CHƯƠNG 49: KHÔNG CẦN XEM THƯỜNG PHỤ NỮ
EDITOR: YUKI NGÂN HÀ
Sáng hôm sau khi đang ăn sáng thì nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài khoang thuyền, Harry rất tự nhiên mà đi ra ngoài muốn xem xét coi có chuyện gì đang xảy ra.
"Cùng đi ra ngoài xem coi có chuyện gì đang xảy ra đí!" Godric kêu lên, kéo Salazar người đang ngồi ở bên cạnh uống canh đứng dậy.
"Trở về!" Mẫu Ngưu lớn tiếng quát lớn, rất giống như nàng là một người có bản lĩnh rất lớn vậy.
Lúc này, tất cả hành khách đi thuyền đều ở trong nhà ăn lớn để dùng bữa, ngay cả Snape người ngày thường bưng đồ ăn đến trong phòng riêng để ăn cũng đi ra ngoài cùng nhau dùng cơm. Cho nên hắn cũng đi theo ra ngoài khi Harry vừa mới bước đi ra ngoài, đương nhiên cùng đi ra ngoài không chỉ có hai người bọn họ.
Tiếng ồn ào vang dội như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn đi xem náo nhiệt, nói cách khác nghẹn lâu như vậy ở trên biển nhất định sẽ buồn hư cả người.
Harry bọn họ đi ra ngoài thì nhìn thấy thánh kỵ sĩ Johan đang cãi nhau với một người có bộ dáng lưu manh. Hắn ta tức giận lớn tiếng rít gào, đôi mắt cũng trừng to ra giống như tên lưu manh trước mắt này là một người tội ác tày trời mà hắn ta chính là sứ giả của chính nghĩa lúc nào cũng có thể xử lý người kia.
Đương nhiên hắn ta không thể. Không chỉ có Johan không thể, ngay cả thuyền trưởng cũng không thể —— tuy rằng thuyền trưởng chẳng khác nào vị vua ở trên thuyền, nhưng bọn họ có thể quyết đấu với người khác, có thể cá cược với người khác. Thậm chí có thể quang minh chính đại đường đường chính chính thi đấu uống rượu với người khác và người thua thì phải nhảy xuống biển để bị cá ăn, nhưng bọn họ không thể không thi đấu một cách công bằng. Cho nên khi Johan cầm dao gọt hoa quả ở trong tay chỉ vào tên lưu manh, đương nhiên sẽ có người nói "Hừ ——" với hắn ta, thậm chí có người ồn ào nói hắn không phải là đàn ông.
Johan làm một thánh kỵ sĩ, hắn còn chưa đến 30 tuổi, cũng là một người tuổi trẻ dễ xúc động. Quan trọng nhất chính là hắn ta còn trẻ tuổi như vậy đã là trợ thủ đắc lực của Giáo Hoàng, làm sao có thể chịu đựng được để người khác bôi nhọ hắn ta Cho nên hắn ta rất tức giận, tức giận đến muốn chết!
"Hiện tại các người nên thành thành thật thật không cần lên tiếng." Mẫu Ngưu ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, giọng nói của nàng không lớn không đủ khiến cho thánh kỵ sĩ Johan chú ý, nhưng lời nàng nói ra lại gieo thành một viên hạt giống ở trong lòng mọi người —— hạt giống của thù hận và khó chịu.
"Nhìn một cái đi, đó là thánh kỵ sĩ, hắn muốn giết ai vậy thì người đó chỉ có con đường chết, cho nên không cần nói chuyện không cần lên tiếng......" Mẫu Ngưu nhỏ giọng khuyên bảo những người bên cạnh.
Nhưng mà nàng không khuyên thì còn tốt, nhưng vừa khuyên thì giống như một cái bật lửa quăng vào bình gas trong lòng mọi người —— có lẽ là thùng thuốc nổ? Được rồi, mặc kệ là cái gì lời nói của nàng hiển nhiên làm mọi người vây quanh vô cùng khó chịu, tự nhiên cũng sẽ không cho thánh kỵ sĩ Johan một chút sắc mặt tốt nào. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể ở trước mặt mọi người khiến cho thánh kỵ sĩ Johan mất đi vinh quang của hắn ta, rốt cuộc thì hắn ta vẫn là thánh kỵ sĩ!
Nhưng mà viên hạt giống được gieo ở trong lòng bọn họ thì mặc kệ là thánh kỵ sĩ hay vẫn là Giáo Hoàng thì nó vẫn sẽ mọc rễ, nảy mầm sau đó ở thời điểm thích hợp nở hoa và kết quả.
Trò khôi hài như vậy diễn ra vài ngày, mỗi một lần Mẫu Ngưu đều hình như cố ý làm chuyện này nhưng lại cho người ta cảm giác rằng nàng không cố ý làm như vậy. Cô nàng dần dần làm cho mọi người cho rằng thánh kỵ sĩ là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi và thích so đo, mà nguyên nhân chính là vì như vậy cho nên người ở trên thuyền đều rất nguy hiểm —— mỗi người bọn họ đều chứng kiến thất bại của thánh kỵ sĩ này nên nếu hắn muốn trả thù thì khả năng bọn họ đều phải gặp xui xẻo!
Chỉ là gây một chút cảm xúc xích mích, chuyện này cũng không phải là chuyện gì khó, có đúng không?
Nhưng mà có người xem không hiểu vấn đề này, ví dụ như Harry Cậu Bé Vàng Potter. Cậu ngơ ngác nhìn xong lại thêm một trò khôi hài nữa, sau đó rất mê hoặc nhìn về phía Snape —— tiết mục mỗi ngày giống nhau chỉ người cãi nhau với Johan thay đổi thành một người khác mà thôi, cái này...... Giống như hơi cố tình, nhưng lại cũng không quá mức lửa lớn?
"Potter ngu ngốc!" Snape lạnh lùng nói, sau đó ở trong ánh mắt không thể tưởng tượng của mọi người mà kéo Harry đi đến nhà ăn —— ăn, cơm.
"Tại sao lại như vậy?" Godric nhìn thoáng qua Salazar, mà Salazar hoàn toàn không có để ý cậu ta, bởi vì có được huyết thống của rồng nên con rắn nhỏ điện hạ đang nếm thử một loại đồ ăn mới. Phải biết rằng, đồ ăn tuyệt đối là một thứ vô cùng vô cùng hoàn mỹ hấp dẫn lực chú ý, đặc biệt là ở rất lâu ở trên thuyền không có ghé qua lục địa, có đồ ăn ngon miệng mới mẻ quả thật chính là một loại vui sướng hiếm khi có được —— nghe nói hôm nay có cá rất ngon miệng!
Salazar thích ăn hải sản, điều này cũng không phải bởi vì nguyên nhân y có huyết thống của rắn hoặc là rồng, mà là bởi vì y thật sự thích hương vị hải sản đặc biệt là......ăn sống. Nhưng rất hiển nhiên là trước mắt sẽ không làm y ăn sống, ít nhất loại cá này đó đều được làm thành đồ ăn chín, chẳng qua...... Ngoại trừ nấu nước thì chính là nướng BBQ, thật sự một chút ý mới cũng không có!
Salazar hy vọng có thể ăn được bạch tuộc mới mẻ vừa vớt lên và cắt miếng để ăn sống!
Salazar vô cùng oán niệm đối với đồ ăn lấy nĩa ra cắm lên một con cá và ăn một cách yên lặng. Ở y xem ra, Severus có thể tới gần Harry như vậy và tự tay nắm lấy tay Harry dẫn đến nhà ăn...... Hiển nhiên là một loại biểu hiện đặc thù của yêu thương, đương nhiên, y cũng không cho rằng điều này sẽ làm cho Harry vui vẻ.
Mà có cùng đồng dạng ý tưởng với Salazar chính là Rowena. Cô bất đắc dĩ mà nhún vai, cúi đầu gặm bánh nhân thịt dê của mình —— thịt dê trên thuyền rất không mới mẻ, đã có chút mùi hương ôi thiu nhưng cô cần phải ăn hết ...... Bởi vì trên thuyền chỉ cung cấp đồ ăn như vậy, mà đồ ăn bọn họ chuẩn bị tốt cũng chỉ có thể để ở trong phòng, điều này khiến người khác thật sự không thể chịu đựng được!
Rõ ràng bọn họ chỉ ra tới để xem diễn!
Cái nĩa của Harry tạo ra tiếng vang chói tai. Cậu chán ghét Snape —— mặc kệ là khi nào, cậu đều chán ghét lão già khốn nạn này! Nhìn một cái đi, cái tên già khốn nạn này đem cậu kéo ra đây, không cho cậu chuẩn bị đồ ăn ngon miệng cho bọn nhỏ, mà phải ăn những món ăn đáng sợ này...... Bọn họ sẽ tiêu chảy! Được rồi, không chỉ là bọn nhỏ, còn có ba người trưởng thành bọn họ cũng giống nhau —— bao gồm cả bản thân Snape. Nghĩ đến này, trong đầu Harry hiện ra bộ dáng Snape tiêu chảy ngồi xổm trên bồn cầu, sau đó...... Cậu mỉm cười không kiềm chế được.
Nụ cười của Harry rất sáng ngời, giống như là ánh mặt trời có thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng tối tăm, đôi mắt của Snape cũng hung hăng run rẩy vài cái —— đôi mắt của hắn rất đau, bị tươi cười giống như ánh mặt trời chói mắt này kích thích làm đôi mắt đau đớn! Được rồi, nhìn một cái đi, đây là Cậu Bé Vàng, trời sinh có thể tản ra hormone khiến người khác quỳ lạy cậu ta.
"Mọi người làm sao vậy?" Mẫu Ngưu mở miệng, "Được rồi, hôm nay chính là một ngày cuối cùng, mọi người nhẫn nại như vậy là đủ rồi." Nàng hầm hừ đứng lên, tiếp tục đi gây xích mích với thần kinh mẫn cảm của người khác.
Rất nhanh, bởi vì thánh kỵ sĩ ngày thường kiêu ngạo và thua trận đấu kiếm lần đó, còn có...... Những người xung đột với hắn ta quá nhiều, hắn ta xuất hiện ở chỗ nào đều trở thành đối tượng bị người khác tránh né. Đương nhiên, cũng có người không né hắn ta chỉ vì muốn mỉa mai châm chọc hắn ta.
"Các ngươi thử nói thêm một câu nữa đi!" Johan hô to vọt trước mặt người đàn ông nói thánh kỵ sĩ là một tên phế vật, "Nói thêm một câu nữa?! Ta muốn giết ngươi —— giết ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro