Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Oán hồn (Chương 7: Bại)

Phương Trà nháy mắt đáp lại đầy gợi cảm, cô dìu hắn xuống quầy tiếp khách của quán karaoke. Sau khi thanh toán xong chi phí, cả hai dắt nhau sang một nhà nghỉ gần đó. Nhưng ngặt nỗi hôm nay chẳng biết là ngày gì mà nhà nghỉ tất cả các phòng đều kín bưng, đắn đo thoáng chốc, Phương Trà đề nghị cả hai về căn nhà thuê của cô và dĩ nhiên Sự không hề từ chối.
Phương Trà lúc này bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo, cô nói:
"Thôi anh ngồi sau ôm chặt lấy em, chứ anh say thế này mà lái xe có khi lao đầu xuống mương đấy."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật ra suy nghĩ của cô là sẽ đưa Sự đến một chỗ vắng nào đó và thực hiện mưu đồ cướp đoạt của mình. Sự đang còn bị hơi men và mùi hương nước hoa trên người Phương Trà thôi miên nên cô nói gì Sự cũng gật đầu lia lịa, trong đầu hắn giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giải tỏa con quỷ dục vọng đang trào dâng khắp cơ thể mình.
Phương Trà bảo Sự ngồi sau ôm sát cô, còn mình ngồi trước lái xe, trong lòng không khỏi thích thú vì sắp lột được một món hời từ gã say đằng sau. Vốn Sự và Phương Trà chẳng ai biết ai, chỉ là hơn tuần nay mới đi lại với nhau và quen biết nhau. Cô nghĩ xong phi vụ này sẽ chặn số điện thoại của Sự lại rồi cô cũng sẽ biển thủ cái xe máy và sợi dây chuyền vàng, còn mình sẽ chuồn đi đâu đó thật xa.
Nghĩ là làm, Phương Trà lái xe đến một đoạn đường đê vắng cạnh sông, nơi đây chỉ có hiu hắt ánh đèn đường từ vài cây cột điện lẻ tẻ nằm cách xa nhau. Thời cơ đã đến, cô phanh gấp xe lại, Sự ngồi đằng sau đang nửa tỉnh nửa mơ thấy vậy liền hỏi trong tiếng nấc của men say:
"Đến nhà em rồi à... hức...nhà gì mà toang hoác thế này?"
Sự xuống xe nhìn quanh, dụi đôi mắt kèm nhèm rồi hỏi lại:
"Đây làm quái gì phải nhà, em đi đâu đây?"
Vừa mới dứt lời, cả người Sự bỗng ngã vật xuống đất vì đau điếng. Từ đằng sau, Phương Trà lên gối trúng vào hạ bộ của hắn làm Sự bất ngờ, hai tay ôm lấy háng mình chửi bới:
"Mẹ... chó chết... con chó này... mày làm gì thế hả?"
Phương Trà tiến tới gần, cô sẵn chân đạp thêm một phát vào mặt của Sự làm hắn nổ đom đóm mắt. Cô giẫm một chân lên người của Sự, cười:
"Thằng chó, mày chà đạp tao nhiều rồi, hôm nay tao trả lại cho mày đấy."
Nói xong, Phương Trà thò tay vào túi Sự lôi ra sợi dây chuyền vàng bỏ vào túi mình. Sự thấy vậy liền hiểu ra vấn đề:
"Con chó, thì ra mày lừa ông tới đây để cướp của ông. Mẹ kiếp... ông... ông báo công an cho mày chết.."
Phương Trà tiếp tục dùng chân thụi vào bụng của Sự, thản nhiên nói:
"Tao thách mày báo đấy thằng chó. À mà tao với mày có biết nhau quái đâu, mày là con một con bạc còn tao là gái làng chơi, mày chắc báo công an sẽ tìm được tao sao. Ha ha ha có khi mày còn rũ tù đấy thằng ngu ạ."
Sự vừa đau vừa tức nuốt nước bọt trong miệng. Khốn kiếp! Cả đời hắn chỉ thua trên sới bạc, chứ chưa có một con đàn bà nào dám chơi hắn như thế này, nhục nhã vô cùng. Một thằng đàn ông sức dài vai rộng lại để cho một đứa con gái đánh cho sập người, lại còn bị cướp sạch vốn liếng làm ăn, đời thủa nào lại có chuyện khó tin đến vậy.
Phương Trà leo tót lên xe máy, tra chìa vào ổ khoá nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì. Phương Trà nhớ ra là Sự còn ví tiền, cô đánh chân chống xe xuống rồi móc hết toàn bộ số tiền trong ví Sự. Phương Trà tay làm mồm giáo huấn và sỉ nhục gã say đang quằn quại dưới đất kia vài câu cho bõ tức với những gì Sự đã giày xéo lên cơ thể cô tối đến giờ:
"Đừng tưởng tao là gà cho mày thịt, thật ra mày mới chỉ là hạt thóc thôi."
Câu nói này như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Sự, nhục nhã ê chề, hắn chưa bao giờ bị xỏ xiên như thế. Sự cảm giác mình chẳng khác nào một con bò bị Phương Trà dắt mũi, may thay lúc này đoạn đường vắng không có người, chứ nếu có ai đó chứng kiến cảnh này chắc Sự phải đào hố chui xuống đất mất. Lòng tự trọng của một thằng đàn ông bên trong Sự bùng lên, hắn căm tức đến nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt một nắm đất rồi bất thình lình vùng dậy ném vào mặt Phương Trà.
Quá bất ngờ, Phương Trà bị đất cát xộc vào mắt, cô cùng với cái xe máy đổ nhào ra đường, hai tay liên tục dụi mắt và ho dữ dội.
"Con chó, mày chết với ông!"
Bấy giờ, Sự như tỉnh cơn say, hắn điên cuồng lao vào đấm đá Phương Trà túi bụi. Phương Trà đau đớn tuyệt vọng kêu la thảm thiết nhưng đáp lại chỉ là những cú đấm, cái đạp không chút nhân tính của Sự. Sự như chuyển mình thành con thú hoang, hắn điên cuồng dẫm đạp lên Phương Trà để trút hết cơn giận nãy giờ hắn phải chịu đựng. Phương Trà khổ sở lấm lem bùn đất nằm dưới đường, cô đau đến nỗi không còn có thể kêu lên được. Thợ săn bỗng dưng trở thành con mồi, kế hoạch của Phương Trà hoàn toàn thất bại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro