Chương 29: Chữ ký
Giáo sư Dumbledore đi từ bàn làm việc đến chỗ Harry và Draco, ra hiệu cho Giáo sư McGonagall ra ngoài trước. Giáo sư McGonagall đóng cửa và rời đi.
Thành thật mà nói, Harry có một chút sợ hãi.
"Các trò có biết tại sao các trò lại ở đây không?" Giáo sư Dumbledore đưa hai đứa trẻ đến ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống.
"Có phải là vì hôm nay chúng con không cùng mọi ngươi đi xe lửa không?" Harry nhìn trên mặt đất, cậu không dám nhìn vào mắt Giáo sư Dumbledore. Draco cũng cúi đầu.
"Ừ thì... đúng nhưng không đúng, điều quan trọng nhất là Voldemort." Giọng điệu của Giáo sư Dumbledore rất bình tĩnh. Cả Harry và Draco đều trợn tròn mắt nhìn Giáo sư Dumbledore, chờ Giáo sư Dumbledore nói tiếp.
"Đừng kích động, nguy hiểm đã lẻn vào Hogwarts, chúng ta cần phải cứu những người vô tội khỏi bị tổn thương." Đôi mắt của Giáo sư Dumbledore lóe lên sự nhân từ và khôn ngoan. "Harry, con có biết phải làm gì không?"
Harry sững sờ, nghĩ về điều đó và nói: "Xin lỗi Giáo sư, con cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng con không biết phải làm thế nào." Harry hy vọng rằng Giáo sư Dumbledore có thể cho cậu một vài gợi ý.
Giáo sư Dumbledore mỉm cười không nói lời nào, nheo mắt che dấu sự bí ẩn. Ông vỗ vỗ vai khiến hai người đứng lên: "Harry, con chưa bao giờ thiếu bạn tốt." Sau đó, Giáo sư Dumbledore trở lại bàn làm việc, "Được rồi, quay về ngủ đi... Chờ một chút", Giáo sư Dumbledore ngăn hai người đã đi tới cửa. "Draco, nhắc nhở trò, hôm nay Severus tâm tình không tốt, trò tốt hơn nên yên lặng trở về đi."
"Được rồi, cảm ơn Giáo sư", Draco nói. Sau đó cả hai đóng cửa và rời khỏi nơi căng thẳng này. Vừa bước ra, liền thấy Giáo sư McGonagall đang nhìn họ: "Ta đưa các trò trở về." Xem ra Giáo sư McGonagall tâm tình không tốt.
Giáo sư McGonagall bước nhanh, Harry và Draco chạy lon ton theo Giáo sư McGonagall.
"Ta hy vọng điều này không xảy ra một lần nữa", Giáo sư McGonagall nói với Harry, dừng lại ở cửa phòng sinh hoạt chung Gryffindor.
"Con hứa, Giáo sư." Harry cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng Giáo sư McGonagall cũng đã nói ra.
"Ngủ sớm đi, muộn rồi." Sau đó Giáo sư McGonagall tiếp tục đưa Draco về. Trên thực tế, Giáo sư McGonagall không thích Draco, mặc dù Draco đã làm một số việc tốt, nhưng Giáo sư McGonagall luôn cho rằng Draco và Harry ở cùng nhau là điều không tốt. Cũng giống như lần này, Giáo sư McGonagall ngầm cho rằng Draco đang kéo Harry xuống.
"Draco, mặc dù trò không phải học sinh của nhà chúng ta, nhưng ta vẫn phải nhắc trò, đừng làm bất cứ điều gì trái với kỉ luật, đừng mang theo Harry, Severus không muốn trò làm như vậy đâu." Tay Giáo sư McGonagall đặt trên vai Draco.
"Giáo sư, cô nói như vậy là không đúng. Mặc dù con là học sinh Slytherin, nhưng điều đó không có nghĩa là con có ý đồ xấu. Harry là bạn của con và tất nhiên con luôn cầu chúc cho cậu ấy mọi điều tốt lành." Draco cười và nói như lịch sự nhất có thể.
Giáo sư McGonagall nhìn Draco và không nói gì. Bởi vì chuyện xảy ra ở học kỳ trước, Giáo sư McGonagall biết người đàn ông bí ẩn nhất định sẽ trở lại, cho nên rất cảnh giác với đám người Slytherin, ngay cả học sinh cũng luôn chú ý. Không thể nào, hầu hết những người đi theo kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đều là Slytherins.
"Có lẽ ta sai rồi, trò đi nghỉ ngơi sớm đi." Giáo sư McGonagall nói khi bước tới cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin.
"Được rồi, cảm ơn Giáo sư." Draco nói mật khẩu và đi vào.
Harry đang ngồi ở đầu giường, ngàn con hạc giấy trên mái hiên vẫn còn treo ở đó, khi đêm càng sâu, Harry mới có thể nhìn thấy lại ánh sáng xanh đã mất từ lâu. Nhưng Harry buồn ngủ đến mức vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trên hành lang, Colin Creevey ngăn Harry lại: "Xin... xin chào Harry... em... em tên là Colin Creevey. Cũng đến từ Gryffindor." Em ấy đứng trước Harry một hoặc hai mét, với một chiếc máy ảnh quàng qua cổ, lắp bắp, "Em... em có thể chụp, chụp ảnh anh được không? Hay nhờ bạn của anh giúp chúng ta chụp ảnh cùng nhau." Colin Creevey đỏ mặt nói.
"Chụp ảnh?" Đương nhiên Harry biết Colin Creevey hâm mộ mình, nhưng yêu cầu như vậy vẫn khiến Harry cảm thấy hơi khó xử. Harry không cảm thấy mình tuyệt vời như thế, cậu muốn người khác coi mình như một người bạn đáng tin cậy hơn là một Chúa cứu thế.
"Điều này chứng tỏ rằng em đã nhìn thấy anh." Colin tiến lên hai bước, em ấy lấy hết can đảm để nhìn lên Harry đầy mong đợi, "Em đã nghe câu chuyện của anh, vì vậy mọi người đều biết anh, nếu anh có thể - anh nguyện ý ký tên vào bức ảnh, điều đó thật tuyệt." Colin buông tay khi vừa nói xong, nhưng sau đó cúi đầu xuống, giống như một cô bé nhút nhát. Ồ vâng, giống hệt phản ứng của Ginny khi nhìn thấy Harry.
"Ảnh có chữ ký? Harry Potter nổi tiếng đang gửi ảnh có chữ ký?" Giọng nói khàn khàn của Goyle vang vọng khắp sân, hắn dừng lại sau Colin và Crabbe đứng bên cạnh hắn.
Tuy nhiên, sự chú ý của Harry lại đổ dồn vào Draco, người đang cau mày đi phía sau lưng hai người họ.
"Haha, đến xếp hàng đi mọi người! Harry Potter nổi tiếng sẽ gửi một bức ảnh có chữ ký!" Goyle hét vào mặt đám đông, giọng nói khiến mọi người muốn đấm hắn ta hai cú.
"Goyle câm miệng!" Harry nắm chặt tay, Harry đã lâu không tức giận như vậy.
"Anh đang ghen tị." Colin đứng trước mặt Harry, trước thân hình mập mạp của Goyle, Colin trông thật yếu ớt.
"Ghen tị?" Goyle nói, hắn ta không cần phải hét lớn, hầu hết mọi người trong sân đều chú ý, "Ghen tị cái gì? Ghen tị với vết sẹo xấu xí trên đầu của hắn ta?" Goyle và Crabbe cười khúc khích, những người còn lại trong sân nhìn chằm chằm vào cả hai với vẻ mặt nặng nề. (Ngoại trừ một số Slytherin đi theo Goyle và Crabbe để cười nhạo Harry)
"Ăn mấy con sên đi, Goyle", Colin giận dữ nói. Goyle ngừng cười, hắn ta rút đũa phép ra và nhìn Colin một cách hằn học. Goyle thật sự không dám làm gì Harry, dù sao còn có Draco, nhưng Colin không may mắn như Harry.
Harry đi lên phía trước và đặt Colin phía sau, cậu thực sự không thể để một cậu học sinh năm nhất này bảo vệ mình. Hơn nữa, Harry thấy Draco đang tiến lại gần hơn.
Goyle và Crabbe bị túm tóc - là Draco. Draco túm tóc hai người họ và kéo họ lại.
Goyle và Crabbe hét lên, loạng choạng lùi về hai phía trước khi đứng vững. Người đàn ông vừa cười với Harry vừa lặng lẽ thu mình vào trong đám đông, hy vọng rằng bọn họ không nhìn thấy anh ấy, trong khi những người khác mỉm cười và khen Draco làm việc tốt. Bây giờ Draco là người duy nhất ở Slytherin được các nhà khác tôn trọng.
Khi Goyle và Crabbe nhìn thấy đó là Draco, cả hai đều cảm thấy rằng họ phải kết thúc, bởi vì cách Draco nhìn họ... Goyle và Crabbe chạy đi, có một vài tiếng vỗ tay và tiếng cổ vũ từ đám đông, cặp song sinh Weasley đang reo hò.
Draco hít một hơi thật sâu, điều chỉnh một chút trước khi quay lại nhìn Harry, rồi nhìn về phía Colin đang tìm ảnh ký tên của Harry, lông mày nhíu lại: "Cậu Potter thật được hoan nghênh." Draco quái đản nói, điều này khiến Harry lại nhớ tới Malfoy ngày xưa.
"Draco cậu..." Harry chưa kịp nói hết câu thì Colin đã chạy lại gần Draco một cách hào hứng.
"Anh là Draco!" Colin dường như không để ý đến cái cau mày của Draco.
"Ừ." Draco đáp lại một cách lạnh lùng.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Draco, Harry thầm đổ mồ hôi cho Colin.
"Em biết anh! Anh đi cùng Harry!" Colin nhìn lại Harry, sau đó cúi đầu xấu hổ, "Chà, anh có thể chụp ảnh cùng em và ký tặng em được không?"
Draco sắc mặt dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng dịu đi một chút: "Anh không thành vấn đề." Colin lại nhìn Harry.
Harry thở dài, "Tới đi."
Vì vậy, Colin đã có được những bức ảnh có chữ ký của Harry và Draco. Em ấy vui vẻ chạy và khoe bức ảnh có chữ ký của mình với tất cả mọi người mà em ấy có thể gặp. Chẳng bao lâu sau tất cả các trường Hogwarts về cơ bản đều biết rằng Colin có một bức ảnh có chữ ký của Harry và Draco, bao gồm cả Lockhart.
Vì điều này, Lockhart đã đặc biệt tìm Harry và Draco. Harry biết rằng ông ta phải thể hiện "kinh nghiệm" phi lý của mình một lần nữa.
Quả nhiên, Harry nói đúng, Lockhart đã nói với họ gần một tiếng đồng hồ rằng giờ ký tặng là không tốt. Harry và Draco buộc phải nghe theo. Draco đã cố gắng cảnh báo Lockhart vài lần, nhưng Harry cũng ở đó nên Draco đã không làm vậy.
Ở lớp Lockhart, Harry làm lại lần nữa, nó không liên quan gì đến lớp Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám, tất cả đều là về màu sắc mà Lockhart thích, Lockhart thích ăn gì, vân vân. Cậu không hiểu tại sao Hermione có thể viết một cách nghiêm túc như vậy, Lockhart có thực sự quyến rũ đến vậy không?
Hermione đã ghi được 100 điểm, thêm 10 điểm cho Gryffindor. Sau đó Lockhart thả yêu tinh Cornish, đũa phép của Lockhart bị yêu tinh giật lấy, ông ta ngượng ngùng cười nói đó là một tai nạn, sau đó để Harry, Ron và Hermione đem yêu tinh nhốt vào trong lồng, mà ông ta lại trốn trong phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro