Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Lần Đầu Tiên Hy Sinh Vì Nghĩa

 

  Trên đường trở về từ căn phòng đặt ma kính, Harry cùng Draco rất tình cờ nghe được tiếng giáo sư Quirinus Quirrell khóc thút thít, hơn nữa bọn họ còn tận mắt nhìn thấy giáo sư Snape gần như tàn nhẫn mà đe dọa. Chuyện này khiến Harry càng thêm khẳng định giáo sư Snape nhất định có mưu đồ bí ẩn. Mà Draco cũng rơi vào trầm tư, hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng cha đỡ đầu thất thố đến như vậy, nên biết Salazar Slytherin bình thường nổi danh vì chua ngoa, chứ không phải vì tính hung ác bất thường.

Suy luận thì cần phải có manh mối cùng một chút may mắn. Ron rốt cục linh quang chợt lóe phát hiện trên sô cô la con ếch có thẻ Nicholas Flamel; bọn họ đến phòng nhỏ của Hagrid thì phát hiện ra rồng lửa mới ra đời, Hagrid khổ sở ngỏ lời nói Độc Giác Thú bên trong rừng cấm gặp nguy hiểm; thi cử qua đi, vết sẹo trên trán của Harry liên tục đau đớn. . . . .

Sau khi Hagrid chứng thực lai lịch của Norbert, Harry biết được Snape là người hầu của kẻ thần bí, muốn trộm Đá Phù Thuỷ được Chó Ba Đầu bảo vệ.

Đang muốn thông báo cho giáo sư Dumbledore thì lại nhận được tin Dumbledore đã rời khỏi Hogwarts, hơn nữa Hermione tiếp cận giáo sư Snape thất bại (Draco căn bản không nguyện ý tin tưởng lời nói vô căn cứ rằng cha đỡ đầu của hắn có kế hoạch ăn cắp Đá Phù Thuỷ). Harry cho rằng nghìn cân treo sợi tóc, nhất định phải bảo vệ Đá Phù Thuỷ. Sau khi Draco nghe xong kế hoạch về đêm của Harry, vẻ mặt đều biểu lộ mười phần khinh bỉ Harry hoàn toàn là buồn lo vô cớ, hắn tuyệt không hoài nghi cha đỡ đầu của mình, càng không tham dự vào loại hành động không có đầu óc này.

Lúc tổ đội ba người hất lên áo tàng hình bước về phía hàng lang bên phải tầng bốn của Gryffindor, Harry liếc mắt liền thấy thiếu niên tóc vàng khoác áo choàng. Harry đưa tay cởi áo tàng hình, "Draco?" Ron giật mình há to mồm, "Oa trời, Malfoy, tại sao cậu lại ở đây, cậu không có áo tàng hình mà, sao cậu có thể vượt qua hầm mà đến đây chứ?"

Thiếu gia Malfoy khinh bỉ nhìn cậu bé tóc đỏ, "Dù sao tôi cũng là học sinh xuất sắc ở Slytherin, Weasley. Học sinh xuất sắc nhất định có đặc quyền." Hắn sẽ không nói cho tên Weasley ngu ngốc này đâu, rằng hắn đã phải nhón mũi chân, xuyên qua hầm, cẩn thận từng li từng tí tránh né Filch, thiên tân vạn khổ đứng chờ ở nơi này đâu!

"Thế nhưng Draco, cậu không phải nói. . . . ."

Draco chặn đứng câu chuyện của Harry, lạnh như băng nói, "Tôi cũng không phải vì muốn tham dự cái kế hoạch không có não kia của cậu nên mới tới, Harry. Tôi vì bảo vệ danh dự của cha đỡ đầu, giáo sư Snape, cũng để chứng minh cho các người biết các người đang ôm thành kiến tuyệt đối đối với ông ấy!"

"Aberto!" Hermione mở cửa ra một chút, dẫn đầu đi vào, "Tớ hi vọng các bồ có thể hoãn cãi nhau lại một chút. Nếu như các bồ còn thật sự để ý đến Đá Phù Thuỷ cùng danh dự của Snape đến như vậy."

Harry cùng Draco đồng thời quay đầu đi chỗ khác, đến gần căn phòng. Tiếng đàn cầm vang lên trôi chảy một bản nhạc, Chó Ba Đầu nằm rạp trên mặt đất ngủ gật. Bốn nhóc phù thuỷ rón rén mở cánh cửa sập, sau đó bọn họ gửi cho đối phương một ánh mắt kiên định, liền cùng nhau nhảy xuống.

"Á! Gặp quỷ, đây là cái gì!"

Bọn họ rơi xuống trên một đống dây leo mềm nhũn lại ẩm ướt. Ron dùng sức giằng co.

"Cái tên Weasley ngu ngốc kia đừng nhúc nhích!"

Draco lập tức ngăn cậu ta lại. Hermione là người đầu tiên tỉnh táo, cô nhìn đám dây leo bện thành vòng lưới thật to, cùng đoá hoa màu xanh lục quỷ dị nằm ở trung tâm. Đóa hoa chẳng khác nào có sinh mệnh chuyển động tán hoa, thật giống như đang xác định phương hướng chuẩn bị săn mồi động vật.

"Lưới Sa Tăng. Đây là cửa ải của giáo sư Sprout." Hermione thấp giọng nói, sau đó nữ phù thuỷ thông minh nhất nhẹ nói, "Lưới Sa Tăng sợ lửa."

"Vậy còn không mau đốt nó." Ron lớn tiếng ồn ào, sau đó cậu ta lập tức ngậm chặt miệng, bởi vì cậu ta phát hiện ra đóa hoa đột nhiên chuyển hướng về phía cậu ta, tựa hồ có dấu hiệu dịch chuyển đến hướng bên này.

Hermione hung hăng trợn mắt nhìn Ron một chút, sau đó nhanh chóng quyết định, "Các bồ tận lực thả lỏng, sau đó tớ sẽ sử dụng lửa."

Ba người kia lập tức bình ổn hô hấp, cố gắng buông lỏng thân thể. Hermione khẩn trương nhìn chăm chú lên đóa hoa cùng tư thái ba người còn lại, sau đó, cô đột nhiên mở miệng đọc thần chú, vung đũa phép lên bắn ra ánh lửa màu lam về phía ba người kia. . . . .

Harry, Draco, Ron rớt xuống trên mặt đất, bên trên vang lên tiếng thét chói tai của Hermione.

"Hermione!" Ron lo lắng gào mấy tiếng. Sau đó phía trên mới truyền đến giọng nói của Hermione, "Tớ không sao, tớ chỉ bị bọn chúng bắt được thôi. Harry, các bồ mau tranh thủ thời gian tiến về phía trước bảo vệ Đá Phù Thuỷ!"

Nghe giọng Hermione rất tỉnh táo, chuyện này khiến ba người yên tâm không ít.

"Tớ nghĩ, chúng ta tốt nhất vẫn nên tiến về phía trước." Harry nhỏ giọng đề nghị. Ba người càng chú ý tiến về phía trước. Ron lộ ra vẻ khó chịu nhất, "Tớ không rõ, tại sao Hermione lại muốn lựa chọn để Lưới Sa Tăng bắt được để bảo vệ chúng ta."

"Nếu như cậu chú ý đến một chút liền sẽ phát hiện ra Hermione cách Hoa Quỷ gần nhất. Cho nên cậu ta lựa chọn yểm hộ cho chúng ta. Ron Weasley, hiện tại mời cậu tốt nhất nên mang theo đầu óc của mình, phía trước nhất định còn gặp khó khăn nhiều hơn nữa." Draco nghiêm khắc nói.

Bọn họ rất nhanh đã đến cửa ải của phu nhân Hooch. Cửa ải này đối với một tầm thủ trẻ tuổi nhất như Harry mà nói hiển nhiên không chút vấn đề. Nhưng cửa ải kế tiếp là bàn cờ phù thuỷ của giáo sư Mc.Gonagall, thì lại khiến cho ba đứa trẻ gặp khảo nghiệm.

Harry không hiểu được cờ phù thuỷ, nhưng Draco cùng Ron hiển nhiên biết được thế cục trước mắt. Ron nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút biểu tình của Draco, sắc mặt càng trở nên trắng hơn, nhưng cậu ta vẫn kiên định nói, "Tớ nghĩ, Draco cậu biết thần chú nhiều hơn, cho nên cậu thích hợp dẫn Harry đi bảo vệ Đá Phù Thuỷ."

Harry không hiểu mở to hai mắt nhìn Draco hiếm khí nhẹ gật đầu đối với Ron.

"Ha ha, có ý gì!" Harry lớn giọng.

"Tôi hoặc Ron sẽ để Hoàng Hậu Trắng tuỳ ý ăn, những quân còn lại liền có thể ăn Vua." Draco không chút biểu tình nói. Harry thậm chí còn chưa kịp phản đối, đã thấy Ron đi ba bước về phía bên trái, đứng ngay trước mặt Hoàng Hậu Trắng. Sau đó, Hoàng Hậu Trắng lập tức đánh tới. Giơ lên cánh tay đá, đánh xuống trên đầu Ron một cú, Ron lập tức té ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Không nhìn vào ánh mắt khổ sở của Harry, Draco vững vàng đi về phía quân Vua, lấy được vương miện. Bọn họ thắng. Quân cờ trắng nhao nhao cúi đầu lui lại, nhường ra đường đi, khiến cho bọn họ có thể thuận lợi đi về phía cửa sau.

"Cậu ấy sẽ không sao đâu, có phải không, Draco?" Harry khó chịu nhìn thoáng qua Ron.

"Đúng vậy, Harry." Draco cũng khó có được lúc không nói thêm gì nhằm vào Ron. Tiếp đó bọn họ cùng sóng vai nhau đi về phía căn phòng kế tiếp. Nơi đó có con quái vật đã được giải quyết xong. Harry cùng Draco may mắn liếc mắt nhìn nhau một cái, đi thẳng về cánh cửa kế tiếp.

Phía trước có một vòng lửa bao quanh cửa màu đen, hiển nhiên đằng sau chính là nơi cất giữ Đá Phù Thuỷ. Mà trước mặt bọn họ chỉ có một cái bàn, cùng mấy cái bình hình dạng khác nhau cùng một quyển da dê.

Draco giương khóe miệng, cầm tấm da dê lên đọc thật nhanh.

Draco nói về phía Harry đang mờ mịt, "Đây là một dãy ngôn ngữ bí ẩn, nó nói bên trong những ma dược này chỉ có một loại có thể giúp chúng ta đi qua vòng lửa của cánh cửa đen kia." Sau đó, hắn uể oải cằm lên một bình nhỏ trong đó, bốn phía của các bình còn lại lập tức dấy lên ngọn lửa màu đỏ.

Harry mở to hai mắt, hỏi, "Draco, cậu đã biết trước là cái bình này sao?"

Draco nhìn mấy bình ma dược còn lại bị ngọn lửa đỏ bao quanh, trên mặt hắn liền phủ lên nụ cười tiêu chuẩn của nhà Malfoy, hắn cơ hồ ca ngợi nói, "Well, không hổ là cửa ải mà cha đỡ đầu tạo ra." Hắn nhìn về phía Cứu Thế Chủ vẫn một mặt u mê như cũ, "Cha đỡ đầu cho rằng, bất luận là ai muốn xuyên qua ngọn lửa đỏ kia, ma lực nhất định phải thật suy yếu. Cho nên, đây là một bình độc dược." Ngón tay giữa của hắn vuốt vuốt bình độc dược nhỏ dài. Chậm rãi nói, "Chỉ có uống bình độc dược này vào trước, mới có thể uống bình độc dược xuyên qua ngọn lửa kia." Hắn chỉ chỉ ngọn lửa màu đỏ đang bao vây cái bình nào đó.

Harry bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cậu cơ hồ lập tức nhào tới dự định cướp lấy bình độc dược trong tay Draco. Draco nhanh nhẹn né tránh.

"Đợi ở đó, Harry, ngoan."

Draco dùng đũa phép chỉ vào Harry, trên mặt hắn vẫn là nụ cười không ai sánh nổi như cũ, "Đừng tưởng rằng cậu có thể thắng được tôi lần thứ hai, Potter."

Harry biết hắn đang nói tới chuyện cướp đoạt quả cầu ký ức của Neville lần trước. Harry mím chặt môi, nghiêm túc nói, "Mau đưa nó cho tớ, Draco. Tớ sẽ không để cho cậu cùng Hermione, Ron đều phải hi sinh vì tớ."

"Chú ý cách dùng từ của cậu, Potter. Đây là ma dược làm suy yếu kẻ thù, không phải thuốc giết người." Draco lộ ra vẻ mặt chán ghét, hi sinh? Nói đùa gì vậy, thân là một Malfoy vĩnh viễn tuân theo quy tắc chính là dùng hết tất cả khả năng để khiến mình có lợi. Hắn sẽ không vì cái tên ngu ngốc mắt xanh lục nhà cậu mới lựa chọn uống cái này đâu! Hắn châm chọc nói, "Ai bảo cậu là Cứu Thế Chủ làm gì chứ, Potter!" Sau đó thiếu gia Malfoy uống một hớp ma dược trong tay. Rồi lấy ra chính xác bình ma dược bên trong ngọn lửa đỏ, ném nó cho Harry.

"Tranh thủ thời gian uống nhanh lên!" Draco không nhịn được nói.

Mà Harry chỉ nắm chặt bình ma dược nhỏ dài, liền đột nhiên chạy tới dìu bả vai Draco. Thiếu gia Malfoy vẫn một mực lấy dáng vẻ cao nhã nhưng sắp sửa ngã sõng xoài trên mặt đất, cần Harry nâng mới có thể ngồi thẳng dưới đất.

"Khó chịu sao, Draco?" Harry nhỏ giọng hỏi. Sắc mặt Draco trắng bệch, bờ môi cơ hồ biến thành màu tím, tay của hắn co rút, toàn bộ thân thể đều run lên.

Draco chỉ phẫn hận trừng Harry một chút. Ma dược được chế ra từ tay cha đỡ đầu, quả nhiên có thể khiến cho người ta sống không bằng chết. . . . . Hắn thật sự rất muốn lớn tiếng kêu gào, còn muốn lăn lộn trên mặt đất, hoặc là nức nở kêu gọi Narcissa Malfoy. . . . . Đủ loại ý nghĩ mất thể diện rối bời trong đầu Draco lúc này. Potter đáng chết còn không mau cút đi!

Harry khó chịu cúi đầu xuống, cởi áo choàng của mình ra bao bọc người của thiếu gia Malfoy tỉ mỉ kỹ lưỡng.

"Tớ nhất định sẽ ngăn cản được Snape, cậu cũng sẽ không có chuyện gì, Draco, tớ cam đoan với cậu." Harry chăm chú nhìn con mắt màu xanh xám của Draco. Sau đó cậu uống xong ma dược, liền đi về phía cánh cửa đen có ngọn lửa kia.

Sử dụng đầu óc ngu ngốc của cậu đi, Harry, cha đỡ đầu của tôi không thể là người ăn trộm Đá Phù Thuỷ được. Draco nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Harry. Nhưng hắn bất lực lớn tiếng trách móc. Draco dùng sức quấn chặt áo choàng của Harry, lâm vào hoảng hốt. Đôi con ngươi xanh lục đáng chết kia thật sự rất xinh đẹp. . . . .

"Tớ sẽ không để cho cậu hi sinh vì tớ đâu."

Merlin, vì sao Cứu Thế Chủ lại có ý nghĩ buồn cười đến như vậy. Thiếu gia Malfoy như hắn sở dĩ uống ma dược, thuần túy là vì cảm thấy phía sau cánh cửa lửa nhất định có thứ càng đáng sợ hơn. Loại đáng sợ đến cực điểm kia, vẫn là nên lưu lại cho Cứu Thế Chủ đi đối mặt đi. Dù sao, Harry vẫn luôn cảm thấy Draco hắn nhát gan không phải sao?

Nếu như nói, còn có lý do khác?

Ừm, thiếu gia Malfoy sẽ không thừa nhận, hắn không muốn bị bại bởi tiểu thư Cái Gì Cũng Biết cùng quỷ nghèo Weasley đâu!

  Potter đáng chết, nếu như cậu thua, bản thiếu gia không phải không thể giết cậu.

Trước khi bị độc dược tra tấn mất đi ý thức, Draco một lần cuối cùng cắn răng nghiến lợi nguyền rủa Cứu Thế Chủ hại hắn bất hạnh đến như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Lúc Draco tỉnh lại lần nữa là khi nằm trên giường bệnh. Merlin, hắn khát đến mức muốn đòi mạng, dạ dày giống như đã bị gội rửa lại một lần. . . . .

"Tới đi, con trai, mau uống thêm chút ma dược."

Dumbledore? Draco mở to hai mắt. Đứng bên cạnh giáo sư râu trắng còn có cha đỡ đầu. Cha đỡ đầu hiển nhiên rất không hài lòng với hắn, nhíu chặt lông mày.

Hắn vâng lời uống thuốc, giải dược mà cha đỡ đầu làm ra thật sự khó uống đến mức có thể so sánh với độc dược. Draco nhíu mày, đẩy cái chén ra.

"Con cần uống hết nó, Draco." Giọng nói của cha đỡ đầu đầy nghiêm khắc, ánh mắt âm lãnh. Chuyện này khiến Draco không khỏi nghĩ đến ma dược mà hắn uống lúc trước. Hắn nghĩ, nếu như hắn không phải còn chưa hoàn toàn hồi phục, thì cha đỡ đầu của hắn vào giờ phút này chắc chắn sẽ muốn cấm túc hắn. Thế nên hắn rất thức thời uống hết nguyên một chén thuốc, thứ khiến cả khuôn mặt hắn đều nhăn lại.

"Ta hi vọng nó có thể khiến cho con về sau có thể nhớ lâu việc trở thành anh hùng trước đó một chút, Draco." Tiếng nói âm trầm của cha đỡ đầu vang lên.

Draco buồn khổ nói thầm, cha đỡ đầu quả nhiên là cố ý!

"Severus, ta cho rằng cậu quá nghiêm khắc đối với cậu Malfoy nhỏ." Dumbledore mỉm cười nhìn Draco, "Ngược lại, ta cho rằng hành động của cậu Malfoy nhỏ này rất đáng được khen ngợi, loại hành động quên mình vì người cao thượng này, đáng được khâm phục." Dumbledore nhìn thấy vẻ mặt hơi lo lắng của Draco, lập tức giơ tay lên trấn an nói, "Không cần lo lắng, con của ta. Harry không bị thương, thực tế cậu ấy đang ở ngay ngoài cửa chờ con tỉnh lại. Ta nhất định phải nói, hành động của các con rất dũng cảm, các con cùng nhau bảo vệ Đá Phù Thuỷ, ngăn cản kế hoạch của kẻ kia."

Kẻ kia? Đại não Draco nhanh chóng vận chuyển, sau đó sắc mặt của hắn chuyển trắng, "Ngài chỉ người thần bí?"

Dumbledore nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, con trai. Con cùng các bạn của con đều phi thường dũng cảm."

Draco cơ hồ nhịn không được muốn run rẩy. Hắn thế mà lại đi ngăn cản kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai? Chuyện này thật sự quá nguy hiểm!

"Khụ, cậu Malfoy nhỏ, theo ta được biết, cha mẹ của con hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đến Hogwarts. Chút nguyên nhân con ra ngoài, con có thể bảo đảm rằng sẽ không nói rõ ra với bọn họ chuyện vì sao con lại 'sinh bệnh' chứ? Bởi vì khả năng này sẽ khiến cho con cùng người nhà của con lâm vào nguy hiểm. Con biết đấy, cũng là vì Harry." Dumbledore giật giật ngón tay của ông, nhìn chăm chú vào con mắt của Draco, "Không thể nghi ngờ, cậu Malfoy nhỏ, Harry là bạn của con. Mà chính như chúng ta đều biết, con đường Cứu Thế Chủ không hề bằng phẳng đến như vậy, không phải sao? Nhưng mà Harry có được những người bạn như các con. Ta tin tưởng, các con sẽ tiếp tục trợ giúp cậu ấy, giống như lần này, đúng không, cậu Malfoy nhỏ?" Sau đó ông chớp chớp con mắt tràn ngập trí tuệ, đưa cho Draco một viên kẹo mật ong đường, "Sau khi uống xong ma dược thì ăn một cục đường, nó có thể giúp con khôi phục tinh thần." Tiếp đó ông liền cùng giáo sư Snape rời đi.

Draco rơi vào trầm tư, hắn cần thời gian để sửa sang lại vấn đề mà lão già điên kia nói một chút.

"Draco?"

Hiển nhiên, Cứu Thế Chủ không có cho hắn nhiều thời gian đến như vậy. Draco ngẩng đầu lên, liền thấy Harry ôm một cái hộp rất rất lớn, bứt rứt bất an đứng ở cửa.

"Cái hộp đó chắc là cho tôi đi." Draco không chút biểu tình nói.

"Ừ, ừ." Harry lúc này mới bước nhanh tới, đem cái hộp đặt ở bên giường Draco."Là kẹo đường nhân sô cô la. Tớ nghe nói thuốc giải độc của giáo sư Snape đặc biệt khó uống."

"Ừ, cha đỡ đầu của tôi cuối cùng cũng không phải kẻ chủ mưu cho mấy sự kiện tà ác kia có đúng không?" Giọng nói của Draco vẫn hoàn toàn cay nghiệt như lúc trước.

Harry ngượng ngùng gãi đầu một cái, sau đó tự thuật cho Draco chân tướng sự việc.

Draco như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Harry.

Cậu nhóc 11 tuổi đối mặt chính diện với người thần bí, sau đó, gia hỏa này mà lại thắng?

Harry bị hắn nhìn chằm chằm nên khuôn mặt có chút đỏ. Cậu ngượng ngùng mở miệng, "Cám ơn cậu, Draco." Nhưng phản ứng của Draco giống như Harry đã dự đoán. Thiếu gia Malfoy chỉ trợn trắng mắt, diễn xuất quý tộc mười phần đáp, "Không cần để ở trong lòng, ngài Potter."

Nhưng Harry vẫn phát hiện ra bên trong đôi mắt màu xanh xám mười phần phách lối của thiếu gia Malfoy cũng có vẻ đầy đắc ý. Cho nên, cậu cũng cong đôi mắt màu lục cười vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro