CHƯƠNG 67. TRỪNG PHẠT (1)
Bộ Pháp thuật cử rất nhiều Giám ngục tới Hogwarts. Mặc dù trận đấu Quidditch lần trước có Harry bảo vệ nên không gây ra chuyện đại sự gì, nhưng vẫn có một, hai học sinh đã bị tấn công bởi Giám ngục ở rìa trường học, vì lý do này, Albus đã ủng hộ Lupin dạy các học sinh thần chú Thần hộ mệnh trên lớp học.
Chú gọi Thần hộ mệnh là một pháp thuật cao cấp, cũng không thể chỉ học qua một lần là làm được, hơn nữa tốt nhất là dạy nó cho từng người một, Lupin bắt đầu lo lắng. Hắn đã lên kế hoạch, thiết lập một số phương pháp giảng dạy cho riêng từng phần trong bài học, đầu tiên là hướng dẫn học sinh với các kỹ năng nhập môn, sau đó lại mời các học sinh đã được học của lớp trên đến hướng dẫn riêng cho học sinh lớp dưới.
Với thành tích xuất sắc của mình, đương nhiên Cedric là một trong số những người được mời tới. Hôm nay là buổi dạy về chú gọi Thần hộ mệnh của giáo sự Lupin. Đa số học sinh đều đang tụ tập trên bãi cỏ ngoài trời để luyện tập. Lupin cho rằng môi trường bên ngoài trời sẽ có lợi cho học sinh thư giãn, như vậy sẽ nhanh chóng có thể tiến vào trạng thái thả lỏng và nghĩ về những kỷ niệm hạnh phúc.
Sau khi tan học, Cedric cầm theo cặp sách chạy tới.
"Xin lỗi Giáo sư, em tới muộn." Cedric thở hổn hển chạy đến.
"Không sao." Lupin vỗ bả vai Cedric, hắn rất thưởng thức đứa trẻ này.
Harry đứng bên cạnh Lupin, cậu cũng vừa mới tới, bắt gặp đôi đồng tử nhẹ nhàng màu nâu sáng của Cedric, Harry thân thiện mỉm cười.
"Để ta xem còn trò nào của lớp dưới chưa tới không nào." Lupin bắt đầu nhìn lướt qua các học sinh.
"Em nghĩ có lẽ em muốn chỉ dẫn cho Harry." Lời nói của Cedric thốt ra khỏi miệng trước khi anh kịp nghĩ anh đang nói gì, sau khi nhận thấy sự vô lễ của mình, Cedric gần như chỉ muốn khâu miệng mình lại, hơn nữa chú gọi Thần hộ mệnh của Harry so với anh thuần thục hơn nhiều, căn bản không cần đến anh hướng dẫn gì cả.
"Nếu em đã nhiệt tình như vậy, được rồi." Lupin nói.
"Harry, thầy nghĩ trò đã biết Cedric từ trước. Cậu ấy là một tiền bối rất tốt. Trò có thể học hỏi rất nhiều thứ từ trò ấy."
"Em đã biết, giáo sư."
Cứ như vậy, Harry cùng Cedric cùng một tổ, hai người đi đến một chỗ tương đối yên tĩnh để tiến hành luyện tập.
"Tội nghĩ, có lẽ tội không cần dạy cậu bất cứ điều gì." Cedric không hiểu vì sao anh luôn thấy căng thẳng khi đối mặt với Harry, sự hài hước thường ngày của anh hoàn tòan vô dụng.
"Có lẽ chúng ta có thể trò chuyện." Harry ngồi trên bãi cỏ.
"Thần hộ mệnh của cậu là gì?" Harry hỏi, cậu không biết điều này, trước kia cậu chưa bao giờ thầy Cedric sử dụng thần chú Thần hộ mệnh.
"Là sư tử." Cedric rút ra đũa phép của mình, cao giọng niệm ra chú ngữ, một con sử tử được bọc trong một vầng hào quang nhảy ra từ đầu đũa phép.
Harry nhìn con sư tử hùng vĩ, đại diện cho công lý và sự uy nghiêm.
"Thần hộ mệnh của tôi là một con nai sừng tấm, cậu đã từng thấy rồi." Harry mỉm cười, Harry đột nhiên nghĩ đến thần hộ mệnh của giáo sư, cậu đã rất lâu rồi không được gặp thần hộ mệnh của giáo sư, mà hình như giáo sư cũng chưa bao giờ gặp qua thần thủ hộ của cậu, nguyên nhân rất đơn giản, cậu không hy vọng giáo sự nhìn thấy con hươu đực, cũng không muốn gặp lại con nai cái, mặc dù hai người bọn họ có thể gọi là xứng đôi vừa lứa.
"Này, Harry..." Cedric đột ngột nói.
"Sau buổi huấn luyện ngày hôm đó, có phải giáo sư Snape đến đón cậu không?" Cedric cố ý hỏi.
"Ừ, nhưng thầy ấy không đến đón tôi, chỉ là tinh cờ gặp nhau thôi." Harry giải thích, nếu có ngày giáo sư đến sân vận động để xem cậu luyện tập và đón cậu trở về thì thật tuyệt vời, nhưng về cơ bản nó sẽ không thể nào xảy ra, giáo sư không thích Quidditch chút nào.
"Ồ," Cedric gật đầu.
"Cậu cùng giáo sư Snape có quan hệ rất tốt sao?" Cedric hỏi, có vè hơi xấu hổ, đột nhiên cảm thấy mình như trở thành bà tám rồi.
"Tôi có nghe một vài lời đồn về hai người, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của tôi. Tôi không biết đó có phải sự thật không. Tôi thường không để ý nhiều đến những thứ đang diễn ra trong trường." Cedric thực sự không để ý lắm đối với những chuyện này, anh thường rất bận rộn với việc tham gia các hoạt động, cho nên những chuyện đó có tồn tại hay không đối với anh cũng không quan trọng. Hơn nữa, giáo sư Snape thấy thế nào cũng không giống kiểu sẽ lựa chọn một cậu nhóc đáng tuổi con mình để làm bạn đời.
"Chuyện này" Harry nhớ lại lời cảnh cáo của Snape, xử lý bằng gia pháp, cậu phải suy nghĩ thật kỹ.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Harry đảo khách thành chủ, hỏi lại.
"Tôi không biết, giáo sư Snape hiếm khi nào đánh giá cao một ai đến vậy, thầy ấy luôn mắng người, giống như không có một học sinh nào trên thế giới này có thể làm ra được một lọ độc dược khiến ông ấy hài lòng vậy. Cậu là học đồ đầu tiên của thầy ấy, điều đó đủ khiến người khác cảm thấy kinh ngạc." Cedric học tại trường 6 năm và anh chưa thấy một học sinh nào được nhận lời khen từ Snape, kể cả Slytherin, dường như ông ấy chỉ thích gia đình Malfoy. Thật khó để tin rằng một người như vậy sẽ nhận một người nào đó làm học đồ, và Harry đã làm được việc dường như bất khả thi này. Cậu ấy cần phải đạt đến trình độ xuất sắc thế nào để có được sự ưu ái của Snape! Cedric gần như sùng bái Harry.
"Haha" Harry cảm thấy thú vị với những lời nhận xét của Cedric về Snape. Cedric thực sự rất thẳng thắn, anh ta không sợ cậu sẽ đi mật báo khiến cho mình không tốt nghiệp được lớp Độc dược sao!
"Theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, anh ấy không đem người ta chế thành độc dược khi người ta đem dược liệu biến thành không đáng một đồng đã là đang khích lệ rồi a" Harry nói.
"Cậu có đi xem Cúp Quidditch thế giới vào kỳ nghỉ này không?" Cedric hỏi.
"Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi!"
"Cả nhà tôi cũng sẽ đi, có lẽ chúng ta có thể dựng lều cạnh nhau, tôi thích náo nhiệt." Cedric mỉm cười, anh thích ở cùng Harry, mặc dù mỗi lần như vậy anh đều không biết phải nói gì với cậu ấy.
Harry ngày hôm qua bị Snape lăn lộn quá muộn, hôm nay vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm trên bãi cỏ mềm mại, nhìn bầu trời mềm mại, nhìn bầu trời xanh, bắt đầu có chút choáng váng.
"Cedric, tôi nghĩ tôi cần phải chợp mắt một chút. Cậu có thể trông chừng giúp tôi và đánh thức tôi nếu giáo sư Lupin tới kiểm tra." Harry ngáp.
"Được thôi."
Xung quanh rất yên tĩnh, làn gió cuốn những chiếc lá rụng vào cuối thu bay về phía xa. Harry nằm trên bãi cỏ, thở đều đều, Cedric đưa tay vuốt tóc trên trán Harry, để lộ ra vết sẹo hình tia chớp. Dấu vết của phép thuật hắc ám, Cedric không thể giải thích được tâm trạng hiện tại của mình, giữa người với người khi ở chung luôn sẽ sinh ra một chút cảm xúc, hoặc ưu thích hoặc chán ghét, Harry đều rất thu hút anh, không thể giải thích được.
Cedric khẽ cười, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt điển trai đầy quyến rũ. Cedric cũng nằm xuống ngay bên cạnh Harry, hai tay đặt sau đầu ngửa mặt nhìn trời, đột nhiên quay mặt qua nhìn thấy khuôn mặt vô cùng bình thường của Harry, Cedric bỗng nhiên rất muốn đụng vào khuôn mặt Harry, anh đã thật sự làm vậy, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ trên làn da khiến người lưu luyến khó quên.
Snape thề! Hắn thật sự không cố ý nhìn thấy cảnh này, hắn vừa đi ngang qua, bóng người màu đen đi qua con đường rợp bóng cây, hai người cách đó không xa rất quen thuộc, đương nhiên rất quen thuộc, một người là Harry, người kia, ừm.. Nhìn xem ai đang ở đó kìa, không phải là hoàng tử của trường sao! Snape nở nụ cười giễu cợt, ohh thật lãng mạn, Chúa cứu thế cùng hoàng tử cùng nhau dạo chơi trong rừng, chết tiệt Potter còn cho phép Diggory, tên ngu ngốc tự cho mình là đẹp trai, nằm cạnh và còn sờ mặt mình! Từ góc độ của mình đang nhìn, Snape không phát hiện ra rằng thật ra Harry đang ngủ.
Snape sắc mặt âm trầm, hắn không biết Cedric Diggory lại dũng cảm như thế, vào Hufflepuff thật đáng tiếc, thứ thuộc về Severus Snape mà anh ta cũng dám chạm vào, lửa giận trong mắt Snape bốc lên, xem ra hắn phải giáo huấn cho Potter biết cái gì gọi là an phận rồi! Về phần Diggory, hừ, Snape thoáng cười lạnh, rồi bước đi với những bước chân như gió.
Hình phạt của Snape sắp bắt đầu, tính chiếm hữu đáng sợ của Slytherin bùng nổ. Hai tên quỷ khổng lồ con bất hạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro