25. Oán hồn (Chương 6: Mưu)
Sự vẫn một mực cho rằng mình cứ nghĩ quá lên khi đối mặt với cái chết của Cương, hắn vẫn quyết tâm bảo vệ chính kiến của mình.
Vì Cương chẳng có ai thân thích nên linh cữu được đưa vào nhà hỏa táng, sau đó Sự nhận lấy hũ tro cốt rồi đem lên chùa, thi thoảng ghé qua thắp vài nén nhang tưởng nhớ người bạn yểu mệnh.
Sau đám tang của Cương, Sự trở về với nhịp sống thường ngày, tiếp tục những ngày tháng bám chiếu bên những lá bài và hội bạn hư hỏng. Vậy mà Sự vẫn nhởn nhơ, hắn dường như lãng quên đi cái chết của người phụ nữ đó mà không biết bóng đêm của hãi hùng và kinh hoàng đang ráo riết vây hãm cuộc đời hắn.
Như thường lệ, hơn một tuần nay, Sự ngồi ở chiếu bạc cả ngày thì đến đêm lại tìm cho mình thú vui hoan lạc. Hắn thường xuyên tìm đến quán hát karaoke, chơi bạc thắng hắn hát, thua hắn cũng hát, hoà cũng hát. Đối với Sự, quán karaoke là một nơi xả hơi tốt nhất sau một ngày căng não với những lá bài đen đỏ. Ở đây, hắn quen một cô gái làng chơi tên là Phương Trà. Ban đầu, hắn chỉ gọi đến để hát cùng cho vui nhưng về sau mỗi lần đi hát mà không có Phương Trà là Sự thấy bứt rứt như thiếu thứ gì đó.
Nhưng chính lần gặp gỡ này cũng là lúc bi kịch xảy đến với cả hai mà xuất phát từ dục vọng của Sự và lòng tham của Phương Trà. Tối hôm đó, Sự đến quán karaoke rồi gọi Phương Trà đến ngồi bên cạnh. Nốc vài chai bia ừng ực vào bụng, hơi men xộc thẳng lên não khiến Sự lèm nhèm loạng choạng. Hắn thôi không hát nữa mà tay chân bắt đầu quờ quạng lên cơ thể của Phương Trà. Ban đầu, cô liên tục từ chối và đẩy Sự ra nhưng làm sao mà chống lại dục vọng mãnh liệt đang chảy trong máu của người đàn ông bị ma men làm cho mờ mắt kia. Hơn nữa, nghề của cô cũng quá quen với cảnh bị khách đụng tay đụng chân, thậm chí, số phận còn nghiệt ngã tới mức trong một lần tiếp khách, Phương Trà đã bị khách cướp mất sự trong trắng của cô gái mới bước vào tuổi hai mươi.
Cũng như mọi lần, Phương Trà nghĩ thôi đành mặc hắn, lát dìu hắn qua một khách sạn rồi để cho Sự muốn làm gì thì làm. Xong xuôi sáng mai dậy sẽ đòi hắn một khoản tiền cho xong chuyện, vả lại bây giờ có kháng cự chẳng may hơi men trong người hắn bốc hỏa lên, hắn lại đánh cho chứ chẳng đùa. Phương Trà bất lực định buông xuôi, bất chợt cô cảm giác tay mình đang sờ lên một vật gì đó khá cứng bên trong túi áo của Sự. Vô thức cô thò tay vào kéo vật đó ra thì ngẩn người phát hiện Sự thế mà có một sợi dây chuyền vàng.. Phương Trà từng tiếp rất nhiều khách, đa phần là các sếp lớn hay những kẻ có máu mặt, trên cổ thường đeo những sợi dây chuyền vàng to tổ chảng nên lần này chỉ mới liếc qua màu sắc và cảm nhận trên tay, cô liền biết sợi dây chuyền vàng này vô cùng có giá trị.
Sự từ hôm chia chác với Cương, hắn vẫn chưa đụng đến sợi dây chuyền vàng này. Một phần vì hắn liên tục thắng các ván bài nên tiền có dư, không đến mức phải đem đi cầm cố. Và một phần cũng vì hắn sợ nếu người khác biết đây là đồ của người phụ nữ tên Đào Lam thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông hôm đó, hắn sẽ bị điều tra ngay lập tức. Mà tính của Sự, hắn rất ngại va chạm với công an hay cảnh sát, đơn giản vì cái nghề đánh bạc của hắn cũng đủ cho Sự lãnh tù mọt gông.
Lúc này, Sự vẫn cứ nhào lên người của Phương Trà, hắn không ngừng tham lam hôn lên mặt, lên cổ cô luồng hơi thở sặc mùi bia. Dục tính trong người nổi lên khiến Sự chẳng còn quan tâm trời đất là gì, cứ vục đầu vào bắt đầu làm chuyện không nên nói ngay trong phòng hát của quán karaoke. Về phần Phương Trà, cô vẫn cứ để yên cho Sự đang tháo từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi bó sát của cô mà không có chút phản kháng. Quán karaoke này có lắp camera ở trong các phòng hát, Phương Trà đương nhiên biết điều đó, nếu để cho nhân viên hoặc quản lý quán thông qua camera biết hai người đang hú hí ngay tại chỗ làm ăn của mình chắc chắn hai người sẽ có vé lên phường nói chuyện với các anh công an, không khéo lại còn điều tra ra "nghề phụ" của cả hai thì còn rắc rối nữa. Nhưng lúc này, bóng ma của lòng tham đã phủ kín tâm trí của Phương Trà, cô đang tập trung suy nghĩ vạch ra kế hoạch trộm sợi dây chuyền vàng này.
Sự chuẩn bị lột phăng cái áo của Phương Trà ra thì cô đột ngột ngăn lại, cô mỉm cười khiêu khích nhìn vào ánh mắt của kẻ say mèm trước mặt rồi nói nhỏ nhẹ:
"Hôm nay vã thế, có muốn thì cũng phải tìm nơi kín đáo chứ!"
Sự cười lên thích thú:
"Được được, đối diện có một cái nhà nghỉ, tối nay phải chiều anh hết mình đấy nhé."
Phương Trà nháy mắt đáp lại đầy gợi cảm, cô dìu hắn xuống quầy tiếp khách của quán karaoke. Sau khi thanh toán xong chi phí, cả hai dắt nhau sang một nhà nghỉ gần đó. Nhưng ngặt nỗi hôm nay chẳng biết là ngày gì mà nhà nghỉ tất cả các phòng đều kín bưng, đắn đo thoáng chốc, Phương Trà đề nghị cả hai về căn nhà thuê của cô và dĩ nhiên Sự không hề từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro