Chương 29
Ngày hôm sau, Lâm Phụ Tinh nộp đơn xin tiến cử lên Hầu Phương Hoa.
Nếu Minh Lương Hải không cần, còn dùng phương pháp kia để báo thù cậu, thì không cần thiết phải nhường.
Hầu Phương Hoa kiểm tra thông tin cá nhân được điền trong biểu mẫu, cho vào túi đựng hồ sơ đặc biệt và nói đùa: "Hôm qua không trả cũng không sao, sao hôm nay lại đổi ý?"
Lâm Phụ Tinh tự nhiên vênh mặt: "Em nghĩ mình có thể có thêm một vinh dự nữa."
Những người trẻ tuổi cạnh tranh là một chuyện tốt, Hầu Phương Hoa không hỏi lý do, chỉ đơn giản giải thích cho Lâm Phụ Tinh về một số vấn đề danh ngạch : "Tình huống của Giản Mộc có chút đặc biệt, phỏng chừng sẽ không thể có duyên với danh ngạch lần này. Thầy cũng đã thông báo cho em ấy về vấn đề này. Đến lúc đó , em vẫn sẽ cạnh tranh với Minh Lương Hải."
Lâm Phụ Tinh để ý: "Giản Mộc?"
Hầu Phương Hoa nói: "Thủ tục chuyển nhượng có vấn đề."
Lâm Phụ Tinh hiểu ra: "Được, nghe lời thầy."
Hầu Phương Hoa thấy Lâm Phụ Tinh gần đây khá thành thật, nên tùy tiện nhắc đến: "Gần đây em không vi phạm kỷ luật chứ? "
"Dạ..."
Vừa vi phạm kỷ luật......
Nhà kho bỏ hoang tình cờ là điểm mù giám sát, xa đến mức không có camera ẩn, vì không ai đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, như thể không có gì xảy ra.
Lâm Phụ Tinh cụp mắt: "Ờm... Chắc có?"
"Chắc có?" Hầu Phương Hoa chăm chú nhìn Lâm Phụ Tinh, đoán rằng hôm nay ở nhà đã xảy ra chuyện tốt, cũng không có ý định truy vấn, "Quên đi, cứ như vậy, đừng gây rắc rối nữa."
Từ phòng Giáo vụ đi ra, Lâm Phụ Tinh gửi một tin nhắn cho Giản Mộc.
Lâm dậy sớm: Tôi đã nộp xong.
Lâm dậy sớm: Chuyện này kết thúc rồi hả? Tối qua đã khiến cậu xem một trò cười rồi.
Giản Mộc mất một lúc mới trả lời.
j: Vẫn chưa xong.
Khi nhận được tin nhắn, Lâm Phụ Tinh không hiểu, cho đến khi cậu quay lại lớp học mới hiểu được ý của Giản Mộc.
Không khí trong lớp rất lạ, một nhóm nam sinh lớp 11/1 hung hăng bao vây Minh Lương Hải, Minh Lương Hải bị một nhóm người ép vào góc bàn, sắc mặt tái nhợt.
"Ý mày là gì??" Phương Triết hung hăng ném máy liên lạc tới trước mặt cậu ta, "Nói cho tao biết, xuất thân ưu tú là có ý gì? Có người vây quanh là có ý gì? ? Lúc Lâm ca dạy bọn tao đề văn thì mày làm cái gì?? Ai là người tự phụ và phớt lờ người khác? Ha? Cái gì dễ dàng?? Lâm ca và tao biết nhau từ khi còn nhỏ, lúc tao còn đang nghịch bùn thì cậu ấy đang học, tao đi chơi, cậu ấy cũng học, hiện giờ thành tích mà Lâm ca đạt được nghịch thiên như vậy đều là những gì cậu ấy cố gắng từ khi còn nhỏ, mày có thể tóm tắt dễ dàng trong một câu không?"
Khi Lâm Phụ Tinh bước vào , cậu tình cờ nhìn thấy cảnh các chàng trai đang chất vấn Minh Lương Hải một cách không vui.
"Đúng rồi, hôm qua tao nói sao hai người đi lâu vậy? Sao mày lại nghĩ như vậy? Sao mày có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Mẹ kiếp, là Lâm ca quá tốt bụng, bây giờ chúng ta mới biết chuyện, nếu là tao, tao mẹ nó còn có thể để cho mày vào lớp học này? ?"
"Sao vậy?" Lâm Phụ Tinh đẩy đám người sang một bên, Minh Lương Hải sắc mặt tái nhợt vô cùng, cúi đầu trong trầm mặc không nói.
Đám con trai tức giận khi nhìn thấy Lâm Phụ Tinh bước vào.
"Lâm ca, tại sao anh không nói gì với chúng em!!"
"Anh mà nói cho bọn em một tiếng, bây giờ tên khốn này còn có thể ở đây được không? Còn có thể bình an vô sự cả buổi sáng không?"
"Mày tránh cái gì? Mày có gan làm thì bây giờ có gan nhìn bọn tao không?"
"Nếu Lâm ca xảy ra chuyện gì, mày cũng đừng nghĩ tới việc bước vào cửa lớp 11/1!!"
Nhìn tình huống, có vẻ như những gì xảy ra đêm qua đã được phơi bày.
"...Làm sao bọn mày biết được?"
Ngoài tình hình của Lâm Phụ Tinh, không ai biết về những gì đã xảy ra ngày hôm qua ngoại trừ Giản Mộc, Giản Mộc cũng không phải là người tùy tiện lan truyền tin tức, chuyện này cậu không muốn nói cho người khác biết, Minh Lương Hải thật sự quá đáng, đánh cũng đã đánh một trận, danh ngạch cũng không nhường, vậy nên đối với cậu chuyện đã kết thúc.
Vậy làm sao họ biết được?
Lâm Phụ Tinh chỉ nghĩ đến một khả năng: "Minh Lương Hải, chính cậu đã nói ra? Thật phóng khoáng ha?"
"Làm sao nó có thể nói? Coi nó có nói gì nãy giờ không?!" Hoắc Sơn Chu vẫn còn tức giận, nhấp vào diễn đàn, đưa máy liên lạc cho Lâm Phụ Tinh, giọng điệu không vui nói, "Đây này."
Mười phút trước, có người lặng lẽ đăng một bài đăng trên diễn đàn của trường trung học số 5, người đăng ẩn danh, chủ post không nói rõ, chỉ có một số video hơi mờ.
Màn hình tối đen như mực, không thấy rõ đang ở đâu, không thấy mặt, chỉ có giọng nói--"Tôi nhốt cậu một đêm..."
"Đương nhiên mày không biết, bọn mày có bản chất ưu tú hoàn toàn khác với chúng tao. Tao nỗ lực vì cái gì, mày lại dễ dàng có được..."
"Cậu coi trọng thể diện như vậy, cậu sẽ không mang chuyện này nói ra, tôi dụ cậu đi ra.... Cậu bị tôi lừa, bị tôi nhốt ở chỗ này, cậu không thể nói ra, rất mất mặt...."
"Rõ ràng tôi và cậu là Alpha như nhau, nhưng mọi người đều vây quanh cậu, mơ ước của tôi..., cô gái tôi thích..."
"Tôi thực sự biết tại sao mọi người thích cậu, tôi chỉ là ghen tị với cậu thôi. Ghen tị với cậu là Alpha, ghen tị với tính cách tốt của cậu, ghen tị, tôi vĩnh viễn không thể nào bằng cậu..."
Video đứt quãng, cắt thành nhiều phần, không có nói tên, người đăng không nói gì dư thừa, mọi việc đã diễn ra rõ ràng rồi.
——Có người muốn nhốt bạn cùng lớp một đêm vì lý do nực cười như "ghen tuông"? ?
Năm thứ hai của trường trung học, lứa tuổi có ý thức về công lý nhất, ngay khi bài viết được đăng lên đã lập tức gây náo động diễn đàn, rất đông người tham gia trong cuộc thảo luận và lên án hành vi quá khích của người này.
【Có ý gì? Ghen tỵ? Chỉ vậy? Thì mang người đó nhốt vào, người này có vấn đề về nhân cách đúng không? ? 】
【Ôi thần linh ơi, đây là lớp nào vậy? Làm thế nào tôi có thể học chung trường với loại người này? 】
【Trước đây có Hình Quý Phí, bây giờ lại có thêm, làm một dáng giáo bá thì có gì hay? Giống như Lâm ca không phải cũng rất tốt sao? 】
【Đouma, thật kinh tởm. 】
【Có phải là Alpha không, Alpha còn có tính cách như vậy sao? Có bệnh à? ? ? 】
【Có theo dõi không? Bạn cùng lớp cuối cùng đã ra ngoài an toàn chưa? Mẹ kiếp, tôi muốn chửi thề.】
【Tôi muốn nói, bạn học bị hại, nếu bạn muốn đánh người này để trút giận, đây, lớp 12 ban 2, tôi sẽ giúp bạn! 】
【?1! 】
【Trường trung học số 5 không cho phép những tên khốn như vậy xuất hiện! 】
Những người khác trong diễn đàn không biết ai đang nói trong video, nhưng tất cả mọi người trong lớp 11/1 đều ngày đêm thân thiết ở chung, giọng vừa cất lên, ngay tức khắc đã nhận ra đó là giọng của Minh Lương Hải, hơn nữa tối qua Lâm Phụ Tinh và Minh Lương Hải ra ngoài sau liền không trở lại, vì vậy thật dễ dàng để đoán toàn bộ câu chuyện.
——Lâm Phụ Tinh bị nhốt bởi Minh Lương Hải.
"Lâm ca, nói đi, anh muốn cắt bỏ cánh tay hay đùi?"
Đám con trai tính tình nóng nảy, không muốn các nữ sinh trong lớp nhìn thấy cảnh như vậy, nên đã đuổi ra ngoài để đóng cửa xử.
Phương Triết và Hoắc Sơn Chu là người tức giận nhất, đã sớm xắn tay áo lên: "Hôm nay nếu thằng đó có thể bước ra khỏi cánh cửa này, tao sẽ thua!!"
"Phải, fuck, đâm một dao sau lưng, nó thì có bản lĩnh gì?"
Minh Lương Hải từng bước lui vào góc tường, chen vào thùng rác bên cạnh, không dám nói một lời.
Cậu ta từng nghĩ rằng mình là một Alpha giống như Lâm Phụ Tinh, rằng cậu ta có thể đạt điểm giống vậy trong cùng một bài kiểm tra, cậu ta cũng có thể đến Khu A, có thể khiến cho mọi người thích mình.
Nhưng cậu ta đã nhầm—
Cậu ta không thể.
Cậu ta không có khả năng khiến cho người khác nói hộ mình một cách vô điều kiện.
"Không cần." Lâm Phụ Tinh xoa xoa cổ tay và ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, "Hôm qua tôi đã đánh cậu ta."
Đám con trai không chịu bỏ cuộc.
"Đánh nó? Ở đâu? Không có vết thương nào cả."
"Lâm ca, anh lại chỉ đánh thịt mềm thôi à?"
"Anh tha cho tên đó dễ dàng như vậy? Nếu là em, em sẽ đánh nó một trận cho mẹ nó cũng không nhận ra!!"
"Nó muốn nhốt anh, em sẽ đánh nó đến mẹ cũng không nhận ra." Lâm Phụ Tinh thu dọn bàn, lấy sách giáo khoa cho lớp tiếp theo từ ngăn bàn ra, "Chuyện này dính tới tao, tao sẽ tự mình giải quyết. Quay về trước đi, vầy được coi là bắt nạt trong lớp học... Ai cha, các giáo viên đang theo dõi giám sát, chúng ta không có xung đột gì, chúng ta chỉ đang trò chuyện thân mật giữa các nam sinh với nhau thôi, rất tốt bụng và thân thiện đúng không?"
Bản thân Lâm Phụ Tinh cũng không nghĩ nhiều, để người khác tùy tiện xen vào cũng không tốt, đám con trai nghiến răng chịu đựng, bỏ qua chuyện này, mở cửa sau để các nữ sinh vào.
Trần Văn Tĩnh đi ngang qua Minh Lương Hải thì dừng lại, đầu ngón tay nắm chặt gấu áo, hai mắt đỏ hoe.
Cô luôn túc trực ở cửa, nghe rõ từng nam sinh trong lớp, vừa nghe cô vừa xem đi xem lại các video trên diễn đàn.
"Minh Lương Hải." Trần Văn Tĩnh ngước mắt lên, vô cùng thất vọng với người trước mặt, nhẹ giọng nói
"Cậu thật là đáng sợ."
Hô hấp Minh Lương Hải dồn dập, môi run run, không nói nên lời, chỉ có thể bất lực nhìn người con gái mình thích nhất xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi mọi người rời đi, thần sắc Lâm Phụ Tinh mới thả lỏng, cậu định nằm xuống bàn một lúc, nhưng trong lúc vận động, các cơ ở lưng bị rách khiến cậu phải thở hổn hển vì đau.
Lưng vẫn còn đau, một gậy hôm qua của Minh Lương Hải thật tàn nhẫn, may mà xương không bị tổn thương, tối hôm qua Giản Mộc đã giúp cậu bôi thuốc trước khi về.
Má nó.
May mắn thay, cậu đã chịu đòn này.
Nếu Giản Mộc...
Lâm Phụ Tinh vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến Minh Lương Hải xông tới đêm qua với ánh mắt đầy dữ tợn.
Thật may không phải là Giản Mộc.
Nếu không, Lâm Phụ Tinh sẽ thôi học, bỏ khuyến khích, bất chấp tất cả mà đánh Minh Lương Hải vào bệnh viện.
Lâm Phụ Tinh hít một hơi thật sâu, buộc mình không được nghĩ đến vết thương trên lưng, nếu không chú ý sẽ không đau. Có người gõ cửa sau, vừa rồiPhương Triết quá tức giận bị Lâm Phụ Tinh trả tiền kêu mua nước, hiện tại phía sau không có ai, Lâm Phụ Tinh quay đầu lại.
Chỉ thấy Đỗ Úy thò nửa người ra, vẫy vẫy tay với cậu: "Lâm ca..."
Sau chuyện với Hình Quý Phí lần trước, Lâm Phụ Tinh không bao giờ gặp lại Đỗ Úy. Cậu ta vẫn thế, thấp và nhỏ, đeo kính gọng đen, chỉ là đã không còn cúi đầu khi bước đi.
Lâm Phụ Tinh đứng dậy, dựa vào lan can hành lang, thắc mắc: "Sao đột nhiên cậu lại ở đây?"
"Anh..." Đỗ Úy đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng lựa chọn từ bỏ, cậu ta đưa thiết bị lưu trữ siêu nhỏ về phía trước, cúi đầu cúi đầu, thái độ thành khẩn: "Thật xin lỗi, là em đăng video lên diễn đàn!"
"Hả?"
Phải rồi! Còn chuyện trên diễn đàn! ! !
Đỗ Úy vội vàng giải thích, nói nhanh: "Hôm qua... em chạy ngang qua đó... tình cờ nhìn thấy, em, em không dám trực tiếp đi lên, em nghĩ nên để lại một bằng chứng, đợi người đó rời đi sẽ tìm cách mở cửa ... Cái này, em đã xử lý video trên diễn đàn, đây là bản đầy đủ, nếu anh bị xử phạt thì anh có thể giao nộp!!"
"A——" Lâm Phụ Tinh hai tay ôm trán che gần hết khuôn mặt, giọng điệu kéo dài nói: "Thật mất mặt!!! Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu, cậu không được nói gì hết!! Tất cả, tất cả những gì cậu biết!"
Tôi! Không! Nói! Nên! Lời!
Đỗ Úy cũng có mặt!
Trong video diễn đàn, mọi thứ về sợ bóng tối đã bị cắt bỏ——đó là lời giải thích, cậu! Cũng! Biết! Chuyện! Đó!
Như vậy thì rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người sẽ biết rằng Lâm Phụ Tinh sợ bóng tối!
Lâm ca mất mặt rồi!
Tất cả đã chấm hết! ! !
Đỗ Úy sửng sốt: "Sao ạ?"
Đỗ Úy trước khi đến tìm Lâm Phụ Tinh, đã nghĩ đến phản ứng của mình sau khi nghe đoạn này, có lẽ là không muốn để ý đến mình, có lẽ anh ấy nghĩ rằng mình đang xen vào việc của ảnh, nhưng cậu ta không nghĩ rằng nó sẽ như này.
Đỗ Úy không phản ứng gì, cậu ta ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Em sẽ không nói..."
Lâm Phụ Tinh đang gào thét trong lòng một trận, điên cuồng la hét ba trăm hiệp, ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, không hề tỏ ra vướng bận trước mặt Đỗ Úy, cầm lấy máy lưu trữ mini, điều chỉnh nét mặt: "Cảm ơn, đã giúp ích rất nhiều. "
Đỗ Úy: "Em có thể giúp chút gì sao ạ...?"
"Có." Lâm Phụ Tinh chống hai tay ra sau lưng, khuỷu tay chống đỡ phần nửa người trên, " Được danh ngạch khuyến khích, không thể vi phạm, đúng lúc cần chứng cứ.....Hở, cậu chạy bộ à?"
"Vâng." Đỗ Úy nói, "Em muốn tập thể dục ."
"Quá tốt!" Lâm Phụ Tinh hoàn toàn đồng ý, tập thể dục là bước đầu tiên để thay đổi, "Nhân tiện, Hình Quý Phí có làm gì khác với cậu không?"
"Không ạ." Giọng Đỗ Úy nhỏ như muỗi kêu, "Chỉ là, em không muốn như trước nữa... Xin lỗi, lâm ca, chuyện lần trước là lỗi của em, em không đáng ..." Để anh nhận trách nhiệm.
Trước kia Đỗ Úy nhịn không thể nhịn mà đâm Hình Quý Phí, chính Lâm Phụ Tinh đã giúp cậu ta gánh hết trách nhiệm, cậu ta lại cúi đầu, chắp tay quỳ gối, vô cùng thành khẩn: "Em xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, hiện tại cậu không sao rồi! Cậu cũng đã rất nỗ lực để thay đổi rồi!" Lâm Phụ Tinh không hề có ý trách móc cậu ta, thậm chí cậu còn suýt chút nữa đã quên mất.
Người duy nhất có thể chuộc lỗi mãi mãi chính là bản thân mình.
Cậu quay lưng đối trời, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm chiếc hộp đựng máy lưu trữ mini, đoạn kết nghe có vẻ uể oải bị phơi bày bởi ánh nắng mặt trời, "Vậy bây giờ cậu đã trở nên dũng cảm hơn một chút chưa?"
Mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây mỏng.
Đỗ Úy ngước nhìn Lâm Phụ Tinh, đôi mắt khẽ run lên.
Sau đó, cậu ta gật đầu thật mạnh: "Em....em có."
***
Sau giờ học, Minh Lương Hải bị vài người đàn ông cường tráng chặn lại, người cầm đầu chỉ phía sau, ra hiệu cho cậu ta đi theo anh ta.
"Trật tự ở khu B kém cỏi, quấy rối, trộm cướp, hẹn hò đâu đâu cũng thấy, cậu ta là Alpha, quấy rối không liên quan gì, Minh Lương Hải âm thầm so sánh chênh lệch thực lực giữa mình và những người này, thở dài, tự cho mình là xui xẻo, cùng bọn họ đi vào ngõ nhỏ.
Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại, cậu ta mới cúi đầu chìa ví ra: "Tiền của tôi tất cả đều ở đây."
"Hả?"
Giọng nói rất quen thuộc, Minh Lương Hải kinh ngạc ngẩng đầu lên.
—— Cậu ta nhìn thấy Giản Mộc.
Giản Mộc đang ngồi trên bức tường thấp, nghịch chiếc máy liên lạc cũ trong tay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, âm thanh thông báo tin nhắn không ngừng vang lên.
Thiếu niên xinh đẹp cúi đầu, vòng cổ bị tháo ra, tùy ý đút vào trong túi quần, lộ ra một nửa, dửng dưng, thờ ơ, cùng với pheromone, từ trên người anh từng chút một tỏa ra.
Không!
Đấy không phải là Omega! !
Đó là một Alpha!
Pheromone của Alpha có sự thù địch!
Minh Lương Hải không kịp mở miệng hay biểu cảm nhiều hơn, Alpha cũng được chia thành ưu kém, tin tức tố của Giản Mộc che trời lấp đất, hai chân Minh Lương Hải mềm nhũn, cậu ta quỳ thẳng xuống đất.
Không thể chống lại, không thể chống lại.
Trong con hẻm, những người đàn ông cường tráng, sự thù địch—
Minh Lương Hải không khó để đoán tại sao Giản Mộc lại ở đây, cậu ta khó khăn nói: "Vậy... cậu muốn cái gì..."
Giản Mộc đang gõ, sau bao nhiêu năm được nuôi như một kẻ ngốc, Chatbot đã có thể nói rất nhiều, nhìn càng ngày càng giống người, Giản Mộc không thèm nhìn cậu ta, giọng điệu thản nhiên nói: "Cậu muốn làm lớn chuyện, hay là dừng ở đây?"
Hai chân Minh Lương Hải run lên.
Giản Mộc nhướng mi, giọng nói lạnh lùng như gió băng, từng chữ đều chứa đầy gai nhọn: "Hãy chọn đi."
"Cái này, cái này, chuyện này..."
"Được." Giản Mộc cất máy liên lạc, dễ dàng nhảy xuống, cười nói: "Vậy thì đừng nói gì nữa."
" Đừng đeo thiết bị, cậu ta dùng gậy đánh anh Lâm, cho nên phải trả lại."
Giản Mộc đi ra khỏi con hẻm, vẻ mặt không biểu tình lướt qua cậu ta.
Âm thanh lẫn với pheromone, từng chữ giống như băng đã đông lạnh lâu ngày, không có chút nhiệt độ nào.
"Cậu ngay cả ghen tị cũng không có tư cách, cậu phải biết rằng cậu không bằng anh Phụ Tinh, cậu không bảo vệ được chính mình, cậu cũng không có ai có thể giúp cậu trút giận."
Minh Lương Hải cảm thấy toàn thân ớn lạnh, như thể anh rơi vào hầm băng.
Đằng sau anh có nhiều âm thanh hỗn loạn, những cú đấm vào da thịt, tiếng máy liên lạc kêu bíp bíp điên cuồng.
Giản Mộc không quay lại nhìn, bắt máy.
"Đây là lần thứ hai! Nhị thiếu gia." Người ở đầu dây bên kia nói: "Tôi là đội phó của quân Liên minh, bị ngài lợi dụng để đối phó với học sinh trung học."
Giản Mộc tiếp tục đi về phía trước, phớt lờ lời nói của anh ta: "Bên đó thế nào?"
"Đừng nhắc đến nó, tôi bận quá! Nhưng anh trai ngài gần đây bị bệnh, một thời gian nữa sẽ ổn định, ngài... Người nhà ngài có lẽ định tìm ngài, gần đây đừng làm quá lớn."
Giản Mộc im lặng một lát: "Ừ."
Máy liên lạc lại rung lên, một liên lạc khác đến, tên hiện lên trên màn hình.
Nhìn thấy cái tên này, ánh mắt Giản Mộc khẽ động, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Cảm ơn, tôi cúp máy trước."
"Này, đợi một chút, tôi còn chưa nói xong, cái máy liên lạc chết tiệt này, ngài..." Đầu bên kia còn chưa kịp nói thêm, Giản Mộc đã trực tiếp cúp ngang, tiếp một cuộc liên lạc khác.
Mặt mày lãnh đạm đột nhiên sáng lên: "Anh!"
Giọng của Lâm Phụ Tinh từ ống nghe truyền đến: "Giản Mộc, cậu đang ở đâu? Tôi không thấy cậu trong lớp học? Tôi sẽ đi tìm cậu, tối hôm qua, tôi vẫn chưa nói xong chuyện tối qua! Tôi không thể đợi đến giờ tự học buổi tối, chúng ta... gặp nhau nhé?"
*********************
Sứa: tui bị bực cái app watt này lắm rồi =))) quạo lắm, đăng cứ thiếu khúc dưới.
Chương sau sẽ set pass nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro