
21
Vì đã hứa với Mã Long và Hứa Hân, cả hội sẽ cùng tụ tập sau giải đấu này nên tối nay sau lễ trao giải, ai về phòng nấy, hoặc tự do tham quan. Đội nữ thì rủ rê nhau đi mua sắm, dạo phố - Đội nam thì rủ nhau đi ăn uống xả stress, chi có 2 nhà vô địch là đang yên vị trong phòng khách sạn của Vương Sở Khâm.
Đây không phải là lần đầu tiên chỉ có hai người tồn tại trong cùng một không gian riêng tư thế này, chí ít là với Tôn Dĩnh Sa, nhưng đây là lần đầu của Vương Sở Khâm, lý do là gì thì ai cũng biết. Nhìn hắn đi tới đi lui trong phòng, chuẩn bị cái này, sắp xếp cái kia, làm cô không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
"Em cười gì thế?"
"Đối tác của em thật đáng yêu"
Nói xong lại cười đến thoải mái, Vương Sở Khâm nhìn cô cười vui như vậy cũng không có ý dỗi cô nữa, mèo nhỏ cười là được, hắn làm mèo nhỏ vui, hắn giỏi lắm đó.
"Tôn Dĩnh Sa" – hắn đột nhiên nghiêm túc
Nghe người trước mặt gọi đầy đủ tên họ, cô thấy không vui cho lắm, trước kia cô đã cấm tuyệt Vương Sở Khâm gọi cô như vậy, gọi như vậy còn xa cách hơn là gọi nhau bằng lão sư. Nhưng cô biết, hắn đang rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn năm 19 tuổi, lúc hắn tỏ tình với cô nữa, mà cũng đúng thôi, Vương Sở Khâm hiện tại đã 28 tuổi rồi, những nét non nớt thuở 19 đã được thay thế bằng những đường nét trưởng thành hơn. Hắn cũng đã trở nên vững chãi hơn, mạnh mẽ hơn, trước là vì bản thân hắn, sau là vì cô, hắn nói hắn phải làm điểm tựa cho cô, hắn sẽ không để cô chịu bất kỳ ủy khuất nào.
"Nhưng có vẻ người làm anh tổn thương nhất lại là em" – Tôn Dĩnh Sa nghĩ thầm
"Em đây" – Tôn Dĩnh Sa trả lời
"Trước giờ, anh chỉ mới quen đúng có 1 người, mà lúc đó còn quá nhỏ, anh cũng chẳng biết tình cảm lúc đó có được gọi là tình yêu hay không nữa, mối tình đó cũng kết thúc không được êm đẹp lắm"
"Uhm, đúng là không êm đẹp thật, cô ta còn đến làm phiền cả em" – Tôn Dĩnh Sa nhớ lại
"Tính ra anh không hề có tí kinh nghiệm yêu đương nào, nhưng vì em anh sẽ học, anh sẽ cố gắng làm những điều mà anh có thể để cho em cảm nhận được anh đối với em là nghiêm túc, nếu em cần một người tốt hơn, anh sẽ học để trở thành phiên bản tốt hơn của mình, chỉ là mong em đừng cần người khác, chuyện đó, anh không làm được" – Vương Sở Khâm dùng ánh mắt chân thành nhất để nói hết nỗi lòng của mình.
Tôn Dĩnh Sa chăm chú nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cơ thể cô lại một lần nữa cảm nhận tình yêu của hắn dành cho cô, hắn nào biết những lời hắn vừa nói với cô, chính xác là những gì hắn đã từng nói vào năm hắn 19 tuổi, chỉ là lúc đó hắn nói vấp hơn hiện tại. Hắn mất đi ký ức về cô, thế nhưng tình yêu của hắn thì không, làm sao có thể khi mà hắn lại dùng đúng cách thức trước kia, thổ lộ cho cô biết tấm chân tình của mình, không sót một lời nào. Tôn Dĩnh Sa cô có gì mà lại đón nhận sự may mắn này đến hai lần và cùng xuất phát từ một người cơ chứ, cô sẽ chờ, chờ cho đến khi hắn nhớ lại hết, chờ cho đến khi Vương Sở Khâm nhớ lại và biết rằng Tôn Dĩnh Sa cũng yêu hắn bằng cả trái tim, tình thần và thể xác này.
"Sa Bảo, đừng khóc, em đừng khóc" – Vương Sở Khâm cuống lên khi thấy cô khóc
"Anh...em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ, em có thể suy nghĩ, sau khi trở về nước, khi nào em sẵn sàng thì cho anh câu trả lời của em cũng được"
Vương Sở Khâm ngày càng lo lắng, vì mèo nhỏ vẫn đang khóc, hắn không biết phải làm sao để dỗ mèo nhỏ. Chết tiệt, có phải hắn quá đường đột không? Nhưng mèo nhỏ cũng nói sẽ chờ đáp án từ hắn mà, hắn làm sai chỗ nào nhỉ? Làm sao bây giờ? Làm sao để dỗ mèo nhỏ đây?
"Mèo nhỏ, đừng khóc nữa được không?"
Đây là lần thứ hai, mèo nhỏ khóc trước mặt hắn rồi, sao mèo nhỏ toàn khóc vì hắn thế này? Vương Sở Khâm dùng tay ôm lấy hai má của Tôn Dĩnh Sa, hai ngón tay cái miết nhẹ trên má cô, lau đi những vệt nước mắt. Khi Tôn Dĩnh Sa bình tĩnh lại, cô nắm lấy đôi bàn tay đầy vết chai sạn do tập luyện nhiều năm để lại, hắn từng bảo đây là huy chương của hắn đó, đúng vậy, đó là huy chương của bọn họ, họ cùng cả thanh xuân để đổi lấy. Suốt mấy năm qua, đôi bàn tay này vẫn luôn mang đến cho cô sự ấm áp vào những ngày đông, mang cho cho sự ổn định mỗi khi cô căng thẳng, mang đến cho cô sự hạnh phúc mà bóng bàn không thể đem lại. Cô không cần chờ đến khi quay về Trung Quốc, cô luôn có sẵn đáp án cho câu hỏi của hắn, cô sẽ trả lời đúng như những gì cô từng đáp lại hắn khi cô 19 tuổi.
"Vương Sở Khâm, anh nghe cho kỹ những lời em sắp nói ra, nếu anh quên, em sẽ nhắc lại cho anh nhớ, lúc nào cũng được, chỉ cần anh muốn nghe, em đều sẽ nói cho anh nghe. Tôn Dĩnh Sa, em trước yêu bóng bàn, sau yêu Vương Sở Khâm, thế giới của em chỉ có bóng bàn và anh, và chỉ cho phép một mình anh bước vào"
.
Hắn nhớ lại ngày hắn nằm lười biếng tại nhà, hắn đăng nhập vào tài khoản phụ, bấm vào mục siêu thoại của Tôn Dĩnh Sa, người hâm mộ quả thật rất có tâm, cắt ghép hình ảnh lồng vào nhau rất đẹp, người qua đường nếu muốn tìm hiểu về Tôn Dĩnh Sa, chỉ cần một ngày vào đây thì chắc chắn sẽ yêu thích Tôn Dĩnh Sa vô điều kiện. Xem hết các clip, hắn cảm thấy rất khâm phục cô gái trẻ này, xem clip cô ấy khóc vì thua trận cũng đủ làm tim hắn như bị bóp nghẹt. Sao cô gái này có thể mạnh mẽ đến vậy nhỉ? Dù sao cũng là con gái, có thể mạnh mẽ đến đâu chứ?
Mấy ngày đầu luyện đôi nam nữ với nhau, hắn cũng học hỏi được nhiều điều từ cô, trong lúc bàn bạc chiến thuật, hắn cũng ngộ ra nhiều cái hay. Có một hôm đang thảo luận cùng nhau thì cô ôm bụng, đứng lên chạy đi đâu mất, hắn chờ mãi cũng chẳng thấy cô quay lại, lúc đó cũng đã trễ, còn mỗi hắn vs cô ở lại thôi, cảm thấy lo lắng nên hắn vừa gọi điện vừa chạy đi kiếm cô.
"Tôn Dĩnh Sa, em đang ở đâu vậy?"
"Uhm...anh về trước đi, không cần đợi em" – Tôn Dĩnh Sa khó khăn nói
Cảm nhận được sự có gì đó không ổn, nghe giọng cô rất lạ, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm xung quanh và rồi dừng lại trước cửa nhà vệ sinh nữ. Hắn thử nói chuyện để xác định xem có thật là cô ở trong đó hay không.
"Uh, vậy anh về trước, có gì gọi cho anh"
"Em biết rồi...khi nào về đến ký túc xá...em sẽ gọi cho anh"
Hắn cúp máy và rồi đứng canh ở ngoài, sáng nay khi bước vào hắn đã thấy cô không ổn, đi đứng rất khép nép, toàn thân màu đen, khác hẳn ngày thường, sắc mặt cũng tái nhợt, hắn hỏi thì cô bảo cô không sao, chắc do ăn không tiêu. Nhưng giờ thì hắn xác định được rồi, con gái tới kỳ, thật khó chịu.
Nếu là trước kia, Tôn Dĩnh Sa chưa cần lên tiếng thì Vương Sở Khâm đã tính chính xác ngày tới kỳ của cô, những lúc như vậy, hắn nhất quyết không cho cô ăn kem hoặc ăn đồ lạnh, hắn sẽ chuẩn bị nước ấm cho cô, nhắc nhở thầy Coco không được để cô tập luyện quá sức. Sáng nay thức dậy, cô thấy toàn thân uể oải, nghĩ đơn giản chắc là cảm nhẹ, ai mà có dè, vừa đến chỗ tập, bà dì đã kiếm cô, làm cô phải quành về ký túc xá thay đồ. Tối hôm trước còn uống coca lạnh với Hà Trác Giai, thật ngu ngốc mà, mày 28 tuổi rồi đó Tôn Dĩnh Sa ơi, anh trai chăm kỹ quá, tới việc này cũng quên là sao?
Ngồi yên một hồi, cô cũng cảm thấy đỡ hơn, quyết định bước ra ngoài nhanh chóng trở về ký túc xá, vừa mở cửa bước ra thì thấy thân hình 1m85 của Vương Sở Khâm đứng chắn ở cửa.
"Đây là nước gừng nóng, em uống đi cho đỡ lạnh bụng, còn nữa, anh có mua thêm miếng chườm nóng, tối trước khi đi ngủ thì đắp vào sẽ thấy thoải mái hơn, ngày mai anh sẽ nói thầy Coco lấy nước ấm cho em uống trong ngày, còn về thứ kia, anh không biết chính xác em dùng loại nào, nghĩ chắc em cũng có nên là anh không mua"
"Vương lão sư, tới cái này anh cũng biết?" – Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên hỏi
"Anh không biết nhưng mẹ anh biết, anh vừa mới làm phiền bà xong, bà hỏi anh lo cho ai? Anh bảo em thì bà bắt anh lấy giấy bút ra ghi tất tần tật những thứ cần thiết để anh đi mua, duy chỉ có cái kia thì không mua được, còn bắt anh phải dặn dò em không được ăn đồ lạnh, nhất là kem," – hắn vừa nói vừa gãi tai mình
"Mẹ anh còn lo cho em hơn cả anh là con ruột của bà đây này" – Vương Sở Khâm cảm thán.
"Lần sau, anh có gọi điện cho bác gái thì đưa em nói chuyện, cám ơn bác một chút nhé" – Tôn Dĩnh Sa mỉm cười nói
"Được, lần sau sẽ đưa điện thoại cho em. Cũng tối rồi, anh đưa em về ký túc xá"
Những năm về trước, khi sân tập không còn ai, cũng có hai đứa trẻ, đi cạnh nhau, cười nói vui vẻ.
.
Hắn chẳng thể nào xác định được từ lúc nào mà mèo nhỏ lại cư ngụ trong tim hắn. Cái ngày ở bệnh viện hắn còn hỏi người ta là ai, vậy mà mấy tháng sau, hắn đã muốn đem người ta về nhốt luôn trong nhà để không ai ngoài hắn được nhìn thấy mèo nhỏ. Mèo nhỏ của hắn trước mặt các đồng đội, hay trên sân thi đấu đều là Tiểu Ma Vương mạnh mẽ, quyết đoán nhưng ở cạnh hắn, mèo nhỏ lại vô cùng phụ thuộc. Mèo nhỏ còn biết cách làm cho tinh thần của hắn trở nên thoải mái hơn, những lúc hắn khó chịu vì buổi tập không diễn ra như ý hắn muốn, chỉ có mèo nhỏ dám lại gần hắn, vuốt ve cơn giận của hắn, cào nhẹ vào tim hắn.
Cuối cùng, hắn cũng có đủ dũng khi để tỏ tình. Hắn tỏ tình thành công rồi đúng không? Mèo nhỏ chấp nhận hắn rồi đúng không? Ai đó nhéo tay hắn để hắn biết đây không phải là mơ đi!
"Vương Sở Khâm, em mong từ nay về sau, giữa chúng ta chỉ toàn là những ký ức vui vẻ"
"Được, chỉ toàn là những ký ức vui vẻ"
Tôn Dĩnh Sa đặt lên môi Vương Sở Khâm một nụ hôn, Vương Sở Khâm cũng đáp lại bằng một cái hôn khác để rồi khi hơi thở giao thoa, những cái hôn nhẹ biến thành hôn đậm sâu, trao cho nhau thứ tình cảm quý giá nhất, trao cho đối phương trái tim của mình.
Đừng lo, Vương Sở Khâm không làm gì quá phận đâu, họ còn đang ở Đức, hắn không muốn lợi dụng mèo nhỏ, hắn cùng cô phải danh chính ngôn thuận, ít nhất là với gia đình hai bên. Hắn không muốn làm mèo nhỏ sợ, mèo nhỏ xứng đáng nhận được những điều tốt nhất.
Tôn Dĩnh Sa cũng hiểu tối nay cả hai cũng chẳng có gì xảy ra ngoài những cái hôn kia nhưng với cô như vậy là đủ. Ký ức mới, ký ức vui vẻ nên được tạo ra một cái chậm rãi, cái gì nhanh quá sẽ dễ bay đi. Tối nay cô cũng chỉ muốn nằm trong vòng tay hắn, ngủ một giấc thật ngon, lâu rồi cô không còn ngủ đủ giấc, cô nhớ vòng tay ấm áp này.
[HOT SEARCH] – VƯƠNG SỞ KHÂM & TÔN DĨNH SA KHÔNG RA KHỎI KHÁCH SẠN
[+200; -20] CP của em ăn mừng riêng hả? Lãng mạn quá rồi
[+300; -10] Họ định công khai hay gì vậy? Tôi hồi hộp quá
[+800; -2] Tôn trọng quyền cá nhân của Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm
[+100;-1] Cứ không ra ngoài là họ đang ở cùng nhau ah?
[+245; -46] Huấn luyện hai bên cũng chẳng thấy đâu, tại sao lại nghĩ chỉ 2 người họ ở khách sạn vậy?
.
Mười phút sau, không thấy HOT SEARCH này đâu nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro