
십삼
Khi Hoseok trở về nhà cũng đã gần sáng, gã lết thân ảnh mỏi lừ lên tầng. Trong lòng vẫn suy nghĩ rằng giờ này có lẽ Elena hai mắt sưng húp đang bất an nằm trên giường, em nhắm mắt, hàng lông mày nhíu lại cuộn tròn trong chăn. Thật buồn cười khi đột nhiên gã lại nghĩ về nó như một thói quen, nhưng sự thật thì luôn mất lòng mà đúng không?
Chào mừng gã chỉ có căn phòng lạnh toát với ánh sáng yếu ớt chiếu từ ngoài cửa sổ, chẳng có em trên giường, trong nhà vệ sinh cũng không. Gã đã lục tung cả căn nhà nhưng em đã sớm chẳng còn ở đó, Elena đã rời đi từ rất lâu rồi. Em chỉ mang vài bộ quần áo cùng chiếc điện thoại theo, còn lại vẫn được gấp ngăn nắp xếp trong ngăn tủ rộng lớn. Thoáng chốc gã thấy mình thật tồi, cảm giác tiếc nuối xâm chiếm suy nghĩ Hoseok, gã không nghĩ em sẽ rời bỏ mình mà đi, không một lời báo trước như thế.
Hoseok vật lộn trong đống suy nghĩ bừa bộn, gã muốn quay về bên Liana, không muốn em quản lí gã, nhưng gã lại không muốn em rời đi như bây giờ. Nhìn xem, căn nhà thật trống rỗng biết bao khi chẳng có hình bóng em đi đi lại lại nữa, chỉ có sự đơn độc, u ám bao trùm. Rồi gã nổi cáu vò mái tóc khiến chúng lộn xộn, đem tất thảy những gì có trong căn phòng đập tan nát. Gã chẳng biết tại sao mình lại kích động khi rõ ràng đây là điều gã muốn. Cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc bằng sự kiệt sức, gã nằm bất lực thở dài, tự an ủi chính mình bằng suy nghĩ 'rồi sẽ ổn, sẽ không có ai làm phiền mình nữa'.
Nhưng tất cả chỉ là giả dối mà thôi.
Thật nực cười.
***
Elena rời khỏi tấm nệm vào phòng vệ sinh chuẩn bị cho ngày đi làm đầu tiên sau suốt gần một năm trời em vắng bóng. Vừa đóng cửa nhà lại có điều khiến em lưỡng lự, là sự lo sợ. Em đã tự ý nghỉ mà không xin phép, bọn người đó khi nhìn thấy em sẽ thế nào đây? Chúng sẽ lại chửi bới, sẽ lại đánh đập em nữa ư?
Em tự điều chỉnh lại suy nghĩ, từ bao giờ Elena đã bắt đầu sợ hãi những trận đòn roi thế này? Nhưng rồi em vẫn phải đi, vì em còn muốn sống, còn cần có miếng ăn.
"Con ranh con! Mày đã đi đâu suốt gần một năm trời thế hả? Có còn muốn làm nữa không đây?"
Tên chủ quán béo ú luôn miệng chửi bới ngay khi vừa nhìn thấy em, mỗi câu nói của ông ta giống như kéo theo cả tấn nước bọt bắn vào mặt đối phương. Nhưng em vẫn cam chịu cúi đầu liên tục nói xin lỗi, chỉ là những tên chủ ở quán bar này chẳng tử tế như thế. Ông ta bắt đầu lao vào đánh em, vơ lấy chai rượu còn đang uống dở đập vào cơ thể nhỏ bé, yếu ớt. Tiếng thuỷ tinh nứt vỡ lập tức vang lên gây ồn ào cả một khoảng không khuất bóng người, em thoáng loạng choạng, nhưng rồi chẳng để em ngã xuống. Lão già kia nhanh tay tóm lại mái tóc đỏ cam của em mà nắm, vừa nắm vừa lắc đi lắc lại như một món đồ tiêu khiển, mồm thì liên tục chửi bới những câu dơ bẩn.
"X...xin lỗi..làm ơn cho tôi đi làm...lại" - Em khổ sở nhăn mặt thốt lên câu từ khó khăn. Rồi ông ta thả em xuống, như con chuột nhắt bị người ta vứt đi không thương tiếc. Khúm núm ngồi co gọn một góc, trước khi tên chủ thật sự rời đi còn bồi thêm vài lời cảnh báo.
"Cứ liệu hồn, chỉ cần lần nào nữa tao sẽ giết mày"
Vệt máu loang lổ làm ướt đẫm một bên vai, nhuốm đỏ góc áo sơ mi nhăn nhúm, cảm giác đau đớn không tài nào cử động nổi. Rồi đột nhiên em khóc, em nhớ gã. Vết thương này chẳng đáng là bao so với em, nhưng đã rất lâu rồi trên cơ thể nhỏ bé này chưa từng có một vết sẹo.
Elena nhớ gã, nhớ về cái hôm lần đầu tiên Hoseok chu đáo băng bó cho em. Khi ấy trên người em chi chít là những miệng vết thương hở, nhìn tàn tạ không ngắm nổi. Vậy mà em còn chẳng than lấy một câu, còn giờ thì sao? Em lại đang khổ sở với vết thương bé tí này ư? Chỉ vì em nhớ gã, nhưng gã đâu còn ở bên em nữa? Có thể gã còn đang vui vẻ cùng Liana dọn về nhà chung sống nữa thì đúng hơn, làm gì có thời gian bận tâm tới em lúc này đang thống khổ thế nào.
Em vẫn phải tự mình đứng dậy vào nhà vệ sinh xử lí vết thương, không quên rửa lại mặt. Elena tự ép mình phải quên đi gã, ép mình trở về khuôn khổ như trước đây, là một đứa cứng rắn lại kiên cường. Thế mà bao nhiêu dũng cảm lần nữa bị dội đi trôi theo từng giọt máu chảy thành dòng dưới bồn rửa mặt. Mỗi lần làn nước lạnh buốt đi qua vết thương hở trên vai lại khiến em đau đớn tới mức khóc nấc lên, xót.
Vừa xót ngoài da, lại vừa động phải vết thương trong lòng.
Elena rửa qua vết thương xong liền vội vã mặc lại áo, kiếm tạm thứ gì đó quấn quanh che đi phần vai đang không ngừng rướm máu kia. Khi cảm thấy mình trong gương tạm ổn, em mới chạy ra ngoài bắt đầu ngày làm việc đầu tiên. Mặc dù vết thương khiến em chẳng mấy suôn sẻ trong việc bê vác, nhưng Elena vẫn chỉ có thể tự mình vận động, cắn chặt môi nhịn đau khiến nó bật máu, hương vị tanh lòm của máu cứ len lỏi trong khoang miệng em. Thật khiến người khác xót xa làm sao.
Bắt đầu một ngày bằng cách cắm đầu vào dọn bàn ghế, xếp rượu lên khay, cắt hoa quả, chạy tới lui phục vụ mấy tên nhà giàu chết tiệt và kết thúc bằng việc trở về nhà. Tắm qua làn nước lạnh buốt rồi lăn lên tấm nệm trùm chăn kín mít. Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy độ một tuần trời, em cũng đã bắt đầu học được cách giữ bình tĩnh tâm trạng như trước. Khi đang ngồi trong phòng nghỉ ăn vội vài lát bánh mì khô khốc, em nghe tiếng tên chủ thúc giục em, giọng điệu ông ta giống như đang phát cáu.
"Elena! Con Elena đâu? Có khách Vip tới, mau ra đây nhanh lên"
Miếng ăn chưa kịp nuốt xuống lại phải bỏ dở, em chùi tạm tay vào tạp dề rồi hấp tấp chạy ra. Lão chủ quán vứt cho em chiếc khay, chỉ tay về phía xa xa đang có một người đàn ông ngồi ở đó, căn dặn em phải phục vụ hắn ta thật chu đáo.
Hoá ra trong gần một năm em vắng bóng, tên nhà giàu này luôn đều đặn một tuần tới vài ba lần, vì thế nên nhanh chóng đã trở thành vị khách quý được săn đón nồng nhiệt. Elena chầm chậm tiến tới bên hắn, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng phục vụ. Nhưng người đàn ông này có vẻ chưa phát hiện ra sự xuất hiện của em, hơn nửa cơ thể bị tờ báo lớn che khuất khiến em chẳng thể nhìn thấy mặt gã. Elena nhẹ giọng cúi người gọi.
"Thưa ngài, ngài muốn dùng gì?"
Lúc này hắn ta mới thoáng giật mình gấp gọn tờ báo đặt sang một bên, khuôn mặt anh tú ngay tức khắc hiện ra. Hắn lịch thiệp chỉnh lại áo vest rồi nói với em.
"Một chai Cognac nhé"
Elena có chút bất ngờ, sau đó cũng không mất thời gian mà rời đi. Hắn ta quả nhiên là rất giàu, vừa vào đã gọi loại rượu đắt tiền như vậy. Bảo sao tên chủ quán bar chết tiệt này lại không mê mẩn hắn tới thế.
Hắn là Taehyung Kim, con lai của một gia đình tài phiệt có tiếng lắm. Vì vẻ ngoài đẹp trai, lai lịch sạch sẽ không tì vết nên sớm đã khiến mấy cô nàng điêu đổ, muốn nhào vào hắn lấy lòng. Ấy vậy mà nghe đồn Taehyung chẳng để ý tới ai, một mảnh tình vắt vai cũng chưa có. Điều này thật khó tin làm sao khi trông hắn mang vẻ ngoài của một bad boy, cả cơ thể đâu đâu cũng toả ra sự quý phái, còn nhìn ra vẻ đểu cáng ẩn sâu trong con người ấy nữa.
Chợt em nhớ tới gã, đúng là trên đời chẳng nên nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá. Hoseok trông rất đoan trang, lịch thiệp, giống mấy quý ông nghiêm túc chỉ biết cắm đầu vào công việc nhưng hoá ra gã lại hứng thú với những mối quan hệ chơi qua đường. Còn Taehyung thì khác, hắn khiến người khác phải thốt lên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rằng hắn thật "đểu" làm sao, nhưng hắn thì chẳng có lấy nổi một mảnh tình vắt vai.
Kì lạ.
Elena nhanh chóng bê rượu và hoa quả ra cho vị nam tước kia, hắn thi thoảng còn đưa mắt liếc lấy em vài cái, khuôn miệng mang theo ý cười. Rồi hắn hỏi.
"Cô mới đi làm ở đây à?"
"Không" - Em lắc đầu.
"Tôi chỉ mới nghỉ gần một năm nay. Vì...có chuyện riêng cần giải quyết"
Lòng em trùng xuống một chút, kéo theo trong ánh mắt ẩn hiện bao nhiêu tổn thương. Mà vẻ uỷ khuất này của em cũng được Taehyung thu vào tầm mắt, như thể nhìn thấu tất cả. Hắn chẹp miệng một cái rồi nghiêng đầu tự mình rót rượu, lâu lâu vẫn để ý vào người con gái đối diện mình.
"Chà...thảo nào tôi đã luôn đến đây suốt một khoảng thời gian dài mà chẳng gặp cô"
"Nếu không còn việc gì nữa thì chúc ngài vui vẻ, tôi còn có việc phải đi đây"
Dứt lời em liền cúi đầu như một lời chào tạm biệt, nhanh chóng xoay người quay trở lại quầy để tiếp tục công việc dang dở. Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nhấp ngụm rượu rồi gật đầu ý nói "đi đi". Trước khi bóng em hoàn toàn biến mất dưới ánh đèn đủ loại màu sắc mờ ảo, hắn vẫn nhìn chăm chăm vào em như thể có nhiều điều thắc mắc, muốn biết lắm. Trong lòng đột nhiên có ấn tượng sâu sắc với người con gái này, từ đây cũng bắt đầu những chuỗi ngày Taehyung xuất hiện nơi quán bar nhiều hơn.
Đều đặn gần như là mỗi ngày.
Vậy nên tất nhiên cứ đúng tám giờ tối em sẽ nhìn thấy hắn lịch thiệp bước vào, gọi cùng một loại rượu đắt tiền như thế. Thậm chí còn đòi hỏi lão chủ quán phải là em bê đồ ra phục vụ mình, điều này tất nhiên làm Elena cảm thấy cực kì thắc mắc. Tại sao từ một, hai ngày một tuần lại thành hằng ngày thế này? Chưa kể còn phải là em phục vụ hắn, không là em thì không được. Mà Elena thì chẳng thể từ chối, em sẽ bị tên chủ quán đánh cho một trận nhừ tử vì dám chống đối yêu cầu của khách Vip mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro