Q1: Chương 2: Chuyện trong Hẻm Xéo
Câu truyện cũ chậm rãi khép lại, hành trình mới lặng lẽ mở ra.
Lần này, vẫn như cũ, bắt đầu vào một buổi sáng sớm đen tối âm trầm, một ngày cuối tuần giữa mùa hè năm 1991 phổ thông tầm thường.
Ngày đó, mây đen cuồn cuộn tụ lại, đặc kịt, quay cuồng, như thể không cẩn thận chúng sẽ bất ngờ rơi xuống. Gió thổi đến mãnh liệt, lay động những khung cửa sổ, làm chúng đập lạch cạch. Gió cũng đang quay cuồng sự bực tức trong lòng đa số dân cư Đại lộ Privet Drive.
Có lẽ ở nơi đây, một nhà Dursley vĩnh viễn không ngờ tới mình sẽ đón tiếp một vị khách đặc biệt như thế.
Người đàn ông tái nhợt và âm trầm mím chặt môi, sắc mặt ông vô cùng không tốt, làm người nhìn vào bất giác cũng nảy sinh e dè cùng sợ sệt trong lòng. Ông ta vụt tiến tới, dưới những tia chớp nhập nhằng, trong cơn cuồng nộ gầm gừ của gió, vạt áo choàng đen nhánh nhảy nhót, như hóa thành một con dơi thật lớn, xoẹt qua.
Người đàn ông mở miệng, giọng nói êm nhẹ thấm đến tận xương tủy, pha lẫn lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Ta tìm Harry... Potter."
Vị giáo sư Độc Dược lới ít ý nhiều, làm một nhà Dursley luống cuống trong lòng. Bọn họ kinh hô, mắng trong bụng hàng vạn câu chửi rủa lũ phù thủy đáng ghê tởm. Một hồi hỗn loạn như bị bão táp cuồng thét quét qua, Severus Snape lãnh đạm đưa con quái vật nhỏ Harry Potter ra khỏi cửa.
Harry Potter của chúng ta...
...không không....
Tôi phải cùng cấp thêm một ít thông tin tới các bạn độc giả yêu quý, vị Cứu Thế Chủ xuyên qua không thời gian, trở về thời điểm bắt đầu câu chuyện này, hoàn toàn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Cậu bé 11 tuổi ngây thơ hồn nhiên .... !!!
Gặp quỷ đi thôi!
Nếu các bạn bị đầu tóc rối xù đen xì cùng đôi mắt xanh lục bảo to tròn kia lừa gạt. Chắc hẳn các bạn mười phần sai!
Ngây ngô lại dễ thẹn thùng ... thường thường chỉ tồn tại ở mặt ngoài, càng nhiều thời điểm khác, cậu bé của chúng ta đều có chút nghịch ngợm.
Giống như lời ngẫm nghĩ của vị Hiệu trưởng đáng kính khi đang trong hình dạng linh hồn hấp hối mờ nhạt tại Vương quốc Nhà ga Chữ Thập:
"Chúng ta phải học được cách tìm niềm vui, lúc cần thiết còn lấy ra tự tiêu khiển."
Đúng vậy, cậu không phải Harry Potter 11 tuổi. Thực tế, chính cậu còn không biết mình đã tồn tại bao lâu... mấy năm, mười mấy năm, mấy trăm năm..
Harry từ lúc cùng Voldemort đồng quy vu tận, sau này vẫn luôn ngốc tại Vương quốc Nhà ga Chữ Thập, cùng lão Hiệu trưởng, xem hết mọi tang thương rồi lại cảm thụ không được cảm giác thời gian đang vô tình lướt qua. Cậu cứ luôn nghĩ như vậy là kết thúc, chậm rãi biến mất đi. Lại ngoài ý muốn, thậm chí không tưởng tượng nổi, cho cậu một lần nữa bắt đầu lại.
Trở về quá khứ, thay đổi vận mệnh. Làm người yêu cậu, người cậu yêu tiếp tục sống. Làm vô số linh hồn uổng mạng có thể yên giấc ngàn thu. Thậm chí có thể xoay chuyển lịch sử thế giới này.
Harry liếc mắt thật nhanh qua vị giáo sư Độc Dược đáng kính...
Tốt thôi!
Có lẽ sẽ thay đổi nhiều thứ, nhưng làm giáo sư Snape có thể dùng vẻ mặt ôn hòa với mình, Harry tuyệt vọng nhận ra cậu không thể có cái loại năng lực này.
Không cần hỏi ra bất cứ câu hỏi vớ vẩn nào, cũng không nên làm ra bất kì hành động ngu xuẩn ... nếu không muốn vị nào đó phun nọc độc, Harry sâu sắc hiểu, bảo trì trầm mặc, mắt thấy tai nghe miệng câm. Nếu muốn biết chút gì đó ... như về cha mẹ cậu... tốt nhất là tự biết lấy mình mà về mày mò quyển báo thu nhỏ trong túi áo, "Lịch sử ma pháp hiện đại" cùng "Hogwarts, một lịch sử".
Đứng trước cổng vào Hẻm Xéo, bức tường cũ nát rõ ràng trông như ngõ cụt, đang phát ra từng luồng ma thuật cho thấy vị giáo sư đã đến đúng nơi. Sau khi tiêu phí cả một buổi sáng, hai người đã sắm sửa hầu hết đồ dùng cho Harry.
Dùng bữa trưa một cách qua loa, không phút nào ngừng nghỉ, vị giáo sư đang lộ rõ vẻ không vui trên mặt dắt quái vật nhỏ đáng ghét đi qua ngã tư đường lớn, dừng trước cửa tiệm duy nhất bán đũa phép Ollivanders.
Biển hiệu treo đằng trước cũ mèm, xộc xệch, nhưng vẫn nhìn khá rõ tên tiệm cùng lịch sử tóm tắt lâu đời:
Ollivanders nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382.
Bụi phủ đầy khắp các tủ kính, bên trong trưng bày duy nhất một cây đũa phép đặt trên cái gối tím bạc màu.
Khi cả hai bước vào, tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó phía sâu dưới tấm sàn cũ kĩ. Cụ già Ollivanders vừa gầy vừa lùn thình lình xuất hiện dọa người nhảy dựng.
Cụ già im lặng không tiếng động, đôi mắt to và sáng như ánh trăng chiếu qua vẻ âm u của cửa tiệm. Thông thường cụ luôn thao thao bất tuyệt, trí nhớ tốt đến nỗi có thể nhớ rõ cụ kị tổ tiên đi đời nhà ma từ năm nào đó xa lắc xa lơ của các bạn mà nói ra.
Đương nhiên còn kém xa, cụ càng thích nghe khách hàng đến mua đũa phép bắt bẻ, thậm chí nâng họ như thể đó là người cực kì tài ba bất phàm.
Snape vì thể rất không kiên nhẫn, nhướn lông mày. Ông nhắc nhở:
"Ồ! Chúng tôi nghĩ mình đến đây là để mua đũa phép."
"Đương nhiên...Đương nhiên."
Cụ Ollivander thuận theo đáp lại:
"Để chúng ta xem cậu Potter đây thích hợp với cây đũa phép nào."
Vì thế, một vòng lựa chọn đũa phép bắt đầu rồi. Hộp đựng đũa phép bay ra khỏi tủ, xếp thành một núi nhỏ trước mắt. Harry như cũ là một vị khách hàng rất bắt bẻ với đũa phép. Dùng hết hai tiếng đồng hồ, với sự hưng phấn của cụ già cùng ánh mắt muốn phun nọc của Snape, cuối cùng Harry đã tìm được cây đũa phép yêu dấu của bản thân.
Gỗ Nhựa Ruồi sẫm màu, lông phượng hoàng, dài 11 tấc Anh, một tổ hợp phi phàm.
Ngay khi Harry cầm lấy cây đũa phép, một cỗ ma lực cổ xưa tràn đầy ấm áp chưa từng có, từ ngực toát ra phù hợp lại đầy thỏa mãn, giống như là một phần của cơ thể cậu, không thể chia lìa.
Thân mật nhất, một phần máu thịt!
Đầu đũa phép phun ra từng luồng lửa rực rỡ lóa mắt, tiếng phượng hoàng ngân vang, làm cụ già cũng cực kì xúc động.
"Thần kì! Thần kì! Thật quá thần kì!"
Không có bất kì đáng ngạc nhiên nào, cụ Ollivander kêu lên, liên miên không dứt:
"Con phượng hoàng này chỉ cho hai chiếc lông, một làm thành đũa phép này, và một ở trong cây đũa phép khác. Cháu nhất định phải dùng cây đũa phép này, mà chính anh em của nó lại tạo lên vết sẹo trên trán cháu."
"Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ đến, đúng không? Nó thuộc về cháu, xưa này chưa từng có lần nào phù hợp như vậy ... Ta chưa từng nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng cảnh tượng này, đũa phép cùng chủ nhân của nó lựa chọn lẫn nhau, phát động năng lượng cộng hưởng, từ phía sâu trong tâm hồn hòa hợp nhau."
"Cậu Potter!"
Cụ Ollivander cao giọng:
"Đũa phép lựa chọn phù thủy, đồng thời phù thủy cũng lựa chọn đũa phép...Ta nghĩ, cậu sẽ làm lên điều vĩ đại, giống như vị đã để lại vết sẹo cho cậu, khủng khiếp nhưng vĩ đại."
Cụ nhìn chằm chằm vào Harry, nhấn giọng chắc nịch:
"Thậm chí...vĩ đại hơn rất nhiều..."
Thời điểm Harry cùng giáo sư ra khỏi cửa hàng đã là lúc chạng vạng. Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều nghiêng nghiêng, khu phố náo nhiệt ồn ào cả ngày càng trở nên nhu hòa. Câu nói của cụ Ollivander sớm đã bị Harry ném sau đầu, bởi vì cậu biết, cụ già kia thích nhất là đem mỗi người khách hàng nâng lên thành một cái nhân vật lớn, giống như anh hùng.
Cậu nhè nhẹ lôi kéo góc áo choàng của vị giáo sư nọ, ngượng ngùng cười nói:
"Cháu có thể mua một con cú ở đây không, thưa ngài?"
Cậu chỉ vào cửa hàng tràn ngập các loại thú cưng, cậu nhớ, bác Hagrid đã mua Hedwig ở đây.
"Nếu, câu muốn tiêu hết số tài sản ít ỏi đáng thương của mình, vậy thì được thôi, cậu Potter!"
Giáo sư Snape cứng ngắc nói, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn ngài! Cháu sẽ trở lại ngay đây."
Harry hoan hô một tiếng, vừa dứt lời, nhanh chóng rời đi. Cậu bé mắt xanh lục bảo nhanh như chớp chạy vào cửa hàng thú cưng, liếc mắt nhanh qua những lồng cú, lập tức bắt gặp một đống màu trắng tuyết cao ngạo. Công chúa nhỏ Hedwig ngẩng cao đầu, đôi mắt màu hổ phách tò mò nhìn chăm chú vào cậu bé đầu rối bù.
"Tốt! Cô bé, chúng ta lại gặp nhau."
Harry cười nói, sủng nịnh xoa đầu Hedwig, xách cái lồng cú chuẩn bị đến quầy trả tiền.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên làm cậu dừng bước.
"Đều là một đám người nhàm chán."
Âm thanh kia nói, còn khảng khái một tiếng.
"Ai?"
Harry tò mò quay đầu, ở một bên, trên bàn một con rắn nhỏ màu tím nằm ườn, trán có ấn kí nhỏ hình thoi màu vàng kim.
Tinh tế, xinh đẹp lại tràn ngập thần bí.
Đúng ra thì, trong cửa hàng thú cưng hầu như không bán rằn. Dù sao trừ số ít phù thủy có thể dùng Xà ngữ, hầu hết các phù thủy khác đều khó thuần phục được rắn. Nhưng cũng có không ít thương gia mua mấy loại rắn xinh đẹp hiếm có trưng bày trong tiệm, dùng để thu hút những phù thủy quý tộc xuất thân Slytherin.
"Nó thật xinh đẹp!"
Một âm thanh chậm rì rì vang lên đằng sau lưng Harry. Cậu quay phắt lại thật nhanh, một tên nhóc đầu tóc bạch kim cũng nhìn cậu.
Gương mặt hơi nhợt nhạt cùng cái cằm hất cao, kiêu căng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, giống như tất cả mọi người đều kém hơn một bậc. Harry cực kì nhớ rõ cậu quý tử Malfoy nhỏ năm 11 tuổi như thế nào, hơn nữa cực kì trùng hợp, cậu nhóc trước mắt không nhầm được chính là tên nhóc đáng căm giận đó.
"Này..."
Bị nhìn chẳm chằm, cậu nhóc cuối cùng không chịu được
"Cậu cũng chuẩn bị đến Hogwarts?"
Harry gật gật đầu.
"Vậy đúng rồi!"
Draco nói, lấy hình tượng kiêu ngạo ta đây đã sớm biết sờ sờ cằm
"Đương nhiên. Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ không ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ trở thành bạn học, chỉ cần bọn họ không phân tôi đến bất cứ nhà nào khác trừ Slytherin!
( ý nhóc là nếu không vào đúng nhà thì nhóc nghỉ học luôn đúng không Draco).
"Thuận tiện hỏi một câu..."
Cậu nhóc kéo dài âm:
"Cậu nghĩ muốn thú cưng như thế nào? Tôi thấy rắn cũng không tệ. Tôi không thể hiểu sao bọn họ chỉ cho phép mang mấy con cóc béo cùng chuột, những thứ động vật ngu xuẩn lại thấp kém như thế. Nên tôi sẽ bảo với baba mua cho một con rắn, sau đó lén mang vào mới được."
Lời này làm Harry cảm thấy thật quen tai. Tại cửa hàng cắt may đồng phục, tên khổng tước nhỏ này cũng nói ra mấy câu kiêu ngạo như vậy, làm cho cậu có ấn tượng xấu.
Khi đó trong mắt Harry, Draco trông y như anh họ Dursley, trẻ con bị chiều đến hư. Không chỉ tính cách rất đáng ghét, còn thích dùng cái mũi để nói chuyện. Nhưng tại thời điểm này, tên nhóc đáng đánh này chỉ đang muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Đương nhiên... một Malfoy cao quý sao có thế tỏ ra ngang hàng với một tên nhóc tầm thường thế này.
Ngài quý tộc Malfoy nhỏ tuổi nói một lúc vẫn không có ý định dừng lại làm lão chủ quán thấy sốt ruột thay. Hắn chờ không được mà bước tới bên cạnh hai cậu bé, thật cẩn thận dò hỏi:
"Thiếu gia Malfoy có thích cái gì sao? Ở đây chúng tôi mới nhập một con kim điểu, cậu có muốn xem..."
"Tôi tự mình xem!"
Draco lười biếng nói, hơi nhướn một bên lông mày bạch kim, một bộ dạng cao ngạo. Cậu ta có vẻ hiểu là nên tìm một con thú cưng đi thôi, mang theo cặp mắt đầy ghét bỏ nhìn một lượt, tuy rằng vẫn còn khá luyến tiếc con rắn trước mắt. Nhưng mà..
"Vậy con này đi..."
Quý tộc nhỏ bạch kim cao cao tại thượng, bên miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa đúng chuẩn Malfoy. Bất hạnh, chính là cậu nhóc đang coi trọng Hedwig của Harry.
"Đây là con cú tôi vừa ý trước..."
Harry bực bội nói
"Phải không?"
Draco không để tâm nói:
"Giờ nó là của tôi!"
Thiếu gia Malfoy liếc nhìn thằng nhóc kia, rất có khả năng là một tên phù thủy nhỏ xuất thân Muggle.
Xem nào... đây là cách thưởng thức gì đây...
Đầu tóc lộn xộn quần áo rách nát cũ mèm và nhăn nhúm như bao tải, còn cặp kính dày cộm cồng kềnh kia nữa. Duy nhất một cái đáng khen là đôi mắt tuyệt đẹp màu lục bảo.
"Này, cậu tên là gì?"
Harry mím chặt miệng thành đường thẳng, không nói một lời. Đôi mắt lạnh nhìn Draco đang nhận lồng Hedwig từ tay lão chủ quán khúm núm.
Trước khi đi, cậu ta còn không quên khoe khoang:
"Xem như thấy cậu lưu luyến không rời, tôi cho phép cậu đặt cho vật nhỏ này một cái tên đẹp."
( tôi cho phép e thích tôi :))
Này, này cũng thật sự là...
Harry cố gắng mà hít sâu một hơi, tự nói với chính mình không được nổi nóng so đo với một nhóc con 11 tuổi, đặc biệt người này còn có quan hệ dây dưa với mình.
Ha...
Chết tiệt, tên Malfoy đáng ghét này!
Cậu nhóc mắt xanh hơi hơi hé miệng, cố gắng để giọng mình bình tĩnh nhất có thể:
"Hedwig, nó tên Hedwig".
Harry trừng mắt nhìn thằng nhóc tóc bạch kim sau đó lập tức đi ra ngoài. Ngoài cửa, hoàng hôn buông trọn, sắc hồng nhuộm cả bầu trời.
Có thể Harry không ý thức được...cả đầu cậu đều chất đầy hình ảnh Draco đáng ghét... Thậm chí không có phát hiện, giờ phút này trong túi cậu, đang chứa một con rắn nhỏ.
______________ T.T __________________
Gần 3000 từ, còn phải đi copy truyện cũ sửa sang các thứ, đau đớn muốn chết luôn ó. Không biết gần 3 năm rồi còn người cũ nào nhớ truyện tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro