Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: 40 điểm

Anh trai của Ron, Charlie đã viết thư hồi âm, bảo họ hãy lên đỉnh tháp vào thứ Bảy, nơi bạn bè của anh ấy sẽ đợi họ.

Ngày thứ Bảy đã đến, Harry và Ron cùng với con rồng đuôi gai Na Uy đang nằm yên trong một chiếc hòm đen, được bọc trong chiếc áo tàng hình, từ từ tiến lên đỉnh tháp.

Lần này, không có "Malfoy" khó ưa nào phá đám, nhưng Harry vẫn có cảm giác tồi tệ về điều đó. Cuối cùng, con rồng con đã bị đưa đi. Harry đang lo lắng, đột nhiên dừng lại trên đường trở về: "Thật là! Tớ đã để quên áo choàng tàng hình rồi! Chậc chậc." Harry nhanh chóng quay người chạy đi, nhưng cậu không để ý đến tiếng bước chân của mình vọng qua những bậc thang trống trải.

Ron cũng bắt kịp và hạ giọng: "Harry! Chậm lại!"

Harry không thể nghe thấy, cậu chỉ muốn lấy chiếc áo choàng tàng hình càng sớm càng tốt.

Thật không may, Filch nhận thấy sự chuyển động ở đây và đang đi lên tháp. Lúc này, Filch lại bị thu hút bởi một âm thanh khác.

"Malfoy, trò phải giải thích cho tôi tại sao trò vẫn ở ngoài muộn như vậy!" Là giọng của Giáo sư McGonagall.

"Con không ngủ được." Draco lạnh lùng nói.

"Ngủ không được cũng không thể nửa đêm lang thang bên ngoài!" Nghe được câu trả lời, Giáo sư McGonagall càng tức giận hơn, "Cấm túc! Slytherin trừ 20 điểm!"

"..." Draco không nói, bởi vì lý do anh đến đây là để bị cấm túc.

"Giáo sư McGonagall, tôi nghĩ phải có nhiều hơn một học sinh ngỗ ngược ở trên đó." Giọng Filch tiếp tục vọng lên cầu thang vào tai Harry và Ron.

Giáo sư McGonagall đi đến cùng với Filch và Draco. Harry nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, không thể chạy thoát. Harry nhặt chiếc áo choàng tàng hình choàng qua đầu Ron: "Đừng phát ra tiếng động." Harry quay người lại và thu hết can đảm để đối mặt với "thảm họa" sắp tới.

"Harry!" Giáo sư McGonagall vội vàng chạy tới.

"Bây giờ là một giờ sáng! Trò cần phải biết! Trò đang làm gì ở đây?!" Giáo sư McGonagall nghiêng mũ tức giận.

"Con đang có tâm trạng không tốt, con muốn ra ngoài hít thở không khí." Harry nhìn Giáo sư McGonagall đầy đau khổ, đôi mắt xanh lục loé lên những giọt nước mắt.

"Tâm trạng không tốt...?" Giáo sư McGonagall cau mày liếc nhìn Draco, "Ai nói với trò nếu tâm trạng không tốt thì có thể đi ra ngoài lúc nửa đêm? Harry! Gryffindor sẽ bị trừ hai mươi điểm vì trò! Cùng nhau cấm túc! Bây giờ, mau trở về phòng ngủ đi!" Giáo sư McGonagall giận dữ quay đi, đôi giày cao gót của bà phát ra tiếng "cốc cốc cốc" trên cầu thang.

May mắn thay, lần trước trừ hẳn 150 điểm.

"Các ngươi sẽ được chào đón trong buổi cấm túc, ha." Filch có vẻ rất vui khi có người bị cấm túc.

Draco và Harry nhìn nhau và mỉm cười, Harry có vẻ như đã hiểu Draco đang nghĩ gì. Tất nhiên Filch đã không nhìn thấy điều này.

Ron đợi cho đến khi tiếng bước chân của họ mất hẳn rồi mới đưa tay bịt miệng thở hổn hển, không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào: "Harry bị cấm túc vì mình ... và mình đã trốn trong áo choàng tàng hình cùa Harry..." Ron vô cùng đau khổ nhìn Harry bị buộc tội và bị cấm túc, trong khi cậu trốn trong áo choàng tàng hình của Harry không dám phát ra tiếng động. Ron cảm thấy rất tiếc cho Harry. Cậu rón rén trở lại phòng sinh hoạt chung của Gryffindor trong chiếc áo choàng tàng hình.

May mắn thay, Hermione vẫn còn ở đó, Ron kể cho Hermione những gì đã xảy ra vừa rồi, hy vọng rằng Hermione có thể cho cậu ấy ý kiến.

"Cậu muốn làm gì? Harry đưa cho cậu áo choàng tàng hình để cậu có thể trở về cho tốt, không phải để cậu quay lại đây kéo tớ cùng bị cấm túc! Tốt hơn hết cậu nên đưa cho tớ chiếc áo choàng tàng hình trước, nếu không cậu sẽ lại tự đưa mình vào trạng thái bốc đồng." Hermione trầm giọng khiển trách Ron, chìa tay ra.

Lúc này Harry đã trở lại, hai người chạy tới đồng thanh nói: "Harry, cậu có ổn không?"

"Không có gì, trừ hai mươi điểm, sau đó bị phê bình, sau đó bị cấm túc, hết rồi." Harry bình tĩnh nói.

"Hai mươi điểm?!" Cằm Hermione sắp chạm vào cổ cô.

"Đúng vậy, hai mươi điểm." Harry nói lại.

"Nếu mọi người biết, cậu sẽ ..." Hermione lo lắng cho Harry, Harry dường như không quan tâm lắm.

Lúc này cánh cửa lại mở ra "ken két--".

"Harry? Cậu vẫn chưa ngủ à?" Đó là Neville.

"Neville, sao cậu lại quay lại?" Hermione cau mày nhìn Neville.

"Tớ... tớ bị lạc." Neville đỏ mặt.

"Sau đó, làm thế nào cậu trở về?" Ron hỏi.

"Là Giáo sư McGonagall ... Tớ bị trừ hai mươi điểm ..." Neville lắp bắp, cúi đầu.

Hermione đảo mắt, chân mềm nhũn, ngồi xuống ghế: "Bốn mươi rồi ..." Hermione nằm trên bàn vẻ mặt vô hồn.

"Cái gì bốn mươi?" Neville rất ngưỡng mộ Hermione, bởi vì mỗi lần Neville bị Goyle và Crabbe bắt nạt, Hermione đều giúp cậu.

... không ai đáp lại cậu ta, tất cả mọi người đều lo lắng.

Ngày hôm sau, khi các học sinh nhà Gryffindor đi ngang qua chiếc đồng hồ cát khổng lồ ghi điểm số của cúp nhà, họ nghĩ rằng có điều gì đó không ổn. Làm sao có chuyện họ mất bốn mươi điểm chỉ trong một đêm? Bây giờ họ đã tụt xuống thứ hai. Sau đó, mọi chuyện từ từ lan truyền, Harry Potter nổi tiếng lang thang lúc nửa đêm vì tâm trạng không tốt khiến họ bị trừ không biết bao nhiêu điểm. Tất nhiên, vẫn có một sinh viên năm nhất không may.

Nhưng bằng cách nào đó, nó đã trở thành: Harry Potter nổi tiếng bởi vì tâm trạng tồi tệ ... khiến Gryffindor bị trừ 40 điểm. Thật kỳ lạ, Harry đã trở thành "kẻ thù công khai" của mọi người. Không ai muốn chú ý đến Harry, mọi người chỉ trỏ vào cậu ấy ở bất cứ nơi nào Harry đi qua, không hạ giọng kể cả khi họ nói điều gì đó xúc phạm cậu ấy. Ngay cả học sinh của Ravenclaw cùng Hufflepuff đều không hảo cảm nhìn cậu, bởi vì bọn họ luôn muốn nhìn thấy Slytherin mất đi cúp nhà, nhưng bây giờ Slytherin đứng nhất, đám người Slytherin nhìn thấy Harry đều sẽ âm dương nói: "Cảm ơn Potter vì 'điều bất ngờ' mà ngươi đã dành cho chúng ta."

Mọi người dồn tất cả lên đầu Harry. Ngày hôm qua Harry được mọi người kính nể, nhưng hôm nay lại trực tiếp ngã xuống. Harry cảm thấy có một khoảng trống lớn trong trái tim mình, cậu ủ rũ cả ngày.

Trong Đại sảnh, hầu như không ai muốn đến quá gần Harry ngoại trừ Hermione và Ron. Harry chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây sau khi ăn xong. Goyle và Crabbe đến gần Harry và tiếp tục kịch bản.

"Muộn như vậy làm gì ở đó vậy? Harry?" Goyle nhìn Crabbe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phản ứng của Harry một cách khinh bỉ.

"Tâm trạng không tốt lắm, thưa Giáo sư ~" Biểu cảm của Crabbe được phóng đại, giọng nói của hắn vô cùng khó nghe. Đám Slytherin ngạo nghễ cười cười, hiển nhiên đều đang chú ý tới bên này.

Học sinh các nhà khác cũng chú ý tới bên này, tuy rằng đối với Harry tức giận, nhưng không phải là thực ghét cậu, mà là ... đều trách cậu trừ điểm Gryffindor, lại làm cho Slytherin đứng nhất, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất thích Harry Potter đáng yêu, dũng cảm và nổi tiếng này. Họ nhìn chằm chằm vào Goyle và Crabbe để cảnh cáo bọn họ.

Goyle và Crabbe không bị ảnh hưởng.

"Ngươi có thể ra ngoài nếu tâm trạng không tốt không? Gryffindor trừ 20 điểm - hahahahahaha." Goyle và Crabbe cười phá lên, đám người Slytherin cũng cười thành tiếng. Đó là cười thật hay cười giả Harry không biết, cậu chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung lúc này. Harry cầm chặt chiếc thìa trong tay.

"Bang!" Một quyển sách đập mạnh xuống bàn, thanh âm vang vọng trong Đại sảnh rất lâu, mấy cô gái nhỏ rụt rè sợ tới mức bịt tai kêu "a", cả Đại sảnh trong phút chốc im lặng. Goyle và Crabbe cũng cất đi nụ cười của họ. Mọi người nhìn vào nơi phát ra âm thanh (thực ra ban đầu mọi người tưởng là Harry, nhưng hình như không phải vậy).

"Đủ rồi!" Draco bước lên băng ghế và đứng trên chiếc bàn dài, "Potter là do tôi gọi đến! Tôi không thể thấy điểm của Gryffindor cao hơn Slytherin. Sao? Không được?" Draco nặng nề nói từng chữ, tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Harry.

"Chính tôi đã lừa Harry ra, không ngờ tôi cũng vào tròng. Ha, các người thực sự rất buồn cười vì đối xử với Harry như thế này, các người có nhớ Harry đã giành được bao nhiêu điểm cho Gryffindor không? Còn nhớ các người đã từng khen ngợi cậu ấy như thế nào không? Và hai người ... " Draco nhìn Goyle và Crabbe, "Hành vi ghê tởm này có thể dừng lại được chưa?! Thật xấu hổ cho Slytherin!" Draco sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt thâm thúy, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng lạnh lùng đến đáng sợ.

"Draco! Đi xuống!" McGonagall đi vào, phá vỡ im lặng chết chóc trong Đại sảnh, "Thật sự là nhớ không lâu, Slytherin bị trừ 5 điểm!"

Tất cả mọi người ngoại trừ Slytherin đều tỉnh táo trở lại và thầm cười.

Mọi người không hiểu tại sao Draco lại nói thay Harry, nhưng họ lại ghét Draco hơn Harry. Vì vậy, mọi thứ xảy ra với Harry trước đây, bây giờ đang xảy ra với Draco. Thực ra, nó không khác gì so với trước đây - mọi người luôn ghét Draco. Người ở Slytherin đều nén giận trong lòng, bọn họ không thể nói Harry, cũng không dám nói Draco. Sắc mặt của đám Slytherin càng thêm ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro