Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1: Chương 7: Mâu Thuẫn Khó Thể Hoá Giải

Buổi chiều thứ Sáu, thời tiết sáng sủa, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Ba giờ kém năm, một tổ hợp quái dị xuất hiện trong lâu đài Hogwarts:
Cậu chủ nhỏ bạch kim Draco Malfoy
Cứu Thế Chủ Harry Potter
Cô nàng biết tuốt Hermione Granger
Sư tử tóc đỏ Ron Weasley

Một cái tổ hợp như vậy làm vương tử Slytherin không thể hài lòng. Vốn định quay người đi thẳng, chân lại không nhúc nhích. Mặc kệ không vui, Malfoy hứa được làm được!

Draco đối với Harry hừ một tiếng, theo thói quen nở nụ cười trào phúng.
Ron xụ mặt hỏi:
"Malfoy, mày có ý kiến gì?"

"Ý kiến gì?"
Draco nói:
"Đương nhiên là tôi đang lo lắng một buổi chiều đẹp đẽ lại bị vài kẻ phá hoại."

Thật là! Vừa mới bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng. Harry cảm thấy này cũng quá phiền toái. Cậu đã sớm ý thức được, muốn một cái Malfoy cùng một cái Weasley học được cách hòa thuận bên nhau có thể so với đầm rồng hang hổ.

Kì quái thay, cô bé tóc xù đối với chiến trường Slytherin cùng Gryffindor hoàn toàn coi như không thấy. Cô không hề chịu chút ảnh hưởng nào, hướng Harry chào hỏi:
"Thật vui vì cậu đã mời mình, Harry! Chúng ta sẽ có một buổi chiều tốt đẹp, đúng chứ?"

"Buổi chiều tốt đẹp ?"
Draco chen vào nói:
"Granger, tôi thật hoài nghi chỉ số thông minh của cậu, vì cái gì mà cậu nghĩ như vậy, một cái mặt đầy tàn nhan tóc đỏ nhà Weasley?"

"Malfoy!"
Ron rống lên một tiếng, bị Hermione ngăn lại. Cô nàng nâng cao cằm, tuy so với tóc bạch kim thấp hơn vài phân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí thế của cô.

"Tôi cảm thấy cậu cần học lại cách tôn trọng người khác."
Hermione chỉ ra:
"Ông cha đã dạy, không tôn trọng người khác, cũng là không tôn trọng chính mình."

"Ông cha nào?"
Draco hỏi lại:
"Dân Muggle?"
Giọng điệu Slytherin tràn ngập khinh miệt cùng vũ nhục, tuy không nói hẳn ra nhưng ý tứ biểu đạt cực kỳ rõ ràng.

Mặt Hermione tối sầm, điều này làm cô bé vô cùng khó chịu. Mà Ron, chỉ đứng bên cạnh thở phì phò trừng mắt nhìn Draco. Nếu là đời trước, cậu đã sớm nhào lên đánh tay đôi. Nhưng hiện tại, cậu sẽ không đứng ra, vì so với tên Malfoy, Granger cũng không làm người khác yêu thích hơn là bao.

"Cậu phải xin lỗi, Draco!"
Harry thở dài, âm thanh bình thản dứt khoát. Cậu đã phát hiện, tất cả trước mắt giống như cười nhạo cậu thật ngây thơ.

Ý tưởng thúc đẩy bọn họ vui vẻ ở chung ... chính là một việc mơ tưởng hão huyền. Nhưng Harry cũng không thất vọng, bởi vì cậu biết, nếu không phải do chiến tranh bất ngờ nổ ra , thì bọn họ cũng không thể bỏ xuống thành kiến, kề vai chiến đấu cùng nhau.

Draco nhìn chằm chằm vào mắt Harry, mặt lạnh lẽo:
"Cậu rõ ràng lại đi, Potter!"
Âm thanh càng thêm âm trầm:
"Hôm nay là cậu, cầu khẩn tôi mới đến nơi này! Nếu không phải như vậy, tại sao tôi phải đứng chung với một Weasley ngu xuẩn cùng một phù thủy Máu Bùn?"

"Mình nghĩ cậu sẽ không khó chịu vì điều này,..."

Lời giải thích của Cứu Thế Chủ rõ ràng làm một Malfoy cảm thấy tức giận.
Potter cho rằng cậu ta là ai?
Nghĩ chỉ có một vết sẹo mà thật sự trở thành Cứu Thế Chủ chuyện gì cũng làm được?
Draco càng nghĩ càng giận, làm một hành động đáng lý phải thực hiện ngay từ đầu. Quay đầu bỏ đi!

Cuối cùng, lần đầu bốn người gặp gỡ, không ngoài ý muốn tan bầy xẻ nghé.

Thời gian còn lại, ba đứa trẻ giữ nguyên kế hoạch cũ, đi thăm bác Hagrid. Thần kinh thô Weasley vẫn không hiểu rõ tình huống, vừa đi vừa đắc ý tả lại bộ dạng vừa rồi của Malfoy. Hermione trừng cậu nhóc một cái, phù thủy nhỏ mẫn cảm lập tức phát hiện Harry không thích hợp. Cô bé ít nhiều có thể thấy Harry rất để tâm đến Malfoy. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng ngay thời điểm Harry yêu cầu Malfoy xin lỗi mình, trong lòng đột nhiên trào lên một cỗ ấm áp.

Ba người rất nhanh đến nơi ở của bác Hagrid, ở bên cạnh Rừng Cấm là căn lều gỗ cao lớn.

"Bác rất vui khi được gặp mấy đứa!"
Bác Hagrid nói, đằng sau bộ râu đồ sộ là nụ cười tươi rói. Bác đưa ba đứa vào nhà, vội vàng chuẩn bị trà vào tách, lại bưng ra món bánh Nham thạch tự chế.

"Đây là Ron. Đây là Hermione."
Thời điểm Harry giới thiệu hai người bạn, bác Hagrid đặt tấm đệm mềm lên giường để bọn họ ngồi xuống.

"Lại một đứa nhóc nhà Weasley?"
Hagrid nói, nhìn thoáng qua Ron:
"Đây là lần thứ sáu ta thấy đứa trẻ nhà Weasley!"
Nói xong, bác hướng về phía Hermione chào hỏi.

Bánh Nham thạch suýt chút nữa đem hàm răng của Ron cùng Hermione phá hỏng. Cô phù thủy nhỏ che lấy răng cửa, dưới sự nhiệt tình của bác Hagrid nhận lấy chén trà, sau khi ngâm mềm liền giả vờ cực kì thích món bánh. Bốn người trò chuyện về những buổi học gần đây. Nhắc đến giáo sư Snape, Ron lại phẫn nộ. Lão Dơi kia trừ Gryffindor những 10 điểm trong tiết Độc Dược!
(vậy Harry chỉ bị trừ 20 điểm thôi đấy)

"Cậu hẳn phải gọi ông ấy là giáo sư Severus."
Hermione sửa đúng cách gọi cho Ron, tất nhiên là nhận được cái gật đầu nhất trí của Harry và Hagrid. Ron trừng mắt nhìn Hermione, cảm thấy rầu rĩ hết sức. Cậu thay đổi đề tài, hướng đến nghi vấn về hành lang bên phải tầng 4.

"Bác biết ở đó có gì sao, bác Hagrid?"
Ron tò mò hỏi.

"Ta không biết."
Bác trốn tránh ánh mắt Ron:
"Đó không phải điều cháu nên hỏi."

Hermione nhìn kĩ, sau đó ánh mắt từ tách trà, lướt qua quyển sách, dừng trên tờ giấy nhỏ cắt đúng bài " Tin mới nhất về vụ tấn công ngân hàng yêu tinh" của tờ "Nhật báo tiên tri". Việc này lần nữa làm cô bé cảm thấy quen thuộc khó hiểu. Không chỉ lần này, từ lúc đến Hogwarts, Hermione đều có cảm giác này. Cô quy hết về cho dòng máu phù thủy của chính mình.

"Cho dù thế nào, tôi khuyên cậu đừng đánh chủ ý gì lên tầng 4."
Trên đường về Hermione nói với Ron:
"Hiệu trưởng đã nhấn mạnh điều này. Nếu cậu không muốn gặp rắc rối ngoài ý muốn hoặc thống khổ chết thảm!"

Ngày khai giảng, hiệu trưởng Dumbledore đã quy định học sinh không được phép lên tầng 4, đa số mọi người sẽ nghe theo. Nhưng điều này đối với cặp song sinh nhà Weasley là không thể. Càng cấm đoán thì ngược lại càng có hứng thú, vì vậy cậu em trai nghe lén kế hoạch của hai người cũng không khỏi tò mò.

Đương nhiên, một mình Ron sẽ không mạo hiểm như vậy. Nhưng giọng điệu răn dạy của Hermione thành công khơi dậy tâm lý phản nghịch nhà Gryffindor.

"Phải không? Vậy thật biết ơn cậu!"
Ron tức giận không thôi:
"Nhưng việc này không có quan hệ gì đến cậu!"

"Đúng vậy! Dù sao bị trừ điểm cũng là Nhà Gryffindor!"

Ron oán hận vài câu, sau đó lựa chọn hướng ngược lại với Hermione đi mất.

Chỉ còn Harry cô độc trong Sảnh Lớn. Người qua kẻ lại che phủ bóng dáng cậu. Cứu Thế Chủ đột nhiên ý thức được vấn đề. Không chỉ Draco cùng Ron, còn bao gồm cả Ron cùng Hermione...
Mâu thuẫn không phải không thể hóa giải, mà đời này từ lúc bắt đầu đã tồn tại khác biệt.


Ờ nếu chuyện này xảy ra Draco còn ổn không con?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro