Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Sự hình thành ban đầu của "nhóm ba người"

"Có một con quái vật khổng lồ ở dưới tầng hầm! Có một con quái vật khổng lồ ở dưới tầng hầm!" Giáo sư Quirrell hoảng sợ chạy vào rồi ngã lăn ra đất.

Các học sinh trong Đại sảnh sợ hãi trước cảnh này, sấm sét nổ vang, các học sinh bắt đầu la hét và hoảng sợ, tất cả mọi người bắt đầu chạy về phía cửa của Đại sảnh.

"Yên - lặng -" Giáo sư Dumbledore kéo dài giọng nói, Harry không biết Giáo sư Dumbledore có sử dụng phép thuật hay không, giọng nói của Giáo sư Dumbledore vang vọng khắp Đại sảnh, toàn bộ Đại sảnh chỉ còn lại giọng của thầy, mọi người dừng lại và nhìn lại Giáo sư Dumbledore, như thể họ không còn nhớ rằng có một con quái vật khổng lồ đang đi lung tung bên ngoài.

"Mọi người, im lặng đi!" Giáo sư Dumbledore bình tĩnh tiếp tục, "Tiếp theo, thỉnh các huynh trưởng đưa học sinh trở về ký túc xá. Các giáo viên theo ta xuống tầng hầm."

Harry đã ngăn Ron lại ngay khi cậu vừa bước ra khỏi Đại sảnh: "Ron! Hermione chưa biết về con quái vật! Chúng ta phải tìm ra cô ấy!"

Trước khi Ron kịp phản ứng, Harry đã kéo Ron chạy dọc hành lang. Lần này Harry và Ron đến nhà vệ sinh nữ trước khi con quái vật đến.

"Harry, đây là nhà vệ sinh nữ, chúng ta vào được không?" Ron nắm lấy Harry đang định đi vào thẳng.

Lúc này Harry mới phản ứng lại, lần trước cậu đã trực tiếp vào với Ron vì con quái vật đã vào rồi.

Vì vậy, Harry đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ và hét lên: "Hermione! Ra ngoài nhanh! Có một con quái vật khổng lồ bên ngoài! Chúng ta phải quay lại ký túc xá ngay"

... Không ai đáp lại.

"Harry, Hermione đã đi rồi, không còn ở đây nữa sao?" Ron giật mạnh áo choàng của Harry.

Không thể nào. Harry biết Hermione hẳn là đang bên trong: "Hermione hẳn là tức giận nên không chịu bỏ qua cho chúng ta, Ron, tớ nghĩ trước tiên cậu cần xin lỗi Hermione."

Ron trông có vẻ không muốn, mặc dù cậu cũng cảm thấy những gì mình nói có chút xấu xa, nhưng Ron không muốn thừa nhận rằng những gì cậu nói là quá đáng. Ron xấu hổ nhìn Harry, nhưng đôi mắt của Harry nói với Ron rằng không có gì phải bàn cãi về điều đó.

Ron phải quay mặt đi và hét vào nhà vệ sinh nữ: "Hermione! Tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi vì những điều tớ đã nói đã làm tổn thương cậu! Ra ngoài đi! Thực sự có một con quái vật khổng lồ ngoài kia! Chúng ta phải quay trở lại phòng sinh hoạt chung!"

Trong buồng vệ sinh, Hermione không quan tâm khi nghe những lời Ron nói, cô nghĩ rằng con quái vật chỉ là cái cớ để Ron được tha thứ. Cho đến khi Hermione cảm thấy một con quái vật to lớn đang tiến lại đây, mặt đất bắt đầu rung chuyển, "Ầm... ầm..." Có vẻ như đó là âm thanh của một con quái vật đang đi bộ.

Tuy không phải lần đầu nhưng lòng Harry vẫn thắt lại, Ron nắm chặt lấy quần áo của Harry, vô cùng hồi hộp. Hai người chậm rãi quay lại, một người đàn ông to lớn không biết gấp mấy lần xuất hiện trước mặt bọn họ, trên tay cầm một cây gậy gỗ.

Harry nhìn con quái vật một hồi cũng không biết phải làm sao, rốt cuộc có rất nhiều phép thuật bây giờ có thể dùng mà Harry không nên sử dụng ở tuổi của cậu, cho nên Harry chỉ có thể ở đây trực tiếp nhìn chằm chằm vào con quái vật.

Con quái vật cũng nhận ra hai kẻ cản đường, rống giận, Harry và Ron bịt tai lại.

Con quái vật vô tư tóm lấy một người và nắm cậu ta trong tay, thật không may, "anh chàng may mắn" lại là Ron. Ron vô cùng sợ hãi, cây đũa phép của cậu rơi xuống đất, Ron vùng vẫy và hét lên: "Thả ta xuống! Harry! Cứu tớ với!"

Harry cũng sững sờ, dù sao lần trước cậu là "Người may mắn", chuyện này đột nhiên thay đổi người, Harry có chút ngẩn người.

Hermione bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh và chĩa đũa phép về phía con quái vật: "!"

Cây gậy trong tay con quái vật bay ra, "rầm" một tiếng, con quái vật ngơ ngác nhìn Hermione, "Rầm!" Con quái vật phản ứng lại và quát Hermione, bóp Ron chặt hơn, Ron vô cùng sợ hãi, cảm thấy mình có thể sẽ chết trong giây tiếp theo.

"Protego." Hermione chặn nước miếng của con quái vật. "Harry! Giúp tớ nghĩ xem có phép thuật nào có thể cứu được Ron không." Hermione hơi lo lắng, dù sao thì đây cũng là trận chiến đầu tiên của Hermione.

"Mơ màng ngã xuống!" Giọng của giáo sư McGonagall vang lên đằng sau con quái vật.

Con quái vật lắc lư từ bên này sang bên kia rồi rơi xuống đất, bàn tay đang ôm Ron được thả ra, nhưng Ron không thể cử động, chỉ có nước mắt chảy dài.

Giáo sư McGonagall bước nhanh tới, giáo sư Snape cùng giáo sư Quirrell đi phía sau: "Tốt hơn là các trò nên giải thích chuyện này!"

Harry ngập ngừng không biết giải thích thế nào.

"Đó là vấn đề của con, thưa Giáo sư." Hermione đứng dậy, "Con đã đọc về những con quái vật khổng lồ trong cuốn sách. Con nghĩ rằng con có thể giải quyết nó, nhưng... nếu không có Harry và Ron, có lẽ con đã nằm ở đó. "

Harry nhìn Hermione, nghĩ rằng lúc này cô ấy giống như một anh hùng, tất cả ánh sáng đều chiếu vào Hermione.

"Trò Granger, tôi nghĩ tôi phải trừ 5 điểm từ Gryffindor vì hành vi bốc đồng của trò đã khiến bạn của trò bị thương." Giáo sư McGonagall quay lại nhìn Harry. "Và trò Potter, Gryffindor được cộng năm điểm cho màn trình diễn của trò và trò Weasley!" Giáo sư McGonagall dừng lại và nói thêm: "Mỗi người sẽ cộng năm điểm. "

Harry mặc dù biết kết quả đã lâu nhưng không khỏi kích động, Ron cũng không khóc nữa, nằm trên mặt đất.

"Được rồi, trò có thể đưa trò Weasley đến Bệnh thất, nó vẫn còn sống." Giáo sư McGonagall đẩy nhẹ Harry và Hermione về phía Ron.

Harry và Hermione hợp lực để đỡ Ron, khi đi ngang qua Giáo sư Snape, Harry không thể không liếc nhìn chân của ông ấy, nó thực sự rất đau.

Giáo sư Snape dùng quần áo che vết thương ở chân, hung hăng nhìn Harry.

Harry nhanh chóng thu hồi ánh mắt: Mặc dù biết Giáo sư Snape là người của mình, nhưng thật sự rất đáng sợ.

Ron nằm trong bệnh viện hai ngày, Hermione và Harry cùng nhau đến gặp Ron bất cứ khi nào có thời gian, họ sẽ mang cho Ron rất nhiều đồ ăn, sau những màn chơi đùa cùng nhau, cả ba đã trở thành những người bạn tâm sự đủ thứ chuyện. Ron giờ coi Hermione như một vị thần và không cảm thấy Hermione "tự cao tự đại" chút nào.

"Cậu có để ý thấy vết thương trên chân của Giáo sư Snape không?" Hermione hỏi.

Harry không mong Hermione để ý, Harry không muốn kể chuyện Giáo sư Snape bị thương theo cốt truyện ban đầu, khiến mọi người nghi ngờ Giáo sư Snape là kẻ xấu, nhưng cậu không ngờ Hermione lại để ý đến vết thương.

"Nó có thể là con chó ba đầu?" Hermione hỏi tiếp theo.

"Nhưng, con chó ba đầu không phải bị nhốt sao?" Ron vừa ăn vặt vừa hỏi.

"Đó hẳn là do Giáo sư Snape muốn vượt qua con chó ba đầu nên mới bị trầy xước. Giáo sư Snape có thể là người muốn ăn trộm thứ đó. Trông ông ta cũng giống như vậy." Hermione tự tin kết luận.

Harry không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

"Nhưng tại sao Giáo sư Snape lại lấy trộm đồ trong đó?" Hermione chìm trong suy nghĩ.

"Tớ nghĩ Hagrid phải biết cái gì đó, dù sao Hagrid cũng đã lấy nó ra." Harry vẫn quyết định đưa ra đề nghị này.

Ngay sau khi Ron xuất viện, cả ba người lập tức đến lều của Hagrid.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro