Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HP

Buổi sáng của Petunia luôn rất tuyệt.

Ả ta sẽ dậy lúc sáu giờ rưỡi khi chiếc đồng hồ báo thức bắt đầu reo một điệu nhạc cổ điển êm dịu nổi tiếng nào đó. Rồi ả sẽ tắm trong bể tắm mới toanh. Ả rất hài lofng với cái sàn gạch Tuscan bóng loang loáng; mọi người khi thấy chúng đều phải đồng ý rằng chúng rất là hoành tráng. Petunia sẽ mặc đồ, sửa soạn mái tóc và trang điểm trước khi chuẩn bị khăn tắm cho chồng ả. Những chiếc khăn tắm dày in những hình dáng dễ thương với màu kem khá đắt tiền nhưng nó lại hợp màu với sàn gạch điều khiến cho Petunia cảm thấy vui vẻ mỗi lần ả nhìn nó. Rồi, khi chồng ả hát ông ổng những điệu nhạc cũ kĩ trong lúc tắm, Petunia xuống căn bếp đẹp đẽ và chuẩn bị bữa ăn tinh tế cho y. Đêm trước đó, ả đã đánh dấu trang sách ấy trong quyền sách dạy nấu ăn và chuẩn bị bất cứ thứ gì có thể, như là pâte brisée cho bữa ăn sáng đơn giản với thịt nguội và trứng mà Vernon rất thích.

Mọi người thường sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy khẩu phần cho những bữa ăn sáng của y mà vợ y sẽ làm cho y vào những buổi sáng, và họ sẽ tự hỏi rằng ai có đủ thời gian để mà chuẩn bị những thứ cầu kì rắc rối như vậy vào những buổi sáng bận rộn trong tuần. Nhưng Petunia biết rằng điều bí mật của sự hoàn hảo là chuẩn bị trước mọi thứ.

Petunia luôn luôn chuẩn bị trước. Ả sẽ luôn có những công thức trên tay và đánh trứng món hor d'oeuvres trong một lúc, mỗi khi Vernon có mời một vị khách đến nhà đột ngột, ả luôn có một ít thịt bò bít tết đã được ướp gia vị sẵn. Khi Dudley thân yêu về nhà, ả luôn làm sẵn những chiếc bánh ngọt cho bạn bè của nó khi chúng ghé qua, và ả cũng biết sở thích của những đứa kén chọn, như của thằng nhóc Polkiss. Bà Dursley, Piers Polkiss từng nói, là người duy nhất biết cách làm bánh sô cô la ngon nhất. Không có dày, không quá mỏng - chỉ hoàn hảo thôi. Và ả luôn cắt những miếng nhỏ thật hoàn hảo khi bạn muốn ăn tiếp.

Petunia đã mỉm cười khi thằng nhỏ Piers nói thế, nhưng ả biết nó nói đúng; ả thực sự biết làm thế nào để làm mọi thứ hoàn hảo; bởi vì ả luôn luôn chuẩn bị trước.

Nhưng Petunia Dursley lại không chuẩn bị màn chào đón đó khi mà ả bước vào phòng bếp sơn màu chanh vào một buổi sáng đặc biệt.

Đáng lẽ nhà bếp sẽ không có ai vào lúc đó, nhưng nó lại không. Có bốn người đang ngồi xung quanh bàn ăn sáng, và ba người trong bọn họ đã chết.

Petunia đông cứng cả người lại ở lối hành lang và nhìn họ chằm chằm, miệng ả há hốc, như là muốn thét lên một tiếng kinh khủng nào ấy trong im lặng.

Người em gái đã chết của ả Lily. Và cùng với người chồng đã chết của nó. Rồi cái gã tóc tai lồm xồm vượt ngục được thông báo trên TV, cha đỡ đầu của Harry, người cũng đã chết năm đó. Và Harry, mái tóc cậu vẫn lộn xộn như nó vẫn vậy, ngồi ở ghế của Vernon và chọt chọt cái bánh kếp đã chuẩn bị kĩ càng và đêm trước với muỗng. Và một cậu nhóc lạ mặt tóc đen đang đi qua lại cái lò sưởi, lấy vài miếng bánh sô cô la còn sót lại.

"Xin chào, Petunia." Người em gái đã chết của ả Dursley nâng cao giọng, có sự khó chịu trong đôi mắt xanh của bà. "Sao lại tái nhợt thế? Chị không cho rằng chị sẽ gặp lại em ha? Harry vừa nói cho em rằng chị đã nhốt nó trong cái chạn chén chật hẹp nhiều năm như là... như là một tù nhân vậy." Giọng Lily run run. "Chị thật độc ác, đồ chó không tim!" bà thì thầm. "Sao chị có thể làm như vậy với một đứa trẻ hả Petunia? Em luôn biết rằng chị có tí ghen tức với em, nhưng em không nghĩ rằng chị là một ác quỷ... Em thề là em sẽ bắt chị phải trả giá nếu như đây là điều cuối cùng em có thể làm." Bà bước gần hơi tới người chị, đôi mắt xanh của bà lóe sáng.

Petunia Dursley thét lên và ngã xuống sàn nhà như nghe tin dữ.

"Cái gì đó? Chuyện gì đàn xảy ra vậy?" Một người đàn ông to béo với bộ ria, mặc đồ tắm, đi vào nhà bếp. "Petunia? Em ổn chứ? Những tên trộm này? Anh nghĩ là chúng ta đã để thiết bị cảnh báo -" Y dừng nói khi y thấy một đám người tụ tập trong nhà bếp.

"Nhưng đó là... đó là..." Y chớp chớp mắt về phía Lily và James Potter. "Nhưng mà tôi nhận ra ông bà... Ông bà là..." Rồi y quỵ gối xuống bên cạnh người vợ đang bất tỉnh. "Nhưng các người đã chết... Điều này không... không bình thường tí nào..." Giọng của y nhỏ dần và y trở nên run rẩy không kiểm soát, mặt hắn trắng bệt.

"Chết? Tại sao à, cho nên ta sẽ cho ngươi ở trong khoảnh khắc đó một tẹo!" James Potter đứng dậy và lấy cây đũa phép nằm trên bàn. Khuôn mặt dễ chịu bình thường giờ đây đỏ lên đầy giận dữ. "Nhưng ta sẽ xem ngươi đầu tiên! Tên ngu ngốc bẩn thỉu! Ngươi đã đánh con trai ta? Harry bé bỏng của ta? Không cho nó ăn và bỏ rơi nó?" Cái đũa phép run rẩy trong tay ông. "Cru - crucio!"

Vernon Dursley nhắm mắt lại và gào thét đầy sợ hãi. Những người xung quanh bàn ngừng thể, có lẽ họ đang chờ đợi cho sự la hét đầy đau đớn, nhưng không có gì xảy ra cả. James Potter liếc mắt xuống chiếc đũa trong tay. "Ồ, cái đũa này chẳng có gì để kì vọng cả. Cảm ơn đã cho chú mượn, Tom, nhưng cái này không hoạt động. Chú tự hỏi là liệu có điều gì xảy ra với chú sau khi chú chết không?"

"Sau khi ông... chết," Vernon lặp lại thẫn thờ, nhìn James đầy kinh hãi.

"Tới lượt tớ!" Sirius nói nhanh, nhưng Lily đã nhanh hơn.

"Em lại được! Đứng bên ngoài đi, James." Lily Potter lấy cái đũa phép từ tay James. Bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang run rẩy trên sàn. "Làm sao ngươi có thể đối xử như vậy với một đứa trẻ ngây thơ hả Vernon? Crucio!"

Vernon Dursley ngước mắt nhìn bà, một biểu hiện kinh khủng hiện trên mặt hắn, nhưng hắn không la thét vì đau đớn; hắn chỉ khóc to, như là bị đau dạ dày. Petunia đã ngồi dậy bên cạnh y. Ả chậm rãi mở mắt, sự kinh hãi trên khuôn mặt chồng ả cũng hiện trên ả khi ả nhìn người em gái đang giận dữ.

Lily liếc nhìn đũa phép trong tay, cau mày. "Ồ, Merlin - chuyện gì xảy ra với cái đũa này vậy? Nó không hoạt động bình thường được."

Cậu bé tóc đen bỏ cái bánh sô cô la xuống bàn và nhìn bà đầy suy tư. "Con không nghĩ đây là do cái đũa phép, thưa cô Potter. Với tất cả sự kính trọng, con nghĩ đó là do cô. Xin phép cho con thể hiện." Hắn lấy chiếc đũa từ tay Lily Potter và chĩa nó bình thản về phái Vernon Durley. "Nó khá là đơn giản, thật đấy. Xem này. Crucio!"

Tiếp theo, cả không khí bao trùm tiếng hét kinh hãi, và dượng Vernon lăn lộn trên sàn đầy đau đớn.

"Và giờ tới lượt bà, bà Dursley." Tom chãi đũa phép về phía dì Petunia và lặp lại câu chú. Nhiều tiếng thét đau đớn vang khắp nhà bếp nhỏ hẹp.

Lily tái mặt. "Tunny? Ồ, lạy Chúa. Ôi, không. Chị ấy đã đối xử rất tệ với Harry, nhưng vẫn..."

Harry giật lấy cây đũa từ tay Tom. "Không! Dừng lại đi Tom!"

"Sao? Tại sao?" Tom nhìn cậu bối rối. "Ta chưa bao giờ gặp ai trong đời mà lại hành xử như vậy. Ồ, được thôi, nếu như em muốn thế, em yêu." Hắn thì thầm, hôn lên trán Harry và lẩm bẩm từ gì như "Gryffindors..." Vernon và Petunia Dursley, giờ đã im lặng, bò run rẩy và phía tường và ngồi đó, nhìn Tom chòng chọc với đôi mắt mở lớn.

"Đó," James Potter thầm thì, "rất ấn tượng. Con đã học nó ở đâu vậy, Tom?"

"Điều đó rất tuyệt!" Đôi mắt sáng của Sirius lấp lóe. "Rất ít phù thủy ở phe chúng ta có thể làm được câu chú đó, nhất là một cậu bé. Con có phải là một Tử Thần Thực Tử hay gì đó không, Tom?"

Tom đỏ mặt và bỏ cây đũa phép lên bàn. "Một Tử Thần Thực Tử ạ? Er... Không đâu. Không chính xác." Cậu kéo cánh tay. "Nhìn nè, không có Dấu Hiệu."

Sirius cười toe. "Thoải mái nào Tom. Chú chỉ đùa thôi. Dĩ nhiên là chúng ta đều không cho rằng con là một phù thủy hắc ám mặc dù con có thể sử dụng những câu chú bị cấm một cách đầy ấn tượng; con đã đi qua khỏi tường bảo vệ của ngồi nhà này với chúng ta phải không?"

"Tường bảo vệ?" Lily bối rối. "Bảo vệ gì?"

"Ồ, vâng ạ, bức tường phép thuật." Harry đảo mắt quanh bếp. "Con tự hỏi rằng điều gì sẽ xảy ra với chúng? Dumbledore giải thích tất cả cho con rất lâu rồi. Bởi vì dì Petunia có huyết thông với mẹ, và vì mẹ đã hi sinh để bảo vệ con, nên có một loại phép thuật nào nó bảo vệ con từ... erm... Voldemort... khi con ở nhà dì Petunia. Con đã quên chuyện đó."

Cậu nhìn Tom đầy bối rối.

"Có lẽ," Tom nói và nắm lấy tay Harry. "những pháp thuật này đã không có hiệu lực gì khi mẹ em không có chết, em yêu?"

"Có lẽ vậy," Harry thì thầm.

"Thôi được rồi..." Lily nhìn Sirius. "Mẹ chắc rằng chẳng ai có ý buộc Tom là một Tử Thần Thực Tử, Harry à. Rất là đơn giản để thấy rằng cậu ấy yêu con, và bên cạnh đó: Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ!"

Sirius nhún vai. "Ưm, cũng như em của chú thôi, khi ổng gia nhập. Ổng chỉ...bao nhiêu nhỉ, mười bảy ha?"

"Mười sáu," Tom đáp. Hắn e dè khi Sirius nhìn hắn chằm chằm. "Hay con đã từng nghe. Erm, nếu chú nhớ em trai chú rất nhiều, con luôn có thể đem chú ấy trở về lại, thưa chú Black."

Lily ngồi xuống. "Về việc đem người chết trở về,Tom à... Có phải con đã đem tất cả chúng ta trở lại?"

"Mhmmm." Tom gật đầu và nhìn sang chỗ khác. "Con... muốn làm Harry vui vẻ, mọi người biết đấy." Cậu xoa nhẹ mái đầu bù xù của Harry.

Dượng Vernon lẩm bẩm trong miệng cái gì đó như "thứ quái vật", và Tom chĩa đũa phép vào y. "Câm mồm, Muggle! Lời nguyền Tra Tấn không phải là lời nguyền duy nhất ta có thể làm một cách hoàn hảo. Ngươi có muốn trải nghiệm những cái khác không?"

Đôi mắt của dượng Vernon mở lớn, và hắn lắc đầu nhanh. "Không, thưa ngài." Giọng y gầm gừ.

Sirius nhìn Tom lom lom. "Con biết nhiều lời nguyền bị cấm hơn nữa hả? Con rất là tuyệt trong phép thuật đấy. Với bất kì ai. Con là ai vậy, Tom? Họ của con là gì?"

"Tên con không quan trọng lắm," Tom trả lời thoải mái và lấy một miếng bánh sô cô la. Đôi mắt hắn mở lớn. "Merlin, dì của em là một đầu bếp cừ đấy Harry. Nếu như chúng ta không giết dì và dượng em hôm nay, chúng ta nên suy xét việc giữ họ thành người hầu."

Lily lo lắng và lẩm bẩm. "Ồ, cô có thể nhìn thấy Petunia và Vernon làm việc trong nhà bếp của Hogwarts, như những gia tinh. Điều này hợp với họ đấy!"

"Như gia tinh à?" Tom cười toe toét. "Thật là ý tưởng tuyệt vời, thưa cô Potter!" Cậu vẫy cây đũa phép và lẩm bẩm một vài từ của một ngôn ngữ lạ. Giây phút tiếp theo, hai gia tinh nhỏ đứng trong nhà bếp Durleys, run lẩy bẩy đầy sợ hãi. Chúng đều được mặc bằng những miếng vải rách rưới lau bếp. Cả hai gia tinh nhìn lẫn nhau trong sự sợ hãi tĩnh lặng một lúc, và rồi chúng gào thét.

"Ồ, im nào." Tom chĩa đũa phép về chúng lần nữa, và hai gia tinh im lặng. Con nhỏ nhất đang kiểm tra miếng vải lau bếp bẩn thỉu quấn quanh người nó với vẻ mặt không thể chấp nhận được trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, và đôi mắt to lồ lộ đầy nước mắt.

Đôi mắt bạc của Tom sáng lóe. "Mọi người, hãy gặp gia tinh mới nhất của Hogwarts! Họ sẽ trong bộ dạng này cho tới khi... xem nào... Ưm, họ sẽ trong bộ dạng này tới khi chú và cô Potter quyết định thời gian họ được quay lại hình dáng cũ. Con trai của ông bà Dursley sẽ không biết về sự thay đổi hình dạng của ba mẹ nó đâu, thật không may chúng nào; nó còn đang ở trường học. Chúng ta sẽ gọi họ là gì nhỉ? Có ai có ý tưởng về việc đặt tên cho gia tinh không?"

"Xem nào..." Lily nhìn cô chị và anh rể của bà đầy suy tư. "Ồ, họ rất là dễ thương trông bộ dáng này. Cô nghĩ nó là sự thay đổi rất tuyệt. Nhìn cái tai bự và mềm của Vernon nè! Tunny thì sao và... Verny? Nonny?"

James Potter gật đầu tán thành. "Nonny ổn đó Lily. Anh thích nó. Và khi anh gọi y, Vernon đang làm một mớ lộn xộn khi nấu ăn, anh cho rằng hắn ta phải bị nhầm với một quả khoai tây lột vỏ ở Hogwarts hay cái gì đó. Hoặc là anh nghĩ nên cho hắn phụ việc thầy Flich, nếu như cái ông già khó chịu ấy vẫn ở Hogwarts. Chắc chắn rằng, phải có vài chỗ tồi tệ để lau rửa ở trường. Có lẽ sẽ có một chạn chén dễ thương cho họ để ngủ."

"Đợi đã..." Một nụ cười chậm rãi hiện trên khuôn mặt thiên thần của Tom. "Con có một ý tốt hơn. Con không nghĩ có có bằng gia tinh chuyên nghiệp ở Hogwarts; từ những gì con được biết, gia tinh thì được đối nhẹ nhẹ nhàng hơn bây giờ. Nhưng con nghĩ tới việc một gia đình phù thủy truyền thống mới vừa mất một con gia tinh mấy năm gần đay, và con nghĩ rằng họ sẽ rất vui mà chấp thuận hai con gia tinh mới này. Họ không bao giờ đối xử nhẹ nhàng với gia tinh của họ, con có thể đảm bảo về việc đó."

"Sao?" Đôi mắt của Harry nhíu lại. "Không. Anh không có ý đó chứ... Không, Tom. Ngay cả anh cũng đừng làm như vậy!"

"Ồ, ta sẽ làm chứ." Tom mỉm cười dễ thương. "Gửi họ tới nhà Malfoy đi Harry! Ta chắc rằng nhà Malfoy sẽ đối xử công bằng như bọn họ đáng được như thế, hoặc là họ sẽ trở thành những người người hầu mà nhà Malfoy muốn. Ta không quên rằng ta sẽ cho họ một chút ân huệ. Điều này sẽ..." Hắn mỉm cười thiên thần với dì Petunia, "... rất hoàn hảo!"

Hắn bẻ ngón tay và thì thầm vài từ, và gia tinh nhỏ mà Harry gặp ở tư trang Riddle đột nhiên xuất hiện trước họ.

"Dạ vâng, thưa chủ nhân." Con gia tinh cúi đầu chào Tom.

Tom chĩa cây đũa phép về phía hai gia tinh là Petunia và Vernon. "Winzy, ta muốn ngươi đem hai con gia tinh này tới nhà Malfoy và nói với Lucius rằng chúng là từ ta. Nói hắn rằng ta tin tưởng rằng những con gia tinh này sẽ được tập huấn và bị trừng phạt cho bất kì sự lười biếng nào."

"Vâng, thưa ngài!" Winzy cúi đầu chào lần nữa và ba con gia tinh biếng mất trong ánh chớp lóe màu xanh.

James Potter cười phá lên. "Con gửi chúng tới Lucius và Narcissa Malfoy? Nhưng điều đó khá hay đấy Tom! Con biết đây, Harry, bạn con bắt đầu khiến ta thích rồi đấy. Nhưng liệu nhà Malfoy có tin rằng sẽ có nếu như hai con gia tinh ấy không xuất hiện?"

Tom nhún vai. "Ồ, đừng lo về điều đó. Con có... sự kết nối."

"Vậy à?" Đôi mắt của Sirius nhíu lại khi nhìn Tom. "Sự kết nối nào?"

Lily quay sang Tom. "Có lẽ con nên nói thêm về gia đình con. Khi nào chúng ta có thể gặp họ?"

"Gia đình con?" Đôi mắt của Tom mở lớn. "Er... cô rất là tốt bụng khi hỏi điều đó, cô Potter, nhưng con là trẻ mồ côi. Không gia đình."

"Không gia đình?" Đôi mặt xanh của Lily mềm mại đi khi nhìn hắn. "Thật là kinh khủng, Tom à. Nhưng con có đủ phép thuật để đem họ trở về mà, con yêu, con có định đem họ trở lại không?"

Tom lắc đầu. "Không. Chắc chắn là không. Một câu chuyện rất dài, thưa cô Potter."

"Con đem chúng ta trở lại, nhưng không phải là ba mẹ con?" James Potter nhìn hắn chăm chăm. "Nhưng điều này... điều này khá là kì dị đấy Tom à."

"Ồ, tớ không nghĩ thế," Sirius nghĩ suy tư và giằng co trong việc lấy thêm miếng bánh sô cô la. "Tớ sẽ không đem mẹ tớ trở lại dù bất kì điều gì trên thế giới này! Ê này, con có phải là một gia đình phù thủy thuần chủng không Tom? Điều này sẽ giải thích được nhiều! Con có nhiều Tử Thần Thực Tử trong gia đình không? Đó có phải là nơi có có được những phép thuật hắc ám đầy ấn tượng ấy?"

"Erm..." Tom do dự. "Không đúng lắm..."

Lily ngằm nhìn cậu suy tư. "Con biết không, Tom, có điều gì rất quen thuộc ở con. Cô không chắc lắm, nhưng con làm cô nhớ một ai đó."

"Thật à?" Tom bốc một miếng bánh, tránh né ánh nhìn của Lily.

Giây phút tiếp theo, những tiếng gãy to phát ra từ bên ngoài, và cửa phòng bếp mở toang. Hai người trong chiếc áo choàng xuất hiện ở lối vào. Giây phút tiếp theo, họ đều im lặng. Và rồi một trong bọn họ, một người đàn ông, thì thầm: "Ồ, Merlin! Điều này là thật. Một điều bất ngờ đã đến với chúng ta, Sirius! Tớ không biết và tớ thề rằng -"

Remus Lupin đi thẳng vào phòng khách với những bước chân dài vội vã và choàng quanh người Sirius. "Đó thực sự là cậu! Cậu là thật, cậu đã trở lại... Và James nữa, và Lily! Ồ, Merlin, phép thuật gì thế này -?" Những giọt nước mắt chảy dàn dụa trên má y, và Sirius lau chúng nhẹ nhàng với cánh tay vụng về.

"Thôi nào, Remus. Ổn rồi mà, ổn rồi..."

Nhưng một người khác vẫn đang đứng trên bậc thềm của lối ra vào như bị đông đá. Khoảng một lúc lâu sau, bà ấy vẫn đứng đó, nhìn mọi người đang quây quần với nhau trong phòng bếp nhỏ. Và rồi Miverva McGonagall đưa cây đũa phép lên và chĩa đũa phép vào cậu bé tóc đen đang ngồi ở bàn ăn, đang nắm lấy tay Harry, và bà thì thầm: "Chúng ta lại gặp nhau lần nữa, sau một thời gian dài, Chúa tể Voldemort!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: