Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1 : Lời mở đầu

Draco Malfoy là một người chữa lành - chết tiệt -tốt, cảm ơn bạn rất nhiều. Cậu dành vài năm qua để giải quyết các vấn đề của riêng mình và nhận ra rằng cậu rất thích những tương tác mà cậu có với những người chữa bệnh khác. Phải mất nhiều tháng thuyết phục thì  Bộ mới cho phép cậu và lấy bằng

Cậu không quá tự hào khi thừa nhận rằng có lẽ Potter đã nói tốt cho cậu để cho phép tất cả chuyện này xảy ra, nhưng cậu là người đã nhảy vào công việc. Draco biết cha mình Lucius sẽ chế giễu ý nghĩ về một Malfoy làm việc lương thiện. Trong thế giới của ông, đó là điều không thể tưởng tượng được. Nhưng Draco thích nó. Narcissa thường xuyên lo lắng cho cậu, nhưng cậu không chịu lùi bước và trở thành người thừa kế ngoan cố, đặc biệt là khi cuối cùng cậu cũng làm được điều gì đó tốt đẹp lần đầu tiên trong cuộc đời đen tối của mình

Nghĩ đến mẹ, cậu cầm lá thư của bà mà cậu đã nhận được sáng hôm đó. Cô muốn cậu đến uống trà (tất cả đều tốt và tốt) nhưng cô đã nói sẽ có những vị khách khác. Điều đó có thể có nghĩa là một trong hai điều sau: Cô đang ở với Andromeda và Teddy hoặc cô đang cố gài bẫy cậu với ai đó. Và vì cô không từ chối đề cập đến ai, nên cậu có xu hướng tin vào điều sau. Cậu tròn mắt vì đều đó. Cậu yêu cô tha thiết, nhưng cô đang trở thành một người quá can thiệp. Draco cho rằng đó chỉ là điều tự nhiên khi rất nhiều người ở độ tuổi của cậu đã có con. Cô đã luôn ao ước một cách tuyệt vọng về một gia đình lớn

Draco viết thư trả lời nhanh và thở dài, biết rằng đây có thể sẽ là một sự kiện căng thẳng. Xong, cậu đứng dậy và lao nhanh ra khỏi văn phòng. Bộ đồ muggle của cậu rất sắc sảo và chiếc áo choàng lớn bên ngoài có màu xanh nước biển tuyệt đẹp. Nhìn chung, cậu đã hoàn toàn cắt bỏ bức tranh về sự duyên dáng. Lợi ích bổ sung là nó giữ ấm cho cậu. Các văn phòng trong phần phụ của St Mungo, nơi mang tước hiệu Malfoy do những nỗ lực tài chính của cha cậu nhằm bảo vệ họ, luôn lạnh lẽo bất chấp những lá bùa sưởi ấm mà Draco liên tục sử dụng. Cậu gửi câu trả lời cho con cú trước khi đến gặp bất kỳ bệnh nhân nào của mình

Là một Legilimens tài ba, cậu rất giỏi trong việc phá bỏ những lời nguyền liên quan đến tâm trí. Chắc chắn, có rất nhiều người ghét cậu và từ chối việc để cho cậu điều trị, nhưng sau mỗi bệnh nhân cậu đã giúp đỡ đều khiến cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Mỗi tâm trí cậu chữa lành đều thổi bùng ngọn lửa đam mê của cậu. Những bệnh nhân có thể trở lại bình thường đều tạo dựng danh tiếng cho cậu và ngày càng có nhiều người sẵn sàng đưa cậu vào nhóm chăm sóc của họ. Tuy nhiên, cậu không miễn dịch với mọi thứ

Một người đi lạc có trật tự rẽ vào một góc hơi quá nhanh theo hướng ngược lại. Bản năng của Draco trỗi dậy và trong một khoảnh khắc, cây đũa phép của cậu giơ lên ​​và chuẩn bị tự vệ. May mắn thay , trước khi người lạ nhận ra,  cậu đã có thể hạ cánh tay cầm đũa phép xuống bên dưới áo choàng và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ngay khi Draco rẽ vào góc tiếp theo và xác nhận rằng bản thân chỉ có một mình, cậu dựa vào tường một lúc. Cậu thở hổn hển khi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ của mình. Khi lấy lại bình tĩnh, cậu lắc đầu, đứng thẳng dậy và tiếp tục di chuyển. Sẽ không ổn nếu bị bắt quả tang đang lên cơn hoảng loạn

Trước khi mở cửa phòng bệnh nhân đầu tiên, cậu tự kiểm tra. Đó là một thói quen mà cậu đã học được từ rất sớm trong quá trình đào tạo thành người chữa lành và ngày càng gắn bó với việc thực hành nó. Nó giúp cậu hiểu rõ hơn về thực tế, xoa dịu sự lo lắng và đóng vai trò như một sự củng cố cho tính tự mãn của cậu, tất cả là những điều rất cần thiết trước khi tiếp xúc với bệnh nhân

Bàn chân vững chắc trên mặt đất. Không có hòn đá nào vỡ vụn như đôi khi cảm thấy

Đũa phép trong vỏ bọc của nó trên cánh tay của bạn. Bạn được trang bị vũ khí và sẵn sàng

Tư thế đặt. Không ai có thể tìm thấy một lỗ hổng với  cử chỉ lịch thiệp của bạn

Mặt trung lập. Một nụ cười chế nhạo sẽ khiến mọi người lùi lại, nhưng một nụ cười ngay khi ra khỏi cửa thì quá thân thiện và không giống cậu cho lắm

Mỗi phần của cơ thể bạn cảm thấy tốt. Ngay cả khi những vết sẹo vẫn còn hơi nhức nhối


Cuối cùng cảm thấy đã sẵn sàng, cậu đẩy cửa và sải bước vào. Đã đến giờ làm việc

Vài giờ sau, cậu bắt gặp một thứ khá kỳ lạ. Một đám Thần sáng tụ tập kéo sự chú ý của cậu khỏi những tấm hồ sơ trên tay. Họ tập trung lại với nhau trong khu vực chờ đợi bên ngoài khu tai nạn ma thuật. Một thành viên trong nhóm nhìn lên, nhận thấy cậu là ai và chế nhạo

"Malfoy đang làm gì ở đây?" Giọng nói đó không phải là thứ mà Draco nhận ra (mọi thứ đều tốt hơn vì nó giúp cậu bỏ qua nhưng đều nhỏ nhặt) Nhưng nó đủ để khiến mọi người quay đầu về phía cậu

"Quý ông có cần giúp tìm phòng bệnh nhân không?" cậu thân mật hỏi

"Giống như chúng tôi cần sự giúp đỡ của bạn vậy, con rắn" Cùng một thần sáng lúc đầu nói. Trước khi tình hình có thể leo thang, họ đã tham gia cùng với một Thần sáng khác. Một thần sáng mà Draco may mắn (hoặc không may) nhận ra nhờ mái tóc đỏ tươi của anh

"Malfoy! Tôi nghe nói bạn đã ở đây, chưa gặp bạn nên tôi không chắc đó là sự thật" Ronald Weasley cười nói

"À, Weasley, tôi rất vui khi nói rằng đó là sự thật. Nhưng bạn ở đây để làm gì? Bạn có vẻ có sức khỏe tốt" Draco giữ vẻ mặt trung lập. Giữ cho biểu cảm của cậu hoàn toàn bình thường chỉ làm tăng thêm vẻ bối rối từ những người còn lại trong nhóm, điều này khá hài lòng

"Eh, một trong số chúng tôi bị trúng lời nguyền, chúng tôi đã lo lắng vì chưa nghe thấy gì. Nhưng tôi nghi ngờ đó là bộ phận của bạn, bạn không phải là một người chữa lành não sao?"

"Tôi chuyên về tâm trí, nhưng nếu bạn cần chỉ dẫn thì tôi có thể làm điều đó cho bạn. Hay bạn đã ở đây đủ để biết đường đi rồi?" Draco trả lời. Nó đã trở thành một trò chơi trong nhiều năm, họ bắn gai vào nhau vì họ không biết làm thế nào để thân thiện

"Thật sao, Malfoy? Trò đùa chấn thương? Tôi không ngờ bạn lại khom người thấp như vậy "

"Chà, tôi phải chào hỏi bạn ở cấp độ của bạn..." Lúc này, các Thần sáng khác đang theo dõi cuộc trao đổi như thể đây là một trò chơi Quidditch căng thẳng

"Ồ! Trước khi tôi đi" Ron nói, thay đổi hoàn toàn chủ đề "Hermione đã tìm thấy cuốn sách mà bạn đang hỏi. Cô đã tìm thấy một bản sao ở Pháp, cô tin rằng bạn nói đủ tiếng Pháp để hiểu nó. Theo cô ấy, nó cũng sẽ giúp ích cho lời nguyền ma quái nào đó mà bạn đang nghiên cứu. Cô ấy nói sẽ gửi nó bằng cú khi về nước"

"Cảm ơn cô ấy giúp tôi nhé?" Draco đánh giá cao thông báo, nhưng cậu không thể không tiếp tục chỉ trích đối thủ cũ của mình "Tôi sẽ không bao giờ hiểu làm thế nào mà bạn kết thúc với phù thủy thông minh nhất trong thời đại của chúng tôi trong khi bạn không thể phân biệt giữa một con hà mã và một con yêu tinh"

"Ít nhất thì tôi chưa bao giờ đánh nhau với cả hai" Ron cười nói "Chúc may mắn với lượt của bạn" Tóc đỏ vẫy với cậu trước khi khoác vai Thần sáng gần nhất và lái cả nhóm đi. Rõ ràng anh đã biết đường đi quanh cơ sở. Draco đảo mắt một lần nữa trước khi tiếp tục đi



Đến cuối ngày, Draco đã kiệt sức. Hết chuyện này đến chuyện khác khiến cậu chạy không ngừng kể từ khi nhìn thấy nhóm Thần sáng. Tình cờ, hóa ra chính Harry - chết tiệt- Potter đã tự làm mình bị thương. Draco đợi cho đến khi những người thực thi pháp luật phép thuật rời đi trước khi kiểm tra Harry, nhưng lúc đó anh đã ngủ. Draco không muốn làm phiền anh ta, nên thay vào đó, cậu kiểm tra biểu đồ của mình trong im lặng. Các ghi chú cho biết anh cần được đánh giá tâm thần. Draco thở dài, mặc dù bây giờ họ đã đủ tốt khi trưởng thành, nhưng sẽ không phải là ý kiến ​​​​hay nếu cậu làm điều đó. Cậu ghi chú vào biểu đồ giới thiệu để gửi gắm cho một trong những chuyên gia khác. Lương y Avery thực sự đã giúp cậu vượt qua hầu hết chấn thương sau chiến tranh và thời gian ngắn bị giam giữ ở Azkaban. Trong thực tế, Potter đã yêu cầu Malfoy có được sự giúp đỡ sau khi đưa ra lời khai khiến cậu được tự do

Hài lòng với mọi thứ mình đã hoàn thành, Draco rút lui về văn phòng của mình. Vào thời điểm cậu viết ra những ghi chú trong ngày và sắp xếp hồ sơ, cậu đã làm hơn số giờ dự kiến của cậu ​​trong ngày. Nhưng có một điều gì đó đã giữ cậu lại

Draco rít lên khi vết sẹo trên cánh tay trái của cậu nhói lên. Tàn dư của vết đen hắc ám chỉ làm điều đó vì một trong hai lý do: có rất nhiều ma thuật hắc ám ở phía bên kia cánh cửa văn phòng của cậu hoặc Người được chọn đẫm máu xuất hiện. Dù bằng cách nào, cậu sẽ phải đối phó với nó

Cậu thận trọng vẫy nhẹ đũa phép để mở cửa. Trước sự ngạc nhiên của cậu, dường như đó không phải là một trong những lý do trên. Thay vào đó là một Thần sáng cấp dưới đang đứng ở ngưỡng cửa giơ tay chuẩn bị gõ, nhìn khắp nơi như thể anh ta chưa bao giờ thấy một cánh cửa nào tự di chuyển trước đây

"Vâng?" Draco hỏi. Cậu nghe quá giống cha mình và Snape và trong lòng cậu co rúm người lại khi chờ đợi Thần sáng trở lại với các giác quan của mình

"Ờ, ông Malfoy?" Chàng trai ré lên và Draco nhướn mày. Có phải cậu trông vẫn trẻ trung như khi mới ra khỏi Hogwarts không? Chắc chắn là không

"Người chữa lành Malfoy" Cậu nhẹ nhàng sửa lại

"À, vâng, tôi xin lỗi. Người chữa lành Malfoy" Thần sáng xoay sở. Lo lắng liếm môi, anh nhìn người chữa lành

"Tôi có thể giúp gì cho bạn?" Draco ngâm nga, thật may mắn là lần này nghe không giống mấy tên Tử thần Thực tử đã nuôi dạy cậu thời gian trước

"Xin lỗi, vâng. Ừm, xin lỗi..." Draco gần như không thể cưỡng lại được thôi thúc muốn thở dài. Chắc chắn một Thần sáng, thậm chí là một người nhỏ tuổi, sẽ không khiếp sợ cậu đến thế. Chàng trai hắng giọng và cuối cùng cũng tiếp tục "Đã có một tai nạn xảy ra ở Sở Bí ẩn và sự hiện diện của bạn đã được yêu cầu ngay lập tức" Anh nhanh chóng hết hơi, cuối cùng đã đọc thuộc lòng tin nhắn của bản thân mà không cần thở. Draco nhanh chóng đứng dậy và lao ra khỏi bàn làm việc

"Trong tương lai, bạn nên bắt đầu trước với trường hợp khẩn cấp" Draco không ở lại để nghe thần sáng nhỏ tuổi vấp váp xin lỗi. Thay vào đó, cậu đi thẳng đến Floo, lấy một ít bột trên đường đi. Cậu ném nó vào lửa và bước vào, đảm bảo nói rõ ràng điểm đến của mình. Để cậu có thể hỗ trợ các vụ án bí mật, Floo trong văn phòng của cậu được kết nối trực tiếp với sảnh của Bộ, do đó, nó đưa cậu ra ngoài tiền sảnh lớn. Draco chỉ mất một giây để kiểm tra xung quanh trước khi đi nhanh đến bàn kiểm tra đũa phép

Mọi người bắt đầu để mắt đến cậu nhưng tránh đủ xa. Cậu có thể là một trong những pháp sư bị ghét nhất ở Anh, nhưng không ai gây rối với một Người chữa bệnh đang trong một nhiệm vụ. Cậu hầu như không lắng nghe khi nhân viên tại bàn kiểm tra cây đũa phép của cậu và đưa cho cậu một thẻ vào cửa. Xoay chiếc áo choàng Healer có thể nhận ra sau lưng, cậu bước đi nhanh chóng và tự tin qua sảnh của Bộ Pháp thuật, trong khi phớt lờ những cái nhìn chằm chằm và giả vờ như cậu không thể nghe thấy những bình luận từ đám đông xung quanh

May mắn thay, thang máy đến cho cậu trống rỗng. Cậu dành thời gian tĩnh lặng để hít thở và kiểm điểm bản thân

Chớp mắt, bạn có thể thấy

Gập các ngón tay của bạn

Bàn chân vững vàng

Lưng thẳng

Biểu hiện trung lập 

Cậu đã sẵn sàng

Cánh cửa mở ra và cậu bước ra khỏi thang máy. Trong một khoảnh khắc, cậu tự hỏi liệu mình có ở nhầm chỗ không. Nó không giống như lần cuối cùng cậu ở đó. Không có hành lang hùng vĩ. Không có cửa thì thầm. Không có gì lạ

Đó đáng lẽ phải có lá cờ đỏ đầu tiên ( những dấu hiệu bất ổn )

Thay vào đó chỉ có một căn phòng gần như tối đen như mực. Ở giữa phòng là một chiếc bàn đơn giản với khăn lau ren trắng trên đó. Một ngọn đèn dầu đặt trên đó, tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhất. Draco thận trọng bước về phía nó. Cửa thang máy đóng lại sau lưng cậu và nó biến mất

Cậu cắn vào má mình để chắc chắn rằng đây không phải là sự thật. Thật không may, nó là

Cậu bước thêm một bước về phía ngọn đèn và lần tìm cây đũa phép của mình. Cậu biết nó ở đó, nhưng anh đột nhiên không thể cảm nhận được

Cơ thể cậu cảm thấy tê liệt

Cậu bước thêm một bước. Sự im lặng thật ngột ngạt. Mỗi bước bây giờ là cực hình, giống như di chuyển trong một thước phim quay chậm và ngày càng khó khăn hơn. Hơi thở của cậu nghẹn lại trong cổ họng, nhưng cậu thậm chí không thể nghe thấy tiếng động của chính mình. Cậu nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đang cháy một lúc....


Và ánh sáng đã chết

-------------------

Vậy là hết chương đầu tiên, vì mình chuyển sang dịch một tác phẩm khác nên dịch hết cả cho mọi người đọc. Bộ này mình khá là thích, mong sẽ hợp gu mọi người

Ngồi dịch mà phải tra từ điển tầm lum làm mình muốn lòi cả con mắt  

o( ̄┰ ̄*)ゞ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro