Chương 30. Chúng Ta "Nương Tựa" Nhau Đi!
Rời khỏi hầm giáo sư, Harry không về trở về phòng mình như vừa nói mà rẽ hướng sang ký túc xá Slytherin.
Bên ngoài cửa vào lãnh địa Slytherin chính là bức phù điêu nàng rắn Medusa loang loáng ánh xanh. Harry nhìn nàng ta khẽ khàng vẫy đũa phép. Nàng rắn vốn đang có thể cử động bỗng chốc bị chìm vào giấc ngủ, cánh cửa bước vào nhà Slytherin cũng chẳng còn ai bảo vệ dễ dàng bị mở ra.
Harry nhẹ tay đóng cánh cửa lại, ngẩng đầu nhìn quanh... Ký túc xá Slytherin vẫn như trong trí nhớ của cậu, vẫn là phòng sinh hoạt chung thật to thật rộng, vẫn bức tường phù điêu tráng lệ, từng khối đầu lâu bằng bạc trải dài... Harry nhẹ cong môi vẫy đũa phép một cái, đóm sáng nhỏ lơ lửng trên không trung tựa như đom đóm bay vòng quanh cậu rồi vụt lao đi.
Harry theo sau đóm sáng, cuối cùng dừng lại trước căn phòng nằm cuối cùng trong dãy... một nơi khuất sáng và âm ẩm hơi nước.
Bên ngoài căn phòng được đánh số thứ tự và bảng tên. Không như những phòng khác, một phòng những ba - bốn người, phòng này chỉ duy nhất một tên. Severus Snape.
Harry ngẩng đầu nhìn bảng tên, không biết nên vui hay nên buồn. Bởi Sev đã rất mong chờ được đến Hogwarts học, rất mong chờ được kết giao thêm bạn mới...
Cậu hít sâu một hơi rồi nhẹ thở ra, cẩn thận kiểm tra cửa phòng đã khóa hay chưa rồi khẽ khàng mở cửa vào trong.
Bên trong chẳng có ai, nhưng lại có tiếng nước ở phòng tắm. Harry nheo mắt nghĩ ra trò tinh quái bèn cởi áo tàng hình ra chui vào chăn...
Severus buồn bực trở về nhà Slytherin, chẳng có tâm trạng mà xem mọi người chiến đấu tranh thủ tịch. Trong khi mọi người đang hào hứng, y cứ lui tít về phía sau, đứng tận góc tối chẳng muốn dây vào. Y cảm thấy cái viễn tưởng mà mình vẽ ra khi được mẹ kể về Hogwarts và hiện thực bây giờ chẳng giống chút nào! Chẳng có đứa nào đáng để kết bạn cả! Đứa nào cũng ồn ào muốn chết... và cũng chẳng đứa nào muốn nói chuyện với y hết.
Đợi đến khi kết thúc buổi chọn thủ tịch, Severus lại lần nữa nhận ra rằng: đúng thật là viễn tưởng kia chẳng-hề-giống-chút-nào!
Học sinh nhà Slytherin năm nay là số lẻ. Chẳng lẻ hai, lẻ ba mà lại lẻ một. Ôi trùng hợp làm sao, y chính là đứa lẻ đó.
Căn phòng nằm tận sâu bên trong vô cùng gần đáy đầm nước... Thế nên bao nhiêu hơi ẩm đều tụ vào, nhất là ngay buổi đêm. Lạnh kinh người!
Severus theo đúng lễ chào huynh trưởng xong liền đóng cửa phòng lại... Cậu bé mười một tuổi với bao nhiêu mơ mộng về cuộc sống tại Hogwarts, thế mà chỉ trong vòng có mấy giờ đồng hồ đều bị thực tại tát tai mấy phát.
Lily không chung nhà với y. Bé con bất ngờ được vào học, vậy mà cũng không chung nhà với y... Bạn bè chẳng có, lần đầu đến một nơi xa lạ mà cũng chẳng ở cùng ai.
Severus ngây ra một lúc rồi giấu đi thất vọng vào lòng, đứng dậy tắm rửa... Y ghét cái lạnh lẽo này, nhưng y cũng không thể không tắm.
Đến khi Severus thay quần áo xong ra ngoài lại cảm thấy có gì đó là lạ. Nhưng mà, lạ ở đâu thì y không biết!
Cả ngày mệt mỏi làm Severus chẳng muốn nghĩ thêm điều gì mà bước thẳng tới giường ngủ. Khỏi phải nói, điều duy nhất y cảm thấy tốt nhất khi đến đây chính là giường ngủ rất lớn, nệm rất dày và chăn rất...
"Chào anh, bất ngờ không!"
Severus gần như hoảng đến điếng người. Bởi y vừa lật chăn lên thì đã bị Harry nhào tới. Y ngồi phịch xuống mép giường nhìn bé con đang ngồi ngay trước mặt cười ngốc với mình.
Bé con... làm sao mà đến được đây?
Bé con... làm sao biết y ở phòng này?
Bé con...
Có quá nhiều câu hỏi cứ liên tục hiện lên trong đầu Severus làm y ngây ra đó mà chẳng nói được lời nào.
Harry nhìn người trước mắt sao mà đáng yêu quá, cậu muốn cười lại chẳng dám cười, nghiêng đầu nhìn y vờ như lo lắng hỏi:
"Anh ơi, anh... giận em sao?"
Severus giật mình, vội lắc đầu.
"Thế sao anh không nói chuyện với em?" Harry mân môi, "Anh như thế là giận em rồi!"
"Không, không có!" Severus nhìn cậu, khẽ nói, "Nhóc làm ta giật mình..."
Harry vốn muốn tiếp tục trêu người này nữa, ai ngờ vừa chạm vào tay y liền phát hiện nó lạnh toát.
"Anh tắm nước lạnh hả?"
Severus vội rút tay lại... y không muốn bé con biết y quê mùa không biết dùng những thứ rườm rà trong phòng tắm. Y không muốn bé con...
"Anh bị ngốc hả?" Harry nhìn Severus trốn tránh ánh mắt của mình, thở dài kéo y ngồi sát vào rồi phủ chăn lên người y nhẹ giọng nói, "Anh bệnh thì sao mà đến lớp đây! Em còn muốn ngồi kế bên anh cùng học nữa mà!"
Chăn bông ấm áp bao lấy cơ thể lạnh lẽo của Severus, y nhìn Harry... Bé con đang lo cho y sao? Nghĩ thế, môi Severus không giấu được nhẹ cong lên. Y vốn muốn nói "Không sao" nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện khác còn quan trọng hơn, khẽ chau mày:
"Nhóc... Đã khuya rồi, nhóc trở về phòng ngủ đi! Ngày mai phải đến lớp sớm."
Cậu vốn tưởng Sev sẽ quan tâm cậu một chút, ôm cậu vào chăn... Thật là!
Harry bĩu môi tỏ vẻ 'Em không biết anh nói gì hết!' ngã xuống giường y rồi lại úp sấp chôn mặt xuống gối đầu.
Khỏi phải nói, ngoại trừ có hơi lạnh lẽo ra thì ký túc xá của Slytherin đúng là tốt nhất trong các nhà, nệm vừa dày vừa êm, gối đầu lại mềm mại!
Severus thấy bé con nằm úp sấp bên giường chẳng hó hé gì, chẳng hiểu sao lại thấy cậu thật đáng yêu. Y đưa tay từ trong chăn ra vỗ nhẹ lên mông cậu, "Trở về ký túc xá của nhóc đi, đã trễ rồi!"
Harry đưa tay che mông nghiêng đầu nhìn y bĩu môi nói, "Em không về đâu!"
"Sao có thể được!" Severus nhíu mày, "Nếu các giáo sư phát hiện nhóc sẽ bị trừ điểm đó!"
Harry cụp mắt tủi thân nói:
"Em ở phòng có một mình, em... em sợ lắm! Anh cho em ở lại đây đi! Anh Sev..."
Severus ngạc nhiên nhìn cậu. Đầu y bây giờ chính là hai ý nghĩ đối lập:
Bé con cũng ở một mình sao?
Bé con hình như vừa gọi y là Sev!
Harry thừa biết cách này chắc chắn có hiệu quả, nhìn người còn đang ngây ra đó nhỏ giọng năn nỉ, "Nha! Em... em không giành chăn của anh đâu! Em cũng không chiếm giường của anh nhiều đâu! Anh cho em ngủ ở đây cùng anh nha!"
Severus nhìn cậu, đôi mắt bé con to tròn quá đỗi đáng yêu... Bé con chỉ mới chín tuổi thôi, ở một nơi xa lạ thế này, phòng ngủ chỉ có một mình...
Y chìm trong suy nghĩ của chính mình rồi vô thức gật đầu nhẹ giọng bảo, "Ừm!"
Bé con vừa nghe được y đồng ý cho ngủ cùng không kìm được vui sướng cười tít cả mắt, "Anh tốt với em nhất!"
Nói rồi, Harry liền nhích sang bên cạnh, vỗ vỗ xuống giường, "Anh nằm xuống đi, chỗ em vừa nằm này! Ấm lắm!"
Severus nhìn chỗ trống cậu chỉ, do dự một chút liền nằm xuống... Phần giường mềm mại lại ấm áp... Ấm đến độ khiến từng mạch máu trong người y đua nhau đổ về tim khiến cho nó đập thình thịch liên hồi.
Bé con Harry lại nhân lúc y không chú ý liền lăn thẳng vào lòng y, "Anh ơi, em có thể ôm anh ngủ không ạ?"
"Nhưng em đang ôm ta mà..." Severus cúi đầu xuống liền thấy mái tóc rối bông xù của bé con, mím môi quay đi, "Đừng ôm chặt quá, nếu không ta ném em xuống sàn nhà ngủ đấy!"
Harry bật cười hết cọ lại dụi vào lòng ngực bé nhỏ lại đơn bạc của y, "Anh sẽ không ném em đi đâu!"
"Em muốn ta ném em thật à?"
"Không có!"
Severus không nói nữa nhích người với tay tắt ngọn đèn đầu giường rồi kéo chăn phủ lên cả hai, "Mau mau ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đi học đó!"
"Dạ!" Harry lại đánh ngáp một cái, dựa vào lòng Severus lim dim.
Severus thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, khe khẽ ngáp một cái rồi cũng nhắm mắt. Lúc y sắp chìm vào giấc ngủ, chợt nghe loáng thoáng giọng bé con mềm mại vang lên:
"Anh ơi, anh ở đây một mình... Vậy anh cho em đến ngủ cùng anh được không? Chúng ta cùng nhau ngủ như thế này... Được không anh?"
Lúc đó, y nói thế nào nhỉ? Mà hình như y cũng chẳng nói gì cả, cơn buồn ngủ làm y chẳng suy nghĩ được nhiều. Y chỉ nhớ mỗi lúc đó... Y đã "Ừm!" một tiếng rồi ngủ mất...
Trong đêm, đôi mắt xanh lục của Harry mở ra, nhìn gương mặt non nớt đang say ngủ của Severus, khóe môi cậu nhẹ cong lên, nhanh chóng úp mặt vào lồng ngực nhỏ của y khẽ dụi.
Sev... Sev... lần này em sẽ không để mất anh đâu!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vốn từ ngữ của tui lại nghèo nàn rồi! Quan ngại sâu sắc về lần ra chương tiếp theo... 🙄🙄🙄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro