó thực sự mang một khí chất trang trọng và cao quý.
"Hahahahahaha ..." Tất cả mọi người đều cười thành tiếng, ai có thể chịu được dáng vẻ này của "Giáo sư Snape"? "Giáo sư Snape" vẻ mặt bối rối, nhìn quanh, thấy mọi người đang cười, "hắn" kinh hãi lùi lại vài bước.
"Hahaha, tuyệt vời! Tiếp tục! Người tiếp theo!" Giáo sư Lupin vỗ tay và tán thưởng. Mọi người có ý thức xếp hàng phía sau, cả lớp học tràn ngập tiếng cười. Cho đến khi đến lượt Harry, bầu không khí xung quanh giáo sư đột nhiên trở nên nặng nề, nếu nói điều Harry sợ nhất thì điều đầu tiên người ta nghĩ đến phải là... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó.
Harry đứng phía trước, thật ra điều đầu tiên cậu nghĩ đến là Voldemort, nhưng cậu nghĩ đến cái lạnh thấu tim và tiếng hét hôm đó trong xe, cả người cứng đờ. "Ông Kẹ" mới vừa biến thành một "Giám ngục" trong chiếc áo choàng đen rách nát, lơ lửng giữa không trung, với những ngón tay thối rữa thò ra, thì Giáo sư Lupin xuất hiện trước mặt Harry, chặn giữa Harry và "Ông Kẹ". "Giám ngục" đột nhiên biến thành một vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa không trung, các học sinh chưa kịp phản ứng thì "Riddikulus!", Vầng "trăng tròn" đó đã biến thành một quả bóng bay và được Giáo sư Lupin nhốt trong tủ.
Giáo sư Lupin liếc nhìn Harry, rồi nói với mọi người: "Xin lỗi các trò, bài này chỉ có vậy thôi, đừng chán nản."
"A ..." Các học sinh tiếc nuối vì lớp học chỉ kết thúc như vậy. Vị giáo sư, người mặc một chiếc áo choàng với một miếng vá, đã thu hút các học sinh quan tâm đến Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám.
"Được rồi, được rồi, đi chuẩn bị cho tiết học tiếp theo đi." Giáo sư Lupin đẩy Harry đến bên cạnh Hermione và Ron, vẫy vẫy tay, thu dọn đồ đạc mà giáo sư chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
"Tớ đã rất lo lắng khi đến lượt cậu, tớ luôn nghĩ rằng sẽ là... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó", Ron nói, nắm lấy tay Harry khi cậu vừa bước ra.
"Tớ cũng nghĩ vậy..." Hermione đồng ý.
"Thực lòng mà nói, lúc đầu tớ đang nghĩ về... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, nhưng đột nhiên tớ nhớ lại cảm giác trên tàu như thể cả thế giới mất đi hạnh phúc, nó dường như khiến tớ... khó chịu." Harry nói điều này với một nụ cười, nhưng lòng bàn tay vẫn đang đổ mồ hôi.
"Đó thực sự không phải là một cảm giác tốt. Lúc đó, tớ cũng cảm thấy cả thế giới này không có ánh sáng, trái tim tớ trống rỗng." Ron nói.
Thật tình cờ, Goyle và Crabbe đi qua, ngay khi nhìn thấy Harry, họ kéo mũ choàng lên: "Woo ~~~" rồi trợn tròn mắt giả làm Giám ngục.
Hermione nhanh chóng kéo Harry đi qua: "Harry, mặc kệ bọn họ, bọn họ luôn luôn rất phiền toái."
"Tớ không sao, khiến tớ không vui, bọn họ không làm được." Harry nói.
"Hahaha ..." Cả ba cùng cười.
"Còn tôi thì sao? Đủ không?"
Harry nhìn theo giọng nói, quả nhiên là cậu bé Slytherin với mái tóc vàng, đôi mắt xám và cánh tay được giữ bởi Pansy - Draco.
Harry nhìn bàn tay của Draco mà Pansy đang nắm, cau mày ngẩng đầu lên. Pansy đang nhìn cậu một cách thách thức, nhưng Draco nhìn cậu với một nụ cười trên môi: "Nhìn dáng vẻ cậu Potter, tôi có đủ tư cách không? Haha."
"Cút." Harry nhìn Draco, cậu biết Draco cố ý chọc giận cậu. Nhưng Harry không thể kiềm chế được, cậu rất khó chịu khi nhìn thấy... dù biết đó là giả nhưng cậu không kiềm chế được sự tức giận.
"A, điều gì khiến Potter tức giận như vậy? Có phải do tôi không?" Draco mỉm cười hỏi, nhưng không ai nghĩ rằng anh đang quan tâm đến Harry.
Harry liếc nhìn Draco nắm tay Pansy, rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt Draco, nói từng chữ, "Biết, rõ, còn, hỏi!"
"Haha," Draco chủ động nắm chặt tay Pansy hơn, "Có vẻ như tôi vẫn có chỗ đứng trong lòng cậu Potter, ừm ~ không tệ." Draco nhìn Harry đầy khiêu khích, như thể muốn nói: Tôi cố tình làm vậy.
Harry nắm chặt tay, người này chỉ biết chọc tức người khác, đây là việc mà cậu đã quen trong quá khứ. Harry nhìn Pansy một hồi, như thể còn nhớ chuyện khó chịu của cô với Draco đêm qua, Harry không hiểu nổi sao hôm nay cô ấy lại có thể trở thành "công cụ" như chưa có chuyện gì xảy ra.
Làm sao mà Pansy lại "như không có chuyện gì xảy ra", cô ấy chỉ không thể hiện ra thế thôi, cô ấy chỉ có thể làm điều này, chỉ như vậy cô có thể gần gũi với chàng trai của mình một chút. Cô ấy không mong đợi sẽ có kết quả gì với Draco, nhưng được gần gũi là tốt rồi, cô ấy hy vọng rằng Draco và Harry luôn ở trong tình trạng này, để cô ấy có thể là một "công cụ".
"Harry mặc kệ hắn, quan tâm loại người này chỉ là tìm phiền phức. Đi thôi, lớp sau là lớp của Giáo sư McGonagall." Ron kéo quần áo của Harry.
"Ừ, Harry, chúng ta không cần phải đối phó với những kẻ xấu xa kiêu căng như vậy." Hermione nhìn Draco và Pansy với vẻ kinh tởm.
"Máu bùn, không đến lượt ngươi chỉ tay vào bổn thiếu gia này." Draco khinh thường nhìn Hermione.
"Draco!" Harry quát.
Hermione giơ đũa phép thẳng về phía Draco, Harry nhìn Hermione một lúc không biết phải giúp ai, Draco đã sai, nhưng nếu Hermione thật sự làm gì Draco thì Harry... sẽ rất đau lòng.
Draco dửng dưng nhìn Hermione. Hermione có lẽ nghĩ mình quá bốc đồng, cô từ từ đặt đũa phép xuống và quay người định rời đi. Đột nhiên, cô quay lại và đấm vào mặt Draco.
"A!" Draco lùi lại hai bước, che mặt.
"Draco!" Pansy lo lắng nhìn Draco, "Cậu không sao chứ?
"Hừm, thế này mới giải tỏa cơn tức giận của tôi đi." Sau đó, cô xoay người đi về lớp với một nụ cười.
"Nó thật không quá tuyệt, haha." Ron đồng ý.
Harry nhếch môi nhìn Draco: Xứng đáng! Sau đó bắt kịp Hermione và Ron, đến lớp cùng nhau.
Đám đông xem kịch ở hành lang cũng tản ra các lớp học tương ứng, lần này Draco mới đặt tay xuống... máu, chảy máu mũi, Hermione tấn công thực sự rất tàn nhẫn, sau này Ron sẽ phải chịu đựng. Draco nhìn theo bóng lưng ba người đã khuất dạng rồi mới quay người đi về phòng học thảo dược, Pansy theo sau giúp anh lau vết máu trên mặt, Draco giật lấy khăn trên tay Pansy: "Cám ơn, tôi tự làm được."
Pansy thất vọng cúi đầu: "Cậu không cần trả lại cho tớ." Sau đó vội vã đi trước Draco. Draco nhìn theo bóng lưng của cô gái, trong lòng thầm nói xin lỗi. Anh không thể từ bỏ Harry, nhưng anh không thể thích hai người cùng một lúc. Có thể người khác cho rằng không sao, nhưng Draco không nghĩ vậy, anh không thể làm được, cho nên đối với Pansy, anh chỉ có thể xin lỗi. Trọng yếu nhất là anh rõ ràng không thể cùng đi với Pansy, nhưng vẫn phải dùng Pansy, Draco cảm thấy rất có lỗi với Pansy. Nhưng không có cách nào, làm cho tất cả mọi người cảm thấy quan hệ của anh và Harry không tốt, Pansy thực sự là... "công cụ" quan trọng, Voldemort sẽ sớm trở lại, Draco phải chuẩn bị trước.
Thời gian luôn trôi đi, đêm đến sớm. Harry đợi mọi người ngủ say rồi mới rón rén rời khỏi giường, khoác chiếc áo choàng tàng hình và đi đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin (mà Draco đã hứa ở lớp Độc dược), cậu chỉ mong lần này cậu có thể về ngủ sớm, phải có tinh thần tốt cho buổi học Độc dược ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro