Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34

Tối đó, hắn bảo cần đi gặp một người bạn nên bảo cô chờ hắn tầm nửa tiếng, rồi cả hai sẽ cùng đi ăn gì đó rồi về nhà. Tôn Dĩnh Sa nghĩ chắc là bạn bè hắn biết tin cầu hôn nên đến gặp hắn trò chuyện, cũng chưa trễ lắm, cô quyết định tập bóng thêm với Huệ Trạch, đương nhiên là Huệ Trạch cũng vui vẻ đồng ý. Trước khi hắn đi, hắn còn dặn dò Hữu Chính nhớ trông chừng chị dâu, chị dâu cần gì thì phải hỗ trợ liền.

"Trông chị Sa giúp anh nhé, không được để cô ấy lén ăn kem, nếu anh phát hiện, anh xử em trước" – hắn đe dọa

"Anh mau đi đi, đừng có dọa thằng bé như thế" – Tôn Dĩnh Sa bật cười

"Tuân lệnh, anh Khâm" – Hoàng Hữu Chính cũng hùa theo

Vương Sở Khâm đi nhanh đến quán cà phê, hắn chỉ muốn biết chuyện về Tôn Dĩnh Sa chứ không có ý định ở lại lâu làm gì. Vừa đến đã thấy Hy Nguyệt ngồi vào bàn khuất nhất trong quán, ở đây cũng là trong Cục thể thao, người ngoài cũng không thể vào được nên hắn cũng không cần lo ai đó dám viết bậy bạ.

"Có chuyện gì, cô nói mau đi, Sa Sa đang chờ tôi"

"Em thích anh, không, em nghĩ em không chỉ đơn thuần là thích anh" – Hy Nguyệt nói

Vương Sở Khâm sửng sốt, cô gái này cũng quá là thẳng thắn rồi nhưng mà chuyện hắn cùng Tôn Dĩnh Sa yêu nhau và sắp kết hôn là chuyện mà ai ai cũng biết, cô ta nói ra những lời này là có ý gì?

"Cô bảo có chuyện liên quan đến Sa Sa nên tôi mới đến đây, và rồi cô nói với tôi những lời này? Cô cũng biết chúng tôi đang lên kế hoạch làm đám cưới mà đúng không?"

Hy Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cô thầm ngưỡng mộ suốt nhiều năm qua, đúng thật ban đầu chỉ dừng lại ở việc yêu thích thần tượng nhưng rồi ngày qua ngày cô lại càng tham lam hơn. Rõ ràng là cô vào tuyển trước, rõ ràng là cô cũng được ghép cặp đánh đôi nam nữ với hắn, rõ ràng là cô cũng đến nhờ hắn chỉ dạy, luyện bóng nhưng tại sao, tại sao từ khi Tôn Dĩnh Sa xuất hiện, cô ta lại cướp đi mất mọi thứ trong tay cô. Ngày qua ngày, cô cố gắng khổ luyện để cho Ban huấn luyện thấy mình cũng có thể sánh vai với Vương Sở Khâm, thế nhưng mọi việc cô làm đều vô ích, hiếm hoi lắm mới có cơ hội nói chuyện với hắn, vậy mà cũng bị Tôn Dĩnh Sa phá đám.

Ngày biết tin hắn bị tai nạn, cô cũng rất lo lắng, cô cũng đứng ngồi không yên, cô còn bật khóc trên sàn tập, bạn bè hỏi thì cô chỉ bảo do áp lực. Cô cũng muốn đến bệnh viện chăm sóc cho hắn nhưng Ban huấn luyện không cho phép, đúng vào thời điểm đó cô còn phải đi tập huấn kín với tuyển nhà, cô bất lực, mệt mỏi. Nghe tin hắn tỉnh dậy, cô mừng đến rớt nước mắt, muốn chạy nhanh đến bệnh viện nhưng vẫn không thể, không có một cơ hội nào cho cô được ở gần hắn.

"Em muốn cho anh biết ngoài Tôn Dĩnh Sa, cũng có một người yêu anh đến xương tủy, và vì yêu anh nên em không thể đứng nhìn anh bị lừa dối mà vẫn muốn kết hôn với người đó" – Hy Nguyệt đanh thép nói

"Ý cô là gì? Cô không được phép nói Sa Sa như vậy, cô ấy lừa tôi cái gì?" – Vương Sở Khâm bắt đầu mất kiên nhẫn

Hy Nguyệt để lên bàn một chiếc máy thu âm màu đen và bắt đầu bật lên cho hắn nghe, lý do vì sao cô thu âm đoạn hội thoại này tất cả chỉ là vô tình, điện thoại cô bị cấn ở phần thu âm, tối đó về, cô cũng có ý định xóa nó đi nhưng rồi quên mất. Sau này cô mới nhớ tới và dùng nó như quân cờ cuối cùng của mình.

"Cô tìm tôi có việc gì?" – là giọng của Tôn Dĩnh Sa

"Em muốn đến xin lỗi vì chuyện hôm trước" – lần này là Hy Nguyệt

"Chuyện đó đã được giải quyết, cũng không phải lỗi của cô, cô cũng không cần xin lỗi tôi"

"Dạo gần đây em thấy chị có vẻ mệt mỏi, nên em muốn đến xin lỗi vậy thôi, em cũng rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người"

"Tình yêu của bọn tôi nhiều áp lực lắm, cô không cần ngưỡng mộ"

"Sao vậy ạ? Anh Khâm làm chị buồn sao?"

"Tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy rất mệt mỏi" - "Anh ấy khiến tôi mệt mỏi..." – Tôn Dĩnh Sa thở dài

ĐÙNG! Một tiếng sét rất lớn nổ ra trong đầu Vương Sở Khâm, phải rồi, đây chính là lý do khiến hắn mất kiếm soát mà chạy ra đường lớn. Sáng hôm sau ngày hắn cầu hôn lần hai, hắn thức dậy rất sớm, vẫn như thói quen làm bữa sáng cho Tôn Dĩnh Sa rồi mới ra ngoài. Sáng đó, hắn đi tìm anh Long để trút bầu tâm sự, hắn cũng rất mệt mỏi, mặc dù đã tìm ra đủ lý do để giải thích cho câu từ chối của Tôn Dĩnh Sa nhưng hắn vẫn rất đau lòng. Hắn lái xe đi dạo khắp Bắc Kinh, cứ đi mãi đi mãi, tâm trạng cũng đã khá hơn, hắn rất nhớ Tôn Dĩnh Sa, hắn muốn gặp em ấy, hắn muốn vỗ về em ấy vì hắn biết em ấy cũng chẳng dễ chịu hơn hắn là bao. Tinh yêu của cả hai chịu rất nhiều sức ép từ nhiều phía!

Vương Sở Khâm đánh xe vòng về Cục thể thao để đón Tôn Dĩnh Sa, bước vào phòng tập hỏi thăm thì biết Tôn Dĩnh Sa ra ngoài nói chuyện với ai đó. Men theo con đường quen thuộc, Vương Sở Khâm tìm được người mình muốn tìm và nghe được đoạn hội thoại này, hắn cảm thấy rất khó thở, trời đất dường như sụp đổ trước mặt hắn, hắn chẳng còn có thể nghĩ thông suốt chuyện gì nữa. Hắn chưa từng nghĩ em ấy cảm thấy mệt mỏi với tình yêu của hắn, có phải hắn đã làm gì sai không? Tại sao lại ra nông nổi này?

Hắn muốn tiến lên hỏi cho ra nhẽ nhưng chân hắn lại chùn bước, hắn cảm thấy sợ, hắn sợ nếu như hỏi và câu trả lời của Tôn Dĩnh Sa đúng như những gì hắn nghĩ, thì hắn phải làm sao. Hắn như một con thú bị thương, đau đớn, kêu gào nhưng chẳng ai nghe thấy, hắn như đang bị lạc trong chính khu rừng hắn đang sống, hắn muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đấy, hắn không thể ở lại đây thêm phút giây nào nữa. Và rồi hắn bị tai nạn...

Cảm giác ngày hôm đó lại ùa về bao bọc lấy hắn, hắn bắt đầu run rẩy, trán bắt đầu tuôn mồ hôi, hắn thở không nổi, hắn đứng dậy và chạy trốn cảm giác này lần nữa

"Anh Sở Khâm" – Hy Nguyệt gọi với theo đầy lo lắng

Lúc này Tôn Dĩnh Sa nhìn đồng hồ thấy cũng đã nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Vương Sở Khâm quay lại, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc và bước ra ngoài định đi kiếm hắn. Ai ngờ cô nhìn thấy bóng dáng của hắn chạy hớt hải ra phía cổng, linh tinh có chuyện không hay, cô đuổi theo làm Hữu Chính và Huệ Trạch cũng bất ngờ theo và chạy theo cô.

"Sở Khâm, anh chạy đi đâu vậy? Sở Khâm" – Tôn Dĩnh Sa hớt hải gọi hắn

Vương Sở Khâm cứ chạy, cứ chạy, bỏ ngoài tai mọi tiếng động, hắn không muốn nghe gì hết, hắn không muốn nghe thấy giọng của người đó. Tại sao? Nếu không yêu hắn nữa thì cứ nói với hắn, nếu cảm thấy mệt mỏi thì cứ nói với hắn, hắn sẽ để cô đi hoặc hắn sẽ thay đổi, hắn sẽ thay đổi mà! Tại sao lại không nói cho hắn biết, tại sao vẫn giấu hắn? Tại sao lại chấp nhận lời cầu hôn của hắn nếu như hắn làm cô mệt mỏi? Tại sao?

Mắt sắp thấy Vương Sở Khâm chạy ra làn xe, Tôn Dĩnh Sa dùng hết sức của mình chạy nhanh hơn để bắt lấy tay hắn, khi đã nắm được rồi, cô lại dùng sức kéo hắn vào, khiến cả hai ngã nhào xuống đất. Huệ Trạch cùng Hữu Chính khi đuổi kịp thì chạy lại đỡ hai người ngồi dậy.

"Sở Khâm, anh có sao không? Sở Khâm, nhìn em đi, nhìn em" – Tôn Dĩnh Sa năn nỉ hắn

Vương Sở Khâm quay lại nhìn cô, hắn cảm thấy tim mình lại như bị bóp chặt lần nữa, đầu hắn thì đau kinh khủng, hắn không muốn nghĩ nữa, hắn không muốn, hơi thở ngày càng gấp gáp, hắn không thể thở nổi nữa, ai cứu hắn đi, hắn thật sự sắp không chịu nổi nữa.

"Sở Khâm, nhìn em, điều chỉnh hơi thở, em xin anh" – Tôn Dĩnh Sa khóc rồi.

Cả Huệ Trạch cùng Hữu Chính đứng bên cạnh cũng bắt đầu rơi nước mắt, bọn nhỏ chẳng biết làm gì để có thể giúp anh Khâm của chúng bây giờ, chỉ có thể ngồi xuống cùng Tôn Dĩnh Sa chờ Vương Sở Khâm bình tĩnh lại.

Đến khi hắn lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn cô nhưng mắt chỉ toàn tia máu, hắn không thể nhìn cô như lúc trước được nữa.

"Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đối với em chưa đủ tốt hay là em làm vậy để trừng phạt tôi. Em cho tôi biết đi Tôn Dĩnh Sa"

"Chúng ta về nhà được không? Em xin anh, đừng làm em sợ, Sở Khâm, về nhà rồi nói được không?" – Tôn Dĩnh Sa ngày càng nức nở

Cô không biết hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn hắn mất bình tĩnh như vậy khiến cô vô cùng sợ hãi, lúc nãy nếu như cô không chạy nhanh hơn, có lẽ quá khứ sẽ lặp lại và chưa chắc gì anh trai cô sẽ còn ở bên cô. Nhìn vào mắt hắn hiện tại, cô sợ lắm, ai nói cho cô biết anh trai cô đang trải qua chuyện gì đi.

.

[HOT SEARCH] – VƯƠNG SỞ KHÂM & TÔN DĨNH SA CÃI NHAU TRƯỚC CỬA CỤC THỂ THAO – BẠO ĐỎ

[+800; -34] – Việc chuẩn bị đám cưới áp lực vậy sao?

[+349; -223] – Cưới nhau sớm quá chắc chắn không ổn

..> Họ bên nhau 10 năm rồi, gì mà sớm chứ

..> Trong hai người, ai là người chủ thớt không có được vậy?

[+400; -76] – Lần đầu tôi thấy họ cãi nhau đấy, mong là mọi chuyện không có gì lớn *mặt khóc*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro