Horror Of Love (10). Extra
Mới tỉnh dậy đã bị Yibo Wang đè lên, Sean có chút ngái ngủ xen lẫn hồi hộp chờ mong, cậu vòng hai chân gác lên eo hắn, thả lỏng cơ thể tùy ý để người bên trên hôn xuống.
Sau bao nhiêu ngày tháng xa cách, những đụng chạm vừa quen thuộc lại có chút xa lạ làm cả hai người đều cảm thấy một trận khô nóng. Quần áo trên người sớm đã được đối phương cởi ra, bởi vì đột nhiên tiếp xúc với gió lạnh nên Sean khẽ rùng mình, Yibo Wang vừa cởi ra áo ngủ đã vồ vập lấy Sean mà cắn mút quầng vú non mềm.
" Ah~ anh ơi! Ngứa quá... Đừng cắn mà... Ngứa lắm "
" Có phải ngứa thật không? " Yibo Wang cười khẽ, trước khi dùng đầu lưỡi liếm láp còn không quên nhìn Sean bằng ánh mắt nóng bỏng. " Có phải là ngứa thật không? Em nhìn xem chúng đang cương lên này, để ta giúp em gãi ngứa nhé "
" Ah~ đừng cắn, đừng cắn như vậy mà... Hức... "
Hai đầu nhũ tiêm vốn dĩ là nơi rất mẫn cảm, vừa được Yibo Wang cắn mút một chút đã cứng lên, nhanh chóng chuyển sang sắc đỏ tươi tiên diễm. Bên còn lại được hắn kẹp giữa các ngón tay mà vân vê xoa nắn, thỉnh thoảng hơi kéo ra làm Sean nấc nhẹ những tiếng thút thít.
Di chuyển đầu lưỡi xuống vòng eo nhỏ gọn cùng xương hông mảnh mai, Yibo Wang cũng không ngại ngần mà lưu lại không ít dấu hôn đỏ sẫm, lúc hắn nâng cao chân Sean để gấp lại trước ngực, còn cắn lên má đùi trong làm da thịt trắng ngần hằn lên dấu răng.
" Cậu bé này lại khóc rồi sao? " Yibo Wang sủng nịnh nhìn Sean đang che mặt vì xấu hổ, thế nhưng cậu bé mà hắn nói chính là vật đang dựng đứng giữa hai chân Sean. " Em thật hư nha~ có ta dỗ dành như vậy mà vẫn còn khóc nháo, hử? "
Đầu lưỡi liếm một đường từ hai túi cầu lên đến chóp đỉnh, quy đầu hồng nhuận đang chảy ra chất lỏng dính nhớp, chỉ vừa tiếp xúc với đầu lưỡi của Yibo Wang liền đã run rẩy muốn bắn.
" Hưư... Ahhh... Anh ơi~ giúp em, giúp em sờ bên dưới nữa... "
Nơi cửa động non mềm đang đói khát khép mở đã có không ít dâm thủy chảy ra, Yibo Wang cho một ngón tay vào miệng làm ướt sau đó khẽ xoa vuốt bên ngoài cửa động, nếp uốn ngạo kiều lập tức tham lam nuốt chửng ngón tay, còn keo kiệt không muốn để hắn rút ra.
" Bé ngoan, em kẹp chặt như vậy làm sao ta mở rộng được, hửm? Có thật là ngứa không đấy "
" Ngứa, rất ngứa mà "
Sean nũng nịu mở rộng hai chân để người bên trên tùy ý chiếm đoạt. Một tay hắn không ngừng tuốt lộng vật nhỏ của cậu, tay kia đã sớm thêm hai ngón nữa và rút ra cắm vào một cách dễ dàng, tiếng nước nhóp nhép rõ rệt vang vọng mỗi khi Yibo Wang ác ý cắm thật sâu.
" Vật nhỏ này cũng ngứa luôn sao? " Bàn tay to xoa tròn đầu nấm, móng tay khẽ cào cào lên linh khẩu làm quy đầu giật giật muốn bắn, cỗ chất lỏng dính nị đã chảy ra tay Yibo Wang không ít. " Chà, không phải ngứa mà khóc đấy chứ! Bé ngoan, chảy nước nhiều như thế này thì không thể lãng phí được "
" Ức... Ah... Haa... "
Bao nhiêu lời muốn nói đều bị tiếng nức nở nghẹn ngào thay thế, Yibo Wang thuận lợi đem vật nhỏ ngậm vào trong miệng hắn. Cũng giống như chủ nhân, vật nhỏ chính là vừa nhỏ vừa trắng trắng mềm mềm, khi được Yibo Wang ngậm vào đã run run rẩy rẩy, còn to thêm một vòng, trên lớp da mỏng manh nổi lên vài đường gân nhỏ.
Đầu lưỡi trêu đùa linh khẩu đang chảy nước, Yibo Wang vừa mới hơi hóp miệng vật nhỏ đã run rẩy lợi hại, eo lưng Sean ưỡn cong muốn đẩy hắn ra, thế nhưng Yibo Wang đã ác ý chà xát đầu ngón tay lên tuyến tiền liệt.
" Áaa... Anh ơi... Em, em sắp không được... Em muốn ra~ "
Những ngón tay như có ma lực không ngừng đào móc chọc ngoáy vách tràng yếu ớt, dâm thủy chảy ra ngoài đã đọng thành vũng trên nệm. Cơ thể của Sean cong gập lại vì sung sướng, sau một tiếng hét chói tai cậu liền bắn ra tất cả trong miệng người yêu.
Nửa thân trên của Sean xụi lơ trên nệm, còn hai chân và eo lưng đã bị Yibo Wang giữ chặt, cơ thể cậu không ngừng run bần bật từng đợt, vừa mới xuất ra lần đầu đã mất hết sức lực.
" Đặc quá. Bé ngoan của ta không thường xuyên tự mình xử lý hay sao, hửm? Em không nhớ đến những khi t giúp em dùng miệng, hay những khi ta ở phía sau lưng dùng tay xoa nắn cơ thể em? "
" Đừng nói nữa... " Sean đem hai chân rút xuống, cậu xấu hổ muốn lấy tay che mặt nhưng Yibo Wang đã ngăn lại. " Em, em chỉ muốn anh làm như vậy với em... Tự mình làm hoàn toàn không có cảm giác gì cả "
Yibo Wang đã rút tay ra khỏi đường hành lang chật chội, nơi ngón tay xinh đẹp vẫn còn lưu lại vết nước ái muội. Hắn cởi ra khuy quần jean, không ngoài dự đoán của Sean, đồ vật cứng đến doạ người bật ra đáp lên má cậu.
" Anh cũng vậy. Chỉ khi ở bên cạnh em anh mới không thể kiểm soát được bản thân mình " nghĩ đến bản thân trước kia tùy ý chơi đùa với người khác, Yibo Wang không khỏi cảm thấy chán ghét chính mình. Những kẻ đó đến với hắn đều mang những mục đích khác nhau, ngoại trừ đứa nhỏ này. " Có đôi khi anh ước rằng sẽ được gặp em sớm hơn, có thể là trước khi anh chưa chết. Nhưng hiện tại nghĩ lại, bất cứ quãng thời gian nào cũng là đáng giá phải không em "
Vì em, tất cả những việc ta cố gắng làm đều đáng giá.
" Vậy, vậy em dùng miệng giúp anh được không~ " hai tay Sean cầm lấy đồ vật to lớn dọa người nâng lên, cái đồ không biết xấu hổ này còn không ngừng cứng lên, gân xanh nổi bật và đã chuyển sang màu tím đỏ dữ tợn. " Em cũng vậy, gặp gỡ và được cùng anh trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất của cuộc đời. Dù có kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn hi vọng thượng đế sẽ an bài cho chúng ta ở bên cạnh nhau "
Môi hồng quấn quanh quy đầu, trước khi nới lỏng khớp hàm, Sean không quên đánh ánh mắt ái muội nhìn Yibo Wang. Chiếc lưỡi ma mị vươn ra liếm lộng từ gốc đến ngọn, còn không quên hút sạch sẽ chất lỏng dấp dính trên linh khẩu. Yibo Wang thở hắt bởi những xúc cảm quá mức tuyệt vời này, bên trong miệng cậu vừa ướt át lại mềm mại khiến hắn chỉ muốn đẩy vật biểu tượng của mình vào thật sâu, sau đó giữ chặt gáy Sean rồi hung hăng luật động.
" Ngậm vào đi em, dùng miệng giúp ta mút nó đi "
Cũng chẳng phải để Yibo Wang đợi lâu, Sean đã cố gắng nới lỏng khớp hàm đem quy đầu đẩy vào thật sâu, đến khi cảm thấy đã chạm đến yết hầu mới chịu ngừng một chút rồi nhả ra. Phun ra nuốt vào theo tiết tấu, thỉnh thoảng cậu còn hóp miệng mút chặt làm Yibo Wang suýt nữa đã bắn ra.
Hơi thở của hắn bắt đầu hỗn loạn, bàn tay to cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve từng tấc da thịt của người yêu, xúc cảm mềm mượt đàn hồi như da em bé, chỗ cần to rất to, chỗ cần nhỏ lại nhỏ xíu, chỉ cần Yibo Wang hơi mạnh tay sẽ để lại dấu.
Ở bên này Sean đã bắt đầu đẩy nhanh tốc độ nhả ra nuốt vào, hai tay cậu vịn vào bắp đùi của Yibo Wang để động tác dễ dàng hơn. Mà hắn lại lần nữa kéo căng cửa động ướt sũng, ngón cái cùng ngón trỏ chụm lại, thêm một chút gel bôi làm ướt liền có thể cắm vào dễ dàng. Xoay tròn đào móc, móng tay luôn cố ý chà xát lên tuyến tiền liệt, đường hành lang chật hẹp ban đầu đã mở ra không ít, cơ hồ muốn được đồ vật của Yibo Wang thay thế những ngón tay này.
Đẩy quy đầu vào sâu trong miệng, Sean lợi dụng sự co bóp của yết hầu, vừa hóp miệng mút chặt phần đầu đã ướt đẫm, hai tay lại xoa bóp hai túi cầu căng đầy bên dưới. Quả nhiên Yibo Wang chẳng chống cự lại được xúc cảm quá mức tuyệt vời này, hắn gầm nhẹ một tiếng sau đó xuất ra trong miệng Sean.
Cỗ tinh dịch sền sệt tanh nồng, mùi vị thực sự rất khó chịu nhưng Sean chẳng ngần ngại mà nuốt xuống toàn bộ. Sau đó cậu còn liếm liếm khóe miệng một cách thèm thuồng, Yibo Wang nào chịu được mĩ cảnh nhân gian này, hắn đem Sean đẩy ngã ra sau, áp môi lên môi cậu cùng hòa quyện vào nụ hôn cuồng dã.
Mùi vị của tinh dịch vẫn còn lưu lại trong khoang miệng, Yibo Wang vừa tham lam mút mát chiếc lưỡi đang rụt rè trốn tránh, tay còn lại vừa đùa nghịch đầu vú cùng với vùng bụng phẳng lì đang phập phồng thở dốc.
" Yibo~ 'yêu' em đi... Cắm nó vào bên trong em được không? "
Mother fucker! Lần đầu tiên trong đời Yibo thấu hiểu câu sống tay người chết tay ta.
Mà ải mỹ nhân này, dù có là bậc thánh thần cũng không có khả năng vượt qua. Huống chi hắn chỉ là một người bình thường, có nhu cầu tình dục đặc biệt cao cơ chứ? Và em người yêu của hắn đang mở rộng hai chân mời gọi, ngón tay xinh đẹp chủ động kéo ra cửa động đỏ hồng.
Chết dưới hoa Mẫu Đơn thành quỷ cũng phong lưu!
" Đều theo ý em "
Yibo Wang thô bạo nắm cổ chân kéo Sean lại gần, hắn nâng cao eo cậu lên, quy đầu tím đỏ chà xát lên vật nhỏ của cậu, lại trượt xuống đóa hoa khép mở mời gọi người đến hái kia, chậm rãi đẩy vào.
Dù lý trí đã bị tình dục ăn mòn, thế nhưng Yibo Wang nếu cứ thô bạo cắm vào sẽ làm Sean bị đau.
Tường thịt căng ra khi đồ vật nghênh ngang xông vào, bên trong vừa chặt vừa nóng lại mềm mại ướt sũng, dâm thủy bị chọc cho ứa ra, lầy lội phủ lên côn thịt hấp dẫn nó trượt vào đến tận gốc.
Hai người đồng thời thở hắt một hơi thỏa mãn, môi lưỡi cùng tứ chi gắn kết với nhau như dây leo, vĩnh viễn không rời. Yibo Wang bắt đầu đong đưa eo sáp nhập vào lỗ nhỏ nóng ấm, từ chậm đến nhanh, hắn còn muốn đợi cho Sean quen thuộc mới bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, thế nhưng cậu bé dường như đã nhịn không được mà tự động nhấp eo lên xuống.
" Ah... Ưm... Yibo~ anh, anh động nhanh lên một chút đi "
" Em chết chắc rồi! "
Được sự cho phép của Sean, Yibo Wang nâng hai tay cậu gác lên vai, eo lưng hữu lực không ngừng rút ra rồi nhanh chóng cắm phập vào địa phương chật hẹp.
Da thịt va chạm phát ra tiếng bạch bạch vang vọng, dâm thủy bên trong chảy ra mỗi lúc một nhiều, vì động tác quá mức mãnh liệt của Yibo Wang mà văng tung tóe lên người hai người.
Quy đầu luôn tàn nhẫn mài lên tuyến tiền liệt, mỗi lần Yibo Wang cắm vào đều rất sâu, thiếu điều muốn nhét luôn cả hai túi trứng bên dưới vào. Chiếc giường rung lắc theo mỗi lần luật động, Yibo Wang tựa như một con thú dữ đến mùa động dục, đem thân cương cứng rắn ra vào kịch liệt như máy đóng cọc. Sean nào kịp thời thích nghi với động tác quá mức mãnh liệt này của hắn, cậu muốn mở miệng xin tha nhưng lại chỉ là những âm vực nỉ non dụ người
" Ah... Ưm~ sâu quá... Chậm, chậm một chút thôi... Áaa~ "
" Chậm như thế nào, hửm? " Yibo Wang dùng sức thúc mạnh một cái, hắn thả hai chân đã nhuyễn ra của Sean xuống nệm, còn chưa để cậu kịp thời lấy lại hơi thở đã xoay Sean nằm nghiêng, lưng cậu áp lên lồng ngực rắn chắc của hắn. " Nhanh như vậy đã kiệt sức rồi sao bé con, chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi "
Chiếc lưỡi ranh mãnh liếm mút vành tai cong mượt cùng hõm vai Sean, Yibo Wang nâng một chân cậu gác lên tay, quy đầu trượt dài giữa khe mông dính ướt mồ hôi và dâm thủy, sau đó cắm phập cả cây vào.
" Áaa~ đừng vào hết một lúc như vậy mà, ưm... "
Đôi môi nhanh chóng bị chiếm đoạt, bàn tay to của Yibo Wang vòng ra trước giúp Sean tuốt lộng vật nhỏ dựng đứng đang khóc giống chủ nhân của nó.
Hắn lại bắt đầu đưa đẩy hông, tư thế này tuy không vào sâu nhưng vẫn đủ để khiến quy đầu cắm tới điểm mẫn cảm. Cả trên lẫn dưới bị tập kích cùng một lúc như vậy, mà đối với Sean dù có làm tình cùng Yibo Wang bao nhiêu lâu cũng không thể quen được.
" Ahh... Anh, anh ơi~ nhanh lên, tuốt em nhanh lên! Ah... Haa... Em, em ra trước đây... "
Những âm vực cuối vút cao, cả người Sean cong gập lại vì sung sướng khi đạt cao trào. Tinh dịch phun trào cùng chút nước tiểu văng tung tóe ra nệm, một số còn dính nhớp trên tay của Yibo Wang.
Cẳng chân xụi lơ trượt xuống, cơ thể Sean vẫn còn đang run bần bật và thở dốc từng hồi, Yibo Wang thì nào chừa thời gian để cậu nghỉ ngơi, hắn đem Sean lật cậu nằm sấp xuống nệm, còn cẩn thận nhét thêm một chiếc gối mềm dưới bụng.
Bờ mông căng tròn cùng eo lưng mảnh mai phô bày dưới ánh mắt háu đói, Yibo Wang tham lam nắm hai cánh mông núc ních thịt mà nhào nặn như nhào bột, hắn vừa tách ra, lỗ nhỏ mấp máy đói khát bày ra trước mặt mời gọi.
Nơi cửa động ướt sũng dâm thủy vẫn còn đọng chút bọt trắng, Yibo Wang liền hé miệng dùng lưỡi liếm một đường, cậu bé dưới thân run lên, lát sau đã thu được tiếng hét chói tai của cậu.
" Ahh~ anh, anh ơi... Đừng mà, đừng dùng lưỡi liếm mà "
Mặc kệ cậu bé van nài muốn trốn, Yibo Wang đã chặn tay đè lại eo cậu, bàn tay to ác ý kéo căng cửa động để tầng tầng mị thịt ló ra, dâm thủy theo đó tuôn ra ào ạt làm hắn không kịp thời nuốt xuống.
" Hức... Đừng, đừng liếm... Ahh... Yibo ơi~ em, em muốn... "
" Nhiều nước như vậy, bé con không muốn để ta hút ra giúp em sao? Nhưng ta rất muốn được giúp em, liếm nó đi "
" Ahh~ đáng ghét! "
Rõ ràng là nói lời từ chối nhưng bờ mông không ngừng nâng lên ý muốn Yibo Wang yêu chiều nhiều hơn, Sean còn chủ động mở rộng hai chân tùy ý để hắn chiếm đoạt.
Yibo Wang thừa biết hành động này của cậu, bé con có được ngày hôm nay không phải là do hắn một tay dạy dỗ hay sao?
Muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây.
Mà hắn cũng sắp không nhịn được nữa rồi đây này.
Nâng người lên, Yibo Wang đè đồ vật vừa cứng vừa lớn giữa khe mông chà xát vài lần, sau đó dùng sức thúc mạnh một cái.
Tiếng nức nở nỉ non của Sean lập tức bị Yibo Wang nuốt lấy, hắn gom hai tay cậu kéo ra sau buộc Sean phải ưỡn cong lưng đón nhận từng đợt tấn công dồn dập. Một tay Yibo Wang chế trụ tay Sean không cho cậu trốn thoát, tay kia lại xoay cằm Sean lại cùng cậu dây dưa hôn môi.
Va chạm mỗi lúc một kịch liệt, chiếc giường gỗ nhiều năm không biết còn có thể chống chọi với những lần làm tình triền miên của hai người bao lâu, kêu lên kẽo kẹt biểu tình. Nhưng Yibo Wang nào quan tâm, hắn tách mở hai chân Sean, eo lưng hữu lực không ngừng ra vào như vũ bão, quy đầu luôn dùng sức cắm đến tận gốc, tàn nhẫn đâm tới điểm gồ lên mà mài phẳng.
Môi bị chiếm đoạt, hai tay lại bị chế trụ phía sau, bên dưới đã trướng đau muốn bắn nên Sean chỉ còn cách xoắn chặt thành ruột để Yibo Wang bắn ra. Hắn cũng không chịu yếu thế mà di chuyển đầu lưỡi liếm lên vành tai cậu, răng cửa khẽ cắn một cái lên dái tai mẫn cảm, cơ thể Sean run rẩy, ngay sau đó liền điên cuồng xuất ra.
Hậu huyệt sau cao trào cũng xoắn chặt lấy Yibo Wang, hắn gầm nhẹ, sau vài trăm lần thao lộng liên tục cuối cùng cũng chịu xuất ra bên trong bụng Sean. Tinh dịch đặc sệt lại nóng bỏng xối xả lên thành ruột non, Sean cong người tiếp nhận đến khi Yibo Wang bắn ra hết liền xụi người xuống nệm.
Cơ thể cậu run rẩy, vật nhỏ vẫn còn muốn bắn nhưng lần này chỉ có chút nước tiểu vàng nhạt xuất ra. Cửa động vẫn còn đang đói khát khép mở, lúc Yibo Wang xuất ra, Sean khẽ rên một tiếng bởi cảm giác trống trải bên trong.
" Mệt sao? Để ta ôm em đi tắm rửa đã rồi mới ngủ tiếp "
" Không muốn~ em hôm qua đã nói rồi còn gì, muốn hôm nay đi ra đường phố chơi "
" Được, chúng ta trước tiên tắm rửa rồi ăn bữa sáng đã nhé "
" Yes daddy~ "
" Hửm? "
" Không có, em nói nhầm ấy mà! Anh đừng để ý "
" Ta đã nghe thấy rồi, baby à "
" Aaaaa... "
.
.
Hồ nháo cả buổi, đến chiều Yibo Wang mới chịu dẫn Sean ra bên ngoài đường phố vui chơi.
Buổi sáng hai người làm rất kịch liệt, hiện tại bên dưới vẫn còn rất đau nên Sean hầu như được Yibo Wang nửa dìu nửa ôm đi. Tuyết đọng thành lớp dày trên đường và mái hiên, trong những căn nhà gỗ ấm áp đều sáng rực ánh đèn, lũ trẻ con thi nhau chạy ra ngoài đường chơi ném tuyết, một số khác thì lại đến bên cây thông lớn ở đầu phố chụp ảnh hoặc ước nguyện.
Hai người vẫn nắm chặt tay nhau, giữa những âm thanh huyên náo cùng tiếng cười đùa của những người xung quanh, Sean nghe thấy Yibo Wang dùng giọng nói trầm thấp bên tai cậu dụ dỗ
" Sean, em muốn tay nào? "
Quay đầu, chỉ thấy Yibo Wang đang đưa hai bàn tay nắm chặt cho Sean lựa chọn.
" Tay này đi ạ " Sean chọn tay trái, dù cậu không biết bên trong có chứa điều bất ngờ gì, nhưng Yibo Wang hay đeo nhẫn ở tay trái nên chọn nó vậy. " Có phải là quà Giáng Sinh cho em không? Hôm qua anh còn chưa có tặng cho em đâu đấy "
" Không phải có một bụng tiểu nòng nọc rồi sao? " Yibo Wang cất giọng trêu chọc làm Sean đỏ bừng mặt. " Còn nhớ lúc ra khỏi nhà em đã nói với ta điều gì không? "
Sean nói, cậu muốn tìm lại chiếc nhẫn còn lại của nhẫn Coco Ring, dù biết là sẽ không có khả năng. Ngày Yibo Wang bị ám sát, hắn chỉ đeo một chiếc nên sau đó Catherine mới có cơ hội đặt nó vào trong chiếc hộp để phong ấn, chiếc còn lại không rõ là đã mất đi đâu.
" Mở nó ra đi " Yibo Wang nhìn Sean bằng ánh mắt đầy sủng nịnh, hắn biết rõ tâm nguyện của cậu nên đã tìm thấy chiếc nhẫn từ trước. " Món quà này, nhất định em sẽ rất thích "
Trong lòng bàn tay của hắn quả thật là chiếc nhẫn còn lại của cặp nhẫn Coco Ring. Bị thất lạc hơn năm mươi năm nhưng vẫn còn sáng bóng và không bị hư hại gì, chiếc này là bản vàng còn chiếc Sean đang đeo là bản bạc. Có giá trị ngang ngửa một căn nhà lớn, nếu là hơn năm mươi năm trước chắc là còn đắt hơn hiện tại.
" Ta vô tình thấy nó bị bán trên phố, vốn dĩ là một cặp đôi, không thể nào tách rời " Yibo Wang vươn tay để Sean đeo lên giúp hắn, lúc này đã có không ít người xung quanh nhìn một màn hệt như đang cầu hôn này của hai người. " Bé ngoan, em có biết trao nhẫn cho nhau thì có ý nghĩa là gì không? "
" Em, em... Cái đó... "
" Gả cho anh nhé Sean, anh yêu em! Nguyện trọn đời trọn kiếp yêu thương và bảo hộ em trong vòng tay này "
" Em đồng ý! "
Sean nở nụ cười hạnh phúc, bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn tay đang vươn ra chờ đợi của Yibo Wang, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.
" Chúc mừng hai người! "
" Hôn đi! Hôn đi! "
" Khi nào có tổ chức hôn lễ thì nhớ mời chúng tôi nhé! "
Mọi người xung quanh chứng kiến một màn này xong lập tức ồ lên. Sean nghe bọn họ trêu chọc lập tức đỏ bừng mặt, cậu chui tọt vào trong ngực Yibo Wang trốn tránh, còn hắn chỉ mỉm cười cảm ơn mọi người, còn nói em ấy vẫn chưa đủ tuổi và rất hay xấu hổ.
Còn nói chưa đủ tuổi, sớm đã ăn người ta sạch sẽ không chừa một vụn xương nào rồi còn gì!
Ở trong ngực Yibo Wang, Sean bĩu bĩu môi nghĩ xấu về hắn như vậy. Nhưng chỉ chốc lát sau, những lời chúc phúc của mọi người đều khiến cậu quên sạch lời vừa dứt.
Buổi chiều muộn, Yibo Wang dẫn dắt Sean đến nghĩa trang của thị trấn. Đã cùng Yibo Wang kết giao, cho nên những bóng đen méo mó đứng dưới gốc cây, đưa đôi mắt trống rỗng lom lom nhìn hai người, Sean đã không còn sợ hãi như trước nữa. Cha mẹ Wang mất sớm để lại trong lòng Yibo Wang một vết sẹo không bao giờ lành, khi hắn mua lại WX House đã đưa hai người họ về đây an nghỉ. Tuy hơn năm mươi năm hắn vất vưởng nơi trần gian, thế nhưng vẫn có những người trông coi mộ chăm sóc quét dọn.
Dù giàu sang hay nghèo nàn, khi chết đi cũng chỉ là một nắm cát bụi chôn vùi dưới lòng đất, bao nhiêu oán giận hờn trách tích tụ tại đây, làm bạn với tấm bia đá xám xịt.
Cha, mẹ! Con trai bất hiếu đến bây giờ mới có thể đến thăm hai người.
Đây là người con trai mà con yêu thương nhất, thực sự là trải qua bao nhiêu vất vả khó khăn mới có được em ấy, con hi vọng hai người sẽ chúc phúc cho chúng con.
Cha, mẹ... Con tên là Sean Xiao! Con dù mới chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi nhưng con rất yêu Yibo, con nhất định sẽ dùng quãng đời còn lại yêu thương anh ấy, bù đắp những thiệt thòi mà anh ấy đã phải chịu đựng.
Xin hai người hãy chứng nhận và chúc phúc cho chúng con!
Đôi bàn tay vẫn nắm chặt không buông, Yibo Wang cùng Sean ở trước bia mộ cha mẹ hắn thề nguyện, lần này, hắn nhất định sẽ thực hiện được lời thề này.
Qua Giáng Sinh chính là năm mới, mấy ngày hôm nay hai người đều đi chơi hoặc đi ăn những món ngon trên phố, hoặc có khi chỉ nằm ôm nhau đọc sách trước lò sưởi.
Cho nên Sean quên mất một chuyện.
Buổi sáng ngày 31/12. Trời đổ một trận tuyết lớn nhất trong năm, khí lạnh tràn vào buồng phổi khi Sean mở cửa sổ ngắm tuyết, những ngón tay hồng hồng nghịch tuyết để chúng tan ra, cái lạnh theo đó làm cơ thể cậu khẽ run rẩy.
" Em lại không nghe lời rồi? " Yibo Wang từ phía sau phủ lên người Sean, hắn hơi dùng sức đè cậu lên bậu cửa sổ. " Mặc quần áo vào đi, tối nay về sẽ xử lý em sau "
Hôm qua hai người làm mấy lần, đến hiện tại Sean vẫn còn cảm giác cửa động dinh dính khi nghe Yibo Wang nhắc đến. Nhưng trọng tâm lại không phải là vấn đề này.
" Anh muốn đi đâu sao? "
" Đến gặp cha em, xin hỏi cưới em chứ còn đi đâu nữa "
Yibo Wang cười khẽ, hắn cúi đầu chạm mũi lên chóp mũi cậu, còn bàn tay to mang theo hơi lạnh vuốt ngược một đường từ rốn lên đến đầu nhũ làm Sean ưỡn cong người vì sung sướng lẫn cảm giác lạ lẫm.
" Không, không cần thiết phải như vậy đâu mà... Em không muốn gặp ông ta! Không muốn về nhà "
" Anh biết em sẽ không vui " Yibo Wang dịu dàng liếm mút vành tai của Sean, giọng điệu trầm thấp đầy từ tính khi ở bên tai cậu lại đặc biệt khiêu khích sức chịu đựng. " Nhưng anh vẫn là nên đến gặp một lần, nói cho ông ấy biết, em đối với Yibo Wang này vĩnh viễn là vô giá "
Mặc kệ trong mắt người khác cậu chỉ là một người bình thường, một người không đáng để bọn họ lưu tâm.
Còn đối với Yibo Wang hắn, Sean là người đã cứu rỗi linh hồn gần như cạn kiệt của hắn, là bảo bối không gì có thể thay thế.
Là người mà hắn nguyện dùng cả sinh mạng để bảo vệ.
" Vậy được, chúng ta cùng trở về "
Lễ kết hôn, vẫn là nên có sự chúc phúc từ người cha này chứ nhỉ.
Tuy rằng dù không có cũng chẳng sao. Chỉ cần có anh, có em, chúng ta có nhau, cùng nhau trải qua bao nhiêu mưa gió bão bùng.
Vậy là đủ.
__________Toàn Văn Hoàn________
P/s: lúc đầu tính ra có vài chương thôi, nhưng không nghĩ rằng nó có thể dài như vậy 🤩
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé 😚 chúng ta không cần nói lời tạm biệt đâu, hẹn gặp lại ở những fic khác nha 😚😚😚😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro