Chương 10
Nếu như không có tiếng vỗ cánh của nàng cú tuyết, toàn bộ ngôi nhà sẽ rất yên tĩnh, Snape nhàm chán ở trước thân xác mình bay tới bay lui, không có cách nào chạm vào đồ vật, làm cho y đối với mọi thứ xung quanh không có chút biện pháp nào, y cũng không thể cách quá xa thân thể, trên thực tế, chỉ cần thân thể y ở trong ngôi nhà này, y chỉ có thể trôi nổi trong nhà.
Đôi lúc y nghĩ, y cho đến giờ còn chưa phát điên, vẫn còn tỉnh táo quả thật là kỳ tích.
Có lẽ cùng nhãi con nhà Potter có chút quan hệ.
Nếu ngươi cả ngày không có chuyện gì làm, việc duy nhất làm được chẳng qua là bay tới bay lui, ngươi cũng sẽ tự giác tìm chuyện làm.
Việc Severus Snape duy nhất có thể làm chỉ có quan sát Harry Potter đối đãi như thế nào với...thân thể y.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Thậm chí hình thành thói quen chỉ cần tiếng mở cửa vang lên, y sẽ theo nàng cú tuyết cùng nhau bay xuống.
Hai ngày trước Harry nói sẽ tới Hogwarts ở suốt hai tuần lễ, cho nên khi nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, Snape khẩn trương một chút, sau đó nhớ tới, ngay ngày đầu tiên Harry mua căn nhà này đã thiết lập các loại phép thuật phòng vệ cao cấp, người bình thường hẳn không cách nào tìm được.
Như vậy, sự thật chỉ có một – Potter trở lại.
Hogwarts có rất nhiều lối đi bí mật, học sinh thời đại y bởi vì quan hệ không tệ với nhóm "Đạo tặc" bốn người kia nên biết không ít mật đạo, sau khi trở thành giáo sư, biết đến sự tồn tại của "Bản đồ đạo tặc" y mới hay, phát hiện toàn bộ mật đạo Hogwarts không chỉ có Filch, cũng biết tại sao học sinh ở thời đại y hiên ngang hoành hành.
Nhưng y không nghĩ tới, hai tuần căng thẳng như thế mà Harry còn có thể chạy về.
Hay là người này căn bản không căng thẳng, cho là giám khảo cùng giáo sư khảo hạch sẽ bởi vì cậu ta là Kẻ được chọn đã từng đánh bại Voldermort nên sẽ cho cậu điểm cao.
Dĩ nhiên Snape không biết là, biểu hiện của Harry khi thi môn Biến hình đã làm giáo sư phụ trách khảo hạch nhìn với cặp mắt khác xưa, nói là ngoạn mục cũng không quá, chấm điểm tự nhiên cũng tương đối cao.
"Em đã về." Harry sờ sờ nàng cú tuyết đang mổ mổ trên đầu cậu, "Á, Hedwig, đừng mổ mạnh vậy, tao đã hai ngày không về. Ngài ấy thế nào? Có tỉnh lại không?"
Kia có gọi là tỉnh lại không? Chẳng qua là linh hồn trở lại trong thân thể, nhưng không cách nào khống chế thân thể, chỉ có thể trợn tròn mắt cảm thụ lực lượng trong thân thể đang trôi qua...
Đáng chết, cái loại cảm giác đó thực sự rất tồi tệ.
"Mặc dù Hogwarts trải qua đại chiến nhưng may là còn một lối ra không đóng chặt," Harry sờ sờ bộ lông mềm mại của nàng cú tuyết, "Nếu không tao cũng không về được, sau này có cơ hội mang mày tới đó làm quen bạn mới ha?"
Đáng chết Potter, quả nhiên không có một chút ý thức nguy hiểm, tuy nói nhiều năm như vậy trừ lũ Gryffindor không ai có thể phát hiện, nhưng sao có thể để Hogwarts như vậy được?
"Lát nữa tao phải đi, chỉ ở đây một lúc thôi." Harry vừa nói vừa đi lên lầu, đẩy cửa ra, phát hiện hết thảy đều như cũ, "Giáo sư, hôm nay thi môn Biến hình, thi xong cảm giác cũng không tệ lắm," Harry tự cảm thấy hài lòng nói. "Ngày mai là môn Độc dược, bất quá hẳn không có vấn đề gì, cho nên em tranh thủ về một chút."
Snape phản ứng đầu tiên chính là, tên nhóc này dám trước hôm thi Độc dược mà trở về, rốt cuộc nghĩ môn Độc dược là gì chứ?
Sau đó mới nhớ, không có mình chế nhạo, nhãi con nhà Potter trong ba năm qua Độc dược tự nhiên tiến bộ hẳn, thậm chí so với trình độ N.E.W.Ts còn muốn tốt hơn.
"Nhưng phải chuẩn bị thật tốt, không thể phụ lòng 'Hoàng tử lai' được." Harry nhẹ giọng nói.
Đúng rồi, tên nhóc chết giẫm này còn lấy đi những ghi chép tổng hợp kinh nghiệm mà mình tâm đắc nhất kia mà!! Nếu nó mà không được điểm "O", chỉ có thể chứng minh Potter ngu xuẩn không thuốc nào chữa được.
Sau đó cứ cách hai ngày, Harry lại về một lần, có điều mỗi lần cũng đều vội vàng, giúp y sửa sang lại một chút, lau sơ người, rất nhanh cuối cùng cũng kết thúc hai tuần lễ.
Người bình thường nếu như không có chuyện làm, rất dễ quên đi thời gian, không biết hiện tại là lúc nào, Snape vừa vặn ngược lại, đây là ngày thứ 400 hắn hôn mê, nếu tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ thành 600 ngày, hoặc là... không có sau này nữa.
"Hô, cuối cùng đã thi xong!" Hôm nay Harry vừa vào nhà, câu đầu tiên nói không phải là "Em đã về" như mọi khi, "Cuối cùng cũng xong hai tuần lễ, có lẽ Sở Thần Sáng sẽ chấp thuận cho mình có một kì nghỉ ngắn." Harry vui vẻ nói.
Snape còn chưa kịp phản ứng, Harry đã đứng lên, vẩy đũa phép lơ lửng thân thể y, hào hứng nói: "Giáo sư, hai tuần không có tắm rửa, nhân lúc em mới thi xong, em giúp ngài tắm."
Không đành lòng nhìn kĩ.
Không đúng.
Này có chút không giống, bình thường thời điểm Harry tắm cho Snape, đều sẽ cởi quần áo cho Snape ở bên ngoài rồi mới vào phòng tắm.
Hôm nay Harry sau khi cởi đồ Snape xong, cũng cởi luôn đồ mình, có lẽ không thể không thừa nhận chính là, Harry mặc dù rất lùn, trên người cơ bắp cùng đường cong tỷ lệ rất tốt, thân thể gầy gò thon dài cùng da thịt đàn hồi săn chắc...
Đáng chết y đang nghĩ cái gì!
Potter mi rốt cuộc đang làm cái gì? Giúp y tắm có thể nhịn, cùng tắm...y vẫn có thể nhịn.
Harry một bên đỡ Snape, hai người dựa sát vào nhau, vấn đề chính là ở chỗ đó, Snape bất tỉnh không thể không tựa vào người Harry, cơ hồ không có chút khe hở nào, sau đó...nhìn Harry từng chút từng chút vuốt ve thân thể mình.
Đó không phải là mình. Nhất định không phải. Snape chuẩn bị tông cửa xông ra, trên thực tế y cũng rất buồn bực tại sao y còn muốn ở lại chỗ này?
Harry nặn dầu gội, Harry nặn sữa tắm, Harry dội nước cho Snape, Harry chà lưng cho Snape, Harry kì cọ cho Snape...
"Không biết Dơi nhỏ có còn nhận ra mình không." Harry vừa chà lưng vừa thuận miệng nói, "Chờ ngày mai lúc trở về em thuận tiện đem nó về luôn."
Cái con mèo vừa yếu ớt vừa ngu ngốc đó đem về để làm gì? Coi như từ hai sinh vật thành ba sinh vật mà thôi, nếu chiếu cố tốt hẳn sẽ không chết.
Khoan đã, đừng lau xuống dưới...
Snape lại lần nữa thỏa hiệp, mà y có thỏa hiệp hay không cũng không quan trọng.
May mà hiện tại thân thể y không có bất kỳ... phản, ứng...
Harry đang chà lau bộ vị nhạy cảm của Snape, sau đó bỗng nhiên phát hiện không đúng...
"... Giáo sư, ngài cương."
Thật lâu sau, Harry rốt cuộc hoàn hồn chậm rãi nói, mà tay cậu còn nắm chặt không buông.
===================
Tác giả có lời muốn nói:...Thật giống như:
Giáo sư mặt đỏ tim đập: Ai sẽ đối với một cái xác khô mặt đỏ tim đập.
Tiểu Har: Người cương cũng không phải là ta...
Giáo sư: Cút, ai kêu ngươi cứ nhẹ nhàng chậm rãi lau đi lau lại...
Tiểu Har: = 口 = nhưng mấy lần trước đâu có chuyện gì đâu...
Giáo sư: Avada...
Tác giả: Tiểu Har, ngươi cho rằng chỉ mình giáo sư cương thôi sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro