Q1: Chương 11: Sự cố trong trận Widditch
Tiến vào tháng 11, trời càng thêm rét lạnh. Xung quanh trường học, núi lớn bao phủ đầy tuyết xám xịt. Mặt Hồ Đen đông đặc lại, giống đá hoa cương vừa cứng vừa lạnh. Từ cửa sổ trên tầng có thể thấy bác Hagrid quấn quanh người chiếc áo choàng lông chuột chũi to sụ, đeo bao tay lông thỏ, mang đôi giày da hải cẩu tự may. Bác đang cầm chổi lớn quét tuyết trên sân Quidditch.
Thời điểm giải Quidditch của Hogwarts đến gần, đội trưởng Michael càng thêm điên cuồng tập luyện, ước gì ép khô cầu thủ từng phút từng giây.
Harry gần như không có thời gian rảnh, để đi gặp bọn Ron cùng Hermione, hay bám dính lấy con Rắn nhỏ bạch kim của cậu (Herpo tội nghiệp bị tác giả quẳng xó nào rồi). Sau mỗi buổi huấn luyện tối, người cậu đầm đìa mồ hôi, mệt đến không mở nổi mắt. Loại trải nhiệm phong phú quá mức này, cứ thế trôi qua.
Sau đó, vào một buổi sáng sớm lạnh buốt da buốt thịt ( như mấy ngày giáp tết miền Bắc), giải Quidditch trường Hogwarts khai mạc. Khán đài đầy người, gần như tất cả giáo sư cùng học sinh trong lâu đài đều đến xem trận Quidditch khai mạc:
Gryffindor Vs Slytherin.
Harry đến trễ, ngồi cùng Ron và Hermione phía sau bên trái khán đài.
Vị trí này... không tốt lắm!
Cho dù cầm ống nhòm thì cũng chỉ thấy toàn đầu người chứ không rõ tình hình trận đấu.
"Cậu cầm chổi bay đi làm gì?" Ron hỏi.
Harry nhún vai, đặt cây chổi xuống dưới chân:
"Xem xong bọn mình còn phải tập luyện."
"Quào, quá tàn nhẫn!" Ron lắc đầu than thở.
"Chú ý sức khỏe!" Hermione bổ sung.
Ba người câu được câu mất trò chuyện với nhau, nghe tiếng gầm rú, cổ động, tiếng hoan hô. Kèm đó là lời bình luận náo nhiệt của anh chàng Lee Jordan.
"Là Cormac McLaggen! Quả Blugde vừa vòng qua cậu ta, Tầm thủ Gryffindor linh hoạt tránh né...."
"Ồ, nhìn bên kia đi! Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle. Chà, cô gái này quả là một Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ..."
"Jordan!"
"Dạ, em xin lỗi!"
Bị giáo sư McGonagall nhắc nhở, anh chàng cụp tai lại.
"Còn bây giờ, thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị... Bóng được chuyền về cho Angelina...Cô ấy đang tiến rất gần gôn ... GHI BÀN! XUẤT SẮC"
Một phần khán đài reo ầm lên,Gryffindor mở đầu tỉ số.
Trận đấu tiếp tục, banh đang ở trong tay Nhà Slytherin. Đội bóng xanh lá không bỏ lỡ cơ hội này, Truy thủ của bọn họ nhanh nhẹn luồn lách đến gần gôn Nhà Gryffindor.
"Quá đáng tiếc! Chỉ chút nữa..."
Jordan than thở.
Hai Tầm Thủ đã nhìn thấy quả Snitch, bay lượn vòng quanh sân đấu, tranh giành nhau. Và, đương nhiên tên Tầm thủ nhà Slytherin là Terence Higgs lại chơi bẩn.
Khán đài ồn ào, nhà Gryffindor la ó kêu phạt thẻ đỏ. Nhà Slytherin thì châm chọc lại: đã không có bản lĩnh thì tự chịu!
Lee Jordan thấy về phe nào cũng khó, nó đành bình luận kiểu nước đôi:
"Thế là... sau vụ gian lận rõ ràng và tệ hại ..."
Giáo sư McGonagall hầm hè:
"Jordan!"
"À, ý tôi nói là.. sau vụ phạm lỗi công khai và tệ hại ..."
"Jordan, tôi cảnh cáo trò đấy!"
Giáo sư McGonagall gằn giọng.
"Dạ, dạ... Flint suýt giết chết Tầm thủ của đội Gryffindor, nếu là ai khác thì chắc chết rồi, tôi bảo đảm và thế là...phạt đền cho đội Gryffindor... Spinnet thực hiện... Anh làm một cách gọn gàng. Trận đấu tiếp tục, Gryffindor vẫn đang giữ bóng..."
"Chà! Anh em nhà Weasley có vẻ cay cú với đòn vừa rồi! Họ đang đáp trả những quả Blugde cho đối phương...
Ô!MERLIN! NHÌN KÌA..."
Cả khán đài ồ lên. Chỉ thấy quả Blugde bay đến gần đội trưởng Slytherin thì dừng lại. Quay ngoắt lại, như một tàn ảnh, nó lao thằng tắp về phía khán đài.
Đó là Harry Potter!
"Biết ngay!"
Harry nghiến răng nghiến lợi nói. Cậu đem theo cây chổi, không chỉ là để tập luyện mà còn phòng hờ cái chiêu trò chết bầm này.
Harry leo phắt lên cây chổi, trong tiếng kêu sợ hãi của Hermione, giống như một mũi tên lao thẳng lên bầu trời. Cứu Thế Chủ liều mạng bay lượn, né tránh quả Blugde vô cùng điêu luyện khiến cả khán đài trầm trồ.
"Cậu ấy làm thế nào đây?"
Jordan vẫn chăm chú bình luận:
"Cây chổi Merlin ơi! Quả Blugde bay sát gót thằng bé!"
Cả đấu trường ngừng lại, cặp song sinh cố gắng hấp dẫn quả Blugde, cứu cậu bé. Nhưng không!
Quả bóng đáng gờm vẫn lao vút, muốn tàn nhẫn đánh bay đứa nhỏ. Mà đội trưởng Slytherin, thừa dịp mọi người không để ý, thêm 3 quả 10 điểm vào gôn đối phương.
Anh trai ơi, lươn lẹo quá đấy -.-
"Không...không..không! Phải ngăn nó lại! Nhất định phải ngăn nó lại!"
Đội trưởng Hufflepuff đứng trên khán đài gào thật to. Michael vò đầu bứt tai nhìn chăm chăm theo đường bay của Harry. Anh nhìn ra cậu bé đã cố hết sức. Không phải vì năng lực không đủ... mà là cây chổi!
Nếu biết sẽ ra cơ sự này, có liều cái mạng già anh cũng phải sắm sửa cho Harry một cây Nimbus 2000 chứ không để thằng bé vật lộn với cây Sao Chổi 260 già khọm từ thời Napoleon cởi chuồng!
Lại một trận kinh hô, trong tầm mắt của cả khán đài, quả Blugde suýt chút nữa đập vào ót Harry.
Harry cảm thấy không xong, bởi vì cây chổi già cỗi của cậu sắp không theo nổi cái tốc độ bay này!
"Mình phải nghĩ ra cách! Mình phải nghĩ ra cách!"
Hermione vòng tới vòng lui, thi thoảng hướng lên trên nhìn chút, sắc mặt hoảng hốt tái nhợt.
"Ôi, Harry!"
Ron lẩm bẩm, nắm chặt ống nhòm trong tay.
"Không có khả năng, không có học sinh nào đối phó nổi quả Blugde bị ám! Giáo sư! Các giáo sư đang làm gì thế?" Hermione tức giận nói.
Cô bé giật ống nhòm từ tay Ron, nhìn ra phía xa xa đối diện. Cụ Dumbledore giơ cao đũa phép, ý đồ phát nổ quả Blugde, đáng tiếc tốc độ quả bóng thật sự quá nhanh! Vài vị giáo sư bên cạnh căn bản cũng trở tay không kịp. Đúng lúc này, Hermione nhìn qua Quirrel, hắn ta miệng lẩm bẩm, mắt nhìn chòng chọc vào Harry.
"Cậu nhìn gì thế?"
Ron sợ hãi hỏi.
Cô hít sâu một hơi, ngước lên nhìn Harry, sau đó không thèm trả lời Ron, lao đi. Ron chưa kịp phản ứng, cô bạn đã mất tăm trong biển người. Cậu bé chỉ có thể tiếp tục dùng ống nhòm đuổi theo bóng dáng bạn đang gặp nguy hiểm. Một phần lo sợ hãi hùng thay bạn. Phần khác không khỏi trầm trồ thán phục...
Khả năng bay của Harry đỉnh thật sự!
Nhưng ngay sau đó, Ron cũng bắt đầu tuyệt vọng, vì cây chổi kia rõ ràng đang rung bần bật. Trong giây lát, tim Ron như ngừng đập. Cậu không kịp hít thở, trơ mắt nhìn cây chổi của Harry tạm dừng, quả Blugde không bỏ sót cơ hội lao vụt đến.
"Phanh!"
Tiếng hít mạnh đồng loạt.
Quả Blugde bị ám khí thế hằm hằm, nứt ra năm bảy đường. Phần da đen căng bóng vỡ toang ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống lả tả như tuyết.
Nắm chặt đũa phép trong tay, giáo sư Snape dồn dập vững vàng đi về phía Harry. Áo choàng đen phía sau lưng ông bay lên, cuồn cuộn, giống như sương khói, hai vạt trước mở ra.
Harry nhăn nhó trong lòng.
Xong! Xà Vương sắp bùng nổ!
Cậu bé mắt xanh chầm chậm từ cây chổi nhảy xuống mặt đất. Đứng đối diện với Snape mặt đã xanh mét, thành thành thật thật ngoan ngoãn kêu:
"Giáo sư!~~"
"Rất tốt, vô cùng tốt!"
Snape cắn răng, rít lên:
"Xem ra Cứu Thế Chủ của chúng ta, không lúc nào là không muốn khoe ra khả năng bay như Quỷ khổng lồ!"
"Con không tệ thế đâu ạ..."
Harry bĩu môi, nhủ thầm. Cậu tổn thương lắm luôn, nhưng thông minh im miệng nghe mắng.
"Chả lẽ Cứu Thế Chủ vĩ đại luôn cho rằng mình có thể hóa dữ gặp lành, tiện thể trình diễn một màn, phát tiết chút tinh lực dư thừa! Vậy các người mau xem đi, xem Cứu Thế Chủ đem đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ gì!"
Snape càng nói càng giận, cười lạnh một cái, sau đó giận đùng đùng rời đi.
Nửa sau của trận đấu, Harry đã vô tư ngồi ngốc một chỗ. Cậu, Ron và Hermione xin nghỉ tạm tại căn lều của bác Hagrid. Chủ nhân căn lều đang cặm cụi pha một tách trà an ủi trái tim nhỏ bé hoạt động quá công suất của bọn trẻ.
"Là Quirrel!"
Hermione thốt lên, chắc nịch:
"Mình đã thấy, hắn ám quả Blugde, miệng lẩm bẩm không ngừng, đôi mắt gắn chặt trên người Harry."
"Không có khả năng!"
Bác ngồi ở khán đài giành cho các giáo sư, vì vậy không rõ sự tình:
"Quirrel vì cái gì phải làm vậy?"
"Cháu cũng không biết, nhưng mà.."
"Cháu biết!"
Ron nói, cậu liếc mắt nhìn ba người:
"Cháu biết! Cháu biết hành động quái lạ của hắn. Ở đêm Halloween, cháu cùng hai anh trai phát hiện hắn biết chỗ Chó ba đầu. Cháu nghĩ hắn muốn trộm thứ gì đó mà Chó ba đầu đang trông coi."
"Sao cháu biết đến con Fluffy?"
Bác Hagrid nghiêm túc hỏi:
"Fluffy?"
"Ờ...đúng, nó là con chó của ta... Mua của một thằng cha người Hy Lạp mà ta gặp ở quán rượu hồi năm ngoái... Ta cho cụ Dumbledore mượn để nó canh giữ cái..."
"À há!"
Ron hưng phấn kêu lên:
"Nói như vậy, ở đó thật sự đang cất giấu thứ đồ gì đó?"
"Không phải thứ mà cháu nên đoán!"
Bác Hagrid cáu kỉnh:
"Quirrel nhát gan lắm, một kẻ đáng thương trốn ra từ Khu rừng của Quỷ hút máu, đến bây giờ lá gan vẫn yếu ớt..."
"Biết đâu là hắn diễn!"
Hermione lớn tiếng đáp.
Sau sự kiện buổi chiều, cô bé có cái nhìn khác biệt về gã Quirrel.
"Cháu không thể nhầm được, quả Bludge rõ ràng bị ám, cháu đã đọc hết sách vở về đề tài đó rồi. Khi muốn ếm ai thì phải nhìn chằm chằm mục tiêu, mà Quirrel rõ ràng không có rời mắt khỏi quả Bludge cùng Harry."
"Ta nói cháu sai rồi!"
Hagrid lớn giọng:
"Cháu không có lý do gì..."
"Cháu có!"
Ron nói:
"Quỷ khổng lồ trong Hogwarts hiển nhiên là do hẳn thả ra! Hắn muốn dẫn dắt mọi người lạc hướng, lại không ngờ đến việc bọn con chen ngang!"
"Ý cháu là ổng muốn trả thù?"
Bác Hagrid trừng lớn mắt, râu muốn dựng ngược.
"Đừng dùng suy đoán vô căn cứ để áp đặt lên người khác! Ta không biết tại sao trái Bludge giở thói như vậy, nhưng giáo sư Hogwarts không đời nào lại tìm cách giết học trò của mình! Này, nghe đây, cả ba đứa đang chõ mũi vào chuyện vô bổ. Nguy hiểm lắm! Ba đứa quên con chó đi, quên luôn chuyện nó đang canh giữ cái gì đi. Đó là việc giữa cụ Dumbledore và cụ Nicolas Flamel mà thôi."
"Nicolas Flamel?"
Vẫn luôn im lặng, Harry đột nhiên bật cười, ... bác Hagrid luôn vậy, không thể nào giữ nổi bí mật.
"Ô! Mình biết phải làm gì rồi đấy!" Hermione nói.
Điều này làm bác Hagrid sững sờ. Bác liền trông như nổi điên lên với chính mình.
______________________________________
Đôi lời nhắn nhủ yêu thương của tác giả:
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tôi. Nếu thấy hợp khẩu vị hãy giữ lại ăn dần. Sự hài lòng của các bạn vô cùng quan trọng với tôi ...
Nghe mọi người bày tỏ rất cạn lời với tính cách bé Har nhà tôi :v Thật vậy sao?
Giờ thì chiêm ngưỡng mấy anh đẹp giai hai đội nhà thôi.
Buồn quá, huhuhuhuhuhuhuuhu
Là lỗi của mình
Là lỗi của mình
Là mình sai
Là mình sai
Là mình sai
Lần sau không được mắc lỗi nữa
Là mình sai không được mắc lỗi nữa
Là mình sai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro