Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Cơ hội

Chí Mẫn đem gel bôi trơn ném vào thùng rác trong phòng khách, sau đó đem túi giác thắt nút lại đặt ở cửa, khi nào xuống lầu thì ném luôn, lúc này mới quay về phòng ngủ của mình, chiều cao cậu cùng nguyên chủ thân thể không khác biệt ắm, quần áo kiếp trước mặc hoàn toàn vừa người, cũng tiết kiệm cho cậu một khoản tiền mua quần áo. Cậu mặc y phục đơn giản chỉnh tề, vào phòng tắm rửa mặt, trong nháy mắt trầm mặc, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, rồi bạo:

- Nhị Tích, mi tới đây ngay cho ông!

Hạo Thạc từ lâu đã điều chỉnh tốt tâm lý, quay về thấy công cụ gây án vẫn còn (cái gel có thuốc á), dù sao sau này vẫn còn cơ hội, hắn dựa vào cửa phòng tắm, tâm tình rất tốt nhìn cậu một cái, biết rõ còn hỏi:

- Sao vậy?

Chí Mẫn chỉ vào cổ mình:

- Đây là cái gì?

- Dấu hôn.

- . . . - Chí Mẫn nói - Tớ biết là dấu hôn, tớ là đang hỏi cậu vì sao lại làm ra.

Bởi vì anh muốn tuyên cáo quyền sở hữu. . . Hạo Thạc mỉm cười kéo cậu lại, xoa xoa đầu cậu:

- Không sao, cũng chỉ làm một chút, anh tối qua quá kích động, không khống chế được, lần sau sẽ chú ý.

Chí Mẫn không khỏi nhớ lại mê loạn tối qua, trên mặt có chút nóng:

- . . . Lần sau?

- Không phải rất thoải mái sao, - Hạo Thạc ghé bên tai cậu nhẹ nhàng hà hơi, thấp giọng nói - Anh tối qua lúc hỏi em xong em đều thừa nhận, sau lại không cho anh dừng, đúng chưa?

Chí Mẫn:

- . . .

Kinh nghiệm làm tình gần như là số không, chưa từng yêu đương, dắt tay người ta cũng đã phải xoắn xuýt tới nửa tháng, Chí Mẫn nghĩ đề tài này quá dâm - loạn, cậu từ trong lòng người nào đó tránh ra, cố gắng trấn định:

- Cậu đi ra ngoài, tớ rửa mặt.

Hạo Thạc nhìn vành tai đỏ lên của cậu, cũng không có chọc nữa, xoay người đi vào phòng khách đem đồ ăn sáng đặt lên bàn, kiên nhẫn chờ cậu.

Chí Mẫn rất nhanh rửa xong, lề mà lề mề đi vào phòng khách, có chút xoắn xuýt, cậu vẫn có cảm giác chưa chuẩn bị đủ để đối diện với người này, nhưng thật ra chuyện tối hôm qua cũng không khiến cho người ra chán ghét, ngược lại, cảm giác của cậu cũng không tệ, bất quá các cậu ở chung lâu như vậy, làm huynh đệ thậm chí là người thân nhiều năm như vậy, hai bên thực sự quá quen thuộc, hiện tại bỗng nhiên như vậy, cậu nhất thời có chút xấu hổ không biết làm sao.

Hạo Thạc thấy cậu đi ra, cười tiến lên bắt cằm cậu, triền miên hôn chào buổi sáng.

Đáy lòng Chí Mẫn khẽ run, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ấm áp càn quấy trong miệng, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái theo đó tràn ra, không ngừng kích thích thần tinh từng đợt, khiến người say mê, cậu vô thức bắt lấy y phục của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hạo Thạc hôn hồi lâu, rồi mới buông cậu ra:

- Ăn cơm đi.

- Ừm. - Chí Mẫn khe khẽ thở dốc, ngoan ngoãn ngồi xuống uống cháo, không nói tiếng nào.

Hạo Thạc liếc mắt nhìn cậu một cái, khóe miệng câu lên thoải mái cười, cũng không mở miệng, hắn đã sớm đoán được nếu bọn họ có hơi chút tiến triển, Chí Mẫn tuyệt đối sẽ xấu hổ, nhưng mà không liên quan, từ từ rồi người này sẽ chậm rãi thích ứng. Một hồi luyến ái chung quy đều là từ người yêu phát triển thành người thân, mà quan hệ của các cậu từ lâu đã giống như người thân, tình yêu chỉ có thể được coi là một loại thuốc, để cho các cậu trở nên thân thiết hơn trước thôi.

Hai người rất nhanh ăn xong, Hạo Thạc đưa cậu đi đến trường:

- Tiết hai em không có lớp, vậy muốn về nhà hay ở trường đợi?

Chí Mẫn suy nghĩ một chút:

- Ở trường, tớ muốn ôn tập.

- Anh tiết hai có lớp, sau khi tan sẽ tới lớp đón em cùng đi ăn.

Chí Mẫn gật đầu, tạm biệt hắn, mở cửa ra rời đi, lần này cậu đến tương đối muộn, bước vội đến phòng học thì vừa lúc vào lớp. Vạn Lỗi giúp cậu chiếm một chỗ ở bàn trước, lúc này liền ngoắc cậu mấy cái:

- Tôi còn tưởng cậu không tới, dậy muộn?

- Ừ, tối qua uống hơi nhiều. - Chí Mẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu nghe giảng, cậu hơi ngước đầu, hoàn toàn lộ ra cổ. Vạn Lỗi bỗng nhiên nhìn thấy vết hồng trên đó, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, rất nhanh rời đường nhìn. Chí Mẫn đơn giản nghe nghe, phát hiện đều là nội dung khái niệm, liền cảm thấy không thú vị, cậu nghiêng đầu nhìn, nhận ra trên bàn Vạn Lỗi có bày sách tham khảo, có chút kinh ngạc hỏi:

- Cậu chuẩn bị thi trường nào?

- Đại học S.

- Đại học S a. - Chí Mẫn có chút cảm khái, kiếp trước cậu học ở nơi đó, đáng tiếc xuyên qua xong chỉ có thể ở đây học chuyên ngành không thích, nhưng mà đạo sĩ bây giờ là hệ trung học đại học S, cũng không biết trước đó bằng cấp của hắn là cái gì.

Vạn Lỗi nhìn cậu:

- Sao vậy?

- Không có gì. - Chí Mẫn hoàn hồn - Đại học S là một trường tốt, cậu cố gắng lên.

Vạn Lỗi gật đầu, trầm mặc một trận rồi lại hỏi:

- Cậu và bạn trai hiện tại của cậu quen nhau thế nào?

Chí Mẫn ngẩn ra, chợt nhớ tới lúc mình ở nghĩa trang dùng đầu đụng mộ thực bi tráng kia, không khỏi giật nhẹ khóe miệng:

- Tôi và cậu ấy ở trong giới đều có tiếng, sớm nghe qua đối phương, sau đó một ngày bỗng nhiên gặp nhau cùng hàn huyên một hồi, rồi quen nhau.

- Là sau khi cậu mất trí nhớ?

- Ừ, sao vậy?

- Không có gì, - Vạn Lỗi giải thích - Ngày trước cậu vẫn thích Doãn Kì, hiện tại bỗng nhiên đổi người, chỉ là tôi có chút hiếu kì.

- Doãn Kì là một tên cặn bã, tôi trước đây mù mắt mới có thể xem trọng hắn.

Lại nói thực đến vậy. . . Vạn Lỗi nghĩ trong lòng, lại hỏi:

- Cậu bây giờ một chút cảm giác cũng không có?

- Không có.

- Vậy cậu không thể nhớ về chuyện của hắn sao? Chẳng lẽ một chút ấn tượng về hắn cậu cũng không có?

- Ừ, không có. - Chí Mẫn quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói - Sau này nếu có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho cậu quen một người, hắn cũng thích bát quái, tôi thấy hai người tuyệt đối hợp nhau, càng khéo chính là cậu và hắn nhìn qua cũng không giống như người thích bát quái, thế giới này thật thần kỳ.

Vạn Lỗi:

- . . .

Tiết học trôi qua rất nhanh, Chí Mẫn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thư viện ôn tập, thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cậu rút điện thoại ra nhìn, đấu tranh một hồi mới nhận:

- Ừ?

- Tôn, Tiểu, Viễn! - Chính Quốc gằn từng chữ một, gần như nghiến răng nghiến lợi - Tôi nghe chồng anh hai cậu nói xem phim là chủ ý của cậu, hả? Cậu cũng quá thiếu đạo đức đi! Khốn kiếp, cậu sao có thể nghĩ ra cái chủ ý đó?! Còn có chủ ý tắm chung cũng quá con mẹ nó thất đức! Cậu biết rõ sóng não của tên khốn kia không bình thường, chỉ cần là bạn hắn kiến nghị cơ bản đều nghe, thế nào còn. . .

- . . . - Chí Mẫn nói - Này? Này? Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không nghe được tiếng anh a!

- . . . A? - Chính Quốc vô cùng kinh ngạc, một lát sau - Bây giờ nghe được chưa?

Chí Mẫn tiếp tục gọi:

- Này? Ngày! Mẹ nó chứ, anh rốt cục có đó hay không? Điện thoại di động của anh có phải nước vào rồi không? Ai, xảy ra chuyện gì vậy?

- Còn chưa nghe được sao? Tôi xem thử, tín hiệu bên tôi đầy mà, cậu nói gì đi a. - Chính Quốc tru lên - A A A! Khụ . . . ông đây rống to như vậy họng cũng đau, lền này nghe được chưa?

Chí Mẫn bị hét đến phải rời ống nghe, cách không khí nói:

- Này _____! Tôi không nghe được a, ai nha, điện thoại của tôi sắp hết. . . - Cậu dừng nói, rồi bình tĩnh tắt máy.

Vạn Lỗi:

- . . .

Thanh âm lớn như vậy. . . không có khả năng không nghe được đi?

Chí Mẫn nhìn hắn:

- Tôi đi thư viện, cậu có đi không?

Vạn Lỗi gật đầu, cùng cậu rời đi, hắn vẫn đi cùng cậu, đợi đến buổi trưa khi Hạo Thạc tới đón người, hắn liền cùng xuống lầu, thuận miệng hỏi:

- Các cậu đi ăn ở đâu vậy?

- Ở gần đây. - Chí Mẫn thầm nghĩ người này có chút chiếu cố cậu, đáng để thâm giao, liền hỏi - Cậu có đi không? Dù sao buổi chiều tiết 1 cũng có lớp, ăn xong cùng nhau trở về học.

- Cũng được. - Vạn Lỗi lập tức đồng ý, mở cửa lên xe.

Hạo Thạc ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, nhất thời bất đắc dĩ, qua kính chiếu hậu anh bất động thanh sắc liếc qua hắn một cái, lái xe rời đi. Mấy người tìm được ở gần đó một quán cơm, đi vào ngồi xuống, gọi vài món thức ăn, Vạn Lỗi xem mấy món rau trộn, nhìn về phía Chí Mẫn:

- Cậu muốn ăn cái này không? Trong này có rau thơm.

Chí Mẫn vô cùng kinh ngạc:

- Vậy thì sao?

Vạn Lỗi nhắc nhở:

- Cậu trước đây không thích ăn rau thơm.

Chí Mẫn ngẩn ra, chớp mắt mấy cái:

- Tôi mất trí nhớ xong, liền nghĩ phải cố gắng ăn, liền ăn.

Vạn Lỗi liền không nói gì nữa, chờ, rất nhanh thấy cơm canh bưng lên, hắn quan sát một hồi, chỉ đồ ăn mình gọi

- Cậu không ăn?

Chí Mẫn lắc đầu:

- Tôi không ăn cay.

Kiếp trước cậu có bệnh tim bẩm sinh, không ăn đồ ăn dầu mỡ, mấy món có tính cay chua cũng rất ít khi ăn, cho nên khẩu vị khá nhạt.

Vạn Lỗi ứng tiếng, cúi đầu ăn.

Hạo Thạc ngồi bên cạnh nhìn, nhất thời híp mắt, hắn nghĩ nhất định phải nhắc nhở tiểu Mẫn sau này cách xa người này một chút, bằng không không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Chiều hôm nay Chí Mẫn cùng Hạo Thạc đều chỉ có một tiết, lại vừa đúng là tiết một, hai người học xong liền cùng nhau trở về nhà trọ, chờ đến tối Chí Mẫn lại theo thường lệ đi làm, Hạo Thạc vỗn muốn bảo cậu bỏ việc, nhưng Chí Mẫn nói muốn tự lực cánh sinh, Hạo Thạc bất đắc dĩ, đành phải theo cậu. Ngày hôm nay Thẩm Thư với mặt trẻ con đều ở đây, Chí Mẫn cùng bọn họ chào hỏi, chuẩn bị lên bục đánh đàn, lại bị mặt trẻ con kéo lại, cậu không khỏi quay đầu lại:

- Sao vậy?

Mặt trẻ con rút điện thoại di động ra, mặt không biểu cảm hướng về cậu:

- Anh Tiểu Viễn, nghiêng nghiêng xuống một chút đi, em muốn chụp cái.

Chí Mẫn hiểu rõ hỏi:

- Muốn chụp dấu hôn?

- Ừm, đem cho Kì, buồn nôn hắn một chút. - Mặt trẻ con tìm được góc độ, đem mặt của cậu với cổ cùng chụp vào, hài lòng nhìn một cái, lúc này mới buông tay.

Chí Mẫn đối với chứng động kinh của bọn họ đã quen thuộc, lúc này một chút bày tỏ cũng không có, bình tĩnh đi đánh đàn, nhưng đợi cậu đi xuống tới nơi đã thấy Thẩm Thư vội vã đi về phía sau, nhất thời vô cùng kinh ngạc:

- Xảy ra chuyện gì?

- Cậu cũng cùng đi đi. - Thẩm Thư kéo cậu - Tiểu Trấn nhắn tin tới có một tên sâu rượu đang đùa - bỡn hắn, tôi qua cứu người. . .

Chí Mẫn:

- . . .

Đậu má, định đùa - bỡn anh hai nhà cậu, người nọ còn muốn sống sao?

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện liền bước vào hành lang, lúc này chỉ thấy từ một gian bao phòng bỗng nhiên bay ra một người, bẹp một cái ngã trên mặt đất, tiếp đó Thạc Trấn chậm rãi đi ra, một chân giẫm lên lồng ngực gã, trên cao nhìn xuống gã:

- CMN, ngươi muốn chết sao?

Chí Mẫn:

- . . .

Thẩm Thư đi nhanh qua:

- Rốt cục xảy ra chuyện gì?

- Gã muốn gian tôi!

- Mẹ nó! - Thẩm Thư nổi giận - Gã muốn gian cậu chính là muốn gian tôi, đừng tha cho gã!

Thạc Trấn gật đầu:

- Vậy thím muốn thế nào?

Thẩm Thư suy nghĩ một chút:

- Ngược gã!

- Ý kiến hay. - Thạc Trấn nói - Tôi giúp thím!

- Đi!

Hai người kéo người trên mặt đất cao hứng đi vào gian bao phòng, sau đó Thẩm Thư rất nhanh chạy đi xin nghỉ tạm rồi cầm tới một cái túi, mang theo vào. Chí Mẫn đấu tranh một chút, chậm rãi lết qua, hé cửa phòng liếc mắt nhìn, nhất thời khiếp sợ, ta sát, hiện trường S_M a! Đây cũng quá kích thích đi!

Mặt trẻ con ở quầy bar chờ một lát, thấy anh hai nhà cậu ta vẫn chưa quay về, cũng liền đi tới:

- Anh Tiểu Viễn, anh hai em đâu?

Chí Mẫn yên lặng chỉ vào cửa phòng. Mặt trẻ con đi lên nhìn một chút, nhất thời ngẩn ra, vội vàng đào điện thoại ra chọn camera, mở cửa điên cuồng chạy vào, trên dưới trái phải bắt đầu quay chụp.

Chí Mẫn:

- . . .

Đậu má, thế giới này quá loạn!

- Đứng chỗ này làm gì?

Chí Mẫn quay đầu lại, phát hiện là Hạo Thạc, chớp mắt mấy cái:

- Chuyện. . . Chuyện là. . .

Hạo Thạc kinh ngạc tiến lên, ló đầu vào xem xét, lại nhìn vợ, câu đầu tiên nói là:

- Đừng học bọn họ.

- . . . - khóe miệng Chí Mẫn giật một cái. - Tớ biết.

Vợ thật nghe lời. . . Hạo Thạc hài lòng xoa xoa cậu, bắt đầu tự hỏi đêm nay có khả năng chuốc cậu hay không.

Chí Mẫn lại liếc mắt nhìn cửa phòng, thật tình nghĩ không bằng về nhà, hắn đang định rời đi, lại thấy anh hai mình đi ra, còn gọi điện thoại:

- Anh tới rồi? Em ở phía sau, ừm. . . - Hắn ngắt điện thoại, nhìn cuối hành lang.

Chí Mẫn cũng nhìn qua, rất nhanh thấy Nam Tuấn đi tới, người nọ vẻ mặt hòa khí, ha hả cười hỏi:

- Có người gian em?

Chí Mẫn:

- . . .

Sư mợ, bà xã anh sắp bị người gian, anh vẫn còn cười được?

Thạc Trấn gật đầu:

- Người ở bên trong.

Nam Tuấn liền cười ha hả đi vào, thuận tay đóng cửa. Chí Mẫn đấu tranh phút chốc, muốn vào xem, lại vừa lúc nghe một tiếng rống giận:

- TÔN TIỂU VIỄN, ÔNG RỐT CỤC TÌM ĐƯỢC MI!

Cậu vội vàng quay đầu lại, nhận ta là vị Nhị Bách Ngũ, lập tức kinh ngạc:

- Ngươi lại chạy?

- Ngươi mới chạy! - Chính Quốc nói - Tên khốn kia đêm nay hẹn bằng hữu của hắn đi nghĩ kế, ta đương nhiên phải đi theo, nguyên bản địa điểm thường đi của bọn hắn là quán rượu, nhưng chồng anh hai cậu nghe nói anh hai cậu gặp chuyện không hay, cho nên bọn họ lâm thời đổi địa điểm.

Những bằng hữu kia. . . Chí Mẫn yên lặng phản ứng một giây, liền kéo Hạo Thạc:

- Đi, về nhà.

- Hay là trước xem một chút đi, tránh xảy ra án mạng. - Hạo Thạc xoa xoa đầu cậu, thầm nghĩ bản thân còn đang nghĩ làm sao chuốc cậu được, kết quả cơ hội đã đến rồi.
_________________

*Nhị Bách Ngũ: Ngươi là đồ ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro