Q1: Chương 19: Tầng Bốn
Tin tức không biết từ đâu truyền ra.
Sau khi đợt cấm túc của bọn Harry kết thúc, trong trường bắt đầu rầm rộ lưu truyền sự tình liên quan đến tầng bốn.
Chuyện ngoài ý muốn, bị thương, tử vong, kho báu,... lưu truyền càng ngày càng ảo diệu. Cứ như vậy, không đến vài ngày, tầng bốn đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng nhiều người.
Đối với đa số học sinh mà nói, chỉ sợ vĩnh viễn bọn họ cũng nhớ không rõ làm thế nào mình có thể vượt được qua đợt kiểm tra cuối năm.
Ngày kiểm tra cuối cùng, khi trong lòng bọn trẻ hoặc đang hưng phấn hoặc lo sợ hãi hùng... vô số tin tức vỉa hè xen vào tai.
Có người nói, thứ được trông coi nghiêm ngặt trong tầng bốn đã bị trộm... Ác quỷ khủng bố được phong ấn trong đó đã thoát ra... Lại có người bảo Phù thủy Hắc Ám bị nhốt ở đó, sẽ hút linh hồn người..Có người nói..Có người nói... Thậm chí có người nhắc đến Chúa tể Hắc Ám.
"Cuối cùng cũng xong!"
Khi cả đám ra đến ngoài sân cỏ tràn ngập ánh sáng cùng gió mát , Ron thở phào nhẹ nhõm:
"Các cậu không biết mấy ngày nay mình đã đèn sách đến khuya chỉ để nhớ đống tên kì quái chết tiệt của bọn yêu tinh!"
Ba đứa chậm rì rì đi men theo hồ, ngang qua một đám ồn ào ríu rít. Bên này, Angelina Johnson cùng cặp sinh đôi Weasley đang khoa chân múa tay nói gì đó, khi thấy họ thì dừng lại.
"Chào các em!"
Angelina nói, không khỏi nhìn Harry lâu hơn một chút. Cặp song sinh người này nhìn người kia một cái đầy ẩn ý.
"Chúng ta chuẩn bị một cuộc hành trình tim đập thình thịch..."
"Có lẽ sẽ nguy hiểm..."
"Nhưng đồng thời cũng thật vĩ đại."
"Mấy đứa vĩnh viễn sẽ không đoán ra được ở đó có bí mật gì..."
"Trừ khi."
"Mấy đứa trở thành người khám phá..."
"Chúng ta đoán..."
Tổ hợp âm thanh tần suất cao của cặp song sinh lại bắt đầu. Hai anh chàng tóc đỏ nhìn em trai một chút, làm ra vẻ thần bí lại cực kì nghiêm túc.
"Có lẽ ở nơi đó, mấy đứa sẽ thấy được... tình nhân của Dumbledore!"
Phụt một tiếng, Harry không nhịn được cười ha ha. Trời ạ! Trời ạ! Cái tưởng tượng này cũng quá thú vị rồi!
Hermione xụ mặt nhìn cặp song sinh, ý tứ cực kì rõ ràng:
"Hai người có biết câu trêu đùa này nhạt toẹt như nước lã không?!"
Fred cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt của Hermione, anh choàng một tay lên cổ Harry.
"Bé cưng của bọn anh, em có đề nghị gì với ý tưởng này?"
Harry vất vả nhịn cười:
"Không hề, Fred. Em chỉ là đang tưởng tượng một chút cảnh hay ý đẹp... Cái kia, tình nhân của Dumbledore mỗi sáng cẩn thận giúp ông ấy thắt nơ con bướm màu hồng..."
Cậu chớp chớp mắt xanh to tròn nhìn cặp song sinh.
Đổi lại hai tiếng " ỰC" " Ực"...
Hai người xoay tròn quanh Harry, không keo kiệt tí nào khen ngợi:
"Em thật sự rất thú vị, bé cưng à, ý tưởng này cũng nói ra được!"
"Cảm ơn."
Cậu bé vui vẻ tiếp nhận.
"Em, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng, bé ác ma nhà Hufflepuff!"
Cặp song sinh vỗ vỗ vai Harry, vẫy tay:
"Hẹn gặp lại, Harry."
Bọn họ cùng Angelina nhường một lối nhỏ cho bọn trẻ đi qua, Harry đoán bọn họ đang bàn kế hoạch ban đêm xông lên tầng bốn.
Gryffindor mà! Ưa mạo hiểm.
Nhưng cậu cũng không thể không nhắc nhở chính mình. Tình thế này có chỗ bất lợi!
Sở dĩ tin đồn lan rộng như vậy, tất nhiên không thể thiếu công của gã Quirrel. Hắn không biết làm thế nào để đối phó với bẫy rập trên tầng bốn. Nên bày ra trò này để những học sinh tò mò trong Hogwarts thám thính hộ. Cũng may bởi vì cụ Dumbledore phòng vệ kĩ càng, nghiêm ngặt. Ý đồ xông vào khám phá của bọn trẻ mới kiềm chế được. Nhưng cũng chính như vậy, lòng hiếu kì của học sinh ngày càng lớn.
"Mình phải báo với giáo sư Mc Gonagall! Này cũng quá nguy hiểm."
Hermione lo lắng nói:
"Bọn họ làm sao dám đối đầu với Chó Ba Đầu của bác Hagrid, liền Quirrel còn chưa tìm ra cách... A ..."
Cô bé đột nhiên nhảy dựng lên.
"Làm sao vậy?"
Ron đang ngái ngủ, hỏi. Bởi vì thời tiết dần nóng bức, cộng thêm mấy ngày liên tục thức đêm ôn bài, cậu bé khó thể năng nổ được như ngày thường.
Hermione cũng không có trả lời, đã nhanh như chớp chạy đi. Mà khi Ravenclaw trở lai, đem theo một tin tức không tốt chút nào, đánh bay cơn uể oải của Ron.
"Cái gã... cái gã đã đưa cho bác Hagrid quả trứng Rồng chính là Quirrel... Bác ấy đã nói ra phương pháp... chỉ cần âm nhạc... Ôi Merlin!"
"Quirrel sẽ đi trộm Hòn đá Phù thủy! Ngay lúc này! Bởi vì Hiệu trưởng Dumbledore đã đi tham gia hội nghị ở Luân Đôn!"
Ron nhảy dựng, mana hồi full vạch.
"Chúng ta lập tức đi tìm Quirrel, phải ngăn cản gã, không thể chần chừ hơn được. Harry, cậu đã nói, chủ nhân đứng sau Quirrel chính là Kẻ_ mà_ ai_ cũng_ biết_ là_ ai_ đấy!"
Đúng vậy, không sai. Từ Rừng Cấm trở về, Harry đã tiết lộ một chút sự tình với bọn họ.
Cậu muốn chính là, một ngày nào đó, Hermione và Ron cùng nhớ lại, cậu đứng một bên xem hai người vì tìm ra chân tướng mà bận túi bụi.
Hai người họ nhất định sẽ giết cậu mất!!!!
"Mình nghĩ, chúng ta nên đi tìm giáo sư Snape."
Harry gợi ý, nhưng ngay sau đó cậu lại tự bác bỏ.
Không thể để Snape cùng Voldemort chạm mặt nhau quá sớm.
Vì thế, cậu nhún nhún vai. Lại sắp lên sân khấu đóng vai nam chính rồi!
Harry bảo Hermione đi báo với giáo sư Mc Gonagall. Ron thì phụ trách giám thị gã Quirrel.
Còn cậu, chỉ một mình cậu, cầm theo Áo Tàng Hình cùng đũa phép. Vốn tưởng đã cắt đuôi hai người bạn, ai dè, cửa Nhà Sinh hoạt chung Hufflepuff lại bị Slytherin chặn ngang.
"Đừng đâm đầu vào chuyện nguy hiểm, Potter!"
Harry làm như không hiểu, ngu ngơ hỏi:
"Cậu đang nói cái gì vậy, Draco?"
"Potter!"
Draco nhắc nhở:
"Hành động của các cậu người biết nhiều lắm. Hiện tại, Slytherin đang bàn luận về Cứu Thế Chủ ngu xuẩn nhà cậu. Phỏng chừng sáng mai chúng tôi phải đi lượm xác cho cậu!"
Hành động bên hồ quả thật có chút náo động, Harry nghĩ, lại cười ngượng ngùng. Cậu đang suy xét, phải tặng cho Draco loại Bùa chú nào...
Draco liếc mắt đã xem thấu ý tưởng của Lửng Nhỏ, vì thế cậu nghiến răng ken két:
"Potter! Tốt nhất đừng có chơi trò vặt gì!"
Slytherin thô bạo hẳn, đẩy đẩy Harry. Lại giống như tự mình sa ngã. Draco trừng mắt:
"Đi thôi! Mẹ nó ... thật điên rồ!"
Tính toán nhỏ của Harry chắc gì kẻ khác không nhận ra!
Cho nên, trên đường trèo lên tầng bốn, bọn họ gặp được Ron cùng Hermione đang đứng đợi. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Cậu đừng nghĩ bỏ rớt tụi mình."
Hermione đanh đá nói, hai tay chống nạnh:
"Cậu nghĩ một mình đi lấy Hòn đá Phù thủy? Nằm mơ! Mình nói cho cậu biết, chuyện này tuyệt đối không xảy ra, Harry Potter!"
Cô bé bùng nổ một trận lớn, cuối cùng mới buông tha cho cậu bạn. Khi bốn người đẩy cửa phòng lớn tầng bốn, đã nghe thấy tiếng sáo du dương. Hiển nhiên, đã có kẻ tới trước.
"Mình đã đến văn phòng, nhưng Quirrel không ở đó."
Ron vừa nói vừa ngâm nga giai điệu. Mà theo Draco nhận xét: Heo kêu!
Thế mà con Fluffy vẫn ngủ ngon lành trong cái mớ tạp âm này. Bọn trẻ rón rén đi qua con chó, kéo cửa sập ròi nhảy xuống. Đã có kinh nghiệm một lần, tất nhiên là đám hoa cỏ... ừm Tấm lưới Sa Tăng không thể làm khó Cứu Thế Chủ của chúng ta.
Bọn họ đi rất thông thuận. Chìa khóa đã có vị Truy thủ trẻ tuổi nhất lo liệu, mặc dù Draco cũng khá cáu gắt với vấn đề ai bay giỏi hơn khi bị Ron khiêu khích.
Tất nhiên sau đó cậu ta đã lấy lại danh dự của một Malfoy. Bàn cờ Phù Thủy! Chà phải công nhận Harry vẫn mù tịt trong cái trò này. Ron cùng Draco hợp tác cực kì thành công, không hề xước mẻ đứa nào như đời trước.
Sau khi đi qua phòng chứa Quỷ Khổng Lồ, vốn đã bị hạ thẳng cẳng từ đời nào. Bây giờ tụi nhỏ còn một cửa ải cuối. Bẫy rập của giáo sư Snape!
Nan giải đây!
Chỉ có một người được đi qua!
"Chúng ta trở về thôi!" Draco nói.
Harry lắc đầu:
"Không phải chúng ta, mà là các cậu."
"Đùa cái gì vậy!"
Draco đánh gãy lời cậu, châm chọc nói:
"Cậu nghĩ mình là ai? Chỉ dựa vào một vết sẹo! Cứu vớt thế giới, hử Cứu Thế Chủ?"
"Im ngay! Malfoy!"
Ron tức giận:
"Mày cứ tự thừa nhận bản thân nhát gan đi! Có phải nhanh không?"
"Đây không phải chuyện của mày, Weasley!"
Draco thô bạo nói, đôi mắt xám không hề rời khỏi Harry.
"Nghe này, Potter! Tôi nghĩ cậu đã sớm rõ ràng..."
Cậu ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại:
"Thật rõ ràng, mấy cái khảo nghiệm này là có người cố ý tạo ra. Tôi không thể nói mục đích của việc này là để làm gì, nhưng nói một chút, nếu gặp phải Kẻ_ mà _ai _cũng biết_ là_ai_đấy, cậu đấu lại hắn sao?"
Tuy còn nhỏ, Slytherin vẫn nhanh chóng tóm được điểm mẫu chốt.
"Đừng tỏ ra anh hùng, Potter!"
Draco nói, trong âm thanh thậm chí có thể nghe ra một chút cầu khẩn. Đôi mắt xám rõ ràng phản chiếu trong mắt xanh của Harry, làm trái tim nhỏ của Cứu Thế Chủ mềm nhũn.
Quả thật không cần thiết lắm, cho dù cậu không đi, Quirrel cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì. Dumbledore lấy Hòn đá Phù Thủy dụ dỗ Voldemort, nghĩa là cụ đã làm tốt công tác chuẩn bị. Harry nghĩ vậy, nhìn Draco gật gật
"Được thôi, chúng ta về."
Trời moé ơi, sao con không có tí chính kiến nào hết vậy con ơi, sau này ai làm nóc....
Nhưng cậu vừa nói xong... từ cửa một người bước vào.
Gã Quirrel đã đánh bay hình tượng hèn nhát, yếu đuối. Đôi mắt nham hiểm hung ác, nhìn chằm chằm vào mấy vị khách không ngờ tới. Bọn Potter thì còn có khả năng. Nhưng sự góp mặt của một Malfoy thật sự làm gã bất ngờ.
"Ta thật sự cao hứng khi nhìn thấy các trò!"
Quirrel nói:
"Ta còn đang tự hỏi ai đến trước đấy, đã giúp ta giải quyết không ít rắc rối."
"Rắc rối?"
Harry cảnh giác hỏi.
"Ít nhất không cần đối phó với Quỷ khổng lồ. Một đống hôi thối phiền toái! Nói thật, ta không thích trao đổi tình cảm với chúng tí nào."
Vậy sẽ là ai? Ai đã đến trước so với bọn họ và cả Quirrel. Đầu óc Harry xoay chuyển nhanh chóng.
À! Cặp song sinh nhà Weasley.
"Bọn mày có vẻ không ngạc nhiên lắm. Ta sớm nên biết...đêm Halloween chúng mày đã quậy tung trường học. Lúc ấy đáng ra ta đang xem xét bẫy rập, nhưng mà. Oh, cô gái bé nhỏ này..."
Quirrel đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hermione, như thể phát hiện ra món đồ chơi khiến gã hứng thú.
"Bùa chú phép thuật của mày thật sự không tồi, nó đã tiêu hủy áo choàng mà ta thích nhất."
"Mày muốn làm gì?"
Ron hét lớn, giang tay che chở Hermione đảng sau lung. Quirrel búng nhẹ một cái, nói thì chậm nhưng xảy ra cực nhanh. Một cỗ sức mạnh đánh bay Ron, cậu bé tóc đỏ văng xa ra ngoài, đập vào tường. Rớt xuống, hôm mê bất tỉnh!
"Đừng lo ngại!"
Quirrel nhìn Ron tràn ngập khinh miệt. Khi quay đầu lại đã tối sầm, Harry nhanh gọn lao vào chỗ gã. Da thịt tếp xúc, cả cơ thể như bị bỏng nặng, đỏ bừng lên, rớt từng miếng từng miếng thịt. Mùi hôi thối tỏa ra.
Sự việc xảy ra quá nhanh!
Quirrel kêu A... A thảm thiết, vang dội trong căn hầm. Gã đau đến mức muốn ném mọi loại Bùa chú lên Harry, nhưng Draco phản ứng nhanh nhạy tước luôn đũa phép trên tay gã.
Đằng sau khối vải quấn đầu đồ sộ, có tiếng nói khàn đặc, khủng bố thét lên:
"Giết chết nó, mau giết chết nó!"
Voldemort thống khổ gào thét với bề tôi nhưng không được tích sự gì. Harry vẫn dai dẳng bám vào gương mặt gã, không có chút nào thỏa hiệp, cho đến khi mặt gã biến thành bãi tro tàn.
Cuối cùng, Voldemort vẫn đào tẩu thành công, Quirrel thì bị giữ lại, vĩnh viễn nằm trong tầng hầm tối tăm.
Ván cờ này, Hiệu trưởng Dumbledore dùng Hòn đá Phù Thủy làm mồi nhử, Voldemort vì mồi nhử này mà tiến vào. Đây là Hiệu trưởng cùng Voldemort hai bên đánh giá thực lực, một trắng một đen, trong tối ngoài sáng, không ai nhường ai.
Tới đây, Harry hiểu rõ, quyền đánh cờ, vĩnh viễn nằm trong tay kẻ mạnh.
Lần thám hiểm này, Harry cũng không chịu tổn thương gì lớn, nhưng bà Poppy Pomfrey vẫn nhất quyết giữ cậu lại hai ngày trong Bệnh xá.
Cũng là để cậu không phải đối phó với đống người hỏi han ở ngoài kia.
Lúc này, Slytherin lại tiếp tục lấy được Cúp Nhà. Hiệu trưởng Dumbledore rất công bằng, cho mỗi Nhà thêm 50 điểm. Nhà Slytherin lấy ưu thế mong manh giành được chiến thắng.
Mà Ron, cậu nhóc ngất xỉu đến ngày thứ ba mới chịu tỉnh. Khi đó cậu vừa quay đầu, đã thấy Harry đang lay lắt bên cạnh.
Cậu bé tóc đỏ sửng sốt một chút, biểu tình cực kì vi diệu. Vừa u oán tức giận, lại ngỡ ngàng vui sướng. Cuối cùng hóa thành lời rít gào:
"Cậu nói cho tôi nghe, cái tính cách cổ quái này là làm thế nào tạo thành!"
Làm thế nào tạo thành?!!!
Harry cười ngoác miệng, cho Ron một cái ôm thật chặt.
"Mình nghĩ cậu sẽ không muốn biết đâu, Ron bé bỏng!"
"Ngài Potter! Làm ơn hãy gọi tôi bằng họ, Weasley hoặc tên đúng, Ron!"
"Cái này không được, Ron bé bỏng là tên thân mật mà mình luôn gọi cậu mà.~~~"
Quả thật bọn họ đã từng cãi nhau, từng nghi ngờ... Nhưng từ đầu đến cuối, câu bé tóc đỏ vẫn luôn là người anh em nối khố có thể tự tin kề vai sát cánh.
Ron trở lại, có thể nói là tin vui lớn nhất trong năm nhất. Cũng biểu thị một vòng xoáy lịch sử hoàn toàn thay đổi.
Giờ phút này, mặt trời ló rạng, bọn học trò sắp xếp tốt hành lý, chuẩn bị lên tàu trở về nhà. Mà lúc này, một lịch sử mới được bắt đầu.
___________Quyển 1: Hoàn_____________
Lời thương yêu của tác giả:
Theo cá nhân tôi, Hiệu trưởng tuy rằng không đơn thuần tốt đẹp, nhưng tuyệt đối không phải kẻ đứng phía sau màn. Sức mạnh cường đại cùng trí tuệ, cụ Dum là một Phù thủy đáng kính trọng.
Tại sao lại biến thành kẻ xấu xa???
Còn cả Ron nữa, đọc truyện đa số bị bôi đen rất thảm, mọi người không thấy cậu ấy đáng yêu lắm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro