
Chapter 16: Năm 43 - Trở về Camelot (1)
Cuối cùng khi Salvazsahar trở về, Arthur đang nằm trên giường bệnh.
"Ngài về rồi, Sal!" Lancelot ngạc nhiên chào Sal. "Ngài đã nghe...? Ngài trở lại vì phụ vương Arthur của ngài sao?"
"Ông ấy thế nào?" Sal đáp lại trong khi cởi bỏ áo choàng du hành của mình
"Sắp mất rồi," Lancelot thành thật trả lời. "Chúng tôi đã giữ kín chuyện này với công chúng nhưng sẽ không thể che giấu lâu hơn nữa. Ngài ấy sẽ không qua khỏi hai tuần nữa."
"Cho ta gặp ông ấy," Sal nói.
"Tất nhiên rồi," Lancelot trả lời và bắt đầu dẫn đường. "Ngài là con trai và người thừa kế của ngài ấy. Ngài có quyền gặp phụ vương mình."
Sal được dẫn đến nơi sau này sẽ là phòng Hiệu trưởng và leo lên cầu thang cho đến khi đến đỉnh và phòng ngủ của Arthur. Vẫn thật kỳ lạ khi bước vào một căn phòng mà Sal biết và thay vì nhìn thấy văn phòng như mong đợi, lại là phòng ngủ.
Phòng ngủ được trang trí lộng lẫy với tông màu vàng và đỏ. Sal nhận ra màu sắc Gryffindor của căn phòng và nhìn người đàn ông trên chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Arthur tái nhợt đến đáng sợ.
Bên cạnh giường ông là Myrddin, cũng tái nhợt và chắc chắn kiệt sức vì những đêm mất ngủ. Ở góc phòng có hai người đàn ông khác đang thảo luận chuyện gì đó bằng giọng nói nhỏ.
"Thưa Atr," Sal chào Myrddin, cha mình. "Arthur thế nào rồi?"
"Salvazsahar," cậu nhìn thấy niềm vui trong mắt cha mình dù chúng vẫn chủ yếu là ám ảnh và buồn bã. "Ta mừng vì con đã về nhà. Arthur sẽ cần con tiếp quản nhiệm vụ của ngài ấy cho đến khi..."
"Đừng," Sal ngắt lời. "Đừng nói ra. Hãy cho con nhìn ông ấy. Con ở đây để cố gắng chữa trị cho ông ấy."
"Sal..."
"Con là một Người Chữa Bệnh, atr. Con có lời tuyên thệ của mình. Hãy cho con xem ông ấy," Sal ngắt lời Myrddin trước khi ông kịp nói thêm một lời. Myrddin nhìn cậu ngạc nhiên.
"Người Chữa Bệnh à?" ông ấy hỏi. "Nhưng..."
"Người Chữa Bệnh Bảo Vệ," Sal sửa lại và sự hiểu biết hiện lên trong mắt cha mình. "Và bây giờ hãy cho con xem ông ấy."
Myrddin bước sang một bên và Sal ngồi xuống mép giường. Cậu giải thoát Arthur khỏi lớp chăn và những băng gạc che ngực.
Vết thương bên dưới trông rất tệ.
Nó đỏ và sưng tấy, rỉ mủ - chắc chắn bị hoại tử, có thể còn nhiễm trùng máu.
Sal thở dài và bắt đầu lục lõi thắt lưng để tìm lọ thuốc và thảo dược cần thiết. Sau đó, cậu nhìn khắp phòng.
"Tốt nhất là nên thêm một vòng tròn cổ ngữ vào quá trình chữa trị," cuối cùng cậu nói. Một trong những người đàn ông ở góc phòng khịt mũi coi thường.
"Tôi không nghĩ cậu có đủ kinh nghiệm để quyết định bất cứ điều gì như thế, chàng trai ạ!" ông nghiến răng.
Sal mở miệng định phản bác nhưng Lancelot đã nhanh hơn.
"Hoàng tử, Haraldr," ông nói một cách lạnh lùng. "Tôi sẽ không dung thứ cho sự thiếu tôn trọng đối với con trai và người thừa kế của Arthur."
Người đàn ông, Haraldr quay sang Lancelot rồi lại nhìn chằm chằm vào Sal.
"Hoàng tử?!" ông ta lặp lại. "Cậu ta là con trai của Vua Arthur..."
"Con trai và người thừa kế, đúng vậy," Lancelot nói. "Lần sau hãy suy nghĩ trước khi coi thường với ai đó!"
"Thưa ngài Lancelot," Sal chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi hơn. "Mặc dù nghi thức quan trọng là như vậy - đây không phải là thời điểm và địa điểm thích hợp để thảo luận về nó."
"Tất nhiên rồi, thưa Hoàng tử," Lancelot trả lời, hơi cúi đầu chào Sal. Sal chỉ thở dài. Người đàn ông lớn tuổi bắt đầu cư xử như vậy trước mặt người ngoài kể từ khi Sal được Arthur nhận nuôi.
Vì vậy, thay vì cố gắng ngăn Lancelot cư xử trang trọng, cậu quay sang Haraldr.
"Tôi nghi ngờ ông là một Người Chữa Bệnh?" anh nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng vậy, thưa Hoàng tử," người đàn ông trả lời. "Cả hai chúng tôi đều là Người Chữa Bệnh. Chúng tôi đã chăm sóc cho phụ vương của ngài kể từ khi ông ấy bị thương. Không còn gì có thể cứu sống ngài ấy nữa. Xin hãy chấp nhận phán quyết của chúng tôi."
"Bản thân tôi cũng là Người Chữa Bệnh, Người Chữa Bệnh Haraldr," Sal đáp lại. "Những vết thương này có thể rất nghiêm trọng và có lẽ vượt quá khả năng chữa bệnh của tôi - nhưng vẫn còn cơ hội để cha tôi hồi phục. Đây là một chút rủi ro nhưng nó không thể tệ hơn hiện tại."
"Ngài có thể là một Người Chữa Bệnh, thưa Hoàng tử, nhưng ngài còn trẻ. Ngài không có kinh nghiệm..."
"Trận chiến vĩ đại ở North Fields," Sal ngắt lời người đàn ông. Người Chữa Bệnh nhìn chằm chằm vào cậu.
"Thưa Hoàng tử, tại sao ngài lại nhắc đến trận chiến giữa vương quốc Druid láng giềng của chúng ta và bọn yêu tinh diễn ra tám năm trước?" Người Chữa Bệnh bối rối hỏi.
"Ông có biết có bao nhiêu yêu tinh đã chết vào ngày hôm đó không?"
Người đàn ông khịt mũi.
"Không đáng kể. Chắc hẳn ngày hôm đó họ phải có một Người Chữa Bệnh kỳ diệu dẫn đầu."
Sal nhếch mép. "Người Chữa Bệnh chính là tôi," cậu nói. Lancelot, Myrddin và cả hai Người Chữa Bệnh đều nhìn chằm chằm vào cậu kinh ngạc. "Vì vậy, xin đừng nói với tôi rằng tôi không có đủ kinh nghiệm để phán đoán, Người Chữa Bệnh Haraldr."
"Nhưng ... nhưng mà ..."
"Tôi sẽ cố gắng chữa lành cho ông ấy theo cách của mình," Sal ngắt lời những lời lắp bắp của Người Chữa Bệnh thứ hai. "Nó không thể tệ hơn được. Tại sao không thử theo cách của tôi? Rốt cuộc, tôi đã chứng minh rằng mình có khả năng làm được điều gần như không thể - bằng chứng của các ông ở đâu?"
Cả hai Người Chữa Bệnh đều lí nhí nhưng sau đó cúi đầu.
"Thưa Hoàng tử, theo ý ngài," Haraldr nói. "Nhưng chúng tôi sẽ rời đi trước. Chúng tôi không muốn bị phán xét khi nhà vua băng hà."
Sal chỉ nhún vai. "Vậy thì hãy rời đi ngay bây giờ," cậu hờ hững trả lời. "Tôi còn việc khác phải làm. Thưa ngài Lancelot - tôi cần táo, đất sạch và hương thảo. Chúng có thể giúp tăng cường sức mạnh cổ ngữ của tôi."
"Theo ý ngài, thưa Hoàng tử," Lancelot trả lời và rời khỏi phòng để bảo người hầu đi tìm những thứ Sal muốn. Hai Người Chữa Bệnh cũng rời khỏi phòng sau ông. Tuy nhiên, Myrddin thì ở lại.
"Con có chắc không?" ông nhẹ nhàng hỏi.
Sal gật đầu.
"Nó có thể sai sót - nhưng con khá chắc chắn rằng có khả năng cao là con sẽ chữa được cho ông ấy."
Myrddin gật đầu và sau đó hỏi: "Cha nên rời khỏi phòng chứ?"
"Không cần đâu. Chỉ cần cha rời khỏi góc giường là đủ," Sal trả lời. Ngay lúc đó Lancelot quay lại và Sal bắt đầu với vòng tròn cổ ngữ của mình. Cậu thấy cha mình nhướn mày khi vòng tròn bắt đầu thành hình dưới sự tác động liên tục của cây trượng của Sal.
"Cha chưa từng thấy một vòng tròn nào như thế trước đây," Myrddin thì thầm, nhưng Sal vẫn nghe thấy và nhún vai.
"Con đã nghĩ ra nó khi thấy vết thương của Arthur tệ đến mức nào."
Myrddin nhìn cậu ngạc nhiên.
"Con nghĩ ra nó sao? Vậy thì đó không phải là thứ con học được ở đâu đó trong khi..."
"Đó là sự kết hợp của một số vòng tròn mà con biết," Sal trả lời. "Nó sẽ giúp ích cho con rất nhiều."
Và rồi cậu lấy ra một trong những con dao của mình và bắt đầu chặt táo cho đến khi chúng không còn gì ngoài mùn. Cậu thêm hương thảo và đất vào rồi bắt đầu phủ lên đường viền ngoài của vòng tròn chữ Rune của mình.
"Một sự bảo vệ chống lại tà ác," Myrddin nói, giọng nói đầy hiểu biết. "Một cách để tăng cường vòng tròn Rune chống lại nhiễm trùng ở vết thương. Cha sẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm điều gì đó như thế."
Sal để cha mình lẩm bẩm và thay vào đó kích hoạt vòng tròn bằng những tiếng rít Xà Ngữ.
"Hãy hỗ trợ ta hoàn thành nhiệm vụ này," cậu rít lên. "Chữa lành. Bảo vệ. Hủy diệt những gì muốn hủy diệt một sinh mạng."
Vòng tròn sáng lên và hoạt động.
Sau đó, Sal quay sang Arthur đang bị thương và bất tỉnh, lấy con dao mà cậu đã dùng để chuẩn bị táo và hương thảo. Cậu cầm lấy con dao và rạch vết thương ra mà không cần vệ sinh trước. Táo và hương thảo lấp đầy vết thương, phép thuật của vòng tròn phản ứng và rít lên. Khi táo và hương thảo chạm vào vết thương, hoại tử bắt đầu bong ra nhanh hơn cả khi không có phép thuật tẩy rửa.
Nhưng một số phần bị nhiễm trùng quá nặng và phép thuật tẩy rửa không hiệu quả. Sal nghiến răng rồi dùng dao cắt bỏ chúng đi. Khung cảnh rùng rợn và mất một thời gian, nhưng cuối cùng vết thương đã sạch nhưng đầy máu. Máu lại chảy tự do và Sal biết để nó chảy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Và chỉ có một cách để ngăn chặn nó.
"Thưa cha, con xin lỗi," cậu nói với Arthur, rồi lấy một lọ thuốc và bắt Arthur uống. Đó là Cơn Đau của Cái Chết Đang Sống - nó đảm bảo rằng Arthur sẽ ngủ suốt trong toàn bộ quá trình.
Sau đó, cậu lại lấy dao ra. Một ngọn lửa bùng lên trong tay trái và con dao được nung nóng trong đó. Cuối cùng khi đủ nóng, Sal quay sang Arthur và ấn lưỡi dao vào vết thương.
Tiếng xì xèo và hôi thối bốc lên khi thịt bị đốt cháy nhưng máu đã ngừng chảy.
"Cái gì...!" Lancelot hỏi với đôi mắt mở to.
"Tôi cần phải cầm máu," Sal trả lời. "Cách hiệu quả nhất là đốt nó."
Sau đó cậu nhìn lại vết thương. Nó trông khá hơn. Chưa lành hẳn nhưng chắc chắn tốt hơn trước. Sal thở dài rồi dùng máu của Arthur vẽ thêm các chữ Rune lên cổ tay, trán và mắt cá chân của Arthur. Sau đó, cậu nghiền nát một số loại thảo dược và đắp lên vết thương trước khi thêm một vài chữ Rune máu khác lên ngực Arthur, nơi bên dưới là trai tim đang đập.
"Ngài đang làm gì vậy?" Lancelot thì thầm hỏi.
"Thanh lọc máu," Sal trả lời. "Không dễ dàng nhưng đó là cơ hội tốt nhất để Arthur sống sót."
Và với điều đó, cậu bắt đầu tụng kinh.
Trong khi niệm chú, cậu dùng một lọ thuốc khác để thoa lên ngực trần của Arthur. Và cuối cùng, sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, một làn sương đen bắt đầu bốc lên từ ngực Arthur. Ngay khi sương đen tiếp xúc với vòng tròn, nó biến mất với một tiếng rít.
Khi làn sương đen cuối cùng rời khỏi cơ thể Arthur, cơ thể bắt đầu phát ra một ánh sáng vàng kỳ lạ và Sal ngừng niệm chú sau khi làn sương mù cuối cùng biến mất.
Sal run rẩy, cậu cảm thấy hoàn toàn kiệt sức và cơ thể đầy mồ hôi. Nhưng việc chữa bệnh vẫn chưa hoàn thành, vì vậy cậu quay trở lại nhiệm vụ với cùng ý chí sắt đá đã giúp cậu vượt qua mọi thứ khác cho đến nay.
Lúc đó, Sal ước gì mình không tự làm mình già đi nữa để phù hợp với tuổi chính thức của mình trong triều đình của Arthur. Thay đổi tuổi tác là một hành động ma thuật tốn nhiều sức lực - việc chữa lành vết thương như của Arthur sau đó chắc chắn không hề dễ dàng. Nhưng Sal phải tự làm mình già đi. Cậu sẽ không thể giải thích được tại sao mình lại trẻ ra nếu như cậu xuất hiện mà không tự làm mình già đi trước đó.
Sau đó, Sal gạt bỏ suy nghĩ và quay sang việc chữa bệnh cho Arthur. Cậu lấy một lọ thuốc khác và bắt đầu thoa lên cổ tay, trán, mắt cá chân và ngực - chính xác tại những vị trí trước đây có Rune.
Sau đó, cậu bôi thêm một loại thuốc khác lên vết thương và cuối cùng băng lại bằng gạc. Sau đó, cậu bắt Arthur uống thêm một số loại thuốc nữa trước khi phá hủy vòng tròn bên ngoài chứa hỗn hợp táo-hương thảo-đất.
"Bây giờ chúng ta phải đợi xem ông ấy sẽ chịu đựng điều này như thế nào," Sal mệt mỏi nói và đứng dậy lảo đảo.
"Con kiệt sức rồi," Myrddin lên tiếng.
"Đúng vậy," Sal trả lời, dụi mắt. "Một trong hai người có thể ở lại với ông ấy không? Con muốn biết tình trạng của ông ấy có xấu đi không."
"Còn nếu không - khi nào ngài ấy sẽ tỉnh dậy?" Lancelot hỏi, nhìn Sal như thể mới nhìn thấy cậu lần đầu tiên.
"Hai hoặc ba tuần," Sal thành thật trả lời. "Cơn Đau Của Cái Chết Đang Sống đủ để ông ấy ngủ trong hai tuần - nhưng không có gì đảm bảo rằng ông ấy sẽ không mất nhiều thời gian hơn để tỉnh dậy."
"Nếu mất nhiều thời gian như vậy để tỉnh dậy - tại sao lại đưa cho ngài ấy uống?" Myrddin hỏi.
Sal thở dài.
"Ông ấy cần được chữa bệnh. Khi tỉnh dậy và cảm thấy khỏe hơn, ông ấy sẽ muốn đứng dậy. Ông ấy không thể. Hơn nữa, sự đau đớn của quá trình chữa bệnh mà con đã thực hiện sẽ khiến cả người đàn ông mạnh nhất cũng phát điên - con sẽ không mạo hiểm dùng phương pháp này nếu không có thuốc."
Myrddin gật đầu trầm tư.
"Ta sẽ đi cùng con," cuối cùng ông nói. "Ta lo rằng con sẽ không đến được phòng của mình nếu ta không ở đây. Con gần như ngủ gật trên chân mình rồi kìa." Và đúng là như vậy. Sal lê bước về phòng ngủ của mình. Cậu cũng đến được giường - nhưng chỉ đơn giản là ngã vật xuống đó mà không thay quần áo và ngủ thiếp đi trước khi đầu chạm vào gối.
Myrddin thở dài và cẩn thận thay cho con trai một bộ quần áo thoải mái hơn để ngủ. Sau đó, ông cúi xuống và hôn lên thái dương của cậu bé.
"Con là một phép màu, con trai ạ," ông thầm thì. "Một ngày nào đó con sẽ có ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới Druid. Cha chỉ tiếc rằng mình sẽ không bao giờ có thể chứng kiến điều đó." Nói xong, ông rời khỏi con trai và trở về phòng bệnh của Arthur. Ông chắc chắn rằng nhà vua sẽ sống sót. Sal đã chứng minh rằng cậu sẽ không để người cha thứ hai của mình chết và Sal có ý chí đưa Arthur trở lại vùng đất của người sống...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro