Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 Người giám hộ

Bé Harry chậm rãi tỉnh lại, cậu cảm thấy toàn thân đều đau, giống như xương trên người đều bị dỡ xuống, rồi bị gắn lên một lần. Cậu hơi mở to mắt, trước mắt tối đến mức chẳng thấy gì, cậu hoàn toàn mở mắt, tay đụng đến một chiếc đèn bàn nhỏ, bật nó lên, đập vào mắt cậu không phải là phòng xép nhỏ tối om của mình, mà là một căn phòng tương đối lớn, trần nhà cao màu xanh lục, đèn treo thuỷ tinh cùng màu ,nhìn bài trí xung quanh, có vách tường màu trắng, bức màn nhung màu đen, tủ quần áo lớn màu trắng, giường đôi màu đen, tủ đầu giường đen, đèn đầu giường màu trắng, còn có mấy cuốn sách cổ thật dày. Bé Harry chớp mắt, phát hiện căn phòng này ngoại trừ trần nhà ra, còn lại giống như lạc vào thế giới trắng đen, làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái.

Vươn tay nhỏ bé xoa xoa hai mắt của mình, phát hiện không cần mang kính cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật trước mặt, bé Harry cực kỳ hưng phấn, cậu lăn vài cái trên cái giường to đủ cho vài người nằm thoải mái , biểu đạt cảm xúc vui sướng của mình, mới nhớ tới cái giường lớn này không phải của cậu. Nhìn chiếc giường bị cậu lăn đến hỗn độn, Harry trẻ con bĩu môi, cảm giác thân thể không thoải mái, từ trên giường nhảy xuống, áp mặt vào khăn trải giường, sau đó một lần nữa ngồi ở trên giường. Cậu ôm hai đầu gối của mình, nhìn khung cảnh lạ lẫm, trong lòng tưởng tượng chủ nhân căn phòng ngủ này.

Bé Harry chỉ nhớ rõ từ lúc đau đến trước khi hôn mê, rồi rơi trong vào một lồng ngực ấm áp, tràn ngập hương dược thảo ngọt ngào, cảm giác đó vô cùng giống cha của cậu, sự tình sau đó cậu cũng không nhớ rõ. Bất quá xem theo tình huống hiện tại, là người hảo tâm cứu mình đưa tới đây, có lẽ nơi này chính là nhà của ngài hảo tâm. Bé Harry thiện lương, có hiểu biết vò đầu của mình, cậu quyết định đi tìm ngài hảo tâm kia, đối mặt với ngài ấy nói lời cảm tạ.

Nghĩ đến đây, bé Harry nhảy xuống giường, chân chạm vào sàn nhà làm bằng gỗ, chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ. Đầu tiên cậu hé cửa ra một khoảng nhỏ, phát hiện bên ngoài đèn còn sáng, cậu nhìn xuyên qua khe cửa vụng trộm nhìn ra ngoài. Cậu thấy được hai người ngồi ở sofa, một người diện nguyên một cây áo tím, có một mái tóc trắng dài, Harry trong lòng nghĩ, đây chắc không phải là cụ hiệu trưởng Dumbledore trong mộng của mình đi? Một người mặc quần áo màu nâu, mái tóc đen búi thành một búi tóc chặt chẽ, bé Harry run run một chút, hy vọng đây sẽ không phải là cô chủ nhiệm nghiêm khắc của nhà Gryffindor- Minerva McGonnagal ( Cissy:đáng tiếc lời hy vọng của bé không thành sự thật được, bé đoán đúng rồi đó ), hai người đang châu đầu ghé tai, lặng lẽ nói gì đó.

Ánh mắt Harry hướng tới vị trí đối mặt với mình, ngồi trên sofa là một người đàn ông mặc áo choàng đen bó sát người, sắc mặt hơi vàng, mái tóc đen có chút bóng nhẫy, có cái mũi khoằm như mũi ưng, lông mi dài, cong vút [Bé Har: Lông mi Sev thật đẹp, giống như búp bê~~; Cha đỡ đầu cẩu cẩu: Harry bảo bối nói đúng!; Giáo sư đại nhân: Tiểu quỷ chết tiệt! Chó đần chết tiệt],vì người đó nhắm mắt lại, Harry không thấy rõ lắm màu mắt của hắn, nhưng chắc chắn đó là một đôi mắt đen thâm thuý lại hấp dẫn người khác.

Nhưng khi gặp được người đàn ông này, ý nghĩ trong đầu bé Harry coi bộ biến mất hết. Xem ra cảnh trong mơ của mình cũng không phải là hư ảo, mà có khả năng thật sự phát sinh, chính mình thật sự là một phù thuỷ nhỏ, cho nên người thường giống như dì dượng mới có thể đối với mình sợ hãi cùng ghen ghét.

Nhìn người đàn ông nhắm lại hai mắt, cậu nhớ lại trong mộng mình vô số lần bị đôi môi mỏng kia phun ra lễ rửa tội bằng nọc độc, Harry gắt gao ôm đầu. Severus Snape, tại trong mơ của cậu là một người đàn ông bi tình, một người đàn ông chịu những người được xem là chính nghĩa quăng tới ánh mắt ác độc, châm chọc bình luận, một người dũng cảm đến thời điểm cuối cùng vì chân chính chính nghĩa dâng ra sinh mệnh của mình. Harry lau khoé mắt vương vài giọt lệ, trong lòng âm thầm thề, cậu tuyệt đối sẽ không khiến cho những việc trong mộng thành sự thật, cậu muốn dùng hai tay và ý chí của mình thay đổi kết cục bi thảm kia.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Harry vừa muốn mở miệng, liền đối diện với cặp mắt đen sắc như mắt chim ưng, trong lòng không khỏi chấn động, quên luôn mình muốn nói cái gì, chính là ngốc lăng nhìn người đàn ông tản ra áp suất thấp đến gần mình, đột nhiên cảm thấy người rời khỏi mặt đất, bé Harry bất đắc dĩ ôm cổ người đàn ông, để tránh mình bị té từ trên cao xuống.

Severus đem tiểu quỷ mắt xanh phụng phịu ôm mình đến chỗ mình vừa ngồi, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống, một lần nữa cảm thán tiểu quỷ này thân thể nhẹ hơn bạn cùng lứa, nhịn không được lại nhíu mày, càng cảm thấy mình thật sự nên đi trang viên Malfoy, tìm gia tinh am hiểu chăm sóc trẻ con, am hiểu ẩm thực cho trẻ con của con công bạch kim loè loẹt kia.

" Harry..." Dumbledore đưa mắt tàn ngập từ ái nhìn cậu bé nhỏ ngồi ở ghế sofa đối diện mình, sau đó rút ra đũa phép gõ nhẹ một cái xuống bàn, một ly sữa nóng lập tức xuất hiện. Cụ ý bảo Severus đem ly sữa cho Harry, nhìn cậu bé ngoan ngoãn uống một ngụm, lại nói tiếp:" Harry, ta là Albus Dumbledore, hiệu trưởng trường pháp thuật Hogwart; người bên người ta này là Minerva McGonnagal là phó hiệu trưởng trường học pháp thuật Hogwart, cũng là chủ nhiệm nhà Gryffindor; chúng ta là giáo sư của cha mẹ con, mà vị này..." Dumbledore nhìn Bậc thầy độc dược bên người Harry," Severus Snape, người giám hộ tương lai của con, giáo sư độc dược của trường học pháp thuật Hogwart, chủ nhiệm nhà Slytherin, đại sư độc dược trẻ nhất giới pháp thuật, đồng thời cũng là cha mẹ con lúc còn sống bạn tốt nhất."

Dumbledore đem thân phận của ba phù thuỷ trưởng thành giới thiệu xong, liền nhìn đôi mắt xanh của bé Harry tràn ngập nước nhìn mình, ngay sau đó Cậu bé Vàng của giới pháp thuật ôm lấy Bậc thầy Độc dược bên cạnh, đem đầu nhỏ vùi vào lòng ngực của hắn. Phản ứng này của Harry nằm ngày dự kiến của Dumbledore, nguyên bản cụ nghĩ bé sẽ chạy tới mình ôm đâu, cụ đã chuẩn bị tốt luôn đó.

(Cissy: Cụ đang bị ăn khoai bở đó, bởi vậy đừng có tưởng bở coi chừng bị ăn khoai bở)

"Po... Potter!" Bậc thầy độc dược lắp bắp, hắn ngồi bên hiệu trưởng định xem giải trí, không có định ôm bé Harry. Severus đem tiểu quỷ trong lòng đẩy ra, nhìn đến nước mắt trên mặt cậu, ngây ngẩn cả người :

"Nhóc đây là..."

"Con thừa dịp lúc trong nhà không có người, lén xem sách của dì Petunia, trong đó có ảnh chụp của tiên sinh." Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Harry ngước lên, dùng ánh mắt xanh di truyền của Lily nhìn thật sâu vào người đàn ông trước mặt." Khi đó, tiên sinh thật trẻ"

"...." Severus không biết nói gì, hắn biết Petunia có ảnh của mình lúc trẻ, là hắn cùng Lily, Petunia chụp ảnh chung, không nghĩ đến Petunia còn giữ nó, hắn vốn nghĩ Petunia đã xé tấm ảnh kia rồi chứ!

" Tiên sinh, cảm ơn chú đã đem con cứu về, cảm ơn!" Harry đứng lên khỏi sofa , cúi đầu về phía Severus một cách cung kính." Nếu con tiếp tục ở đó, đại khái là đã chết."

"Không cần cảm tạ, đây là việc ta phải làm." Đem Harry ngồi xuống bên mình, Severus trong tận đáy lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại vì tiểu quỷ kia, đời này ngoại trừ mẹ hắn cùng Lily, còn có con chó đần kia ở ngoài ra, không có ai đối với hắn nói cảm ơn, không phải loại cảm ơn có lệ , mà là loại cảm khích từ tận đáy lòng phát ra. Xem ra tiểu quỷ này cũng không giống tên khốn James Potter không có đầu óc, làm việc xúc động, nhưng lại giống Lily ôn nhu thiện lương am hiểu ý người, như vậy xem ra, có lẽ đề nghị vừa rồi của Dumbledore kỳ thật không có như vậy không xong.
(Cissy: sau đó giáo sư quyết định xem bé thành con của mình luôn, cực kỳ dung túng nhóc con này)

" Harry, con đã gặp qua ảnh chụp của Severus?"Dumbledore lau khoé mắt đã muốn ẩm ướt của mình, mà giáo sư McGonnagal ngồi bên cạnh cụ vì trường hợp cảm động vừa rồi mà khóc.

"Đúng vậy, tiên sinh."Harry nhìn ông lão hiền lành này, trong lòng lại nghĩ,' Thầy Dumbledore, con tuyệt đối sẽ không làm ngài chết vì cái trường sinh linh giá chết tiệt kia, cái nhẫn nhà Gaunt chết bầm kia'

"Bảo ta là giáo sư Dumbledore là tốt rồi, Harry, ở trước mặt chúng ta không cần câu nệ"

"Vâng, giáo sư Dumbledore"

Harry đến gần bên người Severus, cậu cảm thấy lồng ngực kia mới an toàn nhất, chắc là do Severus là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu đi, cái này hình như gọi là hiện tượng chim non đi!

Severus sắc mặt không biểu cảm lôi tiểu quỷ ngồi lại gần mình, nghe Dumbledore bắt đầu nói về trận đại chiến mấy năm trước, nói cho Harry nghe cha mẹ cậu là người nào, bản thân cậu là loại người nào, loại người nào giết ba mẹ cậu làm cho cậu biến thành trẻ mồ côi, nói tóm lại, là nói hết tất cả những gì có liên quan đến tiểu quỷ này. Severus đối với biểu hiện này của Dumbledore cảm thấy kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng ông lão khôn khéo này sẽ đối với tiểu quỷ này giấu giếm một ít chuyện, không nghĩ tới ,... Có lẽ là do có liên quan với việc ma lực bạo động của tiểu quỷ này. Ít nhất, hắn chưa từng thấy phù thuỷ vị thành niên vừa qua chín tuổi có ma lực cường đại như vậy đâu!

Dumbledore nói đến cuối cùng, mới cho Harry, quyền giám hộ của cậu sẽ chuyển cho Severus trong hai ngày gần nhất, về sau cậu sẽ ở trong nhà của Bậc thầy Độc dược, được Bậc thầy Độc dược dạy trước kiến thức, mãi đến khi cậu đủ mười một tuổi đi đến Hogwart.

"Giáo sư Dumbledore!" Sau khi nghe được tin tức tốt, mắt Harry sáng lên," Sau khi con vào Hogwart, tiên sinh sẽ không còn là người giám hộ của con sao?"

"Đương nhiên không phải, nếu con nguyện ý, Severus sẽ là người giám hộ của con vĩnh viễn."

"Con nguyện ý!" Harry vừa kiên định vừa lớn tiếng đáp lại.

(Cissy: edit tới đây, Cissy có cảm giác có mùi Snarry đâu đây, nếu không phải đã đọc rồi , Cissy cũng nghĩ truyện này là Snarry chứ không phải là Drarry -.-||)

[Trà aka tác giả truyện này: Bé Har à, cụ Dumbledore không có hỏi cậu có nguyện ý hay không, hơn nữa đây cũng phải là lễ kết hôn, cậu không cần lớn tiếng như vậy. Còn có, từ này cậu nên dành cho thiếu gia Draco thân ái của cậu. Nếu không, cha đỡ đầu cẩu cẩu và rắn nhỏ bạch kim thân mến của cậu sẽ tới làm phiền giáo sư]

| Vở kịch nhỏ:

Sau khi Dumbledore cùng bé Harry nói chuyện tào lao vài câu, liền kéo Minerva McGonnagal rời Đường Bàn Xoay, thân ảnh hai người biến mất ở lò sửi, Severus đem tiểu quỷ vào phòng ngủ, không chút thương hoa tiếc ngọc ném Harry lên giường.

Harry ngồi trên giường ôm đầu gối, dùng đôi mắt xanh ngập nước nhìn Bậc thầy Độc dược:

"Tiên sinh, con có thể gọi chú là Sev không?"

"Ngài Potter, lễ phép của cậu để ở đâu? Không được vô lễ với trưởng bối."

"Nhưng mà..." Bé Harry bổ nhào lên người Severus, dựa vào ngực hắn, " Như vậy mới có thể cảm thấy quan hệ chúng ta có vẻ thân mật !"

" Nga, ngài Potter có thể hay không nói cho người giám hộ đáng thương của cậu, đây mới là bộ dáng thật sự của cậu sao?"

" Sev , chú thật thông minh!"

Harry cắn hai má của Bậc thầy Độc dược, cũng vì lý do này, từ xưng hô "Sev" này bắt đầu chính thức sử dụng từ đây.

(Cissy: Harry à, da mặt cậu dày quá đó, cậu cũng rất dũng cảm nha, cư nhiên dám cắn Xà vương bệ hạ luôn, thật không hổ là Cậu bé Vàng a!)

Severus lau hai má dính miếng của tiểu quỷ, trừng mắt nhìn tiểu quỷ kia lại chui vào chăn ngủ, có cảm giác nhóc con này không giống như trước mặt Dumbledore cùng McGonnagal biểu hiện như vậy đơn thuần, chẳng lẽ nhóc ấy... Hẳn sẽ không, nhóc con này hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, là do lúc nhỏ sinh hoạt có liên quan đi. Tại một gia đình bài xích cuộc sống của chính mình, không hề quan tâm sống chết của cậu, nhất là Petunia vẫn chán ghét dây dưa cùng người có liên quan đến giới pháp thuật.

Bậc thầy Độc dược nhìn tiểu quỷ đang ngủ, sau đó tắt đèn đầu giường, lại đứng bên cạnh giường nhìn chốc lát, hắn bỗng nhiên nghĩ,' không biết trứng thối nhỏ này sẽ đến nhà nào đây, dựa vào biểu hiện vừa rồi của nhóc con này, đại khái sẽ là Slytherin đi. Nếu Dumbledore biết được Cậu bé Vàng kỳ thật là một con rắn nhỏ không hơn không kém, con rắn độc thè ra lưỡi phun nọc độc làm người khác tức đến chết, sắc mặt của lão hồ ly kia nhất định sẽ vô cùng "đẹp mắt". A~, thiệt tình đợi đến ngày đó đến sớm một chút quá đi|

Chương ba Cissy đăng trễ hơn dự kiến, thật xin lỗi minna nha~~☺️😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro