hsnr kiss kiss kiss
MỌI NGƯỜI ƠI ĐU HOSHINARU CỦA KAIJU NO.8 ĐI DỂ THƯƠN LẮM 🙇🏻♀️🙇🏻♀️🙇🏻♀️
-----
"Shinomiya tiến bộ tốt đấy. Con bé hiểu nhanh hơn tôi nghĩ."
Narumi chống cằm nhận xét, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô gái trẻ tuổi đang rời khỏi khu vực luyện tập. Qua làn tóc vẫn luôn rối loà xoà trước trán, Shinonome không thấy được cảm xúc trong đôi mắt anh. Chỉ huy của họ tuy không phải một người quá khó đoán, nhưng đột nhiên anh trở nên trầm ngâm như vậy không phải là chuyện thường xuyên. Vị trung đội trưởng nhìn lại phía Kikoru thêm lần nữa, âm thầm nhớ lại biểu hiện hôm nay của con bé, quả thực không có gì đáng để chê trách hay lo lắng, bởi sự tiến bộ của Kikoru đều nằm trong dự đoán của họ.
Vậy vấn đề không phải nằm ở di sản quý giá nhất của Ngài Tổng tư lệnh.
"Chỉ huy Narumi, anh có chuyện gì sao?"
"Hả?"
Hơi ngước đầu lên, Narumi khó hiểu nhìn cô. Ban đầu anh tưởng cô hỏi đùa, nhưng nhớ kĩ lại thì cô nàng này chưa bao giờ đùa cợt cả, hay ít nhất khi nói chuyện với anh, cô luôn giữ thái độ vô cùng nghiêm túc và đàng hoàng như một cấp dưới kiểu mẫu. Thế nên anh không thích nhìn lâu vào mắt cô lắm, cảm giác cô có thể moi hết mọi thứ của anh ra vậy. Narumi lảng mắt đi, nhún vai.
"Không có gì. Về nghỉ đi, chắc hôm nay con nhóc kia cũng làm cô mệt rồi."
Anh đứng dậy, không quên cầm theo cái máy chơi game của mình, nhét chặt tay vào túi áo, đi ra khỏi khu luyện tập. Hoặc là anh sẽ tới kiểm tra vũ khí số 4 mà sắp tới Kikoru sẽ học cách để sử dụng nó sao cho thuần thục, hoặc luyện tập với vũ khí của chính anh, hoặc đơn giản quay trở về với căn phòng bừa bộn chất đầy hộp giấy Yamazon mà phó chỉ huy Hasegawa lúc nào cũng cằn nhằn. Trông anh vẫn bình thường như không có gì xảy ra, nhưng trực giác cô mách bảo rằng anh đang vướng bận gì đó khiến anh mất đi dáng vẻ cợt nhả thường ngày của mình.
Nếu có điều mà anh không biết, thì có lẽ là Shinonome có thể nhìn thấy mọi thứ ở anh qua thời gian dài theo dõi.
Và Gen Narumi lại là kiểu người sẽ không nói ra những điều đó cho ai.
Narumi ngoái đầu nhìn lại, đến khi bóng dáng quen thuộc của Shinonome khuất khỏi tầm nhìn, anh mới thở dài một hơi. Che giấu cảm xúc đối với anh là việc quá khó để làm. Trừ những khi trong trạng thái tập trung cao độ trên chiến trường, anh không thể giữ cho mình một bộ mặt luôn nghiêm túc được, và ngược lại, khi đang cần phải suy nghĩ, anh cũng không sao cưỡng ép bản thân vui vẻ như ngày thường. Shinonome hẳn đã nhận ra nên mới hỏi như thế, thậm chí có thể còn nhiều người khác cũng cảm thấy dù chỉ thoáng đôi khi. Anh không thể thoát khỏi tầm mắt ai, bởi ở nơi đầy những chiến binh tinh nhuệ và nhạy bén này, ai cũng có thể nhìn thấu người khác chỉ bằng việc nhìn lướt qua.
Trong vô thức, tâm trí anh hiện lên một ánh nhìn đã ám ảnh anh suốt nhiều ngày tháng. Ánh mắt ấy không phải là điều gì mang lại ấn tượng tốt đẹp ngay lần đầu đến mức khiến anh ghi nhớ, thậm chí anh còn ghét nó vô cùng và luôn miệng nói rằng mỗi lần nhìn vào anh đều thấy khó chịu. Narumi vẫn nhớ như in cảm giác lạnh sống lưng khi đôi mắt sắc bén tựa kiếm mài đó đột nhiên xoáy thẳng vào mắt anh. Sắc tím trong mắt hắn giam cầm anh, như thể anh đang bị khoá cử động bằng hàng tá những thanh kiếm ghim trên người mình. Ngay cả bây giờ, anh vẫn không ngừng nghĩ về hắn, giống như bản thân đã bị buộc vào đâu đó, không sao thấy đường thoát.
Tất cả những rối loạn này của anh, đều do một mình Hoshina Soushirou gây ra.
Tay anh siết chặt lại thành nắm đấm khi nhớ đến hắn. Hoshina là một kẻ khó ưa đến quái đản. Anh không chịu nổi khi phải nhìn cái bản mặt lúc nào cũng trưng ra nụ cười như đang tự mãn đó (và cả mắt hí đầu úp tô nữa, anh thề anh không phải kiểu người hay đánh giá người khác qua ngoại hình nhưng Hoshina đáng ghét là sự thật). Xét về chức vụ thì hắn dưới anh một bậc, về khả năng chiến đấu cũng chưa chắc đã bằng, nhưng hắn thắng anh trong mọi trò, ngay cả chơi game - một việc không nằm trong số những thú vui tiêu khiển của hắn. Cả hai vẫn thường xuyên phân thắng bại trong mọi chuyện họ làm, và lần thua gần đây nhất của Narumi là buổi tối mấy ngày trước.
Không phải ai giết được nhiều kaiju hơn, không phải ai chơi game thắng nhiều hơn... Narumi thua hắn, trong trò ai là người hôn giỏi hơn.
Nghĩ lại chuyện đó chỉ tổ khiến anh thấy bản thân điên rồ và mất trí. Chơi đùa với một kẻ giỏi thao túng cảm xúc như Hoshina có thể xếp ngang hàng với việc mạo hiểm lao đầu vào một đại Kaiju mà không mang theo vũ khí. Và Narumi đã không có chút phòng bị nào, còn Hoshina thì luôn giỏi trong việc bắt thóp điểm yếu của anh. Anh không thể nhớ lúc đó mình đã nghĩ gì trong đầu, tại sao anh lại đồng ý trò chơi đó...
Tại sao anh lại đồng ý để Hoshina hôn mình.
Narumi cắn chặt môi, kìm hãm sự run rẩy mà đáng ra nó không được phép xuất hiện xuống. Tối ấy, khi hắn rời khỏi môi anh, nó cũng run bần bật như vậy. Anh ước gì lúc đó mình say, như thế anh có thể đổ lỗi cho nồng độ cồn đã là ảnh hưởng đến sự minh mẫn vốn có của anh. Hoặc, mỗi khi ở gần hắn, anh đều không giữ được lý trí. Khi Hoshina vươn người đến, anh vẫn nhớ như in, hắn đã dừng lại vài giây giống như đang cho anh thời gian để suy nghĩ lại. Nhưng anh không những không từ chối, mà còn là người khiến nụ hôn ấy kéo dài và đi xa hơn, hơn những gì mà cả hai dự tính. Narumi không thể phủ nhận anh chính là người đã giật cổ áo hắn và ghì lấy môi của người mà anh ghét nhất. Cảm giác môi và lưỡi Hoshina vẫn chưa tan biến trên môi anh, đến mức nguyên ngày hôm sau anh không thể ngừng liếm môi bản thân được.
"Tôi hôn giỏi hơn anh đấy, Ngài Chỉ huy."
Hoshina thì thầm, trước khi bắt lấy cánh môi anh. Phó chỉ huy sư đoàn số ba là một kẻ luôn thành công trong việc chứng minh lời nói của mình là sự thật. Cách hắn cạy mở môi anh, ngậm và nút lấy cánh môi dưới, đầu nhọn răng nanh khẽ cọ xuống đùa bỡn, chiếc lưỡi ranh mãnh luồn qua giữa hai hàm răng... Hắn biết làm rất nhiều thứ bằng cái miệng đáng ghét ấy, khiến Narumi rơi vào thế bị động gần như cả nửa phút đồng hồ, chỉ có thể bất động trân trối mặc Hoshina "ăn" thật sạch sẽ.
Dường như chưa đủ, Hoshina đưa tay đẩy cằm anh lên, hắn chỉ nghiêng đầu đi một chút, dáng hình môi của cả hai ăn khớp với nhau như hai mảnh ghép còn thiếu. Âm thanh từ nụ hôn làm cho mặt mũi Narumi nóng bừng. Anh không thể thấy gì ở mắt hắn từ khoảng cách gần thế này, Narumi bị ai kia áp đảo trở nên vừa bối rối vừa xấu hổ, đầu óc cũng như toa tàu bốc khói, cơ thể hừng hực như có ai đốt lửa sau lưng.
Bỗng chốc, hắn cắn nhẹ môi anh một cái, trên môi nở nụ cười.
"Ngài Chỉ huy, nếu anh không làm gì, anh sẽ thua đấy."
Nói rồi, hắn lại lao tới, lần này mãnh liệt hơn, nhịp độ cũng nhanh hơn. Hoshina kéo cánh tay anh qua vai mình, tìm một điểm tựa sau lưng anh để giữ chắc lấy người trước mặt. Narumi thoáng hoảng hồn khi phát hiện ra hắn thực sự đang tìm cách để thắng, cơn giận từ đâu xuất hiện cuộn trào trong lòng anh. Một nụ hôn chỉ để thắng? Nực cười làm sao. Bàn tay anh di chuyển, bất thình lình giật lấy cổ áo Hoshina, cắt đứt quãng thời gian đắc ý của hắn.
Hoshina mở lớn mắt ngạc nhiên. Đối với anh mà nói, biểu cảm này giống như một thành tựu. Khi hắn hôn anh lần đầu tiển, Narumi hoàn toàn không thể phủ nhận kĩ năng hôn của Hoshina. Hắn hôn đỉnh hơn anh. Narumi ghét phải nghĩ đến việc nghe hắn chòng ghẹo "Chiến binh diệt kaiju mạnh nhất Nhật Bản không biết hôn". Nghĩ vậy, anh bực bội nghiến chặt môi hắn. Chỉ huy sư đoàn một không thích bất cứ ai ở trong địa phận của mình, tất nhiên không ngoại lệ cái lưỡi lươn lẹo kia. Anh ngậm chặt lấy, tìm cách chế ngự Hoshina. Kế hoạch này quá khó để thực hiện, bởi hắn không để yên cho anh làm thế.
Môi và cằm của cả hai đã sớm bị ướt từ lâu. Song, Narumi đã tập trung vào việc chiếm thế thượng phong nhiều tới mức, anh không hề để ý họ đã kéo dài trò chơi này trong bao lâu nữa. Kể cả đối với một cặp uyên ương, nó cũng là quá dài. Anh nhăn trán, cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, môi gần như bốc cháy. Mệt quá , Narumi nghĩ, dường như thắng được Hoshina là nhiệm vụ bất khả thi.
"A!"
Hắn kêu lên một tiếng, rời môi anh. Vết cắn rỉ máu trên khoé môi hắn đỏ đến nhức mắt. Anh nếm được vị mằn mặn của máu tươi, đưa tay quệt qua miệng mình, nhìn Hoshina đang chạm lên vết thương.
"Ngài Chỉ huy, cắn là phạm quy, anh có biết không?"
"Tôi chưa từng nghe quy tắc đó."
Giọng anh hằn học. Nhưng Hoshina lại bật cười. Hắn đứng dậy, chỉnh lại cái áo xộc xệch, đôi mắt xếch nhìn xuống bộ dáng hỗn loạn của Narumi, bình tĩnh nói như không có gì xảy ra.
"Thua tôi cũng là chuyện thường tình mà, Ngài Chỉ huy."
Trước khi ra khỏi phòng, Hoshina còn buông thêm một câu.
"Tôi đợi anh đến phục thù."
Narumi chửi thề trong bụng, vì cớ gì anh lại vướng vào cái tên phiền phức như Hoshina vậy nhỉ? Không lẽ anh sinh trúng giờ xui rủi nên mới vấp phải hòn đá ngáng đường là hắn? Mà chuyện này để người khác biết thì cũng sẽ chẳng ra làm sao, cũng may cho anh là lúc đó Kikoru không bộp chộp đá cửa xông vào tìm anh như thường lệ, nếu không mặt mũi anh chắc chắn bây giờ không còn tí nào.
Với cái đà nghĩ ngợi nhiều thế này, anh cũng không chắc mình có thể tuyệt đối tập trung vào nhiệm vụ trước mắt hay không nữa.
"Chỉ huy Narumi!"
Kafka xuất hiện trên hành lang, lập tức niềm nở vẫy tay chào anh. Trông người đàn ông tả tơi đến đáng thương, cũng phải, ai cũng đang trong giai đoạn dốc sức luyện tập.
"Chỉ huy ăn tối chưa? Tôi vừa từ nhà ăn về."
"Chưa..."
Anh ta cười cười với Narumi.
"Anh phải ăn uống đầy đủ vào chứ! Tôi phải đi tắm cái đã. À, phó chỉ huy Hoshina cũng đang ở đây đấy. Cậu ấy tới giúp tôi luyện tập. Anh muốn gặp không?"
"Ngài Chỉ huy đấy à?"
Chất giọng cợt nhả quen thuộc vang lên, không cần nhìn anh cũng biết ai đang tới. Kafka không có hứng thú can ngăn mấy vụ cà khịa nhau của họ, nhanh chóng đi mất, để lại đúng hai người với nhau.
Narumi định ngó lơ đi thẳng, song Hoshina không bỏ qua cho anh.
"Không muốn nói chuyện với tôi à?"
"Không đấy. Phắn về sư đoàn ba đi."
Hắn nhướn mày, chắn lại trước mặt anh.
"Anh sợ thua thế à, Chỉ huy?"
Ánh mắt Narumi không tự chủ mà rơi xuống bờ môi trước mặt. Vẫn còn một vết bầm rất nhỏ trên đó, mà thủ phạm gây ra không ai khác ngoài anh. Hoshina lại có vẻ không nề hà lắm, vẫn trưng ra nụ cười đó, hắn khẽ cười là răng nanh lại lộ ra. Narumi ghét nó kinh khủng. Nó buộc anh nhớ đến cảm giác hắn miết răng trên môi anh, khẽ khàng cắn xuống, không đau, nhưng cũng không dễ chịu. Giống như Hoshina đang tìm cách ăn thịt anh bằng đôi nanh nhọn của thú săn mồi đó, dễ dàng điều khiển mọi hành động của anh phải nương theo hắn để di chuyển.
"Tôi không nghĩ là Ngài Chỉ huy lại dễ dàng chịu thua như vậy."
Hắn nói gì thế nhỉ? Narumi thấy khẩu hình miệng hắn, nhưng lại không lọt tai bất cứ thanh âm nào. Hoshina nói nhiều thật, và anh cũng ghét những kẻ ồn ào luôn. Nếu anh có hắn trong sư đoàn của mình, chắc anh sẽ bắt hắn đeo mặt nạ mỗi ngày để phong ấn cái miệng đó mất.
"Thôi được, tôi sẽ coi như..."
Hoshina không thể hoàn thành câu nói của hắn. Cổ áo hắn bị túm lên, một lần nữa, theo một cách thô bạo không kém lần trước. Hắn trợn mắt theo phản xạ, nhưng đã phải nhanh chóng nhíu lại vì tóc mái của Narumi ngay gần kề. Cái bộ tóc cứng như lông nhím này chẳng thuận tiện chút nào, Hoshina nghĩ, liệu anh có nhận ra vấn đề là tóc anh cũng chẳng ngon lành lắm mà đi chê người khác đầu úp tô không nhỉ? Nhưng trái lại, đôi môi và da mặt anh lại rất mềm, khi anh chủ động hôn hắn. Nói là "hôn" cũng hơi sai, vì tất cả những gì Narumi làm là cắn và chỉ cắn, như thể trước mặt anh là miếng bít tết nào đó chứ không phải một con người nữa.
Cứ cái đà này thì hắn sẽ phải ăn cháo cả tuần mất thôi.
Vươn tay đặt lên gáy Narumi, hắn nắm lấy thật chắc, đẩy Narumi tới gần hơn. Anh bất ngờ dừng lại trong một khắc, để Hoshina nhào tới, cố ý cắn mạnh lên môi anh.
"Mẹ kiếp, Hoshina!"
Đẩy mạnh hắn ra, Narumi chửi thề một tiếng, thở hồng hộc như vừa mới ở chiến trường về. Lại là vị máu, nhưng lần này là máu của anh. Mắt anh lờ mờ thấy Hoshina liếm đi vệt đỏ vương lại môi hắn, càng nghĩ càng thấy sai, sao anh lại hùa vào trò này với hắn nhỉ?
"Tôi lỡ phạm quy mất rồi nhỉ?"
Hắn cười cười, mặc dù anh cũng đã cắn nhiều không kém, nhưng dường như Hoshina không có ý định liệt nó thành tội của anh. Hắn chỉ mỉm cười, tay nhàn nhã đút trong túi áo, nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của Hoshina. Thật khó để Narumi có thể nhìn vào mà không chút nao núng.
"Vậy là hoà rồi nhé."
Anh gằn giọng, phẩy tay định bỏ đi. Nhưng khi Narumi mới bước qua hắn được vài bước, giọng nói của Hoshina lại cất lên, với âm lượng vừa phải, nhưng giữa hành lang vắng người này, nó lại vang vọng đến kì lạ.
"Tôi vẫn đợi anh đấy, Chỉ huy Narumi."
Narumi hơi sững lại, nhưng anh không đáp lời, nhanh chóng bước tiếp.
Chân anh vẫn bước đi vững và thẳng, tự động đi về chỗ nghỉ ngơi như một cái máy được lập trình, bởi bây giờ đầu óc anh hoàn toàn không nghĩ được thêm gì nữa. Hắn nói "vẫn đợi" là sao? Rốt cuộc thì Hoshina đang làm gì với anh?
Narumi mơ hồ ngoái lại, phía sau đã chẳng còn bóng dáng ai. Hoshina lúc nào cũng bước đi nhẹ nhàng như không, đúng là không thể nghi ngờ chiến binh cận chiến mạnh nhất của lực lượng.
Nhưng kể cả hắn đã đi mất, Narumi vẫn chưa quên cảm giác tay hắn đặt trên gáy mình, ngón cái vờn ra phía trước, ấn nhẹ trái cổ anh, từ từ siết lấy như rắn kẹp chặt con mồi, chờ thời cơ cắm nọc độc xuống một phát, rồi nuốt chửng lấy nó thật gọn ghẽ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro