Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 (2)


Thứ hai trong giờ giải lao,

Lâm Phụ Tinh nằm sấp trên bàn, cẩn thận suy tư tìm lời, Trần Tân đóng sầm cửa sau với một tiếng "rầm", vọt vào phòng học, cả người bổ nhào lên người Lâm Phụ Tinh, "Lâm ca, Hầu ca gọi anh qua một chuyến."

"Làm gì?"

"Không biết." Trần Tân nói, "Hình như là về chuyện khuyến khích(*), là khuyến khích, Lâm ca, kỳ thi ở khu A ổn.....Anh đang viết gì vậy?"

* 推優 (khuyến khích): Khuyến học xuất sắc là việc trường tiểu học lựa chọn một số học sinh xuất sắc để tiến cử vào trường trung học cơ sở trọng điểm dựa trên những tiêu chuẩn nhất định như thể lực, phẩm chất toàn diện, học sinh ba giỏi, cán bộ học sinh giỏi, học lực giỏi của học sinh, đồng thời đạt tiêu chuẩn thực trạng phụ huynh chọn trường và chọn Công tác "khuyến khích ưu tú" có nghĩa là Đoàn Thanh niên Cộng sản chủ động tiến cử đoàn viên thanh niên ưu tú vào tổ chức đảng làm mục tiêu phát triển đảng.

"Không có gì, tôi đi trước." Lâm Phụ Tinh hất tay cậu ta ra, đứng dậy đi đến văn phòng giáo vụ.

Trần Tân huýt sáo nhìn theo Lâm Phụ Tinh, lại như một con khỉ nhảy đến bên cạnh Minh Lương Hải: "Đại Hải, Hầu ca cũng gọi mày, mày có thể đến đó sau mười hoặc mười lăm phút nữa."

Minh Lương Hải nghe thấy, nhưng không phản ứng Trần Tân, Trần Tân không được đáp lại, lại bảo: "Đại Hải, mày có nghe thấy không?"

Minh Lương Hải vẫn không để ý đến.

"Nghe được, nghe được, cậu kêu to như vậy hàng đầu đều nghe thấy." Nam sinh bên cạnh Trần Tân bị giọng lớn chấn đến đau tai, liền rời chỗ đến hàng đầu hỏi, "Nhóc Diệp, nghe thấy không!"

Nhóc Diệp: "Nghe thấy!"

Trần Tân cho rằng tin tức đã được truyền đi, dù sao thì các nam sinh lớp 11/1 đã quen với sự thay đổi tính cách như bị đột biến gen của Minh Lương Hải, vì vậy họ không quan tâm đến nó nữa và bắt đầu ba láp ba xàm với bạn cùng bàn mỗi ngày.

Tất nhiên Minh Lương Hải không muốn để ý đến họ, hắn đang giả vờ phủi bài kiểm tra và lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Văn Tĩnh và người bạn cùng bàn.

Lắng nghe crush có ý nghĩa hơn bất cứ điều gì khác.

Hai cô gái không phải đang nói chuyện gì đáng xấu hổ nên cũng không cố ý hạ giọng.

Bạn cùng bàn bấm máy liên lạc vài lần: "Cửa hàng tớ theo dõi hôm qua đang có sự kiện, có mấy bộ váy mới đang giảm giá, xem xem có thích bộ nào không, chúng ta cùng nhau mua, đồ chị em."

"Cái này không tệ." Trần Văn Tĩnh chọn ra một vài cái, chợt nhìn thấy một bộ, cô ấy có chút kích động, "Chị em, bộ này! Thật đẹp!"

"Bộ này được đấy, có chút đáng yêu..." Bạn cùng bàn cười phá lên.

Trần Văn Tĩnh hạ giọng: "Cậu nói, bộ này, có thích hợp để tỏ tình không?"

Tỏ tình.

Ngòi bút Minh Lương Hải dừng lại, đột ngột ngẩng đầu lên.

"Ồ--?!" Hai cô gái không chú ý phía sau đang xảy ra chuyện gì, bạn cùng bàn càng kích động hơn, trong cổ họng "Aaa" một tiếng, "Cậu cuối cùng cũng tỏ tình? Anh Lâm? Anh ấy rất dứt khoát, cậu có thấy bài đăng được đăng trong diễn đàn không?

"Tớ hiểu rồi." Trần Văn Tĩnh hai má có chút ửng đỏ, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Thì, tớ nghĩ, tớ nhất định phải nói..."

"Không!" Minh Lương Hải bỗng dưng đập bàn đứng dậy.

Sau khi bị hắn hú lên, lớp học trở nên yên tĩnh, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía đó, Trần Văn Tĩnh và bạn cùng bàn của cô ấy hiển nhiên giật mình sửng sốt.

Minh Lương Hải phớt lờ xung quanh, giọng nói siêu lớn: "Văn Tĩnh, tỏ tình! Không được! Cậu không thể tỏ tình với Lâm Phụ Tinh!"

Trần Văn Tĩnh vội vàng bịt miệng hắn.

Trần Văn Tĩnh vội vàng bịt miệng hắn.

Nỗi lòng của thiếu nữ bị chọc thủng trước mặt nhiều người như vậy, Trần Văn Tĩnh da mặt mỏng, hai mắt lập tức đỏ lên, bạn cùng bàn cũng không nhịn được: "Có chuyện gì sao? Hét to như thế làm gì?"

"Tôi, tôi ..." Minh Lương Hải nói, "Không được, dù sao cậu cũng không thể tỏ tình với Lâm Phụ Tinh!"

Bị nhắc lại lần nữa, đôi mắt của Trần Văn Tĩnh ươn ướt, bạn cùng bàn hoàn toàn tức giận: "Không phải việc của cậu! Cậu là gì đối với cậu ấy! Cho dù nghe lén chúng ta nói chuyện cũng không sao, nhưng tại sao lại lớn tiếng như vậy?"

Trong phòng học nhiều người như vậy, chuyện đều bị giọng Minh Lương Hải gào biết hết. Thầm mến, tỏ tình, dù có bị từ chối hay kết quả ra sao, đó là việc của bản thân, nhưng bây giờ lại bị rất nhiều người biết đến.

Trần Văn Tĩnh thực sự tức giận, cô cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, bạn cùng bàn của cô nhìn thấy điều này, kéo cô đi: "Bạn yêu, mặc kệ cậu ta đi, chúng ta đi ra ngoài!"

Bạn cùng bàn lườm Minh Lương Hải, Trần Văn Tĩnh bị cô dắt ra khỏi lớp.

Các cô gái ở tuổi này cũng quan tâm đến thể diện, đặc biệt là khi nói đến chủ đề thích, họ chỉ sẵn sàng để nói chuyện với những người chị em thân thiết nhất của họ, ngay cả những cô gái khác có quan hệ bình thường với Trần Văn Tĩnh, cũng có thể đồng cảm với cảm giác bí mật bị xé toạc.

Một cô gái lên tiếng, nhưng cũng không kìm được thanh âm: "Minh Lương Hải có bệnh à, chuyện thích ai là sẽ bị cậu la lên à, tôi chắc chắn ghét cậu nhất! Ngày kiểm tra lần trước Minh Lương Hải không nói rõ cho người đại diện của lớp một cái bậc thang để xuống(*), lần này lại nữa?"

* 台階下 (nhượng bậc thang xuống): 1. "Cho tôi một bước xuống" có nghĩa là: Đứng trên bục cao mà không thể lên xuống thì thật là xấu hổ, nhường tôi một bước mà bước xuống là để giữ thể diện cho khỏi ngượng.

2. Ví dụ, nếu bạn làm điều gì đó, rõ ràng là sai và lãnh đạo cũng sai, nhưng đừng đấu tranh với lãnh đạo trước mặt mọi người, hãy nhường cho lãnh đạo một bước, cố gắng chuyển chủ đề và tránh vấn đề này, đây là một bước cho nhà lãnh đạo Xuống.

Minh Lương Hải nhìn cô, bạn cùng bàn giữ cô lại, cô nhỏ giọng không nói nữa.

Những người còn lại trong lớp cũng nhìn đi chỗ khác, lẩm bẩm với nhau rằng họ đang nói cái gì thế không biết, Minh Lương Hải chỉ đứng ở chỗ của mình trong mười phút, mất hồn mất vía đi tới phòng giáo vụ.

Khi đến trước cửa văn phòng giáo vụ, Lâm Phụ Tinh vẫn đang nói chuyện với Hầu Phương Hoa.

Lâm Phụ Tinh: "Kết quả của cuộc thi đã có? Sớm vậy ạ?"

Hầu Phương Hoa: "Khu B chỉ có mười lăm bản, muốn đợi bao lâu? Bất quá cũng không tính, có một chút lời đồn đại, lần này trường chúng ta thi khá tốt, có một danh ngạch khuyến khích(*), lúc trước đã nói qua, kỳ thi tuyển sinh đại học cộng thêm mười lăm điểm, ba người các em đều rất xuất sắc, cô muốn hỏi ý kiến của các em từng người một, xem cuối cùng như thế nào mới chọn ra được vị trí này."

* có nghĩa là tiến cử những học sinh xuất sắc vào các trường trung học cơ sở chất lượng cao. Có tỷ lệ khuyến khích tốt nhất phân bổ đều theo trường, lớp, không cá biệt đối với các trường tiểu học trọng điểm, mỗi lớp của mỗi trường tiểu học công lập có khoảng 30% suất khuyến khích tốt nhất được sử dụng. Tỷ lệ các trường được đề xuất về mặt lý thuyết là công khai, và tỷ lệ này không thấp, đó là hướng nỗ lực được những người chủ đạo nhất lựa chọn. 

Lâm Phụ Tinh cầm tách trà lên uống một ngụm: "Mười lăm điểm đối với em không quan trọng, đưa cho Đại Hải đi, em cảm thấy mười lăm điểm đối với hắn quan trọng hơn "

Khi Minh Lương Hải đến cửa, hắn đã nghe thấy chính xác những lời này.

Gì mà không quan trọng với em, đưa cho Đại Hải đi?

Bố thí à?

Chỉ với một câu nói nhẹ như lông, cậu ta thản nhiên từ bỏ danh ngạch khuyến khích mà mình đã dày công vun đắp bấy lâu nay, giống như ném miếng thịt cho một con chó hoang bên đường.

Thực sự là một chút cũng không xem hắn như là một con người.

Minh Lương Hải siết chặt nắm đấm.

Hầu Phương Hoa cười: "Em thật đúng là... Vừa rồi gọi cho Giản Mộc, cũng nói không nên tiến cử em, được rồi, người trẻ tuổi đều bốc đồng, cô trước đưa cho em tờ đơn, nếu sau này đổi ý thì liền điền đưa cho cô."

Lâm Phụ Tịnh nhận đơn đi ra ngoài, thấy Lương Minh Hải đã đến, vỗ vỗ vai hắn, cười: "Đại Hải, cậu đây rồi, chúng ta đang bàn chuyện thăng chức cho cậu. Tôi nghĩ cậu..."

Minh Lương Hải liếc xéo cậu một cái, không đợi cậu nói xong, sắc mặt khó coi đi vào.

***

Phải lên lớp vào ban ngày, thời gian giữa các môn không dài, Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc đã hẹn nhau vào tiết tự học buổi tối để cùng trò chuyện vui vẻ.

Chỉ là Lâm Phụ Tinh vài lần liên tiếp đi ngang qua lớp hai, chỗ của Giản Mộc trống không, không có ai, cậu hỏi Đới Lập, Đới Lập nói rằng Giản Mộc không có trong lớp vào tiết đầu.

Lâm Phụ Tinh nhịn vài phút, nhưng không thể nhịn được, liền lấy thiết bị liên lạc ra.

Lâm dậy sớm: Giản Mộc, cậu đang ở đâu?

Giản Mộc đang trong phòng y tế truyền nước, nhận được tin nhắn, liền trả lời.

J: Có chuyện gì vậy?

Lâm dậy sớm: Không có gì, chỉ vì không thấy cậu ở trong lớp thôi.

Ngay khi Giản Mộc vừa định quay về, bác sĩ kê mấy loại thuốc, nói với anh: "Không có sao, chỉ là bị cảm nhẹ, cậu chỉ cần ăn chút gì đó trước bữa ăn, khi nào bịch nước hết là có thể về."

"Cảm ơn bác sĩ." Giản Mộc giả vờ vô cùng yếu ớt, "Xin lỗi đã làm mất thời gian của thầy, thầy không cần chờ em, truyền xong thì tự em ra ngoài được."

Quả thật đã quá giờ làm việc, bác sĩ cũng vội vàng về nhà, thấy bạn học nhỏ này ngoan ngoãn ít nói, hoàn toàn yên tâm, nghĩ rằng hắn sẽ không bị sao, bèn cởi áo khoác trắng treo lên mắc áo: "Được rồi, lát nữa tắt đèn, đóng cửa lại là được, thầy đi trước, thời tiết gần đây dần trở nên nóng bức, đừng nóng vội mà mặc ít quần áo hơn, khi về nhớ nhắc bạn học đừng để bị cảm nhé."

"Đã hiểu, bác sĩ."

Sau khi bác sĩ rời đi, Giản Mộc xác nhận sẽ không có người vào nữa, rút ​​ống truyền dịch ra, đi tới giá sách.

Mỗi trường học sẽ ghi lại mùi pheromone của các học sinh đã phân hóa về giới tính thứ hai, loại bản ghi này thường được kết nối với Mạng lưới trung tâm Đế quốc, không dễ để có được nó chỉ bằng cách hack, cũng may mỗi trường đều có một phiên bản giấy.

Mùi cay đắng và sự thù địch mà anh ngửi thấy trong bữa tiệc biệt thự ngày hôm đó, khiến cho Giản Mộc hoài nghi.

Tài liệu trong phòng y tế có phân loại số, Giản Mộc nhanh chóng tìm được tài liệu này, mở trang lớp 11/1. 

Lớp 11/1 có tổng cộng sáu Alpha,, ngoại trừ Lâm Phụ Tinh thì toàn bộ đã phân hóa.

Anh kiểm từng cái tên xuống dần, chợt nhìn đến một hàng thì dừng lại.

Lớp 11/1, Minh Lương Hải, Alpha.

Ngày phân hóa: 21 tháng 3 năm 2359.

Mùi pheromone: Khổ Hoàng Liên(*).

* 苦黃連 (Coptis chinensis): 


—— Người trốn trong phòng ngày hôm đó là Minh Lương Hải.

Trong túi? Máy liên lạc lại rung lên, thấy Giản Mộc vẫn chưa quay về, Lâm Phụ Tinh gửi đến một tin nhắn khác.

Lâm dậy sớm: Giản Mộc, có thể tôi sẽ quay lại sau.

Lâm dậy sớm: Đại Hải nói rằng cậu ấy sẽ chuyển số thứ, vì vậy tôi sẽ đi giúp cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro