Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 :

Trong khoảnh khắc cửa nhà khép lại phía sau lưng hai người, phép thuật cũng tan biến. Trịnh Hạo Thạc còn chưa tới nỗi qua sông đoạn cầu, vẫn hòa nhã hỏi cậu có cần cậu ta tiễn về nhà không.

Nam Tuấn ngồi ở ghế sau, đèn đường xen lẫn tán cây ngoài cửa sổ, mang theo ý cảnh vô cùng phong phú.

Đến ngã tư, Hạo Thạc đạp phanh, nhận một cuộc điện thoại.

Đây là lần đầu Nam Tuấn nghe thấy cái tên của Chí Mẫn, thốt ra từ miệng Hạo Thạc tựa như một viên dạ minh châu.

"Cậu ở đâu? Bây giờ tớ sẽ lái xe tới ngay."

Kim Nam Tuấn im lặng nhìn bức tranh thiên nhiên trừu tượng bên ngoài, nếu Trịnh Hạo Thạc đã không hỏi ý kiến của cậu, vậy có nghĩa là không hề coi trọng nó.

Tội gì phải tự chuốc nhục nhã.

Chí Mẫn đứng ở bên đường, gương mặt trắng nõn như được bao phủ bởi một vầng sáng dịu nhẹ, đôi chân trông còn mảnh khảnh hơn cả cột đèn.

Nam Tuấn còn chưa kịp mở miệng, thanh niên vừa ngồi ở ghế phụ lái đã nghiêng đầu, mặt mày cong cong rất dễ mang lại thiện cảm.

"Cậu là Kim Nam Tuấn phải không, tôi thường nghe Thạc Thạc nói về cậu ..."

"Dù sao cũng chưa từng gặp phải người nào đáng ghét đến vậy." Trịnh Hạo Thạc cắt ngang lời nói của Chí Mẫn, khiến cậu ấy há to miệng. Nam Tuấn lộ ra hai lúm đồng tiền phá tan bầu không khí lúng túng.

"Chào cậu."

Vẻ mặt Chí Mẫn có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng vẫn vươn tay ra.

"Hân hạnh hân hạnh."

Khóe mắt Trịnh Hạo Thạc liếc thấy hai bàn tay đang nắm chặt, chân đạp ga lập tức tăng lực.

Kim Nam Tuấn rút tay về, trong lòng đã tự hiểu.

Cậu lại nén không được mà ngẩng đầu nhìn về phía Chí Mẫn đang ngồi ở ghế trước, sườn mặt đẹp đẽ, đường nét không thể chê bai, không thua bất kỳ một minh tinh thần tượng nào.

Đừng nói là Trịnh Hạo Thạc, nếu cậu gặp được Phác Chí Mẫn trước chắc chắn cũng sẽ động lòng.

Thạc Thạc ư, Nam Tuấn chưa từng nghe người thứ hai gọi Trịnh Hạo Thạc như vậy. Đặc quyền Chí Mẫn được hưởng chắc chắn không chỉ có mỗi việc này.

Tối nay Hạo Thạc nói nhiều hơn hẳn mọi khi, Nam Tuấn từ từ nhắm hai mắt lại lặng lẽ lắng nghe, thì ra cậu ta cũng có thể nói nhiều như vậy, cái cụm từ cách xa vạn dặm với hai chữ "cao lãnh", chứ không phải là cười như không cười nói câu được câu mất, rồi thỉnh thoảng còn vô tình thốt ra vài câu giễu cợt.

Thái độ hoàn toàn trái ngược, đối với từng người khác nhau thì sẽ khác.

Chí Mẫn xuống xe, mang theo chút sôi nổi vừa rồi đi mất. Nam Tuấn dựa lên ghế, cậu cũng muốn tìm chủ đề nào đó để nói, nhưng lại sợ nhạt nhẽo.

Tình cảm dành cho Hạo Thạc giống như bụi gai quấn chặt lấy cậu, trói tay trói chân, động một chút là sẽ bị thương ngay lập tức.

Giả vờ cũng phải làm cho tới, nhà họ Trịnh sai người giám thị từng giờ từng phút, Trịnh Hạo Thạc bèn đón  Nam Tuấn tới căn hộ của mình.

Sống chung một nhà, không ai quấy rầy ai, hệt như những người thuê chung nhà thông thường, điểm khác biệt duy nhất là tiền điện nước không phải chia đôi, mà toàn bộ đều do Trịnh Hạo Thạc trả.

Giống như trở lại thời đại học vậy, chỉ khác là Hạo Thạc đã che giấu sự chán ghét của mình kỹ hơn, không tiếp tục khiến cậu khó chịu như thế nữa.

Thậm chí cậu còn không biết mình có nên cảm kích sự quan tâm của đối phương hay không.

Qua vài tuần, nhà họ Kim cũng bắt đầu sốt ruột, gửi đến cho Nam Tuấn chừng trăm tấm hình, rất giống tình cảnh các tú nữ thời cổ đại xếp hàng ngay ngắn chờ hoàng thượng tùy ý lựa chọn.

Cậu không muốn chọn bất kỳ ai cả, nhưng qua mọi phương pháp hối thúc thì đành trả lời đại một con số.

Thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ mặt người ta.

Hạo Thạc ở căn phòng sát cạnh, Nam Tuấn cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì hay ho để mà báo cáo cho đối phương. Mà cho dù cả ngày cậu không có ở nhà thì Trịnh Hạo Thạc cũng chưa chắc đã phát hiện ra.

Cậu không phải là gai nhọn, mà chỉ như một cái bóng. Vẫn không có chút yêu thích nào như cũ, nhưng không còn khiến người khác chán ghét, cũng không còn cảm giác tồn tại nữa.

Ngày hôm sau cậu đón xe đi đến nhà hàng, một chậu cẩu huyết lập tức tạt tới.

Chàng trai ngồi chờ ở chỗ hẹn là Kim Thạc Trấn.

Nam Tuấn hệt như ốc sên chậm chạp tiến tới. Thạc Trấn chỉ hơi sững người trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã cười rất phóng khoáng tự nhiên.

"Trùng hợp vậy."

Nếu như đây là một bộ phim thần tượng lãng mạn, thì có lẽ Nam Tuấn nên trả lời lại một câu, không phải trùng hợp, em đang chờ anh.

Trải qua vài năm, Thạc Trấn lại càng điển trai hơn, có thể cùng Trịnh soái xếp vào loại đối nghịch với lý thuyết trưởng thành thông thường được rồi.

Ban đầu Nam Tuấn còn định ăn một bữa cơm cho có rồi đi, bây giờ đến nước còn không muốn uống.

Có lẽ xấu hổ có thể làm no bụng.

Sự thật chứng minh, xấu hổ không thể làm no bụng, nhưng chắc chắn có thể tăng lên gấp bội.

Ngay khi giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Nam Tuấn oán thầm bản thân sao lại không học thuật ẩn thân.

"Thạc Trấn cậu càng ngày càng điển trai đó nha." Hạo Thạc miệng mồm ngọt xớt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong thành hai vầng trăng, đến khi ánh mắt chuyển hướng sang gương mặt Nam Tuấn, trong giọng nói lại tăng thêm vài phần giễu cợt. "Sao vẻ mặt lại như đi đánh trận thế kia, Thạc Trấn người ta có phải là hoa ăn thịt người đâu."

Sau đó Trịnh Hạo Thạc cùng đám bạn bè của mình đi vào trong phòng bao ăn no uống say, để lại hai người ngồi đối diện nhau giữa bầu không khí nặng nề.

Nam Tuấn chỉ nhìn chằm chằm khăn trải bàn, Kim Thạc Trấn thì nhìn chằm chằm cậu.

Hạo Thạc phá tung mọi chuyện, rồi giao lại tình cảnh rối rắm này cho cậu thu dọn.

Nam Tuấn không nhớ nổi chuyện tương tự như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng Trịnh Hạo Thạc chưa từng xin lỗi, đến cả một chút áy náy cũng chẳng thèm tỏ vẻ.

Trò chuyện qua loa vài câu, cậu đứng dậy tiễn Kim Thạc Trấn ra trạm xe. Chuyện gương vỡ lại lành chỉ thích hợp với tình cảm từ hai phía mà thôi.

Chờ đến khi Thạc Trấn lên xe rồi, Nam Tuấn mới nghĩ tới, lâu ngày sinh tình cũng phải dựa trên nền tảng tình cảm từ hai phía mới hình thành được.

Cậu vốn cũng chẳng có bao nhiêu chờ mong, có bị lấy mất một tia hy vọng nữa thì cũng chẳng có khác biệt gì lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro