Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Minh Lương Hải là ủy viên ban sinh hoạt, bình thường cậu ta chịu trách nhiệm sửa chữa và mua sắm đồ dùng trong lớp, chỉ là tình cờ có một số người phàn nàn về bàn ghế ngày nay đã cũ, động một chút là vang lên tiếng "Cọt kẹt két két", vậy nên Minh Lương Hải nhờ Lâm Phụ Tinh giúp đỡ khiêng những cái bàn mới về, Lâm Phụ Tinh không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.

Chỉ là càng đi về phía trước càng thấy lạ.

Trường trung học số 5 được coi là ngôi trường có diện tích rộng nhất khu B, diện tích hoạt động của học sinh về cơ bản chỉ chiếm 2/3 diện tích của trường, đi sâu vào bên trong là một dãy nhà học cũ kỹ, đã bị bỏ hoang chưa phá bỏ..? Thường không có ai đến đây, chỉ có những người cảm thấy buồn chán muốn thử thách lòng can đảm của mình, hoặc những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phải chạy quanh cả trường mới đi qua.

Lâm Phụ Tinh nghi hoặc, dò hỏi: "Cậu có chắc chắn rằng thứ cậu muốn chuyển đi ở đây không?"

"Chắc." Minh Lương Hải nói, "Cái bàn trong tòa nhà dạy học không có đủ ghế. Có những chiếc bàn cũ trong nhà kho phế liệu phía trước, có thể dùng để chống đỡ."

"Được rồi." Lâm Phụ Tinh không nghĩ nhiều, nhưng lại lẩm bẩm: "Còn chưa đủ sao? Lần trước tôi đi lấy vẫn còn có mấy bộ, lại bị người khác lấy mất rồi?"

Minh Lương Hải im lặng, cúi đầu bước đi.

Lâm Phụ Tinh không quan tâm, tính cách của Minh Lương Hải đột nhiên xấu đi không phải ngày một ngày hai, không phản ứng lại cũng là chuyện bình thường. Lần này lại có thể nhờ cậu giúp đỡ, tự nhiên có cảm giác được sủng mà lo sợ.

Cậu nhấp vào màn hình của thiết bị liên lạc, mức pin của thiết bị liên lạc chỉ còn 5%, sau khi Lâm Phụ Tinh gửi tin nhắn cho Giản Mộc, lập tức bật chế độ tiết kiệm năng lượng.

Cửa nhà kho bị khóa bằng xích sắt, vòng đi vòng lại rất chặt, lấy chìa khóa mà Minh Lương Hải không biết lấy từ đâu ra, cậu mở khóa cửa, tháo từng sợi xích rồi đẩy cửa vào.

Vì quá lâu không có ai vào nên vừa mở cửa ra, bụi bay tứ tung vào mặt, Lâm Phụ Tinh bị sặc đến mức bịt miệng và mũi, tay còn lại vung mạnh vài lần.

Minh Lương Hải nói: "Anh vào trước đi, tôi ... thu xếp lại một chút."

Lâm Phụ Tinh không nghi ngờ cậu ta, bước vài bước vào trong, bật đèn pin, nhìn xung quanh một vòng.

Thiết bị liên lạc ở đây không có tín hiệu, sắp hết pin, đèn pin cũng không dùng được lâu, Lâm Phụ Tinh nhìn quanh nhưng không thấy bàn ghế, muốn giải quyết nhanh gọn lẹ, cậu hỏi, "Bàn ghế ở đâu? Giáo viên có cho cậu biết vị trí không? Ở đây lộn xộn quá."

Không ai trả lời.

"Đại Hải?" Lâm Phụ Tinh quay đầu lại.

Tầm nhìn bỗng tối sầm lại.

Đáp lại cậu là tiếng đóng cửa, bản lề cửa đã rỉ sét và tiếng "cọt kẹt" chói tai như xé gió.

Cửa đóng.

Bóng tối.

Một cơn ớn lạnh đột nhiên toát ra từ sống lưng Lâm Phụ Tinh.

Đèn pin nhấp nháy hai lần, thiết bị liên lạc cạn kiệt và hoàn toàn biến thành cục gạch.

Không nhìn thấy gì.

Lồng ngực của Lâm Phụ Tinh đông cứng lại, như thể bị một tảng đá đè lên, không thể thở được.

Ngoài cửa, xích sắt bị kéo ra, bề mặt cửa thô ráp cọ xát với chốt sắt, hai bên va chạm vào nhau, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.

Lâm Phụ Tinh cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thường: "Đại Hải, cậu đang làm gì vậy!".

Không cần phải hỏi câu này, đứa ngốc đều nhìn ra được có vấn đề.

—Minh Lương Hải muốn nhốt cậu!

Bỏ qua chuyện làm sao cậu ta biết được cậu sợ bóng tối, Lâm Phụ Tinh hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng người này sẽ làm hại cậu! ! !

Tiếng xích lại "Đùng đùng leng kẻng" ầm ĩ, giọng nói của Minh Lương Hải xen vào: "Tôi nhốt cậu chỉ một đêm."

"..."

Nỗi sợ hãi bóng tối và không gian đóng kín không thể nào kiềm chế, nó như điên cuồng trào ra từ đáy lòng, chỉ là phải cố gắng rất nhiều mới có thể giữ được bình tĩnh, Lâm Phụ Tinh nghiến răng: "Được rồi, cmn phải cho tao một lý do chứ?"

Nếu thật sự ở đây một đêm, cậu sẽ chết mất!

Lâm Phụ Tinh muốn đạp cửa.

Cậu ngồi xổm xuống, điều chỉnh tâm lý.

Không sao đâu, không sao đâu...

Ít nhất cái chỗ hỏng hóc này còn lớn hơn cái nhà vệ sinh...

Cậu nhắm mắt lại, thở chậm lại, và để bản thân quen dần với bóng tối.

Ngoài cửa, động tác khóa xích sắt của Minh Lương Hải dừng lại một chút: "Trần Văn Tĩnh thích anh."

Lâm Phụ Tinh: "Cái gì?"

Minh Lương Hải: "Anh không thấy. Anh nhìn ra được cái gì? Anh có biết tại sao cô ấy thích anh không? Bởi vì khi tôi tỏ tình với cô ấy, là anh gọi cô ấy đi, thay cô ấy giải vây. Ngày thi đấu, anh hỏi tôi là anh có nợ tiền tôi không, tại sao cứ luôn tới gần anh, không không không không không không!! Là Văn Tĩnh nhờ tôi tiếp cận anh! Cô ấy đã tự tay làm cho anh một chiếc ví may mắn! Còn tôi thì sao! Tôi muốn một thứ từ cô ấy, tôi cũng chỉ có thể có được nó bằng cách này!! Hèn mọn như một con chó!!"

Lâm Phụ Tinh không ngừng xoa dịu lồng ngực, hít một hơi thật sâu, sau khi mắt thích nghi với bóng tối, mới nhìn xung quanh.

Nhà kho bừa bộn nhưng tường sạch sẽ, chỉ có một cửa sổ gần mái nhà bám đầy bụi.

Có thể cố thử leo lên.

Trong khi cố gắng di chuyển khung sắt, cậu vẫn giữ bình tĩnh và nói chuyện với Minh Lương Hải: "Chuyện này tôi không biết."

Giọng Minh Lương Hải run rẩy: "Đương nhiên là mày không biết, những người như mày có bản chất vượt trội hoàn toàn khác với bọn tao, mày có thể dễ dàng đạt được những gì trong khi tao phải làm việc chăm chỉ. Rõ ràng tao và mày đều là Alpha, nhưng mọi người đều vây quanh mày, cuộc thi mơ ước của tao, thành tích, cô gái mà tao thích, danh ngạch.... Mày thậm chí còn bố thí cho tao vì tư cách của danh ngạch, tao không đủ tư cách để cạnh tranh với mày hay sao? Mày đang coi thường tao, hay mày có ý gì? Lâm Phụ Tinh, trông tao có giống một tên ăn mày không?"

Sinh ra đã ưu tú... Khốn kiếp...

Có nhất thiết phải sợ bóng tối khi sinh ra đã là vượt trội không?

Thật là trời sinh ưu tú, một, hai, ba cái đều muốn ám bố mày hay sao? ? ?

Lâm Phụ Tinh tay chân bủn rủn, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, bóng đen tâm lý không dễ vượt qua, duy trì sự tỉnh táo đã là điều tốt nhất cậu có thể làm vào lúc này.

Cậu cần nói chuyện, cần bị phân tâm, cậu không thể nhớ lại chuyện hồi quá khứ.

Lâm Phụ Tinh cố gắng trèo lên giá sắt: "Cậu không sợ tôi nói ra sao?"

Minh Lương Hải cười khẩy, Lâm Phụ Tinh rất dễ hiểu, cậu không bao giờ che giấu suy nghĩ, niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn và tất cả cảm xúc đều hiện trên khuôn mặt: "Anh sẽ không nói, Lâm ca, anh quan tâm đến thể diện nhiều như vậy, anh sẽ không đem vụ việc này nói ra, tôi phát hiện anh sợ bóng tối, bị tôi lừa vào đây, bị nhốt ở chỗ này, chỗ nào cũng không thể nói ra, rất mất mặt.... Anh cũng không muốn hại tôi, trả thù tôi... anh vẫn luôn rất chính trực..."

Giọng Minh Lương Hải đột nhiên trầm xuống, hai tay ngừng động tác, hai mắt tối sầm, hai tai ong ong yên tĩnh, Lâm Phụ Tinh đưa tay ra, so sánh khoảng cách, hung hăng chửi "Chết tiệt" trong lòng.

Không với tới, không trèo ra được.

Minh Lương Hải nói thêm: "Kỳ thật tôi biết tại sao mọi người đều thích anh, tôi chỉ ghen tị với anh thôi. Tôi ghen tị với việc anh là một Alpha, ghen tị với phẩm chất tốt của anh, ghen tị, tôi không bao giờ có thể so được với anh."

Lâm Phụ Tinh nhảy khỏi khung sắt, duy trì lý trí tự ngẫm..

Cậu đã không còn là một đứa trẻ nữa, người bên ngoài không phải là Lâm Đình, cho dù có vào, cậu cũng có thể đánh gã, bây giờ không ai có thể bắt nạt cậu, cậu không cần vì những thứ này mà đau lòng... không đau cũng không cần khóc...

Minh Lương Hải: "Tôi và anh có gì khác nhau? Không phải đều sinh ra ở khu B sao? Không phải đều là Alpha sao?"

Lâm Phụ Tinh trong lòng mắng mẹ, mẹ kiếp, tôi không phải Alpha.

Minh Lương Hải dường như muốn nhân cơ hội này để trút hết những uất ức chất chứa trong lòng bấy lâu, từng chữ từng câu như được vắt ra từ trong lồng ngực, rồi vắt ra ngoài kẽ răng: "Tại sao chúng ta lại khác nhau như vậy, Lâm Phụ Tinh, hãy nói cho tôi biết tại sao? Tôi nghĩ được một vài cái, anh có thể tùy tiện bố thí, còn tôi, tôi phải cố gắng lâu như vậy? Thứ sáu, ngày của bữa tiệc, tôi muốn mở cửa ra, anh còn nhớ không? Anh bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh, tôi đã nhìn thấy, nhưng tôi nhận ra đó là anh, chính là anh, Lâm Phụ Tinh, tôi không bật lên, tôi chỉ muốn nghe anh phát điên và gục ngã trong đó, thật tuyệt.... Anh cư nhiên cũng biết sợ, sợ bóng tối?? Haha, anh thật dễ thương."

Súc sinh.

Lâm Phụ Tinh đang tìm kiếm những thứ có thể sử dụng được trong nhà kho. Vì cánh cửa đã bị khóa và không thể phá vỡ, cậu chỉ có thể đập bể bức tường! ! !

Giọng của Minh Lương Hải từ ngoài cửa liên tục truyền đến, càng nói càng khoa trương, càng điên cuồng nói: "Tôi nhịn không nổi nữa, nhịn không nổi nữa, không thể nhịn được nữa!! Lâm Phụ Tinh, anh cứ ở đây một đêm thôi, anh không nói gì cả, tôi cũng sẽ không nói gì, ngày mai liền không có chuyện gì xảy ra, tôi tha thứ cho anh! Phải rồi,...  không phải anh sợ bóng tối sao, tại sao anh lại không la hét? Hả?"

Lâm Phụ Tinh tìm thấy một ống thép thuận tiện cầm trong tay, vừa thấy một vết nứt bằng viên gạch hơi to gần cổng sắt.

.

Sợ cái gì, nếu sợ thì gọi Ni Mã(*) vài lần! ! !

* 尼瑪 (Nima): là một họ của người Tây Tạng, cũng là một tên quận, chính phủ nhân dân ở quận này.

Cây gậy này không chỉ có thể phá tường, mà còn có thể đâm đến dạ dày!

Mẹ kiếp! !

Lâm Phụ Tinh giơ ống thép lên và đập mạnh vào các vết nứt trên gạch, đá vôi trắng bay khắp nơi, trộn lẫn với bụi, cùng lúc đó, giọng nói của Minh Lương Hải đột ngột dừng lại, theo sau là tiếng của Giản Mộc gầm gừ giận dữ: "Tên điên."

Giọng của Giản Mộc? ?

Là Giản Mộc! !

"Anh ơi!"

Minh Lương Hải ăn một gậy, té xuống đất, Giản Mộc lấy chìa khóa từ tay Minh Lương Hải, mở dây xích ra, "Anh ơi anh không sao chứ!!"

Đèn đường lờ mờ, ánh trăng tràn vào khi cánh cửa được đẩy ra, Omega xinh đẹp thanh tú chạy về phía cậu, tất cả ánh sáng dịu nhẹ đều tập trung vào anh——

Trở thành nguồn sáng duy nhất xuất hiện trong mắt lúc này.

Lâm Phụ Tinh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu còn cố kìm nén, nhưng lúc này trái tim cậu đột nhiên thả lỏng, hai chân đột nhiên mềm nhũn, Giản Mộc gắt gao đỡ lấy cậu, ôm chặt lấy cậu trong vòng tay của mình.

"Trời không còn tối nữa, anh à, không sao đâu, đừng sợ."

"Tôi không sợ." Lâm Phụ Tinh thở dốc, nhưng vẫn mạnh miệng.

"Được, anh không sợ." Giản Mộc vuốt tóc cậu.

Giản Mộc kiên nhẫn đợi Lâm Phụ Tinh hồi phục, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, từng chút từng chút một, với sự dịu dàng an ủi và vô cùng thoải mái.

Lâm Phụ Tinh cảm thấy mình gần như đã bình tĩnh lại, hỏi: "Làm sao cậu biết tôi ở đây?"

Giản Mộc do dự một lúc, chủ động thừa nhận: "Em chỉ ... chỉ định vị vị trí của anh một chút ..."

Anh biết rằng Lâm Phụ Tinh không thích loại hành vi như này, nếu Lâm Phụ Tinh tức giận, anh sẽ cố gắng dỗ dành cậu thật tốt.

Lâm Phụ Tinh chỉ sửng sốt một lúc, sau đó thở phào nhẹ nhõm, dựa đầu vào vai Giản Mộc: "May mà đã thêm liên lạc của cậu, là cậu thì tốt rồi ..."

"Anh à, anh còn nhớ ngày uống thuốc đó không, lúc em đang nói chuyện với anh trên sô pha, khi đó em ngửi thấy một mùi pheromone."

Lâm Phụ Tinh lắc đầu.

Không nhớ.

Giản Mộc tiếp tục: "Tin tức tố của Alpha đôi khi có thể tiết lộ cảm xúc, em cảm thấy sự thù địch rất mạnh. Vì vậy, em đã đến phòng y tế vừa rồi để kiểm tra, đó là mùi của Minh Lương Hải."

"Lỗi tôi." Lâm Phụ Tinh không còn sức để nói.

Khi đối mặt với bóng tối, áp lực tinh thần và tâm lý cứ hành hạ cậu, không làm cho bản thân mất đi lý trí đã là kết quả của sự đè nén và kiềm chế cực lớn. Lâm Phụ Tinh sớm nhận thấy nhịp tim đập nhanh hơn, cảm giác bỏng rát sau gáy. Nhưng cậu không thể quan tâm đến chuyện này vào lúc này.

Khi ở cùng với Giản Mộc, cậu luôn có thể buông bỏ tất cả lớp gai của mình.

Nhưng mà, ngay khi cậu vừa định thả lỏng, một cỗ mùi đắng nhàn nhạt xẹt qua chóp mũi, chỉ thoáng chốc, ngửi xong liền cảm thấy khó chịu.

Lâm Phụ Tinh ngước mắt lên, thấy Minh Lương Hải không biết từ khi nào đã bò lên từ mặt đất,  một nửa cơ thể dính đầy bùn, nhặt ống thép trên mặt đất, với một vẻ mặt hung dữ, loạng choạng chạy về phía họ, Lâm Phụ Tinh không có thời gian để suy nghĩ!

——Cậu đẩy Giản Mộc ra, bị một đòn mạnh vào lưng, nghiến răng chịu đau, lao về phía Minh Lương Hải, dùng tay trái giật lấy ống thép trong tay cậu ta, đè cậu ta ép cả người xuống đất, cầm ống thép trên tay đập mạnh xuống.

Cuối cùng cắm vào đất cách Minh Lương Hải chỉ hai inch.

Minh Lương Hải toàn thân cứng đờ, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Vừa rồi, nếu Lâm Phụ Tinh không buông tay vào giây phút cuối cùng, không nghi ngờ gì rằng ống thép có thể sẽ xuyên qua ngực cậu ta.

Cậu ta không thể đánh bại Lâm Phụ Tinh.

Cơ thể Minh Lương Hải bất giác run lên.

"Mẹ kiếp, mày có tính là đàn ông không?"

Lâm Phụ Tinh không thể kiềm chế được nữa, Minh Lương Hải, mỗi một bước chân, từng bước đều giẫm vào ranh giới của cậu.

Chết tiệt, được rồi, cậu tin nhầm người, nên cậu phải chịu trách nhiệm.

Giản Mộc: ? ? ? ? ?

Giản Mộc đến để cứu cậu!

Mắt anh lập tức đỏ lên, giận tím người.

"Ý mày là gì khi đánh lén Giản Mộc!!"

"Ai cho mày mặt mũi!!"

"Hôm nay tao không chỉ muốn chỉ vào mặt mày mắng, mà còn muốn khắc lên bia mộ của mày!!!"

"Anh à, em không sao." Giản Mộc nói.

Lâm Phụ Tinh nhất thời không bình tĩnh lại được: "Cậu không sao, nếu như cậu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ xử lý tên khốn này ngay tại chỗ!!"

"Em không sao, anh không cần lo lắng "

Giản Mộc từng bước đi về phía Minh Lương Hải.

Người này, nếu muốn vung gậy vào mình, thì anh có thể khiến cho tên này gãy tay.

Nhưng cây gậy đã đánh trúng Lâm Phụ Tinh...

Đôi mắt của Giản Mộc lạnh như băng.

Chỉ một cánh tay, làm sao đủ?

Lâm Phụ Tinh thường coi thường những kẻ chơi bẩn, nhưng cậu cũng chơi xấu với những người cậu thích.

"Giản Mộc, quay người lại."

Giản Mộc biết cậu muốn làm gì nên ngoan ngoãn quay lưng, không hỏi thêm câu nào.

Từng cái từng cái một.

Đúng lúc, có một người khác ở đây.

Anh liếc nhìn góc nhà kho và hàng rào.

Anh đã sớm để ý thấy ở đây còn có một con mèo nữa, vừa rồi thời gian nguy cấp, không có kịp quản.

Sẽ rất bất tiện nếu những chuyện tiếp theo bị người khác nhìn thấy.

Lâm Phụ Tinh nắm cổ áo của Minh Lương Hải và ném đến trước cửa, Minh Lương Hải loạng choạng mấy bước mới ổn định được thân thể, hai chân yếu ớt, chỉ có thể dựa vào cửa mà đứng.

Lâm Phụ Tinh giơ tay áo lên, ném ống thép xuống đất, mặt không chút thay đổi: "Nào, đánh đi, đã như vậy, đánh một trận."

Cách của cậu rất đơn giản, nói chuyện bằng nắm đấm.

Minh Lương Hải liên tục lắc đầu, thân hình không thể khống chế được lui về sau.

Cậu ta sợ hãi.

Cậu ta biết rằng Lâm Phụ Tinh đánh nhau đến không cần mạng, biết rằng không ai có thể đánh bại cậu, cũng đã nghe qua tin đồn Lâm Phụ Tinh có thể một chọi năm thằng. Cậu ta vốn tưởng rằng nếu bị nhốt một đêm, chỉ cần một đêm thôi cũng đủ để cậu ta nguôi giận.

Thú dữ dù mạnh đến đâu, khi bị trói cũng không bằng con chó.

Nhưng cậu ta quên mất rằng sự khác biệt lớn nhất giữa con người và dã thú là tình bạn và lý trí.

Minh Lương Hải từng thấy Lâm Phụ Tinh tức giận, đối với lão Trần lần đó, là lần duy nhất cậu tức giận, bây giờ...

Minh Lương Hải hoàn toàn không có sức đánh trả.

Lâm Phụ Tinh tức giận: "Cậu ghen tị với tôi, cậu ghen tị với tôi, không liên quan gì đến tôi!"

"Nói cho tôi biết, để tôi không nói gì với cậu nữa, hay là để cậu làm càn, để cậu đấm vào mặt tôi, nhốt tôi lại có ích gì? Tôi muốn đưa cho cậu, tại sao! Là bởi vì cậu cần! Tôi không có dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi cũng có thể đến khu A. Tôi đến từ khu A và tôi biết nó tốt như thế nào! Cậu không muốn đi sao! Tôi có một công việc thực tập và một lời mời, tôi có thể đến đó! Còn cậu? Cậu còn có gì khác ngoài bài kiểm tra? Cậu không cần thương hại? Bố thí?? Chỉ vì lý do này thôi sao? CMN cậu thật đòi hỏi!!"

Lâm Phụ Tinh không chú ý tới, Giản Mộc đã đến sau bức tường.

Mỗi khi anh tiến một bước, người trong góc sẽ lùi một bước, cho đến khi không còn đường lui, người nọ phải ngẩng đầu lên.

Ánh sáng từ thiết bị liên lạc chiếu vào nét mặt của hắn.

Giản Mộc nhận ra khuôn mặt của người này: "Đỗ Úy?"

"..."

Lâm Phụ Tinh nhìn như dùng sức, nhưng trên thực tế động tác của cậu chiêu nào chiêu nấy đều đánh vào thịt mềm, vừa đụng phải liền đau, sau đó liền không có cảm giác, trên người cũng sẽ không có vết thương.

Cú đấm cuối cùng, cậu dùng hết sức, nhưng chỉ đập vào cánh cửa, cánh cửa sắt rung lên phát ra tiếng chấn động "Ong ong". Lâm Phụ Tinh thở hổn hển, nhìn thẳng vào mắt Minh Lương Hải: "Minh Lương Hải, tôi có thể đánh cậu một trận ở đây, tôi cũng không phải là người tốt, tôi sẽ bị xử phạt sau."

"Tôi không thể nhìn thấu người khác nghĩ gì, tôi thậm chí còn mù mờ về bản thân mình. Tôi không biết rằng lớp trưởng thích tôi, nếu biết, tôi sẽ từ chối ngay lập tức."

"Cậu nói không sai, chuyện này tôi thật sự sẽ không nói, thật sự rất xấu hổ, nhưng tôi giấu không được, đối với tôi rất tốt, tôi có thể coi hắn như huynh đệ, lúc trước cậu lạnh nhạt với tôi, tôi cũng có thể xem cậu là bạn, nhưng cậu đâm sau lưng tôi, còn muốn đâm Giản Mộc một gậy, sau này tôi nhất định sẽ không nể mặt cậu."

Nói xong, cậu buông tay ra.

Minh Lương Hải trượt xuống cửa, sau một khoảnh khắc sững sờ, tuyệt vọng bỏ chạy.

*****************************************************

Sứa: về vụ xưng hô trong chương này có hơi lộn xộn, mình sẽ giải thích.

Đoạn 1:

Trong khi cố gắng di chuyển khung sắt, cậu vẫn giữ bình tĩnh và nói chuyện với Minh Lương Hải: "Chuyện này tôi không biết."

Giọng Minh Lương Hải run rẩy: "Đương nhiên là mày không biết, những người như mày có bản chất vượt trội hoàn toàn khác với bọn tao, mày có thể dễ dàng đạt được những gì trong khi tao phải làm việc chăm chỉ. Rõ ràng tao và mày đều là Alpha, nhưng mọi người đều vây quanh mày, cuộc thi mơ ước của tao, thành tích, cô gái mà tao thích, danh ngạch.... Mày thậm chí còn bố thí cho tao vì tư cách của danh ngạch, tao không đủ tư cách để cạnh tranh với mày hay sao? Mày đang coi thường tao, hay mày có ý gì? Lâm Phụ Tinh, trông tao có giống một tên ăn mày không?"

Sinh ra đã ưu tú... Khốn kiếp...

=> ở đây lúc đầu MLH còn có chút bình tĩnh, nhưng sau khi biết LPT không biết mà cậu ta lại biết hết, cậu ta cho rằng LPT không hiểu nổi cho nỗi lòng của cậu ta nên có chút mất bình tĩnh. Qua khúc này đã có lại được bình tĩnh chút ít mà đi kể lễ khóc than với LPT.

Đoạn 2:

"Ý mày là gì khi đánh lén Giản Mộc!!"

"Ai cho mày mặt mũi!!"

"Hôm nay tao không chỉ muốn chỉ vào mặt mày mắng, mà còn muốn khắc lên bia mộ của mày!!!"

=> LPT mất bình tĩnh khi thấy MLH muốn đâm GM, cho nên cậu đã cực kỳ tức giận. Sau khi GM nói mình không sao, cậu mới có lại được chút lý trí.

* Còn về việc vì sao MLH lại gọi LPT là 'anh', là vì cậu ta mặc dù ghen tị nhưng vẫn gọi một tiếng 'Lâm ca', nên mình nghĩ MLH ngoài sự ghen hờn ra thì cũng có một chút kính nể người như LPT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro