Chương 2 Quyền giám hộ
Chương này được viết theo góc độ của giáo sư nên hơi khác với chương trước nhé.
Severus Snape, Bậc thầy Độc dược trẻ tuổi nhất lịch sử giới pháp thuật, thành viên nhỏ tuổi nhất của đoàn tước sĩ Merlin, giờ này khắc này mặt đen trừng mắt nhìn tiểu quỷ chiếm cứ chiếc giường lớn thoải mái củabmình ngủ thật sự an ổn, hận không thể dùng ánh mắt lạnh như băng của mình chọc vài lỗ thủng trên người tiểu quỷ này, đáng tiếc có Dumbledore che chở, nguyện vọng này của hắn không có khả năng thực hiện được, cứ việc nhóc con này là con của con chim chết tiệt Potter kia.
Severus đứng dựa vào tường, oán hận nghĩ, nếu không phải vì tiểu quỷ trứng thối này ma lực bạo động, như thế nào lại làm hại hắn ở đêm hôm khuya khắc phải bỏ thời gian ngủ quý báu, chạy đến số 4 đường Privet Drive đem phiền toái nhỏ này mang về chỗ ở của mình- Đường Bàn Xoay. Merlin, nơi này chưa từng có Gryffindor nào tiến vào. ( Cha đỡ đầu hắc cẩu: Sev, anh nói dối, em chính là Gryffindor; Giáo sư đại nhân: Chó đần!; Cha đỡ đầu hắc cẩu đi đến: Sev, hôn một cái.)
Trong khi giãy dụa, hắn đường đường là Bậc thầy Độc dược, chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư mặt đen bọn tiểu quỷ Hogwart đều tránh không kịp, cư nhiên bị tiểu quỷ mắt xanh này gọi là " Ba"! Tất chân của Merlin, đúng là đủ khinh khủng, bất quá, hiện tại hồi tưởng một chút, cảm giác này thật sự không sai.
Bậc thầy Độc dược cúi đầu, cẩn thận đánh giá quỷ nhỏ này, hai hàng lông mày xinh đẹp níu chặt hận không thể kẹp chết con muỗi bất hạnh nào đó vô tình bay ngang qua. Nếu hắn nhớ không lầm, tiểu quỷ mắt xanh của Lily hẳn là 9 tuổi, khi hắn ôm lấy cậu bé này, thân trọng của tiểu quỷ này rất nhẹ, căn bản không đạt tiêu chuẩn một đứa bé khoẻ mạnh 9 tuổi. Hơn nữa trên người cậu có những vết thương loang lổ. Severus không cần điều tra đều rất rõ ràng, mấy năm nay cậu nhất định ở nhà Petunia thực không tốt. Muggle chết tiệt! Petunia chết tiệt, bọn họ như thế nào lại tra tấn, ngược đãi đứa nhỏ của Lily? Bởi vì nhóc là phù thuỷ sao?
Severus đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được lò sưởi phòng khách nhà mình truyền ra tiếng động thật lớn, Bậc thầy độc dược không để ý hình tượng hướng về phía trước liếc mắt xem thường, Dumbledore chết tiệt! Lão ong mật chết tiệt! Ông ta có thể hay không yên tĩnh một lát, trả lại cho hắn một chút thanh tịnh.
Tại giường lớn màu đen ếm vài thần chú tĩnh âm, tắt ngọn đèn đầu giường, sau đó mới đi ra ngoài. Nhìn ở phòng khách có hai thân ảnh, Bậc thầy độc dược cau mày lại, tại cửa phòng, Severus đặt một thần chú nhiễu âm, để ngừa bọn họ nói chuyện quá lớn , đánh thức quỷ nhỏ đang ngủ trên giường.
" Cậu nhóc thế nào? Severus." Albus Dumbledore mặc nguyên một cây áo tím nhìn Severus ở phòng ngủ đi ra, lôi kéo Minerva McGonnagal đang lo âu đi tới :
"Nhóc có khoẻ không? Không có vấn đề gì lớn đi?"
"Chính là đang mê man, tôi cho nó uống độc dược , không có trở ngại."
"Khi nào cậu bé tỉnh lại?" giáo sư McGonnagal hỏi.
" Tôi không phải Merlin vạn năng, Minerva, khi này ngủ đủ nó sẽ tỉnh lại."
Severus ngồi ở sofa màu đen, nhẹ nhàng gõ lên bàn, lập tức trên bàn xuất hiện ba tách cà phê đen nóng.
" Hai người sẽ không tính đứng ở đó đi? Cho đến khi trứng thối nhỏ kia tỉnh lại ?"
"Severus, bé Harry không phải là trứng thối nhỏ, bé là con Lily, là đứa nhỏ duy nhất của người bạn tốt nhất của thầy, thầy không nên có địch ý với cậu bé." Dumbledore vuốt râu ngồi đối diện Severus, uống một ngụm cà phê.
"Quần bò của Merlin, cà phê này thật đắng! Severus thân ái, thầy chẳng lẽ không ăn đường sao? " Để loại bỏ vị cà phê đen trong miệng, Dumbledore nhanh chóng lấy trong túi một viên kẹo chanh nhét vào miệng.
"Ta rốt cuộc cũng được cứu!"
" Dumbledore, cho phép tôi nhắc nhở thầy, nếu thầy còn không tiết chế ăn loại kẹo ngọt đến mụ người này thì có bao nhiêu độc dược cũng không ngăn cản được răng thầy bị sâu , cũng không ngăn cản được đầu óc còn lại của thầy không rớt ra."
" Ha ha, Minerva thân ái, cảm ơn lời nhắc nhở của cô."
Nhìn Dumbledore lần thứ ba nhét kẹo vào miệng,vẻ mặt thoả mãn cười ngây ngô, giáo sư McGonnagal biết lời khuyên của mình lại uổng phí, cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
" Đứa bé đáng thương kia, thầy tính làm sao? Ma lực bạo động cũng không phải chuyện nhỏ, nhất là với phù thuỷ vị thành niên mà nói. Hơn nữa, cậu bé cũng không có khả năng ở nơi đó, vô luận là đối với Harry, vẫn là với nhà Dursley, đều rất không an toàn."
"Ta biết, cho nên ta nghĩ là cho Severus trở thành người giám hộ của Harry, cho bậc thầy độc dược của chúng ta nhận nuôi Harry."
"Cái gì!" Severus cùng giáo sư McGonnagal đồng thời hô to, sắc mặt của bậc thầy độc dược càng thêm âm u.
"Vì cái gì là tôi? Dumbledore, thầy sẽ không sợ cựu tử thần thực tử là tôi đây vụng trộm đem Kẻ được chọn vĩ đại giết chết sao?"
" Thầy sẽ không, Severus. Thầy vừa nói là cựu tử thần thực tử, thầy đã sớm thoát ly khỏi Voldemort, không phải sao? Hơn nữa, Harry là con của Lily, bạn tốt nhất của thầy, như thế nào không có khả năng không đồng ý nuôi dưỡng đâu? Còn có..." Cặp mắt màu băng lam giấu ở phía sau kính của Dumbledore loé lên một tia sáng khó thấy" Cha đỡ đầu duy nhất của Harry còn chưa được tự do, căn bản không có biện pháp nuôi dưỡng Harry cho đến khi cậu bé đến Hogwart, người thích hợp nhất cũng chỉ có thầy, Severus. Thầy là người ta tín nhiệm nhất cũng là người có thể chiếu cố , bảo vệ cậu bé nhất."
"Dumbledore, thầy liền như vậy chắc chắn tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của thầy?"
"Severus thân ái, đây không phải yêu cầu, là thỉnh cầu."
Severus nhìn chằm chằm Dumbledore, trầm mặc nửa ngày, hắn nhớ tới tên trứng thối nhỏ kia thể trọng nhẹ, nhớ tới vết thương trên người của cậu, nhẹ nhàng thở dài, xem ra nhóc con kia đi theo mình là nhất định, bằng không lão ong mật chết tiệt này cũng sẽ không tha cho mình. Nghĩ đến đây, bậc thầy độc dược hướng về phía lão hiệu trưởng yên lặng gật đầu, xem như đáp ứng.
"Thầy đã phá hỏng mọi đường lui của tôi, tôi đây cũng chỉ có thể đáp ứng."
"Cám ơn thầy, Severus. Ta sẽ mau chóng thông báo Bộ Pháp Thuật sửa đổi quyền nuôi nấng của Harry, đến lúc đó phiền thầy đem Harry đến."
"Đã biết."
Ba người lại hàn thuyên chốc lát, nói chính xác, là Dumbledore cùng giáo sư McGonnagal tán gẫu, mà Severus ngồi một bên chợp mắt , trong nhà có hơn một người, hắn nên cân nhắc như thế nào sống, có lẽ hắn nên đi xem trang viên Malfoy, tìm con công lớn loè loẹt bạch kim kia mượn gia tinh, thay thế giúp hắn chế tác độc dược tóc đẹp cho con công đó; hắn còn phải vì tên trứng thối nhỏ kia chuẩn bị một phòng thích hợp cho trẻ con 9 tuổi, bên trong để ít vật phẩm mà bé trai đầu óc trống trơn não không bằng quỷ khổng lồ ở độ tuổi này thích, đại khái cũng phải đi tìm con công lớn bạc kim loè loẹt kia xin kinh nghiệm. Severus nhu nhu huyệt Thái Dương, tên trứng thối nhỏ chết tiệt này, thật sự rất phiền toái.
Ngay tại phía sau, Severus mở to mắt, lơ đãng nhìn đến cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra, tên trứng thối phiền toái mà hắn vừa suy nghĩ đang đứng ở cửa phòng.
| Vở kịch nhỏ:
Đã được Severus nhận nuôi một tháng, Harry, theo tin tức của lão hiệu trưởng yêu chõ mõm vào, thích tin tức bà tám nghe được Sev thân ái tại lần gặp mặt đầu tiên liền gọi mình là "Trứng thối nhỏ", từ Hogwart chạy về Đường Bàn Xoay, chạy vào thư phòng quấy rối người giám hộ của nhóc.
" Sev~~" bổ nhào vào người giám hộ đang nằm trên ghế sofa lớn, Harry bất mãn bỉu môi: " Sev , lần đầu tiên gặp mặt, vì cái gì chú một mực chắc chắn con là trứng thối nhỏ?"
" Hừ, mọi người nhà Potter là một đám trứng thối không hơn kém! James Potter là lão trứng thối, thân là đứa con duy nhất của hắn, nhóc chính là trứng thối nhỏ!" Tiếp được cục thịt nho nhỏ, Severus đem cậu nhóc đặt bên người.
"Sev~~" bé Harry không tình nguyện quệt miệng, giật giật tay áo bậc thầy độc dược: " Không cần gọi người ta là trứng thối nhỏ, người ta mới không phải đâu!"
"Im lặng! Đi ngủ trưa, không được chọc ta!"
"Vâng~~" Harry ngoan ngoãn gật đầu, tìm trong lòng Severus vị trí thoải mái nặng nề đi vào giấc ngủ.
Severus cúi đầu, sờ mái tóc đen đã muốn không còn rối của Harry, nghe được tiếng thì thầm trong miệng:" Sev con không phải trứng thối nhỏ", Bậc thầy Độc dược lộ ra một nụ cười hiếm thấy. |
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro