Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12




🍀 Chương 12 🍀
~ㄹㅅㄹㅅㄹㅅㄹ~



Thoắt cái đã hai tuần sau, Harry vốn nghĩ sau khi bắt được vị anh hùng hèn hạ kia thì mình liền được gặp người cha đở đầu hoạt bát tên Sirius Black, ai ngờ, Bộ pháp thuật không chỉ là một đám người vô dụng mà lại còn rách việc.

Nào là giấy tờ, nào là đơn từ rồi trình lên ký xuống khiến cho một việc đơn giản là xoá tội thả người thôi mà kéo đi kéo lại đến hơn mười ngày.

Đến buổi sáng ngày thứ tư của tuần lễ thứ ba, tiểu sư tử bé nhỏ đã tức giận đến đấm ngực giậm chân mới nhận được lời mời từ phòng Hiệu trưởng, cậu lập tức lôi Ron và Draco chạy như bay trên hành lang với vẻ háo hức như trẻ nhỏ nghe mẹ đi chợ về. Chỉ tội cho sư tử nhỏ mắt lam và tiểu quí tộc bạch kim bị lôi đi một cách không-hề-thương-tiếc.

Theo sát đằng sau, Blaise đau lòng nhìn Ron với mái tóc cùng quần áo xộc xệch, trông còn nhếch nhác hơn cả quỷ khổng lồ mà tức giận nghiến răng nghiến lợi ghi cho Harry một món nợ.

Khoan a, khoan a, còn ta đâu? Ai đau lòng cho ta ಥ__ಥ? -- Draco méo mặt nhìn đôi phu phu phía trước tú ân ái, trong lòng gào thét.

Harry dưới tình trạng hổn loạn như vậy mà đến phòng Hiệu trưởng, tới nơi rồi cậu mới phát hiện, người yêu nhà mình đã sớm ở bên trong cùng Sirius chơi trò 'tương ái tương sát', ngươi một câu ta một câu, vô cùng náo nhiệt a~.

"Mũi Thò Lò chết tiệt, mày tới đây làm gì?", Sirius nhe răng trợn mắt chặn trước mặt Snape rồi kiêu ngạo gào lên.

Snape lãnh đạm gợi lên một tia khiêu khích, "Chó khôn thì không cản đường! Còn có, so với ta, một giáo sư của Hogwart, thì kẻ như ngươi mới không có tư cách tới đây!"

Sirius trợn trừng mắt không dám tin nhìn Snape, "Mày mà là Giáo sư???"

Tuy rằng thân hình vô cùng suy yếu lại gầy gò y như que củi nhưng câu này hỏi ra lại vô cùng vang dội, ông ngở ngàng quay đầu nhìn chằm chằm cụ Dumbledore.

"Đúng vậy, Sirius! Severus đã làm giáo sư ở Hogwart rất lâu rồi!", vị bạch pháp sư vĩ đại cười cười nhìn Sirius rồi vui vẻ bóc vỏ một viên kẹo chanh bỏ vào miệng, mùi kẹo ngọt ngấy làm cho Lupin đứng bên cạnh thấy ê ẩm hết cả răng nanh.

"Phi lý, làm sao một con rắn độc âm..."

"Cha đỡ đầu!!!", Không để cho Sirius nói hết câu, Harry đã bước vào phòng, lên tiếng chặn ngang bằng một tiếng gọi, theo sau là Ron, Blaise và Draco.

Cả Snape và Sirius đều đồng loạt quay đầu nhìn cậu, thiếu niên với thân hình mãnh khãnh đứng trước cửa mang theo khuôn mặt đã giàn dụa nước mắt, đôi môi hồng nhuận vẽ nên nét cười mếu máo, run rẫy vươn tay, "Sirius, cha đã vất vả rồi!"

"Harry..."

Nhất thời cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, sự thực về mười mấy năm khổ sở trong lao tù cùng những dằn vặt về cái chết của hai người bạn mà Sirius đã phải chịu đựng bổng chốc hiện rõ ràng trong tâm thức từng người, ai nấy đều xót xa cho ông, ngay cả Snape cũng không kiềm được mà có chút động lòng.

Sirius thất thần bước chậm từng bước một về phía đứa con đở đầu đã cách xa mười mấy năm của mình, môi ông run rẫy mấp máy, "Harry, con đở đầu đáng thương của ta..."

"Cha..." Harry nức nở.

Ngay lúc ai nấy đều nghĩ sẽ có một màn gặp lại đầy cảm động, Ron bên cạnh ngay cả nước mắt cũng đều đã chuẩn bị sẳn sàng để trào ra thì...

"Harry, Harry bé bỏng của ta, con thật đáng yêu! Lớn lên trông thật xinh đẹp, quá giống mẹ con luôn! Cái đầu bù xù này lại giống James nè, thật là dễ cưng hết sức, ha ha! Moony, cậu xem, Harry khả ái biết chừng nào a!" Sirius ôm chầm lấy Harry rồi xoa nắn từ trên xuống dưới một lượt, miệng cười ha ha, không ngừng xuýt xoa, một bộ nghiêm túc lúc nãy đâu mất rồi hả???

Mọi người: 눈_눈, đúng là Sirius Black, chiều hướng suy luận cũng không giống người thường!

Snape đen mặt: chút động lòng gì đó, ta chưa từng nghĩ tới! Con chó ngu mau buông Harry ra!!!

Chỉ có Lupin mĩm cười hiền hoà, Sirius nên là dương quang sáng rọi như vậy. Cho dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng vẫn hoạt bát vui vẻ, chứ không phải cái xác không có hồn mà Lupin đã gặp cách đây mười mấy năm, đó không phải Sirius của hắn, đây mới chính là anh ấy.

Hary đơ người, trên đầu chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, Merlin, ai đó giải cứu cậu ra khỏi người cha đở đầu quá mức hiếu động lại còn dê xòm này đi được không ಥ__ಥ.

Lợi dụng lúc Sirius xoay người hỏi Lupin, cậu liền vọt tới sau lưng Snape, tay níu chặt vạt áo của hắn mà cầu cạnh, "Sev, cứu em..."

"Á..Harry, sao con lại đứng cạnh con rắn độc nham hiểm đó, mau sang đây với ta!!", Sirius theo bản năng mà gào lên.

Ngay lúc Sirius ôm lấy Harry mà lắc lư thì vẻ mặt Snape đã đen tới cực điểm, tầm mắt tử vong của hắn bắn tới chổ Sirius làm ông có chút chột dạ liền theo thói quen mà lùi về phía Lupin. Snape khuỵu một chân xuống quen thuộc
mà sửa sang lại quần áo đã xộc xệch cho Harry, còn tay thì ghét bỏ phủi phủi hai má đã bị Sirius sờ qua, không thèm để ý Sirius mà chỉ chăm chăm kiểm tra trên dưới người cậu. Hừ, hắn không cần phải phản bác con chó ngu đó, Harry sẽ làm thay hắn.

"Hắn có làm em đau chổ nào không?"

"Cha, Sev không phải rắn độc, với lại cha đừng có sờ soạng con nữa thì con mới qua!", Harry dịu ngoan đứng trong lòng Snape, tuỳ ý hắn sửa sang cho mình, miệng nhỏ bĩu ra phản bác Sirius, "Em không sao, Sev!"

Sirius há hốc miệng chứng kiến cảnh hai người thân mật, một bên là con trai duy nhất của bạn thân quá cố, một bên là kẻ thù không đội trời chung nhưng....vì sao ông lại cảm thấy khung cảnh này lại phá lệ hài hoà, giống như là nó đáng lẽ phải như vậy?

Ông mếu máo đưa mắt nhìn toàn bộ người trong phòng tìm sự đồng tình nhưng ai cũng đều thản nhiên như không, vẻ mặt không chút gợn sóng mà tiếp tục việc của mình. Ai đang ăn kẹo chanh thì vẫn ăn kẹo chanh, ai đang tú ân ái thì vẫn tú ân ái, ai đang ai oán nhìn người ta tú ân ái thì vẫn tiếp tục ai oán mà nhìn và ai đang triều mến nhìn ông thì vẫn....ai nha, Moony à, cái này vẫn nên đễ về nhà thì hơn (΄◞ิ౪◟ิ‵).

"Nhưng hắn cũng...cũng...đang sờ...sờ soạng con mà?!? QAQ".

Mếu máo một hồi lâu, cuối cùng Sirius chỉ nghẹn ra được một câu như vậy rồi im bặt.

Nhưng hai người nào đó giống như không thèm để ý mà tiếp tục anh một câu em một câu làm cho không khí trong phòng trở nên thiệt quỷ dị a ╮(╯▽╰)╭.

~~~~~Ta là phân cách tuyến để đến với tiểu kịch trường~~~~~~~

OÁN PHỤ DRACO MALFOY.

Draco: Ngươi là mẹ ghẻ! __

Sam (là mị): QAQ ta đã làm gì nên tội?!?

Draco: Vì cái gì ta luôn phải nhìn bọn họ ân ái __, TIỂU CÔNG CỦA TA ĐÂU?????

Sam: Vậy cho ta biết mẫu tiểu công của ngài là gì, ta liền đi sắp xếp xem mặt a~~~

Draco: Mẫu? Hm...trước tiên là phải anh tuấn, sau là phải hoa lệ, nữa là phải quý tộc, tiếp là phải có gia thế, lại nữa là phải có dang tiếng và quan trọng nhất là phải cường đại a~~~

Sam: ....

Draco: Này, này, tiểu tác gia, ngươi bị làm sao vậy?

Sam: *tươi cười hiền huệ* Draco đại gia, như vậy ta đây liền thỉnh ngài......
.
.
.
.
....TỰ CÔNG TỰ THỤ đi a
(╯‵ ′)╯┴

-/-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro