❤Chương 4: Biến mất
JiHoon lần này thắng trận đấu, khăng khăng muốn mời Soon Young ăn cơm, bất quá Soon Young chỉ lo lắng vết thương trên đầu gối của hắn, không muốn hắn đi lại nhiều, liền khuyên hắn trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, nói lần này coi như nợ, chờ hắn thi xong lại mời đi ăn cũng không muộn.
Một tuần sau, JiHoon cắn bút vò đầu cuối cùng cũng đã làm xong một bộ đề (bài tập) , vừa nhấc mắt thấy trên bàn có túi thuốc, bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn nợ Soon Young một bữa cơm, cúi đầu nhìn đầu gối, ngón tay gõ trên phím điện thoại , gửi tin nhắn đi : Bác sĩ Soon Young, đầu gối bị thương của em đã đỡ nhiều rồi, cuối tuần bắt đầu thi cuối kỳ, chờ em thi cử xong hết liền mời anh ăn cơm!
Soon Young rất nhanh gọi điện thoại qua, thanh âm trầm ấm: “JiHoon, anh có quấy rầy em ôn tập không?”
“Không có.” JiHoon lắc đầu,“Em đang nghỉ ngơi.”
“Anh cuối tuần đi nơi khác để giao lưu học tập thêm kinh nghiệm, có lẽ sẽ trở về đúng thời gian em vừa thi xong hết.” Soon Young cùng JiHoon hiện tại chỉ có thể xem như bằng hữu, bất quá bởi vì Soon Young chủ động, hai người so bạn bè bình thường thì hơn một chút đi cái loại sự tình này kỳ thật hoàn toàn không cần phải nói, thế nhưng Soon Young cầm lòng không định nói cho hắn, nói xong mới phát hiện có chút bất ngờ, nhịn không được bóp trán, khe khẽ thở dài.
JiHoon ngược lại là một chút cũng chưa cảm giác kỳ quái, thật cao hứng cười cười, trong tay cầm bút vẽ một vòng tròn trên giấy : “Thật là rất khéo! Em sẽ chờ anh trở về!”
Soon Young nghe lời này dừng một chút, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế dựa, trong nháy mắt đặc biệt tưởng nhớ hắn thật sự muốn đi gặp hắn liền, hai người quen biết cũng được một khoảng thời gian , hắn dần dần có chút không thỏa mãn khi giữa bọn họ chỉ duy trì tình bạn.
Thời gian trôi qua thật sự mau, JiHoon còn 1 môn là kết thúc kì thi, mở di động ra, nhìn đến tin nhắn Soon Young mới gửi, tức khắc sắc mặt vui mừng, vội vàng đem điện thoại gọi qua:“Bác sĩ Soon Young , anh trở về chưa?”
Soon Young nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lướt qua: “Ân, đang trên xe trở về, em thi xong chưa?”
“Vừa thi xong.” JiHoon vẻ mặt tươi cười, “Hôm nay mời anh ăn cơm được không?”
“Không thành vấn đề.” Soon Young không chút do dự đáp ứng, “Đợi một lát anh đi đến trường học của em, ở căn tin cùng ăn .”
“Được a !”
Soon Young trở về nhà một chuyến, buông hành lý, đem một thân mệt mỏi chỉnh trang đổi thành giản dị tươm tất , qua loa nhanh chóng thu dọn một phen liền lấy chìa khóa xe ra cửa, bởi vì chỗ ở cách trường học không xa, cho nên rất nhanh liền đến .
Lúc này đúng bữa cơm chiều, bất quá bởi vì là mùa hè, cho nên nắng chiều vẫn còn treo cao trên bầu trời, Soon Young xa xa trông thấy JiHoon liền vẫy tay chào, nhìn thấy hắn xong mấy ngày bận rộn mỏi mệt đều hết sạch.
Nhà ăn của trường học có vài món rất ngon, JiHoon mang theo hắn đi đến chỗ nhân viên nhà ăn, kỳ thật cũng có nhiều học sinh mời bạn đến đây dùng cơm, nơi này đặc sắc nhất chính là có thể gọi món ăn, khẩu vị cũng tương đối ngon, học sinh mời khách bình thường đều tới nơi này.
JiHoon trước sau như một tươi cười sáng lạn, dáng vẻ của một cậu con trai thông minh láu lỉnh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh thích ăn cái gì?” Khiến Soon Young nhớ tới bộ dáng hắn làm nhân viên phục vụ lúc trước.
“Anh không kén chọn.” Soon Young nhìn ánh mắt hắn , bất giác ánh lên tia nhìn ôn nhu,“Khẩu vị cũng dễ .”
JiHoon cũng không cùng hắn khách khí, vô cùng thông thạo giới thiệu vài địa điểm ăn uống ngon, chờ đồ ăn dọn lên bàn, nói thoả thích: “Đây là bảng hiệu đồ ăn, này là 2 món em thích nhất , đây là nơi em đánh giá cao về món ăn ngon.” Nói xong trừng lớn mắt nhìn Soon Young, vẻ mặt chờ mong.
Soon Young không nói lại, mỗi món ăn đều nếm thử một lần, thuận tiện nhớ kỹ JiHoon thích cái gì món gì, liên tục gật đầu: “Ân, không tồi!” JiHoon nhất thời cảm thấy hài lòng.
Một bữa cơm chậm rì rì cũng đã ăn xong, đúng lúc trời tối , gió đêm thổi làm tan đi sự nóng bức ban ngày, hai bên đường có bóng cây , đèn đường mờ nhạt dần sáng lên, đem bóng dáng hai người thon dài chiếu xuống mặt đường.
Soon Young hướng JiHoon nhìn nhìn, thấy hắn vẻ mặt hưởng thụ cơm no rượu say, nhịn không được cười hắn trên đầu xoa nhẹ một phen: “Sắp nghỉ hè phải không? Lúc nào thì về nhà?”
“Không trở về nhà.” JiHoon lắc lắc đầu.
“Hửm?” Soon Young dừng lại “Không quay về?”
JiHoon gật đầu: “Làm thêm việc, ba mẹ không cho em sinh hoạt phí, em phải tự mình kiếm.”
Soon Young cảm thấy trong lời nói của hắn có chút kỳ quái, vốn cho rằng hắn bởi vì gia cảnh túng quẫn nên mới ở bên ngoài làm thêm, nhưng hiện tại bỗng nhiên nghe được “Không cho sinh hoạt phí”, như thế nào đều cảm thấy có phần cùng túng quẫn rất khác biệt , chẳng lẽ là trong nhà có vấn đề gì đặc biệt ?
Soon Young kiềm chế những nghi vấn trong lòng, ở sau lưng hắn vỗ nhè nhẹ: “Đi, anh đưa em về ký túc xá.”
JiHoon kéo cánh tay hắn đem hắn hướng quay về hướng khác: “Đi nhầm đường rồi! em không ở ký túc xá, em thuê phòng ở ngoài.”
Soon Young lại không hiểu:“Em không ở ký túc xá? Vì cái gì?” Không phải còn muốn làm thuê sao, như thế nào lại không ở ký túc xá, chạy ra ngoài thuê làm gì?
JiHoon trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt chột dạ, lại rất nhanh khôi phục, ngẩng đầu hướng hắn cười hì hì: “Em có thói quen ngủ không tốt, sợ ảnh hưởng người khác, cho nên phải thuê phòng trọ bên ngoài .”
“Thói quen không tốt?” Soon Young nhướn mày nhìn hắn, bỗng nhiên muốn cười, “Nghiến răng? Ngủ ngáy to? Mộng du?”
JiHoon liên tục gật đầu:“Ân ! bị anh đoán đúng rồi !”
Thật sự không thể nói Soon Young thông minh, chỉ có thể nói JiHoon quá ngu ngốc, mặc cho ai tùy tiện liếc mắt nhìn đều biết tiểu tử này đang nói dối.
Soon Young khóe miệng hơi hơi nhếch nhếch, nâng tay lên trên đầu hắn xoa nhẹ một phen, mái tóc ngắn mềm, có điểm lưu luyến xúc cảm trên tay.
“Đi hướng nào? Anh đưa em trở về, thuận tiện tản bộ cho tiêu cơm.”
JiHoon chỉ tay hướng phía trước: “ Ở hướng kia, đi năm phút đồng hồ liền đến”
“Anh đây vừa lúc tiện đường.” Soon Young cười cười.
Trường học JiHoon rất lớn, từ nơi này lảo đảo đi về hướng ngược lại có thể mất nửa giờ, ánh đèn đường phát sáng hai bên, còn có thể nghe được trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu to, hiển nhiên hoàn cảnh hoàn hảo, người đi trên đường không ít, bất quá lúc này đã là cuối kỳ , có một số môn học thi xong nên kết thúc sớm, không ít học sinh về nhà , hiện tại có vẻ so với bình thường vắng vẻ hơn nhiều.
Soon Young cùng JiHoon vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nghe hắn nói chuyện rất thú vị, thường nghiêng đầu nhìn hắn, dù sao vẫn cảm thấy bộ dáng hắn nói chuyện tràn đầy sức sống, so với bạn cùng lứa tuổi thực đặc biệt, rất đơn thuần trong sáng.
Hắn đôi khi sẽ có ảo giác, cảm giác JiHoon không phải 19 tuổi, tròng mắt đen thuần túy, tươi cười lộ ra tính trẻ con, nhưng ngoại hình so với bạn cùng lứa tuổi cũng xấp xỉ, eo gầy chân thon, vóc dáng nhỏ nhắn.
Soon Young vẫn cứ im lặng quan sát hắn, người trưởng thành ngũ quan và dáng người so với ánh mắt và vẻ mặt trẻ vị thành niên phải có sự khác biệt, thậm chí lộ ra lực hấp dẫn tương đối lớn.
Qủa là MinGyu nói đúng, có tiềm chất mê hoặc, dụ người phạm tội.
JiHoon nói xong cảm giác bên cạnh quá yên tĩnh, vừa quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt Soon Young sâu thẳm, xuyên thấu qua mắt kính thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, hai người không hẹn mà cùng dừng cước bộ.
“Bác sĩ Soon Young?” JiHoon vẻ mặt mê mang nhìn hắn, nâng tay mình sờ sờ khóe miệng cùng quai hàm, nghi hoặc nói,“Trên mặt em có dính hạt cơm a?”
Soon Young ma xui quỷ khiến nâng tay lên , ngón cái trên gương mặt hắn nhẹ nhàng lau một chút, thiếu chút nữa kiềm lòng không được mà nắm lấy tay hắn cảm nhận làn da trên tay nhẵn nhụi, may mà chính mình coi như bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi tay, thoáng nở nụ cười: “Ân, không có.”
“Oh, cám ơn !” JiHoon hướng hắn ánh mắt tràn đầy ý cười.
Soon Young nhìn hắn thuần khiết khiến mình thiếu chút nữa nội thương nhưng vẫn tươi cười, thở sâu, cảm giác tiểu tử này không bị người khác lừa thật sự là rất có phúc phần, chẳng lẽ là bởi vì tiểu tử được cha mẹ bảo hộ rất tốt? Thế nhưng hắn vừa nói trong nhà không cho sinh hoạt phí…… Không giống như là vô ưu vô lự lớn lên a……
“JiHoon……”
“Ân?” JiHoon quay đầu nhìn hắn.
“Trong nhà em vẫn không cho sinh hoạt phí sao?”
JiHoon lắc đầu, thoải mái trả lời: “Từ năm trước em lên đại học mới bắt đầu , trước kia học trung học mỗi ngày về nhà, không cần dùng sinh hoạt phí, hiện tại rời nhà xa, ăn cơm , nơi ở đều phải chính mình giải quyết!”
Người nói thoải mái, người nghe đau lòng, Soon Young theo bản năng lại vân vê tóc hắn: “Tình hình kinh tế của ba mẹ em rất căng?”
“Mới không phải, ba mẹ không thiếu tiền tiêu, chính là không cho em.” JiHoon đáp.
Cái gì cha mẹ đây là? Soon Young ngọn lửa phẫn nộ bốc lên, lại nghe hắn nói: “Bọn họ cố ý muốn em làm thuê , nói em sớm tiếp xúc với xã hội, với nhiều loại người , đối với em có lợi.”
Soon Young lửa giận nháy mắt tắt, sắc mặt nhìn tốt rất nhiều: “Ân, ba mẹ em suy xét thật sự chu đáo, em quả thật cần tiếp xúc xã hội.” Ý tưởng thật tốt , bất quá bọn họ có biết hay không con trai mình đặc biệt dễ bị lừa?
JiHoon gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ còn nói, như vậy có thể lĩnh hội cuộc sống sinh hoạt của loài người.”
“Ân?” Soon Young chung quy cảm giác lời này nghe có chút quái lạ
“A !Trời mưa !” JiHoon sờ sờ giọt nước rơi trên mũi, vẻ mặt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn đèn đường, bỗng nhiên trời đổ mưa bụi, nhất thời nôn nóng đứng lên, “Như thế nào đột nhiên trời lại đổ mưa? Em không mang dù!”
Soon Young hét to , quên mất trong đầu vừa hiện ra cảm giác quái dị, ngẩng đầu nhìn xem, cảm giác trận mưa này có phần ào ạt, không biết trong chốc lát có tạnh mưa, con đường này là đường chính, bên trái là cây cỏ, các gốc cây đều thẳng tắp , chắn không được mưa, bên phải ngược lại là có công viên, khẳng định có nơi để tránh mưa, thế nhưng cách một con sông.
JiHoon gấp đến độ cuống cuồng, lôi kéo hắn chạy về phía trước.
Soon Young kinh ngạc một chút, đem hắn giữ chặt: “Đừng chạy, trời mưa chạy loanh quanh thì càng thêm ướt người thôi.”
“Không nên không nên !” JiHoon lại túm lấy hắn đi về phía trước,“Đi lên phía trước có cái cầu đá, đến công viên đối diện sông tránh mưa, nơi đó có cái đình để nghỉ chân.”
Soon Young vốn là mang theo ô che (dù) , thế nhưng bỏ quên trên xe, bọn họ mới đi một đoạn đường ngắn nhưng đã cách trường học rất xa , cũng không biết khi nào tạnh mưa, chỉ có thể tạm đi trú mưa, vả lại JiHoon lúc này sức lực mạnh chạy thật nhanh, hắn cũng không còn lựa chọn khác, đành phải cùng chạy.
Mưa càng rơi càng lớn, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng sấm , hai người một mặc áo sơmi, một mặc T-shirt ngắn tay, cùng chạy đến công viên cả người lạnh thấu tâm, từ trên xuống dưới đều ướt thảm .
Công viên này có một bãi cỏ cả trồng nấm toàn là những cây cối thấp bé , có cái đình nghỉ chân bên trong , Soon Young trong mưa nói: “JiHoon đã ướt người rồi, đừng chạy quá mau, đợi lát nữa em ở đình chờ, anh đi trong xe lấy ô.”
JiHoon quay đầu ngây người nhìn hắn, tóc ngắn ướt sũng dán hai bên trán, lông mi vướng bọt nước, hai tay gắt gao ôm đầu, lại không phải bộ dáng che mưa, mà là khẩn trương che đi vẻ mặt.
Nếu sợ sét đánh, hẳn là che lỗ tai đi? Soon Young dở khóc dở cười: “Tạm thời sẽ không có sét đánh .”
JiHoon hai tay bỗng nhiên giật giật, vẻ mặt hoảng sợ quát to một tiếng, bỗng chốc chạy vọt tới phía sau cây hải đường.
“Em làm sao vậy?” Soon Young trong nháy mắt thấy hắn hoảng sợ như vậy liền dùng tốc độ đến kinh người, vội vàng tiến lên, “JiHoon !”
“JiHoon?” Soon Young ngây ngẩn cả người, sau cây hải đường không có người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro