6
Một ngày đẹp trời, Cứu thế chủ biến mất không còn một dấu vết, cả thế giới phù thủy như ngàn cân treo sợi tóc. Chưa kể đến các món Trường sinh linh giá cũng biến mất chẳng thấy đâu. Có thể nói, hội Phượng Hoàng hay Tử Thần Thực Tử đều đang rơi vào thế bí.
"Severus, Harry sao rồi?"
Phòng hiệu trưởng bừng lên, soi sáng vẻ thần bí của hai người. Dumbledore trong bộ đồ đầy trăng sao lộ đầy vẻ lo lắng hỏi. Ông không ngờ được, đứa trẻ nằm trong lòng bàn tay của mình lại bị cướp và mọi thông tin đều đến tai ông trễ hơn bình thường.
"Harry sao? Thằng bé được Chúa tể hắc ám cưu mang rất tốt"
Severus đáp đầy nghi hoặc. Sau khi Harry mất tích, ông vô cùng lo lắng rằng mình sẽ không giữ được lời hứa với Lily đáng quý. Nhưng thật bất ngờ, thằng bé còn sống, lại còn thân cận với vị chúa tể hắc ám hơn ông nghĩ. Ngày ngày nằm trong vòng tay hắn. Được hắn lo lắng và sủng ái. Vào ngay lúc Voldemort giới thiệu Harry trước mặt các Tử Thần Thực Tử, ông đã lo lắng biết bao cho thằng nhóc. Ông sợ rằng nó sẽ đi vào kết cục như những tên phản bội đã đến. Một lời nguyền xanh thẳm, tiêu hủy xác vào bụng mãng xà. Nhưng ông nào thể ngờ, chúa tể hắc ám đang cưu mang thằng bé như một bảo bối. Hoặc còn hơn những gì ông nghĩ tới nữa.
"Thật tốt Severus, thật tốt."
Giáo sư Dumbledore nói, mặt lộ đầy vẻ vui mừng.
"Nhưng thằng bé đang quá tin tưởng hắn, Severus. Đứa trẻ của ta, con phải giúp Harry đi vào con đường chính đạo"
Severus hừ một tiếng, ông quay đi. Tốt? Tốt là sao cơ? Snape chẳng còn hiểu nổi cả hai phía nữa rồi. Đối với ông, Harry Potter chính là con trai của James Potter, kẻ gián tiếp hại chết Lily. Quan hệ giữa ông và nó chỉ gắn liền với hai từ "lời hứa". Đáng lẽ ông phải rất ghét nó, nhưng sự tò mò lại khiến ông không thể nào ghét được. Ngày Voldemort mang Harry đến, hắn không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đi lấy thuốc bồi bổ cho thằng nhóc rồi lại mang về ba gia tinh kì lạ, gia đình Muggle kia cũng biến mất không còn giấu vết. Liệu có gì đó mờ ám?
_________________________
Trang viên Riddle đầy ắp tiếng cười đùa khiến cho các Tử Thần Thực Tử rợn cả tóc gáy. Chúa tể của chúng đang cười và hơn hết Cứu thế chủ đang ngồi trên đùi của hắn một cách rất tự nguyện. Cậu nhóc vô cùng vui vẻ trêu đùa Voldemort rồi cười. Người kia thấy thế cũng cười theo
"Gương mặt như này là phạm quy đó"
Harry trêu ghẹo. Chỉ thấy người trước mắt cười trừ một tiếng rồi lại chọc chọc mũi nhỏ
"Ta phạm quy vì quá đẹp sao?"
Harry phùng má, nó quở trách. Tại sao lại có con người hoàn mĩ đến không góc chết như này trên đời cơ chứ, thật khiến nó cản thấy bản thân thụt lùi khỏi thế gian biết bao, có thể đuổi kịp không?
"Sắp tới sinh nhật em, em sắp đi học rồi đó bé con à" Voldemort không cười nữa, hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Nói ta nghe, em muốn vào nhà nào"
Harry nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, đáp
"Em tất nhiên là một Slytherin"
"Bé ngoan"
Tài năng của vị chúa tể quả nhiên không ai có thể sánh bằng. Hắn rất có tài dạy học. Chỉ trong vòng nửa năm, Harry Potter đã nắm được tất cả các kiến thức của ba năm học, và đặc biệt là Bế quan bí thuật. Ngay cả Voldemort bây giờ muốn dùng Chiết tâm trí thuật với cậu cũng rất khó.
"Harry không phải ta đã dặn không được bỏ Bế Quan sao?"
Voldemort đen mặt hậm hực nhìn Harry.
"Dạ? Có hả?"
Harry ngơ ngác nhìn cậu còn chưa biết mình đã gỡ bức tường Bế quan vào lúc nào.
"Chúng ta đang ôn lại bài học nhóc. Em phải chú tâm vào chứ"
Harry cười cười, Voldemort cũng bó tay. Tên nhóc này có phải quá chiều chuộng nên hư rồi không. Nhưng quả nhiên, vẫn không thể đánh đòn gương mặt đáng yêu này được mà.
"Trễ rồi ngủ thôi"
"Dạ"
Hắn cuối xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu bé nhỏ rồi mở cửa ra ngoài. Kể từ khi nào mà sự cưng chiều vượt quá giới hạn đến thế, đến nỗi không dứt được mà khi nhìn thấy cũng muốn yêu chiều đến ngây ngán. Hắn muốn cưng chiều, muốn cậu ở bên cạnh mãi không chia lìa. Có khi nào sẽ phát điên.
[Voldy ~]
Nàng rắn từ đâu phóng thẳng lên cổ Voldemort, khiến vị chúa tể nọ suýt nữa ngã nhào. Con rắn này có lẽ nào kiếp trước là Kangaroo? Sao lại thích phóng đi lung tung như vậy.
[Hôn chúc ta đi ngủ đi ~]
Nàng rắn nhõng nhẽo, đuôi cũng phối hợp nhịp nhàng mà đưa qua đưa lại.
[Thôi đi, Nagini]
Voldemort lập tức nổi da gà, mặt đen đi một nửa, nụ hôn của hắn chỉ dành cho Harry thân yêu thôi.
[Đồ keo kiệt] Nagini biễu môi
Đi được đoạn, Nagini nhảy xuống, mắt nhìn xoáy thẳng vào mặt người đối diện
[Voldy, ngươi đang muốn làm gì?]
[Ý ngươi là sao?] Hắn khó hiểu hỏi
[Tại sao chưa lấy mảnh hồn trong người thằng nhóc?]
[Ngươi rốt cuộc toan tính gì?]
Voldemort nghe vậy liền đơ người, hắn cứng đờ lại mắt nhìn vào khoảng không, đôi mắt nâu chợt ánh đỏ. Y cười kì dị, Nagini bất chợt rùng mình, nàng chưa bao giờ thấy Voldy như vậy. Một Voldy thật lạ lẫm.
"Tại sao phải lấy? Em ấy là của ta, ngươi không thấy thứ đó giống vật đính ước sao?"
Voldemort bước nhanh vào phòng khuôn mặt vẫn cười như vừa nãy nhưng đã dịu hơn một phần. Cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt, Nagini bị để lại một mình. Nàng rắn vẫn đứng đó, hình ảnh nụ cười đeo mãi không thôi.
[Tối nay ta lại mất ngủ rồi]
___________________________
Chuyên mục pr dự án mới:
1. VolHar | HP ĐN | Đơn Giản Một Tình Yêu
Thể loại: VolHar, ngọt
Trích đoạn:
/Em thân yêu ta ước gì chúng ta sẽ được ở bên cạnh cùng chia sẽ những nỗi đau, hạnh phúc; rồi ta sẽ nắm tay cùng đi khắp mọi nẻo đường. Nếu được như vậy thì thật vui em nhỉ? Cho đến bây giờ những lời hoa mĩ ta dành cho em đều chỉ là dối trá như em thường hay gọi? Hay đó là những dòng được gói gọn bằng ba từ Ta yêu em? Em có hiểu lòng ta?/
/Đồ dối trá/
___________________
"Em chỉ muốn một tình yêu giản đơn"
2. TomHar | Sự Chữa Lành Của Ánh Dương
Thể loại: TomHar, bí ẩn
Trích đoạn:
Ngày Ánh Trăng một lần nữa soi sáng, sẽ là ngày ngài được gặp mặt chân ái. Là nam, là nữ, là yêu quái hay nhân loại; mọi thứ ngài đều không cần biết. Bảo vệ, chỉ biết rằng phải bảo vệ kẻ đó bằng mọi giá. Một ý nghĩ mọc rễ và cứ dần nảy mầm từng ngày, ngài không thể để chân tình của mình rơi vào lời tiên tri ấy và ngài biết chắc rằng ngày trái tim đập lại, ngài sẽ tự giết đi chính mình.
Nắm, ngài nhất định sẽ nắm lấy đôi tay của kẻ đó, một cách dịu dàng nhất có thể. Thuyết phục, mê hoặc làm bất cứ mọi giá dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng phải giữ ở bên cạnh. Mãi mãi không rời. Ngài đơn giản chỉ cần một người bầu bạn, hay thậm chí là cùng ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro