Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30. Oán hồn (Chương 11: Trả)

Thấy Sự cứ đứng trước cổng chùa nhìn vào, một vị sư già đang quét lá sân chùa tiến tới liền hỏi:
"A Di Đà Phật, thí chủ cần tìm ai?"
Sự ấp úng trả lời:
"À... ờ... tôi... tôi đến thắp nhang cầu an."
Vị sư già quan sát người thanh niên trước mặt một lúc, đưa tay lên trước ngực lắc đầu:
"A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi. Trên người thí chủ sát khí và âm khí quá nặng, sợ là không vào chùa này được đâu."
Sự liền phát cáu:
"Hừm... chùa chiền là nơi cho các Phật tử đến dâng hương, vậy mà Sư cũng muốn cấm tôi à?"
Vị sư già cười hiền hậu:
"Nào có cấm, cửa Phật luôn rộng mở và từ bi. Chỉ là thí chủ thân mang nạn lớn, ta có lời nhắc nhở trước thôi. Nếu thí chủ vẫn cố chấp, sư ta cũng không dám cản trở, mời vào."
Sự cất xe vào chỗ để xe của khách thập phương rồi bước vào sân chùa. Một không khí linh thiêng và trang nghiêm lập tức bao quanh người Sự. Hắn ngửi thấy mùi nhang thoang thoảng uy nghi mà trầm mặc của ngôi chùa cổ kính, chưa bao giờ Sự cảm giác bình an đến thế, tâm hồn như được trút bỏ phiền lụy bụi trần. Hắn đi vào trong một điện thờ, ngước nhìn lên tượng Phật trước mặt, Sự quỳ xuống thành tâm khấn vái với hy vọng hào quang của Phật pháp sẽ soi đường, bảo hộ cho kẻ tội đồ như hắn.
Bất chợt, tiếng chuông chùa vang lên làm Sự giật mình. Đối với người bình thường, tiếng chuông chùa là âm thanh bình an, thanh thản nhưng không hiểu vì lý do gì Sự cảm tưởng tiếng chuông này như gõ thẳng vào ngực hắn tạo nên một áp lực vô hình khiến hắn rất hồi hộp và sốt ruột. Tiếp theo, tiếng gõ mõ và tụng kinh của các vị sư thầy trong các điện thờ bên cạnh vang lên, từng nhịp âm hoà cũng tiếng mõ bỗng khiến tâm trí của Sự đột nhiên rối loạn.
Sự chợt thấy đầu mình đau như búa bổ, hắn ôm đầu kêu lên dữ dội rồi ngã gục xuống đất giãy giụa. Hắn sợ tiếng chuông chùa, sợ tiếng tụng kinh và gõ mõ. Đây là cảm giác gì vậy?
Sự co giật liên hồi, trong cơn đau đớn, mắt hắn lờ mờ trông thấy hình ảnh của vị sư quét lá sân chùa hồi nãy. Vị sư già đỡ Sự lên, ôn tồn nói:
"Nhân do thí chủ tạo ra thì thí chủ phải nhận lấy quả, cõi Phật dẫu có từ bi vạn năng cũng không xen vào nhân quả của người thường được. A Di Đà Phật!"
Sự vùng vằng, hắn một tay ôm đầu, một tay chỉ vào vị sư già quát:
"Ông thì biết cái gì chứ. Không, không thể như thế được. Hồn ma bọn chúng không thể nào vào đây được..."
Vị sư già tâm thái vẫn bình thản:
"Đúng vậy, những thứ âm tà khó lòng qua được cửa chùa. Nhưng thí chủ cũng khó mà ở đây."
Sự quằn quại trong cơn đau, tiếng tụng kinh râm ran vang lên kèm theo nhịp gõ mõ càng lúc càng dồn dập như trống trẩy hội. Sự không chịu được nữa, lý trí mách bảo hắn phải ra khỏi chỗ này. Cuối cùng Sự chạy vọt ra khỏi chùa, hắn cứ chạy đến khi không còn nghe thấy tiếng chuông, tiếng tụng kinh và gõ mõ từ ngôi chùa kia nữa.
Cơn đau đầu đã dứt, đến khi Sự tỉnh táo lại thì rùng mình nhận ra, hắn đã chạy đến đoạn đường vắng hôm nọ cô Đào Lam kia gặp nạn đêm đó. Màn đêm bủa vây vốn đã tăm tối ghê rợn lại thêm những trận gió ớn lạnh lùa tận vào chân tóc làm Sự bủn rủn chân tay. Đâu đó đằng xa, tiếng quạ kêu lên rờn rợn từng hồi trên những tán cây cao cộng hưởng với tiếng ếch nhái oàm oạp giữa đêm đen càng làm cho không khí thêm phần quỷ dị, ma quái. Sự như lạc vào một khoảng không vô định, nơi chỉ có một mình hắn và nỗi kinh hoàng chuẩn bị đáp xuống kẻ tham lam tội nghiệt.
Trong vòng xoáy mơ hồ, Sự trông thấy một hình ảnh phản chiếu lờ mờ: hình ảnh cô Đào Lam tất bật nuôi hai đứa con nhỏ, chồng đã qua đời vì bệnh tật. Đêm đó, vì bận đi rút tiền ở ngân hàng về đóng học cho con nên cô phải về muộn. Trên đường về do tâm lý sợ bóng tối cộng thêm cái đèn xe máy đã hỏng khiến cô chỉ muốn nhanh chóng vượt qua quãng đường tối mịt để về với những đứa con. Và chuyện không may đã xảy ra, cô đâm phải ụ chắn phía bên mép đường, cú tông mạnh khiến cô đã không thể giữ nổi mạng sống. Cùng cực hơn, cô lại còn bị Sự và Cương cướp sạch toàn bộ số tiền đáng lẽ ra có thể chắp cánh cho ước mơ của hai đứa trẻ nhỏ dại, cả sợi dây chuyền vàng mà chồng cô tặng làm kỷ niệm cũng bị chúng lấy đi không thương tiếc. Số phận đã quá nghiệt ngã với cô, cho đến lúc chết còn bị hai kẻ mất nhân tính kia hôi của.
Đôi mắt Sự ngân ngấn lệ, hai dòng nước mắt nóng lăn xuống trên má tự bao giờ. Cảnh vừa rồi hắn nhìn thấy như một cuốn phim xuôi dòng cuộc đời của người phụ nữ tên Đào Lam kia, Sự vô lực quỳ gối xuống đất bật khóc như một đứa trẻ. Hắn ước giá như lúc đó hắn và Cương cùng nhau đưa cô tới bệnh viện một cách nhanh nhất, cho dù cô có không qua khỏi thì cả hai vẫn trọn được nghĩa tử là nghĩa tận với người đã chết. Hắn ước giá như lúc đó hắn và Cương không bị lòng tham che mờ con mắt, không vì gỡ lại mấy ván bài mà nỡ tâm cướp của người ta thì bây giờ đâu đến nỗi. Nhưng tất cả đã quá muộn, Sự phải trả giá cho hành động tội lỗi của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro