CHƯƠNG 74. CÚP QUIDDITH THẾ GIỚI
Trời đã sáng, Harry và Snape đã đứng đợi sẵn trong khu rừng gần trang trại Hang Sóc. Sirius và Lupin đã lên kế hoạch để cùng đi, Harry đã đặt một chiếc lều cho bốn người bằng tên của Snape. Nhưng vì ngày diễn ra thi đấu trùng với ngày Lupin biến hình nên Sirius quyết địng sẽ không tham gia xem trấn đấu nữa mà ở nhà với Lupin. Đúng vậy, bây giờ Lupin đã chính thức chuyển đến sống trong nhà của gia tộc Black, kết thúc cuộc đời lang thang của mình.
Snape bày tỏ sự vui mừng khi biết rằng Black và Lupin sẽ không đi cùng, hắn không thể tưởng tượng khi hắn phải đến nơi đó, tham gia sự kiện đó mà lại còn phải ở chung với một đám người hắn không ưa sẽ kinh khủng như thế nào.
Chờ một lúc thì gia đình Weasly tóc đỏ đã đi tới.
"Harry! Bác rất vui vì được gặp cháu." Arthur bước lên trước và ôm chặt lấy Harry.
"Ồ! Giáo sư Snape cũng tới đây sao." Arthur kinh ngạc bắt tay cùng Snape.
"Mr Weasly, cảm ơn ngài vì đã cho ta cùng Harry vé." Thực ra Snape căn bản không có chút vui vẻ nào khi được đối phương cho vé... Nhưng vì lịch sự vẫn phải cảm ơn.
Harry mỉm cười, thì thầm vào tai Arthur.
"Cháu đã mất rất nhiều công sức để thuyết phục giáo sư đến xem cùng cháu đó"
Arthur cười, vỗ vai Harry.
"Harry, bác có thể hiểu" Arthur vốn không hy vọng Snape sẽ đến, nhưng Harry vậy mà đem được hắn đến. Hình tượng của Snape không có chút gì liên quan đến một sự kiện máu lửa như Giải Quidditch Thế giới, nếu Snape đứng trên khán đài vẫy tay và hét cổ vũ cho đội bóng yêu thích, đó sẽ là một cơn ác mộng. Trên thực tế, hắn đứng xem thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Hermione đi theo mọi người ở phía sau, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Harry và Snape.
"Làm sao lại vậy được chứ? Hôm qua tớ đã cá cược cùng Ron." Hermione thất vọng rên rỉ.
"Thật đáng tiếc....." Hermione đã đánh cược cùng Ron rằng liệu giáo sư Snape có đến xem WorldCup với Harry hay không, cô đã đánh cược rằng Giáo sư Snape sẽ không đến, nhưng cô đã thua, và cô sẽ phải giúp Ron làm bài tập môn Lịch sử phép thuật trong một học kỳ!
"Haha! Tớ đã nói với cậu rồi, nhất định Harry nhất định sẽ có cách mà." Ron đang rất vui vẻ, trong lòng âm thầm nghĩ, tối hôm qua cậu đã được Draco thông báo rằng hôm nay giáo sư Snape sẽ đi cùng Harry đến xem WorldCup, cậu đánh cược cùng Hermione chẳng qua là vì bài tập môn Lịch sử pháp thuật mà thôi. Draco đã nói, đó không phải là gian lận mà là sự khôn ngoan.
"Hey, Harry." Fred và George mỉm cười, lần lượt ép Harry vào giữa.
"Bí mật nhỏ của chúng ta."
"Đề cương của tụi anh"
Harry bất lực nhìn hai anh chàng có những nốt tàn nhang giống hệt nhau.
"Suỵt, im lặng, em có mang nó tới." Harry hạ giọng
"Lát nữa em sẽ bí mật đưa nó cho tụi anh, nhưng đừng để người khác biết." Harry mạo hiểm lấy ra một bản sao của cuốn sách, nếu giáo sư biết được nhất định sẽ rất kinh khủng.
"Harry, anh thật sự yêu em!" Fred cường điệu nói
"Fred, cẩn thận không xà vương sẽ xé xác anh." George trêu chọc người anh song sinh của mình.
Mọi người cùng tiến vào khu rừng, tiếng cười nói vui vẻ của mọi người khiến Snape lộ ra vẻ sốt ruột, tại sao hắn lại tới đây? Thật là những tiếng cười, vui nhộn khó chịu!
"Amos!" Arthur nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đợi ở cách đó không xa, đứng dưới tàng cây cao.
"Arthur! Anh để tôi đợi hơi lâu đó." Giọng Amos vang lên
"Đây là Amos, đồng nghiệp của tôi ở Bộ Pháp thuật" Arthur giới thiệu, khi ông đang nói, một nam sinh tuấn tú đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, động tác uyển chuyển đẹp trai, tay xách túi du lịch, trên người mặc quần áo được coi khá thời trang trong giới phù thủy.
"Harry" Cedric nhìn thấy Harry thì rất vui, anh muốn ôm Harry một cái nhưng tầm mắt lại đụng phải một góc áo choàng màu đen quen thuộc, bước chân bất chợt dừng lại.
"Giáo sư Snape, xin chào" Cedric bất ngờ, tại sao... giáo sư Snape cũng ở đây?
"Ngài Diggory trông vẫn như vậy.... như mọi khi.... tràn đầy sức sống." Snape cười khẩy
Amos bước tới bắt tay chào hỏi với Snape, Viện trưởng Slytherin của Hogwarts, bậc thầy độc dược lừng danh, đương nhiên ông ta có thể nhận ra.
"Giáo sư Snape, rất vinh hạnh được gặp thầy. Con trai tôi ở trường không gây rắc rối gì cho thầy chứ? Điểm môn Độc dược kỳ trước của nó hình như cũng không được như ý." Amos đã xem qua bảng điểm, chỉ có môn Độc dược là đạt điểm thấp nhất.
'Đương nhiên là cậu ta không thể đạt điểm tốt được rồi' Snape nghĩ thầm
"Ngài Diggory, tôi cũng rất vinh dự được gặp ngài, theo tôi thấy, cậu Cedric đây có lẽ dành quá nhiều thời gian để chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình." Âm điệu giọng của Snape rất trầm thấp tao nhã.
"Việc học môn Độc dược có vẻ như đang không nằm trong kế hoạch tương lai của cậu Diggory đây. Đương nhiên, tôi cũng không có ý kiến gì về việc cậu ấy chăm chút cho vẻ bề ngoài, người trẻ tuổi luôn chú trọng đến ánh mắt người khác cũng là điều dễ hiểu, chỉ là bản thân tôi đánh giá cao những học sinh vừa chú trọng đến cả bên trong lẫn bên ngoài."
Vẻ mặt Amos không được tốt lắm, nghe những điều Snape nói giống như đang ám chỉ Cedric chỉ được mỗi bề ngoài, còn bên trong không có gì, dù sao ông vẫn luôn rất tự hào về con trai mình, chỉ có Cedric đáng thương đang bị Snape nhắm tới. Harry bất đắc dĩ chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ xin lỗi với Cedric về chuyện này. Vị giáo sư luôn nghĩ rằng Cedric có ý đồ không tốt với cậu, cho dù cậu có nói thế nào cũng không có tác dụng.
Mọi người cùng đi tới sườn đồi phía trước, dùng khóa cảng đi tới phụ cận khu dựng trại để xem Quiddith, rồi lại đi bộ tới điểm dựng trại của gia đình Weasly, Harry cùng Snape ở chung trong một lều, cùng với gia đình Diggory dựng trại ở cùng một khu.
"Cái này được gọi là người tính không bằng trời tính đó giáo sư à" Harry nghiêng người trước mặt Snape, nói một cách khiêu khích.
Ở điểm cắm trại thứ hai, có hai chiếc lều được dựng cạnh nhau, trên đó có treo biển tên "Snape" và "Diggory". Harry cười khúc khích, như thế này nghĩa là cậu cũng là người nhà của Snape phải không, Harry Snape?
"Harry, tôi sắp xếp đồ đạc xong rồi, để tôi qua giúp cậu" Cedric có vẻ rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Snape chú ý đến nụ cười trên mặt Cedric, tâm tình rất không tốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh tràn ngập một bầu không khí cuồng nhiệt, hò hét ca hát, chơi đùa điên cuồng giống như một khu chợ loạn lạc. Ngọn lửa đang tỏa ra thứ mùi hắc hắc, làn khói ma mị bay loạn khắp nơi, vậy mà còn có cả người biểu diễn ảo thuật! Những người bán hàng đẩy xe hàng của họ xuyên qua đám đông, những chiếc xe lướt qua người Snape, để lại một vệt dầu lớn. Snape bị đám người chen lấn, thậm chí còn có người giẫm lên chân của hắn, người nào người nấy mặc những bộ quần áo màu sắc kì dị, trên mặt vẽ đầy màu sắc, giống hệt một đám hề trong những bữa tiệc.. Snape sâu sắc cảm nhận bản thân không hợp với loại không khí này, vì vậy hắn vén lều đi vào trong, nơi đây mọi thứ đều làm cho hắn cảm thấy phiền chán!
Harry cố nén cười bước vào cùng Snape, hoàn toàn khác với bên ngoài chật hẹp, bên trong căn lều được thi triển bằng thần chú mở rộng không gian, nhìn trông giống một cung điện nhỏ tráng lệ.
"Sev, anh có đói không? Ở đây có rất nhiều đồ ăn." Harry đi tới khu phòng bếp nhỏ, xắn tay áo rửa tay.
Snape xoa xoa trán, cởi chiếc áo choàng vừa bị dính dầu mở ra, để lộ ra chiếc áo sơ mi bên trong, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lấy ra một cuốn sách độc dược và đọc. Chỉ có độc dược mới có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
"Hmm... Để em xem nào." Harry nhìn đống nguyên liệu trong tủ lạnh.
"Có cà chua, khoai tây, thịt bò và phô mai" Harry lấy ra nguyên liệu ra ngoài rồi xếp chúng lên bàn bếp.
"Em quyết định" Snape vừa nói vừa lật sách, hắn không có ý kiến gì về vấn đề ăn uống.
"Vậy thì món thịt bò hầm nhé, ăn với mì hay bánh mì?" Harry nói, đột nhiên cảm thấy mình và giáo sư giống như một đôi vợ chồng già.
Harry nấu ăn vẫn rất ngon, một lúc sau mùi thức ăn đã bay ra ngoài. Cedric vén màn đi vào lều của 'gia đình Snape' sau khi đã làm xong công việc của mình. Bước vào, hình ảnh đập vào mắt vô cùng ấm áp, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen giản dị đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, một thiếu niên mặc áo len trắng đang dọn một bàn thức ăn rất ngon ra trên bàn ăn.
"Harry...." Cedric đi vòng ra phía sau Snape, không khỏi liếc mắt nhìn Snape, hiếm khi nào thấy giáo sư Snape để lộ ra bộ dạng thoải mái như vậy.
Snape cau mày khi nhìn thấy người tới, thực sự rất khó chịu.
"Cậu biết nấu ăn à?" Cedric đứng bên cạnh Harry, nhìn bữa ăn đầy hấp dẫn trên bàn, anh thầm nghĩ thật tuyệt vời khi con trai biết nấu ăn, đặc biệt là nam phù thủy, những phù thủy nam thường là người rất lôi thôi - đặc biệt là Snape.
"Phải, tôi sẽ không thể sống ở nhà Dursley nếu tôi không biết nấu ăn." Harry đặt bộ đồ ăn lên bàn và mỉm cười.
"Gia đình chú dì tôi, Dursley, họ đều là Muggle"
"Tôi còn tưởng cậu xuất thân từ gia đình phù thủy." Cedric gãi đầu, Cứu thể chủ Harry Potter sống ở một gia đình Muggle, điều đó thật kỳ lạ.
"Cha tôi thuộc gia tộc Potter, quả thật là một gia tộc thuần huyết, còn mẹ tôi là một Muggle."
Snape tùy ý lật xem vài trang sách, trên mặt lộ ra biểu cảm không vui, tùy ý mở miệng
"Potter, có lẽ em có thể đọc cả gia phả nhà em cho cậu Diggory nghe, và cậu Diggory cũng có thể đọc gia phả nhà cậu cho Potter nghe. Tuyệt đấy, tôi còn đang nghĩ có phải hai cậu sắp đính hôn rồi không đó!"
Harry cười khúc khích khi nghe điều đó, Cedric xấu hổ ho khan, giáo sư Snape vẫn ghen như vậy.
"Tối nay là trận đấu giữa Bulgaria và Scotland" Cedric đổi chủ đề
"Harry, cậu là fan của đội nào?"
"Bulgaria" Harry trả lời không chút do dự
"Krum thực sự là một thiên tài" Harry thán phục
"Cậu cũng là thiên tài" Cedric cảm thấy nều như Harry trở thành một tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp, nhất định sẽ không thua kém Krum
"Tôi nghĩ khả năng của cậu sẽ không thua kém cậu ấy đâu"
Harry lắc đầu khi nghe điều đó, cậu chỉ là có kỹ thuật tốt, nhưng Krum thì sở hữu cả sức mạnh và kỹ năng.
"Sức khỏe của tôi không tốt, nếu muốn trở thành một Tầm thủ chuyên nghiệp, tôi sẽ còn phải trải qua quá trình rèn luyện cơ bắp rất lâu" Harry nói.
"Được rồi!" Snape đặt sách xuống, ngồi vào bàn ăn.
"Cậu Diggory định ở lại dùng bữa với chúng tôi à?" Ánh mắt như rắn của Snape quét qua Cedric.
Cedric rùng mình, lắc đầu.
"Không" Anh sợ khó tiêu....
"Vậy thì được rồi, mời cậu trở về lều của mình đi, chúng tôi phải ăn." Snape ưu nhã cầm dao nĩa lên, ánh mắt lạnh lùng làm Cedric thiếu chút nữa đã nghĩ rằng Snape coi mình là bữa ăn, Snape sẽ bình tĩnh cầm dao nĩa ở trong tay cắt cơ thể anh ta.
"Ha... Harry, vậy tôi... đi trước" Cedric, người bị Snape đuổi ra ngoài, đứng bên ngoài và thở dài. Thật là, làm sao một cậu bé tốt bụng như Harry lại có thể yêu một người quái gở như Snape.... Cedric sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, thực ra anh thực sự có chút ghen tị với Snape.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro